Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 26 tháng 2, 2011

Park Sing Yang tái xuất giang hồ!

Yeahhh! Anh Park cuối cùng cũng đã tái xuất phim ảnh giang hồ, không phụ lòng mong mỏi của em :)). Lần này anh í đóng vai chính là một nhân viên pháp y xuất sắc tính tình cổ quái, cùng một nữ phụ tá CSI khám nghiệm tử thi và tìm ra lời giải cho mấy vụ án. 

Tên phim: Sign (được dịch sang tiếng Việt là Dấu tích pháp y). 

Có thể coi phim tại chỗ này:

http://phim.xixam.com/xem-sign-dau-tich-phap-y-park-shin-yang-1416-m11531e5s2.html

Lần này xuất hiện đóng vai một bác sĩ pháp y, mặc áo bác sĩ rất kool, đeo mắc kiếng rất xinh (đúng kiểu ta hâm mộ rùi, chà). 

Tóm lại, anh Park chính là minh chứng hùng hồn cho nhận định: Đẹp trai phong độ không phải chỉ là phác tác nhất thời của tuổi trẻ. Có những người "gừng càng già càng cay", càng già càng đẹp trai hấp dẫn. Uiiii, hâm mộ quá thể. 
 (Trời ơi sao có người cute thế *_*)


Nghe đâu người ta cũng đánh giá cao diễn xuất của anh Park. Chuyện, đó là điều hiển nhiên nha.
Mọi người ủng hộ cho ảnh nha!

P/S: lần này quay cận cảnh nên phát hiện ra tay anh í rất đẹp =)). (Ahahahha, mê trai quá đi mất :D)

Cuối tuần vui vẻ pà kon!

Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

Phương thức giảm cân hiệu quả!


Ây, người ta nói đọc sách đọc truyện mở mang tầm mắt, quả là chân lý!

Tình hình là sáng nay rất can đảm ngồi đọc truyện "Đề thi đẫm máu" của Lôi Mễ. Tác giả là giảng viên trường cảnh sát của Trung Quốc nên phong cách viết rất hay. Cách kể truyện lôi cuốn, dùng từ ngữ cẩn thận, nhận định sắc bén và logic, tóm lại đọc truyện vô cùng rùng rợn mà không dứt ra được. 

Í, nói lan man rồi. Sáng này mở laptop lên, trước mặt là dĩa đồ ăn và một ly cà phê sữa. Đồ ăn rất ngon, cà phê sữa cũng rất ngon, lại còn có cream trên đó nữa...tóm lại, cây nhà lá vườn mình nấu nhưng rất tâm đắc. 

Đang vừa ăn vừa đọc truyện, tâm trạng vô cùng vui vẻ phấn chấn thì.... Huhuhu, ngay từ đầu truyện đã miêu tả một cảnh như thế này: 

Phương Mộc là nhân vật chính, vì nỗi đau mất bạn bè trong quá khứ bị ám ảnh nên tính tình xa cách lạnh lùng. Nhưng anh sinh viên cao học tâm lý học tội phạm này tư duy sắc bén, từng giúp cảnh sát phá án nhiều lần. 

Cảnh đầu tiên là anh ta vừa ăn mì vừa xem cái gì đó trên máy tính (rất giống mình nha). Sau đó 2 người bạn của anh ta vào phòng, vừa vào vừa ăn thịt nướng. Phương Mộc nhìn xâu thịt nướng đó không chịu nổi chạy đi ói. Sau khi quay lại thấy một người bạn của anh đang ngồi ói. Hóa ra cô này tò mò xem anh đang xem gì trên vi tính, vừa nhìn thấy màn hình là một tử thi rất gớm nên ói một bãi. Sau đó cô ta vừa chỉ vào màn hình vi tính vừa chỉ vào Phương Mộc nói: "Quái Vật". 

==> Lúc đọc xong nhìn xuống dĩa đồ ăn, cũng có thịt nướng, đồ chiên...lại đọc lại đoạn miêu tả xác chết...trí tưởng tượng bay bổng quá sức tưởng tượng nên.... không dám đụng vào đồ ăn nữa. Quyết định uống cà phê sữa. 

Đọc tiếp xuống phía dưới... Phương Mộc đang giúp cảnh sát tìm ra kẻ sát nhân. Tên này giết người xong rồi lấy máu pha với...sữa để uống. Tự nhiên nhìn xuống ly sữa....trí tưởng tượng lại bay bổng ...không dám uống nữa. 

Từ nay rút kinh nghiệm, đối với thể loại truyện thế này tốt nhất không nên ăn uống gì, ngồi im lặng tĩnh tại, tìm nơi sáng sủa có nhiều nắng có tiếng ồn đọc cho đỡ sợ. Hơn nữa thể loại này có thể giúp chị em giảm cân nhanh chóng vì...sợ quá chả ăn được cái gì hết. =))

Nhưng mà truyện này hay. Mình đọc online, mấy bạn type rồi úp lên, cũng chưa hết truyện. Không biết có nên ra nhà sách coi cọp không, mà cái bìa sách trông gớm chết. 

Cuối tuần vui vẻ há. Phải đi đọc cái gì mắc cười để tối còn ngủ ngon đã =.=

Một ngày rất vui vẻ


1. êh, vừa phát hiện ra bài này mắc cười nè. Nội dung kể về một con bé không biết nấu ăn mà cứ thích mời bạn trai sang ăn. Lời nhạc hài ghê. =))

http://www.youtube.com/watch?v=_H5CXUH5kaM&feature=related

"Bạn gái tôi vô cùng xinh xắn. Bạn gái tôi còn vô cùng tốt bụng nữa."

"Nhưng cô ấy có điểm yếu duy nhất đó là khả năng nấu nướng còn kém hơn tôi."

"Không biết nấu cơm cũng chẳng biết nấu canh. Cái gì cũng không biết nấu. Nấu cái gì nấu cũng không nổi. Thậm chí không phân biệt được côca và nước mắm..."

"Anh thích em nhiều lắm, nhưng...Anh yêu em nhiều lắm, nhưng...nếu cứ thế này thì việc kết hôn sẽ thật là..."

Hahahaha, mắc cười quá đi mất.

Qua đây rút ra một bài học gọi là "chưng lý". Đó là phàm khi có bạn trai, cứ giả ngu giả ngốc khoe hình tượng một cô gái dễ thương tài năng nhưng nấu ăn dở tệ. Sau đó mời bạn trai về nhà vài lần cho anh ta có cơ hội thử độ dẻo dai của dạ dày và sức chịu đựng của xương răng. Đến lúc anh ta quá sợ định chạy mất dép thì....bùm, xuất hiện trước mặt anh ta với hình tượng một cô nàng "vì tình yêu" mà vượt qua khuyết tật bản thân, phấn đấu đi học nấu ăn, trở thành bạn gái nhị thập tứ hiếu =)). Theo mình cách này bảo đảm công hiệu làm cho các chàng rớt nước mắt nước mũi, và có khi còn có nước miếng nữa :))!

2. Hôm nay là ngày kết thúc truyện Mua dây buộc mình của Phiêu A Hề. Đọc kết thúc mà tâm trạng vui sướng hạnh phúc không thể tả. Bữa nào rảnh đọc lại rồi review cho mọi người nghe. Nhân đây mình chân thành cảm ơn bạn Kei và blog của bạn ấy. Nè, bạn thiệt sự có tài đó, hãy cố gắng nhé (mình ít khi khen ai lắm, hehe). Có thể truyện hay đã đành nhưng người dịch truyện cũng rất quan trọng. 

Từ Tết đến giờ tận hưởng cảm giác trông ngóng đọc chap mới mỗi ngày, thấy rất vui. Nhưng từ nay không thế nữa, phải làm những việc khác nên đợi dịch xong một lần rồi đọc luôn. Dù sao cũng còn rất nhiều truyện đã làm xong ebook. Cộng đồng văn học mạng quả thật nhân tài ẩn dật. Đọc truyện trên mạng vừa tiết kiệt vừa vui. Tóm lại năm mới thêm thói quen mới này, mình hoàn toàn hài lòng :)). Ôi vui quá, phải đi đọc lại cái kết mới được :D

3. Hôm nay đi ăn kem dầm trái cây với hai người đẹp. Hahahaha. Ba đứa ngồi tâm sự về chủ đề, ờ, chủ đề mà chúng ta cùng chung quan điểm và hứng thú (hahaha). Mình ảm thấy rất vui. Haizzz, không ngờ hai bạn chúng ta lại hạnh phúc như vậy, cảm thấy mừng cho hai ngươi đó. Lại cảm thấy mình giống như bà má già rưng rưng nước mắt nhìn con gái xuất giá (ây, chỉ là ví dụ hình tượng cho cảm xúc hạnh phúc vô bờ vô bến thui, hắc hắc). 

Nhớ lại vừa rồi có kêu con gà đi nhà thờ thì xin giùm mấy thứ, trong đó có chuyện mong cho mọi người xung quanh luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. Hình như là lời cầu mong đang trở thành hiện thực thì phải. Tốt tốt, cứ từ từ lên cấp số nhân nhé. 

Buổi tối lúc chạy xe về nhà thấy vui khủng khiếp. Lúc chạy xe nghe bài hát yêu thích trong phim New Heart. Tự nhiên nhớ lại cảnh nam diễn viên chính chạy xe từ tỉnh lên thành vô nộp đơn vô bệnh viện. Tâm trạng anh ta cực kỳ vui vẻ, tràn đầy nhiệt huyết, lại còn cười rất chi là...chẹp chẹp (chảy nước miếng rồi...). Cảnh đó có nhạc nền là bài này 

http://mp3.zing.vn/playlist/New-Heart-trai-Tim-Yeu-Thuong-Ost-Dang-cap-nhat/IW608CAZ.html?st=5

Lúc đó mình thấy mình giống như nhân vật chính, cảm thấy cuộc sống và thành phố này thật là tuyệt, cảm thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc.Cho nên vừa chạy xe mà vừa cười (cũng may mang khẩu trang, không người ta nghĩ mình không bình thường). Nhìn đèn đường xung quanh lấp lánh lấp lánh, nhạc hay, những chuyện vui của bạn bè...cầm lòng không được nên cười haha. 

Tự nhiên thấy rất là yêu quý thành phố mình sinh ra. Không ồn ào chật chội ô nhiễm nữa. Tóm lại, là một thành phố làm chúng ta hạnh phúc và giúp chúng ta kiếm ra hạnh phúc. :))

Ây dà, mình đây không thích chúc gì trước mặt (sợ mất thiêng). Nên trong tâm trạng cực kỳ sảng khoái vui vẻ này viết ra một lời chúc cho "ai cũng biết là ai ấy" hahahah. Còn "ai là ai" thì ôi các bạn chả cần phải thắc mắc, chính là tất cả những người xung quanh, mọi người ở thành phố này, ở nước này, châu lục này, vĩ đại hơn là ở quả đất này nữa. :)) (tham vọng quá lớn :D)

....Sớm hay muộn, chúng ta ai rồi cũng kiếm được hạnh phúc thôi. Cho nên không cần phải vội vã, không cần phải "đánh nhanh thắng nhanh" dùng thủ đoạn làm gì. Đã gọi là tình yêu hay hạnh phúc nhất định không cần những cái đó. 

 Ai chưa có đừng tự ti, cứ phát huy hết bản sắc, nhất định sẽ có một ngày đối phương xuất hiện (vấn đề sớm hay muộn thì...ừm, còn phải coi trình độ tu luyện chánh quả của thí chủ ạ). 

Ai đang yêu thì...héhé, tiếp tục yêu thôi, mong cho tình yêu và hạnh phúc của cặp đó luôn thuận buồm xuôi gió, xuôi chèo mát mái (hai người có thể nghĩ đến chuyện sống trên thuyền rồi đi chu du thiên hạ :D), đặc biệt là nhớ dành cho mình một chân phù dâu là mình toại nguyện :)).

Ai đang phân vân trong tình cảm thì mở rộng lòng mình để có thể cảm nhận được tình cảm đích thực, không nên sợ hãi hay rụt rè, nhiều khi phải giành thế chủ động ạ.

Tóm lại hạnh phúc thì có nhiều kiểu, kiếm được bằng nhiều cách (thiệt ra chỉ cần ở nhà nằm ngủ cũng đã thấy hạnh phúc rồi á). Nè, mọi người phải luôn hạnh phúc đó nha! (không thì ta đập chết, hay là tra tấn cho đến chết, muốn cái nào hả!!!). Papa, mèo, Ped, những người đẹp, bạn bè thân lẫn không thân, quan trọng nhất là gia đình....mọi người phải luôn hạnh phúc đó! 

Chỉ cần mọi người xung quanh hạnh phúc, mình cũng sẽ hạnh phúc. 

Hôm nay vui quá. Nhưng hồi nãy lỡ ăn hơi nhiều nên khó ngủ quá. Mình quyết định ngày mai chiến đấu chống lại nỗi sợ hãi bấy lâu nay: "sợ ma" bằng cách tối khuya ơi là khuya sẽ lôi mấy truyện ma, truyện trinh thám giết người không gớm tay, điều tra ì xèo ra đọc để...tu luyện. Mong được phù hộ....miễn đừng nửa đêm có tiếng mèo kêu thảm thiết là được...=.=

Hhahaha, sắp cuối tuần rồi. Cả tuần vui vẻ há :D

p/s: ế, đang coi phim Hàn Partner, ôi cha nó hay! Anh vai nam chính trước kia đóng trong My girl bi giờ đóng vai này miễn chê. Hâm mộ quá đi à :x








Thứ Sáu, 18 tháng 2, 2011

Công chúa cầu thân + Xà vương tuyển hậu (review)



Khoan đã, trước khi viết để cười cho đã đã... 

Hahahahahahahhahahahha... Mắc cười chết được. 

Rồi, mọi người trước khi đọc mở đoạn nhạc này lên nghe cho nó có không khí thời cổ đại nào (cười mím chi cọp)- nhớ phải nghe trước rồi đọc xuống dưới nha, đừng đốt cháy giai đọc (tiếp tục khoe răng): 

http://www.youtube.com/watch?v=sUXtqahyccE&NR=1

Ròi! Mấy bữa nay mình có đọc truyện của Thượng Quan Sở Sở, viết về kiếm hiệp rồi tình cảm (đại khái như ông gì viết Thần Điêu Đại Hiệp hay truyện gì Dương Qúa Tiểu Long Nữ á). Truyện cũng hay nhưng vì có mấy bộ lận, mà nhân vật này có liên quan chút ít đến quyển sau nên mình cực kỳ hóng hớt đi đọc cái gia phả nên rối tinh rối mù lên (không thể nhớ được tên ai ra ai). 

Truyện này cũng bí mật thắt nút, có phá án, đại khái là cũng tò mò lắm á, không phải như mấy truyện tình đọc vào đã biết kết thúc. Nhưng mờ thấy nó nghiêm túc quá nên đi kiếm cái gì vui vui đọc. 2 truyện Công chúa cầu thân với Xà vương tuyển hậu mình chưa đọc hết và trên mạng cũng dịch chưa xong nhưng thấy vui chết được. 

1) Xà Vương tuyển hậu

Câu nói yêu thích trong truyện: "Dễ nhìn! Đẹp trai đến mức không còn gì là đạo lý nữa! Hơn nữa đang ôm nàng!"  =)) (mình với bạn Bối Bối là hai tâm hồn lớn gặp nhau)

Truyện này nghe đâu 400 chương, chia ra khoảng 4 quyển. Mấy bạn dịch trên mạng hình như dịch đến gần hết quyển 2 rồi. Mình đang đọc sang quyển hai, một chương cũng không dài lắm đâu.

Nội dung là bạn tên Bối Bối một lần đi trượt tuyết bị bay vào thế giới xà (rắn á). Không may hơn là té vô ngay bạn vua xà Cô Ngự Hàn đang nằm ngủ. Bạn Ngự Hàn này bị các bô lão trong cung bắt lấy vợ nên chán quá bỏ đi ngủ (bạn ấy rất thích ngủ). Bạn Ngự Hàn (lúc này hóa thân thành con xà) bị bạn Bối Bối té trúng phá giấc ngủ nên quyết định hù dọa...

Về sau bạn Bối Bối vào cung  tuyển hậu. Buổi tối định trốn ra ngoài thì bị bạn Ngự Hàn bắt gặp. Mà lúc này bạn Hàn lại biến hình thành một anh giai vô cùng đẹp mắt khiến cho nàng Bối Bối mê mẩn, quyết định cải trang làm nô tài cho bạn Hàn (một lần bị nữ hầu bắt gặp hai người trên giường nên tưởng Vương của mình là gay :D)


 Mà bạn Ngự Hàn này tính thích chọc phá với đầu óc bậy bạ hết sức đã "ăn" bạn Bối Bối. Bạn í còn muốn bạn Bối Bối sinh cho mình mấy xà...cục cưng (ặc, cười chết mất). Về sau bạn Bối Bối bỏ trốn ra cung, Ngự Hàn đi kiếm bắt trở lại cung (ồ giản lược rồi nha, quá trình thì mắc cười lắm, có vào Thanh Lâu nữa).Đó mới đọc đến đó à. 

Truyện này vui. Nhớ mình đọc ngồi uống nước không may phun ra một bãi vì mắc cười. Mà càng đọc thì càng nóng mặt vì trình độ bậy bạ của bạn Ngự Hàn ngày một thăng cấp (cho nên quyết định đọc chầm chậm lại để giữ đầu óc thanh tịnh, mô phật~~~). 

Phía dưới là mấy trích đoạn đầu thấy hay hay nên copy lại nè (cám ơn các bạn đã dịch truyện này): 

[ Hắn là một con rắn đầy lòng tốt lại vừa phong cách , không phải cái loại thấp hơn cả bò sát thấy là làm cho người khác rùng mình như trong mắt nàng! ] : cảnh này bạn Bối Bối thấy nguyên một con rắn to trước mắt sợ quá bỏ chạy. Chú ý cách dùng từ của bạn Hàn: vừa tốt vừa phong cách =))

[ Cô Ngự Hàn thả lỏng đuôi, nhìn phía trước cái…tiểu nữ nhân kia té ngã cũng bộ dạng vụng về như vậy, tràn ngập vui vẻ, thật là tiểu nữ nhân vụng về, bất quá tư thế té ngã cũng thật khả ái, xem tứ chi nàng giãy dụa, bộ dáng giống như gấu mèo rơi xuống đất.] : Bạn Bối Bối bị rắn đuổi theo nên té

[ Bối Bối dò dẫm lục xét vách tường, lúc sau ngừng tay lại, ảo não trơ mắt nhìn tường vây, than thở: “Cái gì đây, xây tường mà lại còn bóng loáng như vậy, làm sao ta có thể trèo lên trên được bây giờ."

A ha ha, cái… tiểu nữ nhân này đang nói cái gì, nàng cho là tường cung là làm để cho người ta trèo hay sao sao? Tư duy thật ngu ngốc. ] : Bạn Bối Bối bỏ trốn

[ Nàng thầm suy nghĩ, nghĩ tới cảm giác bản thân, thật kỳ quái, như thế nào cảm giác giống như là từ trên vách đá rơi xuống ngồi ở trên cái con đại xà kia, chẳng lẽ… Nhớ đến, trong lòng nàng thoáng chấn kinh, mở choàng mắt muốn nhìn rõ ràng, tuy nhiên, dáng người trước mắt làm cho nàng á khẩu quên biến luôn, nước miếng muốn chảy ròng ròng.
Dễ nhìn! Đẹp trai đến mức không còn gì là đạo lý nữa! Hơn nữa đang ôm nàng!] : Bạn Bối Bối trèo tường bị té được bạn Ngự Hàn đỡ, xong rồi nhìn lại thấy trai đẹp đến chảy nước miếng. 

[ Bối Bối bực mình liếc mắt nhìn hắn, than thở nói: “Nam nhân có phong độ nhất định không ở trước mặt nữ hài tử nói nàng nặng, huống chi ngươi cũng rất đẹp trai, ôm ta trong tay, nhìn thẳng mặt ta mà nói ta mập, thật mất mặt.”]: Bạn Ngự Hàn sau khi đỡ bạn Bối Bối thì chê bạn ấy nặng.

Đọc truyện này quả là bước tiến vì trước gì cực kỳ ghét với sợ rắn. Lúc thấy cái tên truyện là không ưa. Nhưng công nhận là mắc cười. Coi bộ bạn Ngự Hàn nói đúng, xà giới không phải là mấy con bò sát tầm thường thích hù dọa người ta mà toàn là những con rắn vừa "tốt lại có phong cách". =))


2) Công chúa cầu thân

Câu nói yêu thích trong truyện: "Đẹp trai đến mức hồ đồ, lại còn si tình đến mức Lương Sơn Bá nhìn thấy cũng phải áy náy, Đổng Vĩnh nhìn thấy phải đỏ mặt."==> lại một tâm hồn đồng điệu với mình :))

Lại một nữ nhân vật chính không trong sáng khác, bị cho về cổ đại, ham hố đi chơi, tham vọng ngắm trai đẹp và bao trai đẹp. Không hiểu sao lúc đọc truyện này lại tưởng tượng ra bạn Sở Dương có hình dáng như bạn nhân vật chính trong Goong, cho nên cho bạn Thừa Đức giống bạn diễn viên nam Hàn Quốc đó luôn. Mặc dù, dĩ nhiên Thừa Đức phải đẹp trai hơn chục lần :))

Bạn Phùng Trần Sở Dương được thần tiên ban cho vinh hạnh về thời cổ đại, về rồi mới phát hiện ra mình sắp bị gả cho một ông vua 50 tuổi để giúp nước nhà không bị xâm lấn. Bạn Sở Dương này cũng không vừa, trong lúc bị hoàng tử Thừa Đức (con vua 50 tuổi) đem về thì trốn đi. Ồ mà bạn Thừa Đức này chính là trai đẹp trai giỏi trong truyện á. Về sau xảy ra nhiều tình tiết hay ho, còn biến thái nữa chứ. Nhưng tóm lại chuyện tình của hai bạn Sở Dương với Thừa Đức rất đáng mong chờ. 

Trên mạng họ dịch đến chương 42 là hết rồi vì truyện được một nhà xuất bản mua bản quyền, không thể dịch tiếp. Mà nghe đâu sách xuất bản quyển lẻ giống như truyện Harry Potter hồi xưa á, một tập mỏng dánh, viết sai chính tả, hình như copy nguyên văn trên mạng, lại có hình vẽ nhân vật Thừa Đức làm mất hết cả phong độ của anh trai đẹp này. 

Kết thúc truyện này cũng không có hậu gì. Nghe đâu bạn Thừa Đức tự tử bên cây đào, bạn Sở Dương quay về hiện tại. Nhưng có lẽ vì buồn vậy nên tác giả còn có 6 ngoại truyện khác. Nội dung là ở hiện đại, lúc này linh hồn của bạn Thừa Đức nhập vào một anh trai đẹp khác. Sau này bạn Sở Dương là thực tập sinh tại công ty của anh này. Một ngoại truyện khác giả định 2 người này vẫn sống ở cổ đại, trở thành hoàng thượng hoàng hậu rất hạnh phúc. 

Mình hả, đọc vui là được. Kết thúc như vậy là đẹp. Nhưng cũng muốn đọc chậm lại một chút, đọc hết rồi lấy đâu ra đọc tiếp, lại như mấy truyện khác ngày nào cũng lên hóng hớt ngồi chờ ==> ây không tốt không tốt...

Đây, xin mạn phép mấy bạn dịch copy đoạn đầu đọc vào mắc cười. Lúc này là bạn Sở Dương đã ở cổ đại, phát hiện ra xác mình nhập vào là một cô công chúa vì không muốn bị gả đi mà đập đầu vào cột. Bạn Sở Dương tỉnh dậy tưởng ca ca Hoàng đế là chồng mình nên hạnh phúc khôn xiết. Về sau độ mê trai,  thích "ăn đậu hũ" của bạn ấy cũng thăng cấp.

Đoạn này là bạn Sở Dương tỉnh dậy: 

[ Nương nương? Hoàng thượng? Tôi giật mình, trong lòng vui sướng. Lẽ nào Đinh tiểu tiên cho tôi thân phận của một ái phi? Hoàng thượng này là ai? Lưu Triệt? Lý Thế Minh? Hay là một vị hoàng thượng đẹp trai nào đó không nổi tiếng? A, hahahaha. Cổ đại thân yêu của tôi, Phùng Trần Sở Dương tôi đến đây. Hoàng thượng đẹp trai thân yêu của tôi, tôi đến đây. Không cần biết ngày trước người có bao nhiêu phi tần mĩ nữ, từ giờ trở đi tôi nhất định dùng sức hấp dẫn của một người hiện đại làm người chỉ yêu thích mình tôi, giải tán hậu cung của người. A, hahahaha……….

Hoàng đế á! Muốn tiền có tiền! Muốn quyền có quyền! Đẹp trai đến mức hồ đồ, lại còn si tình đến mức Lương Sơn Bá nhìn thấy cũng phải áy náy, Đổng Vĩnh nhìn thấy phải đỏ mặt. Bây giờ ngoài cười tôi còn có thể làm gì được? Nghĩ đến đây tôi phải cố ghìm không cười ra tiếng, những vẫn không kiềm chế được xếch miệng lên một chút. Để có thể sớm nhìn thấy hoàng thượng đẹp trai, tôi sống chết mở mắt, nhìn sang mé giường: một ông già nhìn có vẻ giống thái y; lại nhìn ra phía sau, một hình bóng mặc hoàng bào cao lớn, tuấn tú đang đứng ở đó.


Đem toàn bộ sự cao quý, khí thế của hoàng đế vẽ ra: một gương mặt tuấn tú góc cạnh chưa đầy 26 tuổi, lông mày như kiếm, mắt như sao, sống múi rất cao và đôi môi mím nhẹ. Trời ơi! Đúng là đẹp trai giống như trong tiểu thuyết! Đôi mắt sâu không thấy đáy chất đầy lo lắng đang nhìn tôi……

Tôi có cảm giác thân thể dường như muốn bay lên. Tôi muốn hát. Tôi muốn nhảy. Đầu tiên tôi muốn cảm ơn Tổ Quốc đã nuôi dưỡng tôi thành tài; cảm ơn những thầy cô, bạn bè đã giúp đỡ tôi; cảm ơn những người xung quanh luôn luôn quan tâm tôi; cảm ơn… Nhưng tôi phải làm mình bình tĩnh lại đã, vẫn chưa hiểu rõ tình hình thế nào không nên đắc ý sớm. “Tôi” rút cục bị làm sao? ] 

Thôi mắc cười quá, cuối tuần vui vẻ hen!!! :D








Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

Keep moving forward


Từ mai không lười biếng nữa. 
Siêng năng chăm chỉ vào.
Bò từng chút từng chút như con rùa cũng được
Nhưng quan trọng là cứ tiến về phía trước
Và nhất định không lười nữa
AAAA Fighting!!!

Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2011

Happiness



Hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt. 

Từ trước Tết đến giờ tận hưởng cảm giác vui vui vẻ vẻ, một cuộc sống an nhàn tự tại, làm những việc bình thường của một sinh viên xém bị đá đít ra khỏi trường nhưng vẫn còn bị cùm chân chưa thoát. 

Đọc sách đọc truyện, nấu ăn, đi bộ, không phải dậy sớm, không phải thức khuya, làm những việc mình thích...Đây đúng là cuộc sống mr.Q và những anh chị đã đi làm nói với mình sao? Phải nói là mình thật sự hạnh phúc a. Bởi vậy mình càng không muốn đi làm đi thực tập chi lúc này. 

Thoải mái đi, còn nửa năm nữa rồi lúc đó bị người ta bóc lột cũng còn kịp. Khoảng thời gian tuyệt vời này mình cứ muốn giữ mãi như vậy. Gặp bạn bè... cùng nhau đi ăn...ngồi ôm chân đọc truyện rồi cười haha...hoàn toàn không lo nghĩ, không sợ hãi....Thật là hạnh phúc...

Hôm nay phát hiện có nhiều thứ bản thân quả thật rất kém cỏi, trong đó có việc kiềm chế cảm xúc. Xem một đoạn clip nhạc cũng cảm động rưng rưng nước mắt (tại bạn hết đó Jay Chou). Xem một đoạn phim cảm động cũng thút thít. Thật kém cỏi làm sao...ngay cả  happy ending cũng làm mình khóc huhuhu. Chỉ là cảm thấy rất rất rất rất rất hạnh phúc. 

Hôm nay tình cờ vô lại trang của chị Dennis Q, là người dịch truyện Yêu em từ cái nhìn đầu tiên của Cố Mạn mà mình khen hết lời á .Phát hiện ra một truyện phải gọi là cực phẩm, mình cực kỳ yêu thích (mà hình như ai đọc rồi cũng phát cuồng lên hết trơn): Bên Nhau Trọn Đời đã có thêm ngoại truyện. 

Hóa ra truyện này được viết cách đây 7 năm rồi. Bây giờ họ tái bản, Cố Mạn cũng viết thêm ngoại truyện tặng độc giả. Đọc mấy lời của tác giả mà thấy thiệt là hạnh phúc (òaaaaa, lại muốn khóc rồi). Chị này năm 3 đại học đã viết tác phẩm để đời này. Chị kể là hồi đó đi siêu thị tình cờ xuất hiện hình ảnh một cuộc gặp gỡ giữa hai nhân vật chính, rồi từ đó cá tính hình ảnh nhân vật ngày một rõ hơn. Còn nói lúc phải ngồi chờ dùng máy ở trường đại học không kịp đành phải viết lên giấy sợ cảm xúc bay đi mất...

Bây giờ Cố Mạn chắc cũng 29, 30 tuổi rồi. Không biết đã lập gia đình chưa? Không biết có kiếm được một người yêu tốt như chị ấy vẫn mong chờ không? 

Thật sự mà nói thời gian này bị ảnh hưởng văn hóa Trung Quốc, đọc truyện TQ, nghe nhạc TQ, mở tivi lên tìm xem phim TQ nào hay để coi...có thể nói đã bỏ mặc những kênh phim truyện nước ngoài khác. Phát hiện ra bản thân trước giờ có Định kiến quá lớn với nhiều thứ. Không thích không có nghĩa là mãi mãi sẽ không thích. Đến một lúc nào đó tâm tính cũng thay đổi, sở thích cũng thay đổi...cái trước kia thích cũng đã không còn cảm xúc, những cái không ưa nay lại muốn thử...chỉ hi vọng sự thay đổi này tốt ra chứ không xấu đi. 

Mình đọc cũng nhiều truyện TQ, chủ yếu là mấy loại nói về tình yêu, hình sự, xuyên không (thể loại nhân vật từ hiện đại quay về cổ đại)...nhưng tuyệt đối sợ hãi loại truyện kết thúc SE (sad ending) nên cho dù hay đến mấy mình cũng không đụng đến, thêm mấy thể loại Đam mỹ (tình cảm nam nam) hay yêu tinh gì gì đó cũng không có can đảm thử. Tóm lại chỉ muốn giữ cho tâm hồn thật trong sáng, đọc những câu chuyện làm người ta cười thật tươi khi kết thúc. 

Như vậy có trẻ con lắm không? Ý là chỉ thích đọc truyện HE (happy ending) đó? Xét cho cùng chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống, nếu cuộc đời chỉ toàn đau khổ phiền muộn vì tình yêu thì có đáng không. Mục tiêu mơ ước của mình là: TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐỀU HẠNH PHÚC. 
Ai đang hạnh phúc thì phải cố gắng luôn hạnh phúc. Ai chưa có tình yêu thì hãy nhận lời chúc tốt đẹp nhất: mong bạn kiếm được tình yêu có thể cầm tay bạn đến đầu bạc răng long (như chị Cố Mạn từng nói). 
Cho nên MỌI NGƯỜI PHẢI HẠNH PHÚC đó!!! 

-----------------------------------------------------

Trong những truyện từng đọc qua, những chuyện hay cực hay chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng như vậy là đủ rồi. Trong số đó có Mua dây buộc mình của Phiêu A Hề. Bữa nào bạn Kei dịch hết rồi mình đọc xong sẽ review lại. Đối với mình đó là loại cực phẩm, phải đọc đi đọc lại cho thấm...

Bây giờ mình thấy viết lách cũng giống như tất cả mọi việc trên quả đất này: cũng là một công việc lao tâm khổ tứ. Một tác phẩm hay phải viết đi viết lại chục lần, chọn từ ngữ, chọn ý tưởng. Những người như Cố Mạn hay Phiêu A Hề rất xứng đáng được tôn vinh. Cho nên bản thân mình thật sự thật sự hâm mộ những tác giả có thể viết những tác phẩm hay, người đọc phải đọc đi đọc lại, lại còn cảm thấy hạnh phúc khi đọc. Ahhhh, thiệt là cám ơn tác giả nha :)

------------------------------------------------------

Đây là đoạn nói về tính cách của tác giả Cố Mạn: 


Tiểu thuyết của Cố Mạn nhẹ nhàng, lãng mạn, câu truyện ấm áp, vui tươi, từng câu chữ như đều chứa đựng sức sát thương của ánh nắng mặt trời và cảm giác vui vẻ.

Cô nói: 

Thế giới này sẽ có 1 người cùng cô đồng cam cộng khổ không bao giờ lìa xa,nếu như bây giờ chưa có, là do cô chưa tìm thấy, là do cô chưa đủ may mắn, chứ không phải anh ấy không tồn tại...


Cô nói:  

Cô thích ánh nắng, thích đi lang thang, thích sống thanh nhàn, thích tất cả những thứ khiến cho người ta cảm thấy ấm áp...

Cô nói: 
Nguyện vọng của cô rất lớn lao, muốn được thiên hạ thái bình, sau đó, cô cùng bố mẹ và cả bạn bè cũng được bình yên...

Cô nói: 
Mục tiêu của cô thật nhỏ bé,mái ngói che đầu,cơm có thịt ngon,sau đó lại kêu ca giá nhà quá cao,may còn có chiếc mai rùa,vừa bảo về môi trường lại vừa kiên cố... :))

 
Rất là dễ thương đúng không. Cũng rất trẻ trung và teen nữa. Bây giờ chúng ta còn trong độ tuổi của Cố Mạn 7 năm trước, hi vọng mọi người sẽ đó những khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời: sống hạnh phúc, kiếm được một tình yêu cùng nhau đi đến đầu bạc răng long.
 
Câu "Thời gian đúng là thứ tàn khốc nhất, nhưng cũng kỳ diệu nhất thế gian" là của Cố Mạn. Rất chí lí. Điều kì diệu nhất là một tác phẩm có thể trường tồn với thời gian, một tình yêu có thể trường tồn qua thời gian. Cho dù con người có mất đi, chỉ còn một nắm xương (ặc) thì tình yêu cứ còn mãi, không chỉ là tình cảm nam nữ, những thứ như tình bạn, tình yêu gia đình...đó là những thứ không thay đổi được (ối, lại muốn ôm các bạn thân yêu của mình quá :X)
 
Tuần mới vui vẻ nha!
Đáng lẽ hôm nay lên mạng giới thiệu một truyện mắc cười mới đọc được rồi lại than thở chuyện phải lên trường học hành không thì bệnh lười chuyển thành nan y. Nhưng mà chỉ cần đọc truyện của Cố Mạn là lại thấy thật hạnh phúc biết bao. Í wên, mọi người ngày mai Valentine vui vẻ nha :))

Thiệt ra Valentine cũng không hứng thú lắm. Dù sao đã xác định dân Châu Á thì ăn Valentine của Châu Á. Chờ đến ngày 7 tháng 7 âm lịch đi :))





Thứ Bảy, 12 tháng 2, 2011

quote linh tinh


Trong truyện "Mua dây buộc mình", tác giả Phiêu A Hề, bạn Kei dịch có một khái niệm như thế này:

Trong lòng người đàn ông luôn có một đóa hồng đỏ và một đóa hồng trắng: ý chỉ trong lòng người đàn ông luôn khát khao hai loại phụ nữ, một là loại “Thánh mẫu” dịu dàng, hiền thục, hai là loại “Tiên nữ” lãng mạn xinh đẹp. Tìm được “Thánh mẫu” rồi có thể sẽ cần đi tìm “Tiên nữ”, có “Tiên nữ” rồi sẽ còn phải đi tìm “Thánh mẫu”. Cho nên, đàn ông cho dù ở nhà đã có vợ đảm đang dịu hiền vẫn cứ ra ngoài tìm người phụ nữ khác, cho dù bên ngoài có tình nhân, vẫn sẽ trở về nhà.

Dương Úy Kỳ nói trong truyện:  “Lần trước cô nói, trong lòng của đàn ông luôn có một đóa hoa hồng đỏ và một đóa hồng trắng, thật ra hai ngày nay tôi nghĩ, không phải. Có một số người đàn ông giống như là hoàng tử nhỏ, nếu trong lòng anh ta đã có một bông hoa hồng, thì những hoa hồng khác, bất luận là màu gì loại gì, cũng chỉ là một bông hoa giữa hàng vạn bông hoa khác mà thôi.”

Hà hà, phấn đấu kiếm cho được hoàng tử nhỏ nào *_*. Cố lên cố lên :)) =)).

Thứ Tư, 9 tháng 2, 2011

COMPO 1: Nhật ký đen của Bảo Bảo về Ped.

COMPO 1: Nhật ký đen của Bảo Bảo về Ped
By J. 
 
Giới thiệu nhân vật:

Bạn Bảo Bảo’ profile: 

- Phận nữ nhi thường tình. Dung mạo quả thật không quá xấu nhưng trước mặt bạn Ped thì cái phần đẹp nhất là đôi mắt cũng bị chê là mắt quỷ dạ xoa. Tính tình tốt bụng biết giúp đỡ mọi người. Chỉ có điều quá quá quá sức mê trai (phải là trai đẹp, trai đại nam nhân). Vì điều này đã nảy sinh nhiều chuyện hết sức dở khóc dở cười. 

- Hiện ở với một ông bố tốt tên Minh Nguyễn. Một mình gà trống nuôi con, dung mạo không quá đại nam nhân nhưng vẫn rất phong độ trí thức. Bác Nguyễn hiện là bác sĩ trưởng khoa thần kinh nổi tiếng tại bệnh viện A, rất được nữ bác sĩ độc thân và các nàng y tá bác sĩ tập sự săn đón. Vì chuyện này mà khiến Bảo Bảo nhiều phen mất ăn mất ngủ quyết tâm lấy vợ cho papa. Chỉ có điều…người đàn ông này quả thật muốn làm người cha nhị thập tứ hiếu, ở vậy suốt đời nuôi con gái. Từ đây cũng nảy sinh nhiều chuyện cũng dở khóc dở cười khác. 

- Có ba cô bạn gái thân thiết. Những nàng này gọi là mỹ nữ cũng không sai (các nàng ấy tự gọi mình thế chứ không rõ người ngoài cảm quan thế nào). Mỗi nàng một tính cách tựu trung lại cực kỳ hợp rơ với bạn Bảo Bảo (chính là ở cái điểm chết trai đẹp). Các nàng cũng gây ra nhiều chuyện động trời khác. Tính cách ngoại hình các nàng thế nào, khi nào xuất hiện sẽ hạ hồi phân giải…

- Thần tượng của Bảo Bảo: một nam nhân bí danh là V. Bảo Bảo mặc dù thích ngắm trai đẹp, trong lòng trước giờ vẫn chỉ hâm mộ người này, cảm mến người này, vì người này cố gắng trăm công ngàn việc. Anh ta là ai mà có sức thu hút thế? Đây chính là một câu đố sẽ được bật mí từ từ. 

- Hung tin của Bảo Bảo: tất nhiên không ai khác ngoài Ped. 


Bạn Ped’s profile:

- Cao 1m8, cân nặng chuẩn (nhưng theo Bảo Bảo là nhìn vừa to xương vừa đầy mỡ, không biết cái cân nó có lệch lạc không). Khuôn mặt tuấn tú (lại là người ta nhận xét chứ Bảo Bảo lại thấy mặt dày tâm đen). Học vấn thì không có gì bàn cãi, luôn làm người ta lóa mắt vì chói sáng. Ngay từ thời phổ thông đã là tâm điểm chú ý của không ít các bạn nữ nhưng thời đó hắn vốn khù khờ ngu ngốc còn tranh ăn với Bảo Bảo nên đã lỡ mất bao nhiêu dịp hay (có thể vậy nên bây giờ vẫn còn ôm hận trả thù). 

- Từ ngày hắn lên đại học, theo học trường y, khoa tim về nhan sắc có phần tiến triển, về đầu óc chắc thông minh theo cấp số nhân. Chỉ có điều hình như chỉ số đồng cảm EQ với Bảo Bảo quá thấp. Nếu không vì ba Nguyễn rất khoái hắn, từ hồi hắn học cấp 3 chung với Bảo Bảo đã khoái hắn. Lên đại học hắn học làm bác sĩ càng khoái hắn. Hắn đi thực tập tại bệnh viện của ông, ông ngày nào cũng cùng hắn cơm trưa nói chuyện. Như vậy vẫn chưa thỏa mãn, có khi buổi tối còn kêu ghé nhà ăn cơm, hai người bày ra nấu ăn thưởng thức no nê cuối cùng việc rửa chén dành hết cho Bảo Bảo. Bảo Bảo ôm hận này rất lâu chưa có dịp trả thù. Nhưng nghĩ lại có lẽ ba Nguyễn không chỉ muốn có con gái mà còn thích con trai nữa. Đã vậy đứa con trai này lại thông minh xuất chúng, tài giỏi theo đuổi nghề y coi như đang hoàn thành tâm nguyện “có con nối nghiệp” của ông. Cho nên Bảo Bảo đối với Ped như anh trai em gái, tuyệt nhiên không có chút cảm mến nam nữ nên các độc giả yên tâm sẽ không có chuyện tình nảy sinh giữa cặp oan gia này. Mà có khi anh trai em gái chỉ là vỏ bọc, Bảo Bảo thù rất dai, biết đâu đang suy tính lợi dụng tình anh em này một ngày đẹp trời cho hắn chết không kịp ngáp. 

- Thần tượng của Ped: chính là cô ca sĩ hót hót một thời Britney Spears. Lý do chúng ta sẽ bàn ở những tập sau. 

- Người yêu: để cho độc giả tự suy nghĩ. Độc giả nam sẽ nghĩ hắn có bồ quách đi cho rảnh mắt để các nữ nhân không phải chạy theo hắn. Độc giả nữ lại muốn một nam nhân tốt đẹp tài giỏi như vậy độc thân suốt đời cho các nàng chạy theo. Tác giả vì là người từ bi không muốn ai đọc truyện mình đau lòng, muốn có những cái kết tốt đẹp nên bản thân cũng không thể quyết định, đành phải hạ hồi phân giải vậy.
-----------------------------

Bây giờ câu chuyện xin được bắt đầu.

Bạn Bảo Bảo vừa rồi thực hiện nghĩa cử cao đẹp mang cho bạn Ped sô cô la lừa tình, coi như quà Tết. Được hắn tử tế vứt cho hai thanh sô cô la. Đồ ăn vứt cho nhưng lại nhãn hiệu ngoại, bạn Bảo Bảo cái bụng không đáy, thói hám ăn trỗi dậy, hai mắt sáng còn hơn hai ngọn hải đăng. Ped nói đó là lì xì năm mới. Tất nhiên bạn Bảo Bảo sẽ không lý giải chuyện không lì xì bằng bao mà bằng sô cô la (vì như vậy sẽ giữ được hình tượng tốt đẹp tử tế của bạn Ped trong mắt các bạn nữ, còn Bảo Bảo chỉ muốn mọi người nghĩ hắn vô lại một chút).

Cả hai 8-ing một lúc. Về sau rút ra bài học xương máu. Phàm đã nói chuyện với Ped, có hai chủ đề nên tránh. Một là chuyện lên cân. Hai là chuyện giảm cân. 

Thứ nhất đó là Ped mỗi khi muốn lăng nhục ai, chuyện gì cũng có thể lăng! Ngay cả thứ nhạy cảm của nữ giới là cân nặng (vô lại tập 1!). Bảo Bảo vì nể tình bạn thâm giao lâu năm, rất chân thực than thở chuyện mình dạo này ăn chơi vô độ, cân nặng tăng vụt. Những tưởng hi vọng sẽ có một ánh mắt cảm thông, hóa ra là tiền đề để hắn sỉ nhục. Nếu hôm đó không phải trời gần tối, bạn Ped có thể thấy được cái mặt tím tái hận u uất của Bảo Bảo, lại thêm đôi mắt tẹt ra lửa điện như muốn thiêu chết cái tên vô lại đó đi. Dù vậy nếu có ai đi ngang qua mà lỡ bắt trúng ánh mắt ấy lại liên tưởng đến một cô nương dễ thương mắt lấp lánh lấp lánh như sao trời. Qủa là…kỹ năng ngụy trang của Bảo Bảo đã thăng cấp nhanh chóng. 

Đoạn hội thoại đầy sỉ nhục đó không tiện viết ra vì như thế quả thật mất mặt nhân vật nữ. Dưới đây kể ra một câu chuyện tương tự nhưng cấp độ nhẹ hơn cho mọi người cùng liên tưởng đến độ vô lại của Ped. 

Một ngày đẹp trời nắng ráo, bạn Ped và Bảo Bảo rủ nhau đi uống nước. 

Tên Ped này hồi đó chắc sinh ra dưới một ngôi sao xấu hoắc hoặc là bị hung tinh nào đó chiếu, bản thân mang nhiều thói hư tật xấu. Ngoài chuyện luôn miệng chê bai Bảo Bảo, thói xấu nữa là không bao giờ đến đúng giờ. Mỗi lần đến trễ hắn đều có lý do rất chính đáng, tất nhiên sẽ không kể ra đây để tranh thủ tình cảm của độc giả nữ. 
 
Bảo Bảo tính ra đã ngồi đợi hắn gần nửa tiếng, lười biếng nhìn trời nhìn mây, cuối cùng không chịu đựng được ngáp một cái rõ to không thèm che chắn. Không ngờ ngay lúc linh thiêng thế, Ped từ đâu xuất hiện, chộp ngay được cảnh ngáp rất “mĩ miều” đó, trong bụng mừng thầm hôm nay đã có chủ đề cho hắn khai thác nói xấu. 

Tâm địa độc ác quả nhiên không nhịn được một phút. Vừa chạy xe đến đã cất ngay tiếng:

- Con gái như ngươi quả thật mất mặt. Nơi công cộng ngáp một cái to như thế không chừng bắt được vài con ruồi. 

- Đã đến trễ còn nhiều lời. Trật tự đi! 

- Tướng ngáp rất giống mèo. Lại lần nữa ta chụp cho một tấm để khoe. 

- Khoe ai?

- Mấy con mèo nhà ngươi đó. Coi như kỳ phùng địch thủ

Bạn Bảo Bảo trong lòng không phục không phục, quyết nói một câu cho hắn đứng cũng không ổn mà chui đầu xuống đất không xong. Nhìn lại hôm nay thấy hắn mặt áo thun quần đùi, mắt sáng lên long lanh. Đừng hiểu lầm, Bảo Bảo quả thật vốn rất trong sáng. 

- Đi với ngươi mới quả thật mất mặt. Quán nước thanh lịch tao nhã như vậy ngươi mặc quần đùi bước vào, thật là vấy bẩn không khí. 

- Ta thông cảm mà…

- Cái gì?- bạn Bảo Bảo không hiểu liếc bạn Ped một cái rất phòng thủ. 

- Ta biết ngươi rất thích mặc quần đùi. Chỉ tại chân giò to béo ngại ngùng. Từ giờ mỗi khi gặp ngươi ta đều mặc quần đùi, coi như giúp ngươi thỏa lòng…

- Ngươi muốn chọc tức ta thì có! 

Nghi vấn chuyện Ped mặc quần đùi là do khí trời mùa hè nóng nực, do hắn ở nhà làm biếng thay đồ hay là do quả thực muốn chọc cho mắt Bảo Bảo ngứa lên, tạm thời gác sang một bên. Vừa ngồi xuống quán nước tên Ped lại có một hành động rất mất hình tượng khác. 

Hắn ta ngồi khoanh chân lên cái ghê bông rất chi là êm ái săm soi thức uống như thể đang ngồi ở lề đường.

Thật là gai mắt. 

Một cặp nam nữ thanh tú ăn mặt rất xì tai ngồi cạnh bàn của Ped và Bảo Bảo. Nàng xinh tươi, chàng đỏm dáng, ngồi rất nho nhã nhu mì, là một cảnh đối chọi kịch liệt với thế ngồi của Ped. Bọn này nhìn vẻ ngoài rất giống teen. Ngồi uống nước tiện thể rút máy ảnh bấm bấm, chu mỏ, xị mặt tự sướng nhiều góc độ. Lại còn chụp hình nước uống và quang cảnh xung quanh, giống như đi làm phóng sự. 

Bảo Bảo giật mình lo lắng, tự giác ngồi né né Ped ra một chút. Trong lòng dâng trào hai cảm xúc lẫn lộn. Một là rất tà ác hi vọng hai đứa kia chụp hình sao dính cái tên Ped đang ngồi rất vô duyên. Bụng từ tâm niệm Phật bọn chúng về nhà úp hình lên mạng tấm này, bên dưới có một dòng tiêu đề rất lớn: “Phải chăng con trai bây giờ tự nhiên như ở với thiên nhiên như thế?”

Hắc hắc…nghĩ đến đây Bảo Bảo khấp khởi vui sướng. Nghĩ công mình sống từ bi, chuyên làm việc tốt, lời cầu sẽ linh ứng chăng?

Nhưng rồi sau đó lại vô cùng lo lắng, không biết mặt mẹt của mình có dính tấm nào không. Không chừng lại còn một dòng tiêu đề khác: “Con gái thời nay, phải chăng đều thích bạn trai tự nhiên như ở với thiên nhiên như thế?” 

AAAAAA!!!

Qủa thật mất mặt! Thứ nhất không phải bạn gái hắn. Thứ hai vì ngồi cạnh hắn mà mất mặt với biết bao nam nhân xinh trai khác. Như thế chẳng khác nào tự mình giảm đi vài  chục phần trăm cơ hội kiếm bạn trai. Thật là đáng chết. Bảo Bảo trong bụng thầm rủa cho cái tên ngồi cạnh mình hôm nay ăn uống xong tối về đau bụng chạy ra chạy vô cái nhà đó cả đêm…

----------------------------

Quay lại chuyện hiện tại. Sau chuyện sỉ nhục về cân nặng. Bảo Bảo không đấu lại nên tìm niềm cảm thông và khích lệ ở chuyện giảm cân. 

- Mập quá phải giảm cân thôi…

- Biết vậy là tốt

- Từ giờ quyết tâm chạy bộ. Luyện tập chăm chỉ, giảm được cân nào sẽ báo ngươi
- … (Ôm bụng cười)

- Gì?

- Đang nghĩ cái tướng nhà ngươi chạy bộ nên không kiềm được…

Nói đi đôi với hành, bạn Ped tiện tay tiện chân đóng kịch giả làm vận động viên chạy bộ. Chạy từ đầu này sang đầu kia, miệng cười ha hả rất khoái chí, chân tay kết hợp hóa ra một hình tượng chạy rất giống…vịt. Thật là vô lại tập 2…

…đã vậy còn mặc quần đùi…Ped, nhà ngươi quả thật đáng chết!

……
Một lúc lâu sau khi tạm biệt, bạn Bảo Bảo đã về đến nhà. Liền nhắn một tin cho bạn Ped an tâm. 

“Đã về nhà an toàn rồi.”

Tin nhắn trả lời: “Ta biết ngươi sẽ về nhà an toàn mà (thêm cái icon mặt cười hiền hậu)”.

Bạn Bảo Bảo tự nhiên cảm kích, thấy bạn Ped nhiều khi rất tốt, rất biết quan tâm. Cầm tin nhắn nhớ lại lúc trước khi về. 

Ped nói: “Sắp phải đi rồi. Ngươi cũng về đi. Chạy xe từ từ cẩn thận là được”.

Bảo Bảo: “Trời tối nhanh nhỉ. Dạo này đường xá vắng vẻ, đi về ta cũng thấy ghê ghê”. 

Ped: “Ờ, cẩn thận mấy tên háo sắc. Đi đường an toàn nhé”

Rõ ràng là một đoạn nói chuyện hoàn toàn bình thường. 

Nhưng mà…

Nhưng mà…từ hồi nào đến giờ bạn Ped về cơ bản đối với Bảo Bảo là rất độc ác. Mà hắn lại rất thâm thúy nói câu nào chết câu đó…

Vậy…nếu gộp lại với mấy cái tin nhắn thì…

- Ta biết ngươi sẽ về nhà an toàn mà –(diễn dịch thêm: ta biết ngươi sẽ về nhà an toàn mà. Bọn háo sắc trên đường chỉ háo sắc thôi. Chứ đứa vô sắc như ngươi bọn chúng không thèm…)

AAAA …ta thật không phục! 

Tin nhắn: “Ped, ngươi chết đi mấy chục lần cho ta!”

Tin nhắn trả lời: -một cái mặt quỷ gian xảo-

-----------------------------

Tối hôm đó lúc 9 giờ 30. Bạn Bảo Bảo ung dung mở máy tính đọc truyện, tiện tay mở một thanh sô cô la của Ped vứt cho hồi chiều. Là một thanh sô cô la nhìn rất dễ thương hấp dẫn, lại rất thơm. Bảo Bảo tháo hết bao ra, mỉm cười rất chi là tà ác. Trí tưởng tượng vốn phong phú, nhìn thanh sô cô la có thể hình dung ra cái mặt của Ped. Không chỉ cái mặt mà là nguyên cái người của Ped làm bằng sô cô la. Rất chuyên nghiệp, bạn Bảo Bảo đưa thanh sô cô la lên miệng, ngửi một cái, cười tự đắc rồi nhanh như chớp…cạp một miếng nuốt trọn cái đầu của Ped trong miệng.

“Ped, cái đầu của ngươi ta nhai đi nhai lại rất ngon!”. 

Chỉ là một lời nói thầm, hoàn toàn không thể khiến người ta nhìn vào nghi ngờ bản chất tốt đẹp hướng thiện của Bảo Bảo, lại không mất đi vẻ nho nhã lúc nhai sô cô la.

Trên máy bay lúc 9 giờ 30. 

Có một hành khách đang nằm ngủ. Cổ hắn cứ quẹo qua bên này, đầu quẹo sang bên kia. Mắt nhắm lại hình như đang ngủ. Nhưng mà hình như đang gặp ác mộng…

Hết COMPO 1. 

Tác giả: Thật ra chuyện cũng không có gì ghê gớm. Chỉ là nhất thời “hận” bạn Ped nên kể chuyện có thêm chút giang hồ lưu manh! (Với lại coi như là truyện sáng tác dựa trên người thật việc thật đi hahaha). Tác phẩm đầu tay năm mới. Từ giờ rảnh rỗi sẽ viết những chuyện vui vui như thế!
 Đầu tuần vui vẻ!