Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2011

...

Đau lòng quá. Hôm nay vui vẻ trở về nhà thì nghe tin buồn rồi. Xin lỗi mọi người, con chó nhà mình chết rồi. Mẹ mình kể nó bị chết trong cái hốc đằng sau tivi ở phòng khách. Cũng không rõ là do bị điện giật hay dây quấn quanh cổ nữa. Mình về chắc khoảng 8h30. Sáng nay cả nhà mình đi làm, thằng em sau đó về trưa lại đi học. Nghe nói là chết lúc trưa hay chiều. Mọi người về nhà gọi hoài không thấy, sau đó mẹ mình thấy nó trong góc gọi hoài không ra. Cô mình với thằng em con nói con này hôm nay thích trốn ghê. Lúc lại gần thì người nó đã cứng rồi.

Lần trước con oshin chết mình cũng không có ở nhà. Lần này về thì con này được mang đi chôn rồi. Con lần trước ở với nhà mình 13 năm, con này mới có 1.5 tháng. Vừa chích ngừa đúng một tuần. Còn nhỏ chỉ thích chạy nhảy phá phách, người lạ đến còn không biết sủa. 13 năm hay 1.5 tháng tuổi, cũng đều đau lòng như nhau thôi. Mình nghe nói cô mình cũng khóc. Tên nó còn chưa được chọn chính thức nữa.

Con chó ngốc ngếch tối thì đòi ngủ trên đầu mình, sáng thì cạp chân mình. Còn chạy ra ngoài đi phá, tha dép gặm cây, làm đủ trò hết. Chỉ là nó còn nhỏ quá, cái gì cũng gặm cũng thích ăn hết. Có lẽ là gặm phải dây điện rồi. Nếu nhà mình không nuông chiều để nó tự do vậy mà xích nó lại thì nó đã không chui vô chỗ lung tung rồi.

Đau lòng quá đi. Hôm nay nhà mình đã thống nhất từ nay về sau không nuôi chó nữa. Thật ra sinh mạng cái gì dù nhỏ cũng quan trọng như nhau. Chỉ là cảm giác một con mèo lớn lên rồi bỏ đi  khác với chuyện một con chó sáng nào cũng vẫy đuôi vẫy tai chào mình lúc về thì đã không còn nữa. Từ nay nhất định không nuôi nữa.

Nhà mình nói nó có số hết. Nếu nghĩ theo lối tích cực thì có lẽ con chó đó đã gánh đi cái gì đó không may cho nhà mình. Cám ơn bé chó. Em ở đâu thì phù hộ cho nhà chị. Thật ra chị suốt ngày chê em ngốc không có nghĩa là em ngốc đâu. Đến một chỗ mới thì sẽ sống vui vẻ như ở nhà chị nhe.

Mình cứ nói là phải lôi nó ra chụp hình mà bây giờ cũng không còn tấm hình nào cùa nó hết. Một con chó chết là đủ đau lòng rồi, nghĩ đến chuyện một ngày người mình yêu thương bỏ mình đi hết, không biết còn đau lòng bao nhiêu nữa. Thôi tóm lại hi vọng mình đừng sống thọ. Nếu có chuyện gì xấu sẽ xảy ra với những người thân, cứ đổ hết lên đầu mình là được.

Cái chết đột ngột thiệt là đáng sợ. Chưa làm được cái gì, tình cảm cũng chưa được nói ra. Bạn mình có ba mất vì tai nạn, chắc bạn đó phải rất rất rất đau lòng. Rồi vợ mất chồng quá sớm. Cha còn chưa kịp thấy con gái đi làm ngày đầu tiên, hai vợ chồng còn chưa đi du lịch tuổi già. Những chuyện như vậy vẫn không may xảy ra với nhiều người. Mình thật sự rất khâm phục những người trong hoàn cảnh đó có thể đứng dậy nén đau thương mà đi tiếp.

Vậy nên mọi người ơi, đi đường thì lái xe chậm một chút, nhường nhau một chút, tuân thủ luật giao thông. Đi trời mưa thì cẩn thận một chút, đồ điện trong nhà thì để ý một chút. Mình nói mình lái xe chậm vì mình sợ chết. Không phải đùa. Thật sự mình rất sợ chết. Vì mình không phải trẻ mồ côi chết đi không ai quan tâm. Nếu mình chết sẽ có rất nhiều người đau lòng, mình thì không chịu được chuyện đó. Cho nên mình phải sống tốt.

Lúc đi chùa mình hay ham hố cầu này cầu nọ. Bây giờ mình nghĩ chỉ cần những người xung quanh sống đời với mình là được.

Những người đã chết oan uổng trong nhiều chuyện. Như vụ tàu Dìn Ký vừa rồi. Mọi người hãy an nghỉ.

Viết đến đây thật là khó để viết kết thúc. Chỉ cần không nghĩ về những chuyện buồn thì mình từ từ cũng quên đi. Bây giờ chỉ mong mọi người thật khỏe mạnh, sống cho tốt, không bị bệnh tật. Tóm lại bất cứ chuyện gì xui xẻo nguy hiểm cứ để mình gánh. Mình chịu được. Chỉ cần nhà mình mãi mãi như vậy là được.

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

At the beginning...




Tin zui và tin buồn, mọi người muốn nghe tin nào :))

Tin vui là ngày mai mình đi thực tập, coi như là đi làm. Hình như mình hơi bị excited bởi ý nghĩ mong muốn được khẳng định bản thân. 

Còn tin bùn là mai mình đi thực tập, coi như là đi làm. Tưởng có thể ăn chơi phè phỡn thêm vài ngày, ai ngờ hôm nay người ta gọi nói mai lên ký hợp đồng rồi bắt đầu làm luôn. 

Tóm lại cảm xúc lẫn lỗn. Vừa vui vừa buồn, đầu óc quay cuồng. Viết xong mình đi ngủ sớm vậy :P

Thật ra đối với người nửa chân này trong trường chân kia ngoài trường thì chọn một công việc chính thức cho rồi. Nhưng mà phía ngân hàng họ không tuyển người không có kinh nghiệm. Cho nên mình phải bắt đầu từ vị trí thấp nhất mà đi lên thôi. 

Được nhận công việc này hoàn toàn là tình cờ. Nói ra ngốc ngếch, mình chuyên ngành kinh tế đối ngoại mà muốn làm bên tài chính. Cho nên chỉ apply cho Big 4. Mà nói chung dân FTU là vậy, bon chen bon chen... 

Một ngày đẹp trời thấy có ngân hàng tuyển 1 chân thực tập cho nên apply thôi. Sau đó là phỏng vấn rồi được nhận, rồi đi làm giấy tờ pháp lý ... rồi thì ngày mai đi làm. Bây giờ mình hơi hướng cảm giác được thế nào là một công việc có duyên với bạn. Gỉa sử mình không apply thì chắc cuối tháng này mình lại bon chen bon chen đi thi vòng sau của 1 công ty Big 4. Cảm giác giống như thả mồi muốn bắt 1 con cá thu lại câu được 1 con cá hồi. Mình chả biết giải thích sao nhưng mình cảm nhận có 1 thế lực nào đó đẩy mình hành động như thế  ?!??!

Mặc dù chỉ là thực tập nhưng nó đã thỏa mãn 2 tiêu chí công việc mình đặt ra: 1. Làm cho công ty nước ngoài, 2. Làm trong lĩnh vực tài chính ngân hàng. Thực tập nhưng người ta yêu cầu làm 8 tiếng như nv chính thức. Mình phải làm ở quận 7. Mọi người biết chỗ cầu ánh sao không? Mình làm ở Crescent Plaza đó. Hehehe, chắc vừa nghe quận 7 ai cũng ngán hả. Sáng mình gửi xe ở Kumho rùi đi shuttle bus qua đó. Theo lịch thì tốn khoảng 30p. Thật ra ai chứ với mình là chuyện hết sức bình thường. Mình biết số mình phải đi làm xa rùi nên không phàn nàn gì. Thêm nữa mình đã được tôi luyện vụ đi xa hồi thực tập năm 3.

Lúc đó mỗi sáng gửi xe ở office, đi xe cùng với mọi người xuống Biên Hòa mất gần 1 tiếng. Mắc cười nhất là xe thường có một ông người Nhật đi ké. Lên xe là ngủ ngon lành đến khi vô công ty. Những ngày tháng đó cảm thấy một tinh thần trách nhiệm rất cao và đúng giờ của người Nhật. Lúc đi làm lại cảm nhận hết được sự khổ cực của những công nhân đứng máy suốt cả ngày, có khi tăng ca chủ nhật, có khi đến 12h khuya hay đến 4,5 giờ sáng. Vậy mà họ sống rất tình cảm, còn tốt với mình nữa. Ai thực tập ở một công ty sản xuất mới thấy được sự khác biệt to lớn giữa blue với white collar là thế nào. Nhân viên văn phòng, kỹ sư thì ngồi trong máy lạnh, còn công nhân lại đứng suốt ngày. Trong khi lương lại là chênh lệch lớn. 

Tóm lại từ lúc đó mình đã thấy mình may mắn thế nào. Bởi vì được cho đi học đầy đủ nên sau này sẽ là thành phần trí thức làm trong những tòa nhà có hệ thống điều hòa, trong khuôn viên hiện đại. Lại không phải đứng suốt buổi làm việc chân tay. Cho dù có tăng ca nhưng lương cũng không đến nỗi. Mình nhất định trân trọng sự may mắn này. Dù sau này có khó khăn, công việc có gian nan thế nào. Mình nhất định không ca thán hay chán nản hay có ý định từ bỏ. Bởi vì làm như vậy là phụ công lao của cha mẹ, phụ lòng những con người lao động muốn vươn lên trong xã hội. 

Thật là mắc cười. Chỉ là một vị trí thực tập nhưng mình cảm thấy giống như a new beginning vậy áh. Mà đã là sự khởi đầu mới thì nó sẽ rất tốt đẹp, rất tươi sáng. Bé bưởi a, từ nay hãy cố gắng làm việc chăm chỉ nhé. Sau 3 tháng làm tốt sẽ được... (hê hê). Rồi lại phấn đấu rèn luyện thêm 2 năm nữa nhé. Tích lũy kinh nghiệm cho thật nhiều. Kiếm tiền cũng nhiều xíu nè. 2 năm sau sẽ đi học Graduate nhé. Sau 2 năm nữa thì...hehehe, về nhà lấy chồng thôi :)). Một tương lai tươi sáng đang chờ chúng ta. Cố gắng nào!

Nhớ lại lúc phỏng vấn, chị Project Manager nói là sinh viên mới ra trường hãy bắt đầu làm từ những việc nhỏ rồi đi lên. Bản thân mình ý thức rất rõ kiến thức đại học chẳng thể giúp mình nhiều lắm. Kinh nghiệm thì cũng chẳng nhiều nhặn gì. Cho nên ....hehe. Xem Master Chef Australia, bạn Callum từ một chân rửa bát đã trở thành một đầu bếp tiềm năng, thi làm bánh với một đầu bếp làm bánh nổi tiếng. Có rất nhiều người không ngại làm việc nhỏ để có thể làm được những chuyện lớn lao, mình thích kiểu này ah. Với lại, HAAHAHAHA, tự hào mà nói mình không phải nhờ vả gia đình hay người thân để vào làm một nơi ấm chỗ. 

Yeah! Phải tự xây dựng sự nghiệp của mình thôi!

Hôm nay lần đầu tiên coi Robin Hood trên HBO. Huhuhu. Đáng lẽ năm ngoái mình không nên đi coi Iron Man 2 mà chờ coi Robin. Trời ơi hayyyyyyyy. Bạn Russell Crow thì hấp dẫn khỏi nói nhé. Mình phát cuồng vì bạn ấy trong mọi phim bạn ấy đóng. Mặc dù bạn ấy đã già rùi nhưng mờ người ta nói gừng càng già càng cay mờ. Robin Hood tự mình xây dựng nên huyền thoại của mình. Mình thì không ham hố lắm, nhưng hi vọng tạo dựng được một cuộc sống ấm no hạnh phúc (và hơi giàu 1 chút) :))


Ah với lại, xin lỗi mọi người trước. Bây giờ làm cả tuần, tối về phải tranh thủ học về tài chính ngân hàng để bổ sung kiến thức, còn phải học GMAT nữa. Thứ 7, cn được nghỉ thì đi dạy kèm. Còn dạy cho mấy đứa em họ sắp vô lớp 6. Rồi phụ đạo cho một thằng nhóc thi lại môn anh văn rồi dạy cho một thằng em sắp lên lớp 9. Thằng em mình năm sau thi 12 nữa. Cho nên...hì hì. Có lẽ truyện thì không phải thường xuyên có, còn 8 dài dòng trên blog cũng không nốt. Nhưng khi nào rảnh mình sẽ 8 say sưa với mọi người. 

Thật ra mình không phải tham công tiếc việc như vậy. Nhưng mà cảm giác một đứa học nhất lớp mà bị kéo môn anh văn không được loại giỏi hay bọn nhóc bắt đầu học anh văn mà không có nền tảng tốt, sau này mất căn bản rồi chán ghét rồi sa sút. Qủa thật hệ quả như vậy không đáng có. Mình từng một thời bị mất căn bản anh văn, chung quy không muốn ai lâm vào tình cảnh đó. Đó là một cảm giác rất chán nản. Không biết phải học như thế nào, phải làm sao để chia một động từ...

Nếu giúp được ai cảm thấy tự tin vào môn anh văn, có thể hướng người ta đến một chân trời kiến thức và mơ ước to tát mình sẵn sàng giúp Hahahaha. Với lại nói thẳng ra mình chỉ thích dạy mấy người mất căn bản. Nói sao nhỉ. Những người như vậy tinh thần học tập tốt. Biết mình phải luôn phấn đấu học nên rất humble. Lại còn nghe lời mình. Còn bọn đã giỏi rùi thì đi tự học đi, đừng quá tốn tiền vào những trung tâm đắt đỏ.

Bei bei mọi người. Ngày mai sẽ tốt hơn ngày hôm qua. Cùng nhau cố gắng nhé :))

Mỗi khi có khởi đầu mới mình hay nghe bài ney:

http://mp3.zing.vn/bai-hat/At-The-Beginning-Donna-Lewis-ft-Richard-Marx/IWZEDZAW.html

NEVER GIVE UP! =))

Thôi đi ngủ :D





Nhật ký chó Mèo (1)

Nhà mình mới nhận nuôi một con chó. Là bạn con gà cho. Đây là giống Phú Quốc, chó mà có một đường xoáy chạy dọc sống lưng áh. Con này màu nâu vàng, chó cái. Tóm lại nuôi 2 tuần xong nhận xét con chó này giống y hệt một con mèo. 

Nó mới có 1 tháng rưỡi thôi nên không biết sủa cũng không chấp. Đằng này người lạ đi vào nhà mà cứ welcome vẫy đuôi loạn xạ lên. Không thì ngủ thẳng cẳng không biết trời trăng mây nước gì. Đã vậy còn thích cắn người, thích đớp đớp. Chắc bị ngứa răng. Mình đã mua cho nó 1 cục xương làm sạch răng, gọi là xương bò vị sữa bò. Vậy mà nó chỉ ôm ngủ rùi liếm liếm. Có lẽ con này ghét sữa như mình. 

Nó giống bọn mèo ở chỗ cho ăn no là lăn ra nằm ngủ, ngủ rồi dậy phá rồi ăn rồi lại lăn ra ngủ. Con này được cái cũng năng động. Nó chạy tung tăng khắp nhà mình rồi còn qua nhà hàng xóm tự nhiên như không. Sáng nay nó nằm lăn qua lăn lại trong vườn trồng trầu bà bên nhà hàng xóm, làm như là hồ bơi vậy áh. Mama mình nói con này vô kỷ luật, ham chơi. Mình nói con này thích giao lưu học hỏi thế giới xung quanh. Em mình nói con này bịnh. Papa mình.. đẩy dĩa cơm cho nó rồi nói: "Ăn đi chó". 

Được cái thông minh, mỗi lần muốn đi WC là kêu ứ ứ cào cửa để nhà thả nó ra bãi đất trống. Lúc bắt về nuôi mình đã được thông tin con nhỏ này ham ăn lắm. Giờ mình mới thấy nó là loại ăn tạp từ cá mèo cho đến gỗ phơi khô cho đến đôi vớ của mình. 

Con này khá tưng tửng. Sáng sớm cứ đúng 6 giờ là năng động quá mức, chạy đến chỗ mình nằm ngủ cắn chân mình. Mình đạp nó ra một tấc nó nhào vô không phanh. Mình đạp ra nó nhào vô, mình lấy gối che nó tông vô gối. Mình lấy tay xua nó nó cạp tay mình. Cuối cùng lúc mình đầu hàng thức dậy thì nó lủi thủi đi ngủ! Thật là không bình thường. 

Chuyện đặt tên cũng là vấn đề nan giải. Mình lên mạng search một đống website đặt tên cho chó. Tên nào cũng không phản ánh được bản chất điên cuồng của nó. Sau đó mama mình nói thôi đặt nó là Brown đi. Dù sao nó cũng màu nâu vàng. Vậy nên từ ban đầu cứ gọi là "Chó chó" bi giờ chuyển sang Brown brown. Về sau bị biến dạng thành Rao rao rồi rau rau. Mà con ngốc này không biết đó là tên mình. Mình gọi hoài không trả lời bực quá la lê "Ê!" thì nó vẫy đuôi chạy lại. Hết nói luôn!

Hiện tại sau một hồi cân nhắc, hai chị em mình quyết định gọi nó là "Mèo" để phản ánh chân thực bản chất mèo điên của nó. Phản ứng rất tích cực, chắc nó thích tên này. Nhưng khó khăn 1 nỗi là nếu nó ở chung với mấy con mèo thì lúc mình gọi "Mèo", đồng loạt cả bọn sẽ quay đầu lại... :P Mình vẫn đang "si nghĩ" cách khắc phục. 

Sau đó là chích ngừa. Mọi người không biết được thú y giờ tân tiến thế nào. Có loại thuốc chích vào là diệt ve bọ không con nào sống sót. Mỗi năm chích một lần. Nếu chích ngừa bệnh dại thì con chó phải 3 tháng tuổi hay là 1 tháng tuổi nhưng bắt buộc mẹ nó chưa chích. Nếu chó mẹ đã chích mà chích lúc 1 tháng thì con này mất khả năng miễn dịch luôn. Tóm lại chó nhỏ quá nên chỉ chích ngừa ve và phòng tiêu chảy. Sau đó còn bị bẻ răng. Đơn giản chỉ là dùng đồ bấm lỗ tai bấm đi 4 đầu răng nanh để sau này nó mọc ngang ngang cắn không sâu. Mình thấy từ lúc bẻ xong con này càng cuồng hơn, thích cạp hơn. 

Vừa về chưa được bao lâu nhưng học hỏi các bạn mèo nên trình độ nịnh người rất ghê gớm. Nó có thể chạy theo bất cứ người nào, đi vào bất cứ chỗ nào hay ăn bất cứ cái gì người ta cho. Như vậy không phải là ngốc lắm vì đồ nó được cho toàn là xương, gặm sướng chết được chứ còn ồn ào gì nữa. 

Mình hơi bận nên chưa chụp hình được. Nhật ký về chó Mèo sẽ còn tiếp tục. 

Mọi người đón xem! :D


Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 3.1

Khách qua đường, vội vã

Phiêu A Hề

Chương 3.1 Làm bộ làm tịch

Chúng ta không quên được quá khứ. Không phải vì nhớ nhung người nào mà là hoài niệm những năm tháng quá khứ của chính chúng ta_Blog của Thẩm An. 


Công việc trước Tết Âm Lịch luôn bề bộn. Có lẽ Thẩm An nhân duyên tích lũy tốt nên tuy đột ngột được thăng chức nhưng ít người gây khó dễ. Đương nhiên ngoại trừ Thái Nhất Tường. Tuổi đã lớn như vậy lại thích mách lẻo chuyện của cấp dưới. 

Là do cô giúp nhân viên kiến tập che dấu một chút sai lầm, tránh cho người đó bị đuổi việc. Hại cô bị lãnh đạo phê bình cũng không sao, tội gì phải làm cho một đứa nhỏ mới chân ướt chân ráo bước vào xã hội cảm thấy thế gian này thật hiểm ác. Đương nhiên cuối cùng cũng không giải quyết được gì. 

Thẩm An ngẩng đầu lên thì thấy gáy của tên béo Thái Nhất Trường, rất muốn đem tập văn kiện ném trúng hắn. Nhưng hắn làm như không có việc gì, vẻ mặt khiêm tốn nói: "Giám đốc Thẩm, có vài vấn đề cần thỉnh giáo", trên mặt vẫn mỉm cười nhẹ nhàng.

 "Thái ca, anh cứ gọi tôi là Thẩm An là được rồi." 

Là ai nói chỗ làm giống như nơi thanh toán ân oán giang hồ? Rõ ràng là giống một đống tinh bột làm hồ dán. Việc nhỏ như mấy hạt vừng mà có người cố tình thêm củi thêm nước, cuối cùng nấu thành một nồi hồ.

Trình Thiếu Thần mấy ngày gần đây xã giao nhiều, trừ cuối tuần ra buổi tối anh cũng ít về nhà ăn cơm. Nhưng gần đây anh đều về nhà rất sớm, không giống trước kia tầm nửa đêm đến gần sáng mới về. 

Thẩm An nhớ lại lúc hai người nói chuyện điện thoại. 10 lần thì hết 8, 9 lần là về chuyện ăn cơm. Ví dụ như: "Tối nay anh không về nhà ăn cơm." Hoặc là: "Tối nay ăn cái gì?". Hay là: "Tối nay đến khách sạn xx ăn cơm, đến lúc x giờ.". Có khi là "Buổi tối ra ngoài ăn, tan tầm anh đến đón em."
 
Quả đúng là một đôi nam nữ yêu ẩm thực. 

Tết Âm Lịch trùng với ngày chủ nhật. Trước đó một ngày Thẩm An gọi một người giúp việc theo giờ đến phụ mình dọn dẹp vệ sinh, chuẩn bị đón Tết. 

Bây giờ cô lại tự mình động tay động chân thu dọn mọi ngóc ngách nhà, bận rộn đến hơn nửa ngày. 

Hiếm thấy Trình Thiếu Thần ở nhà cả ngày, anh ngồi lì ở thư phòng, ít khi đi ra. Đến lúc dọn dẹp thư phòng thì anh không chịu tránh ra, còn giúp cô đem từng thứ trên bàn dời đi, thậm chí giúp cô lau chỗ cao nhất của kệ sách. 

Trình Thiếu Thần trước nay luôn là bình dầu đổ cũng không chịu đỡ giúp người khác, đây gọi là mười ngón tay không đụng đến nước mùa xuân. Nhưng hôm nay chủ động làm việc, thật sự là kỳ quái.

Hai người thời gian ở nhà cùng nhau không nhiều, nếu ngẫu nhiên có cũng là mỗi người ở hai phòng khác nhau, lại rất ít nói chuyện. Nhưng khi Trình Thiếu Thần đột nhiên có hứng, cũng sẽ làm chút chuyện bất thường.

Ví dụ như Thẩm An hay để tóc ướt đi ngủ. Phần lớn thời gian anh cũng không quản. Nhưng như vậy hai ba lần thấy tóc ướt đi ngủ sẽ bị đau đầu nên tự mình lấy máy sấy giúp cô sấy tóc. 

Có khi cô ném trên giường một đống quần áo, không biết phối hợp thế nào để mặc đại diện công ty đi dự tiệc. Lúc đó anh thay cô đưa ra ý kiến, thậm chí còn giúp cô lựa chọn son môi, bắt cô lau đi màu son cũ. 

Anh cũng ngẫu nhiên sau khi ăn cơm xong chủ động giúp cô rửa chén lau bàn. Tuy rằng số lần đếm được chỉ trên đầu ngón tay. 

Tối hôm qua lại càng kỳ quái. Thẩm An vốn thích làm việc gọn gàng nhanh chóng. Lúc nấu cơm cô rất ngại phải lột tỏi, lại tuyệt đối không chịu mua tỏi đã xay cho nên mua luôn một bao, định ngồi lột hết số tỏi một lần rồi cho vào lọ thủy tinh. Tối hôm qua cô ngồi vừa coi phim vừa lột tỏi, kết quả là lột được phân nửa thì Trình Thiếu Thần từ trong phòng đi tới đi lui giống như tản bộ rồi ngồi bên cạnh cô giúp lột số tỏi còn lại. Hơn nữa anh lột vừa nhanh vừa đẹp hơn cô. 

Thẩm An chỉ có thể kết luận là do anh tâm huyết dâng trào, muốn chơi đùa một chút. 

Rất nhanh đến tối, Thẩm An đang chuyên tâm ở nhà bếp lau một chiếc bình thủy tinh đựng rượu rất đắt tiền thì thình lình nghe Trình Thiếu Thần nói sau lưng: 

"Buổi tối đến nhà dì ăn cơm." 

Hại Thẩm An nhảy dựng, suýt nữa làm văng cái chén. Thiếu Thần thường im lặng như vậy xuất hiện sau lưng cô, dọa cô hết hồn. Thẩm An đã kháng nghị chuyện này nhiều lần. 

Dì của Trình Thiếu Thần mới chuyển nhà đến thành phố này, cùng một khu với công ty Thẩm An. Từ nhà đi một tiếng sau là tới. Hoàng hôn dần buông, những bông tuyết nhỏ thưa thớt rơi xuống đất, vừa chạm đất lập tức tan ra. Bầu trời hơi âm u, tầng mây cực thấp, sắc trời bắt đầu tối. 

Lúc đến nơi thì trời đã tối đen. Trình Ái Hoa là người phụ nữ diện mạo đoan trang, khí chất tốt, khi còn trẻ nhất định là mỹ nữ. Trình Thiếu Thần bộ dáng có vài phần giống dì mình. Có điều dì ấy vừa mở miệng là khí thế kinh người, bất luận là lần đầu tiên gặp đều thấy vô cùng tao nhã. 

Lúc hai người đến đã thấy bác Trình ở ngoài cửa chờ, thấy cô thì ôm vào lòng nói: "An, sao vẫn gầy như vậy hả? Thế nào, có vui không?" Sau đó quay người sang ôm Trình Thiếu Thần, vừa ra sức vỗ lưng anh vừa mắng: "Thiếu Thần, thằng nhỏ này. Dì đến được mấy tuần rồi sao giờ mới tới hả? Phải đánh ngươi!". 

Hai người thật vất vả mới thoát khỏi vòng chà đạp của bà dì, bước vào phòng khách thì thấy lãnh đạo Tề Thiệu Đường mới nhận chức tại thành phố này. Ông nhìn họ mỉm cười gật đầu. 

Bữa tối ăn ở nhà, trong nhà bếp có người đang bận rộn. Bà Trình đắc ý tự xưng mình là đầu bếp được thỉnh từ Trừng Hương Các. Tề Thiệu Đường cùng hai người nói chuyện phím, bà dì Trình Ái Hoa đi qua đi lại giữa phòng khách và nhà bếp. Mỗi lần như vậy không quên than vài câu: "An, con ốm quá, không thể như vậy được, nhất định phải ăn nhiều, ngàn vạn lần đừng học người khác giảm béo."

Chốc lát bà lại đảo qua: "Thiếu Thần, ngươi bao lâu rồi không gọi điện về nhà hả? Muốn làm ba ngươi tức chết hả?".

Tề Thiệu Đường thẳng tay đuổi bà: "Làm tốt công tác của bà đi, đừng làm cho bọn trẻ nếm mấy món vừa ngọt vừa mặn." 

Dì Ái Hoa lập tức phụng mệnh tránh đi. Dượng Tề lắc đầu thở dài: "Tiểu Mẫn rất giống mẹ nó, khí chất không lúc nào yên tĩnh." Nhưng trong ánh mắt của ông rõ ràng là đang cười, có ý cưng chiều. 

Một hồi sau ông hỏi: "Thiếu Thần, công ty con gần đây hoạt động thế nào? Người trẻ tuổi rất quyết đoán, nhưng cha con cũng lớn tuổi rồi, gần đây thân thể không tốt. Còn Thiếu Khanh phương diện này không phải sở trường của nó, ta thấy nó rất vất vả."
 
Nhìn Trình Thiếu Thần cúi đầu không nói, ông lại chuyển hướng sang Thẩm An: "Bác mấy ngày trước gặp chủ tịch Nghê, ông ta hết lời ca ngợi con."

 Đang lúc trò chuyện thì chuông cửa vang lên. Tề Thiệu Đường vừa mới nói một câu: "Chắc là bọn tiểu Mẫn về rồi." thì Trình Ái Hoa đã một đường bay thẳng ra ngoài tự mình mở cửa. 

Trình Thiếu Thần hỏi: "Hôm nay nhà có khách sao?"
 
"Không thể coi người ngoài được, là bằng hữu của tiểu Mẫn. An, chắc là con biết người này." 

Thẩm An trong lòng chùng xuống, chỉ hi vọng dự cảm của mình không linh nghiệm. Nhưng ý niệm vừa mới lướt qua đầu đã nghe âm thanh giòn tan của Tề Mẫn Chi truyền đến: "Ba, bọn con về rồi. Anh Thần, chị An, đã lâu không gặp."

Thẩm An đứng dậy đáp lại, chỉ thấy Tề Mẫn Chi vẫn duyên dáng yêu kiều như búp bê Barbie đứng ở cửa phòng khách, còn nam tử nhã nhặn nho nhã đứng cạnh nàng, quả nhiên là Giang Hạo Dương.

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 2.3

 Khách qua đường, vội vã

Phiêu A Hề

Chương 2.3: Khách qua đường, vội vã

Buổi tối về nhà cửa vẫn tối đen. Trình Thiếu Thần lúc nào cũng về trễ hơn Thẩm An. Cho dù cô đi xã giao trễ cách mấy cũng về sớm hơn anh. 

Thẩm An ngồi trong tối, tim đập mạnh và loạn nhịp. Thật ra cô không phải nhớ nhung đến Giang Hạo Dương. Khi chia tay với anh đã từng đau xót, nhưng chưa bao giờ thấy hối hận. Con người dù sao đều phải nhìn về phía trước, không thể tự mình chuốc lấy phiền não, đạo lý này cô cũng biết. 

Chỉ là, bản thân không khống chế được mà nhớ lại chuyện cũ, chỉ là không thể ngăn được nỗi buồn. Khi trong lòng mất mát, không khỏi nhớ đến một số chuyện xưa. 

Hồi cấp hai có người bỏ con sâu xanh lè vào hộp đựng bút của cô. Anh ta là tên nhóc quậy phá cùng bàn dùng kéo lén cắt tóc cô. Rất nhiều năm sau lại bắt xe lửa hơn mười tiếng đến ký túc xá đại học của cô nói: "Thẩm An, anh vẫn thích em, lần đầu tiên thấy em đã thích.". 

Khi tốt nghiệp phổ thông, có nam sinh tặng cô một quyển nhật ký ghi đầy thư tình. Bảy năm sau gặp lại ở buổi họp lớp, tiệc kết thúc anh ta cũng không nhớ ra tên của cô. 

Đại học năm nhất cô thầm mến một vị sư huynh, mỗi ngày đều ra sân bóng rổ ngắm tư thế chơi bóng vô cùng đẹp mắt của người ấy trong khi cô vốn ghét thể thao. Mỗi ngày cô đi đường vòng để “ngẫu nhiên” gặp anh ta đến lớp. Rồi lại tham gia vào đội anh ta làm trưởng nhóm, kỳ thật cô đối với bi-a không hề không hề hứng thú...

Khi đó cô cẩn thận cất dấu chút cảm xúc nho nhỏ này, bản thân tự vui tự buồn.  Trong đầu có ý nghĩ hết sức ngu ngốc nếu như tương lai có thể gặp lại nhất định sẽ nói với người đó "Từng có một người thầm mến anh...Người đó chính là em", sau đó cô sẽ thản nhiên cười vui vẻ, đem những mông lung của mối tình đầu chân thực hoàn mỹ đó chấm dứt. 

Thật ra một năm trước có lần cô gặp lại anh ở khóa huấn luyện chương trình cao học. Cả ngày có nhiều cơ hội như vậy nhưng cô lại không có can đảm. Thậm chí cô còn cố tình tránh né, hốt hoảng trốn đi sợ bị nhận ra. Một khi thầm mến ai đó, người ấy trong lòng bạn dù ở vị trí đẹp đẽ đến đâu cũng sẽ bị năm tháng xói mòn nên cô thật sự không muốn nhắc đến nữa. 

Dĩ nhiên còn có Giang Hạo Dương. Hai người từng cùng nhau cưỡi một chiếc xe đạp đến ngoại ô nấu cơm dã ngoại. Đi suốt bốn tiếng, mặt đầy bụi đất, hơn nữa còn đi lạc, suýt nữa phải quay về, mặt còn bị phơi nắng đen nhẻm. Cô che mặt không cho anh nhìn bộ dạng chật vật của mình.

 Giang Hạo Dương nắm lấy tay cô cười: "Em sau này cũng phải gả cho anh, xấu đến đâu anh đều chịu được." 

Vậy mà hồi nãy, bọn họ chỉ cách nhau chừng hai mươi thước lại làm bộ như hai người xa lạ. Hạ Thu Nhạn hôm qua bùi ngùi nói trong điện thoại: "Đời người giống như một chiếc xe chở khách, mình là lái xe. Mỗi một trạm dừng lại có người xuống, có người lên, vừa làm bạn được hơn nửa đường lại rời đi. Cuối cùng người cùng mình đi đến cuối đường rất ít, thậm chí không có ai." 

Thẩm An lại nghĩ, cuộc đời giống như một lữ quán, mình là chủ tiệm, mỗi ngày gặp người qua đường vội vàng bước đi. Có người mệt mỏi dừng lại nghỉ chân, có người đói bụng ở lại ăn bữa cơm. Cũng có khách hàng quen trở lại ôn chốn cũ, nhưng không ai ở lại lâu. Mọi người chung quy đều phải đi. Cứ như vậy, vòng tuần hoàn tiếp diễn, con người từ từ già đi. Không thể biết được hôm nay ai muốn đến, ngày mai ai muốn rời đi, ai tạm thời lưu lại.

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 2.2

 Khách qua đường, vội vã

Phiêu A Hề

Chương 2.2: Khách qua đường, vội vã

Buổi chiều cô gặp được Giang Hạo Dương. Anh vừa được bổ nhiệm làm lãnh đạo một vị trí quan trọng, theo đoàn đến thăm công ty. Nhóm chỉ có bốn người, hoàn toàn không phô trương. Nhìn vào thời gian biểu, tập đoàn Chính Dương là điểm đến cuối cùng. 

Theo thường lệ họ bắt tay, chào hỏi, xã giao khách khí. Trong đoàn kì thật có hai người phía Chính Dương cô rất quen thuộc. Hai người còn lại người khác có lẽ không quen, nhưng cô lại biết rõ. Nửa tiếng sau Thẩm An rời phòng họp, đàm phán không phải việc của cô. 

Tiểu muội Tùng Việt Việt vừa nãy mang trà vào phòng họp vẻ mặt vô cung thần bí lên tiếng hỏi:
 
"Chị Thẩm, chị Thẩm, vị khách trẻ tuổi nhất trong đoàn vai vế ra sao? Nhìn rất tuấn tú nha, đứng cùng mấy ông lão kia thực là hạc trong bầy gà."


"Em coi vậy rất hứng thú theo dõi khách hả, vậy chị chuyển em sang thực tập ba tháng tại ban tiếp tân công ty."

“Chị Thẩm, đừng mà!"Tùng tiểu muội rên lên như heo bị chọc tiết.

Thái Nhất Tường ló mặt ra sau máy tính, rất không kiên nhẫn nói:
 
"Tùng Việt Việt, cô kêu ca cái gì, tôi đang tập trung thì bị cô phá. Cô im lặng một chút được không hả?"

Xung quanh im lặng như tờ, không khí nhất thời có chút khẩn trương. Thái Nhất Tường cúi đầu tiếp tục gõ bàn phím, Thẩm An thấy Tùng Việt Việt có ý định mở miệng nói tiếp nên ngăn lại: "Nhanh đi làm việc."

Tùng Việt Việt le lưỡi, hướng ngón tay giữa về hướng Thái Nhất Tường.Thẩm An mím môi nhịn cười, trừng mắt liếc Việt Việt một cái. Tùng tiểu muổi này cười tươi với cô rồi ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi của mình. 

Rất nhanh đến giờ tan ca, Trương phó tổng lại gọi điện cho cô: "Thẩm An, buổi tối cùng đi dùng cơm tại khách sạn trung tâm, khoảng 10 người, là những người chúng ta gặp hôm nay. Đúng rồi, cô cũng phải đi đó, giám đốc Tề đặc biệt chỉ đích danh cô." 

Giám đốc Tề đó hôm nay là trưởng đoàn khách mời, cũng là chiến hữu cùng lên rừng xuống biển với Nghê chủ tịch. Không khí lúc ăn tối rất tốt, rượu còn chưa mời hết một vòng, trên bàn mọi người đã bắt đầu thay phiên nhau trò chuyện cười nói, sáng tác tiết mục ngắn biểu diễn, hồi tưởng chuyện xưa, nói chuyện trên trời dưới đất.

Thẩm An được đặt cách không cần uống rượu, cô chỉ uống nước trái cây. Gần đây cô bị đau bao tử nên ăn rất ít. 

Thẩm An nghe phó chủ tịch Lâm nói: "Tiểu Thẩm hôm nay ăn ít quá. Giám đốc Hạo Dương, cậu ngồi chỗ tốt, chiếu cố đến cô ấy một chút."
 
Cả bàn được một trận cười, giám đốc Giang bị nêu đích danh cười miễn cưỡng, dùng đũa gắp đại một miếng thịt heo hầm bỏ vào chén Thẩm An. Thẩm An gật đầu cám ơn, lại nghe một giám đốc nói: 

"Ôiii trời, giám đốc Giang thế nào lại gắp thịt mỡ cho phụ nữ? Phụ nữ bây giờ đều chú ý đến chuyện giảm béo." 

"Ông không biết rồi, miếng thịt heo hầm này là ngon nhất, chỉ toàn protein thôi. Còn nữa, Thẩm An thon thả như vậy, chưa cần giảm béo." Phó chủ tịch Lâm nói. 

Hai người này thật ra vô cùng thân thiết. Chỉ là mỗi khi rượu vào quá ba chén thì vui vẻ đem mấy người trẻ tuổi ra đùa, căn bản cũng không có gì ác ý. 

Ngồi ở bàn lãnh đạo, Thẩm An chỉ là tùy tùng lại trở thành diễn viên trung tâm. Cô cảm thấy rất lúng túng, đành phải đứng lên kính rượu.  Vừa uống hết hai ly thực quản và cuống họng đã bị bỏng rát.

Chủ tịch Tề cười to: "Ây dà, kỳ thật uống một ly là đủ rồi. Lão Nghê, không cần bày trò nể mặc tôi bắt Thẩm An quá chén."
 
Vậy nên cô lại có thể quay về uống nước trái cây. 

Phó chủ tịch Lâm cười nói: "Tiểu Thẩm này tửu lượng quả thật không tồi, uống hai chén mà sắc mặt không biến đổi. Nghê tổng, bên các ông thật là nhân tài bao la."
 
Thẩm An đành phải cười cầu toàn nói: "Được Lâm chủ tịch khen, cháu thật không dám nhận. Kỳ thật chỉ cố gắng thôi, cháu rất dễ say."
 
Tề chủ tịch cười nói: "Đồng chí nữ này thế nào cũng phải được bảo vệ cho kỹ, bằng không chúng ta chỉ toàn là cánh đàn ông. Ưu điểm của phương Tây chúng ta nhất định phải học tập. Đúng rồi Thẩm An, giám đốc Giang với cô hình như cùng tốt nghiệp một trường đại học, cô có thấy anh ta quen không?"

Thẩm An nghiên người nhìn giám đốc Giang ngồi bên cạnh một cái, mím môi nhoẻn miệng cười: "Giang sư huynh năm đó là thành phần xuất sắc, học giỏi nhiều mặt, văn võ song toàn, là nhân vật làm mưa làm gió trong trường. Đại danh như sấm bên tai, cháu dĩ nhiên nhớ rõ."

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 2.1


 Khách qua đường, vội vã

Phiêu A Hề

Chương 2.1: Khách qua đường, vội vã 
 
Cuộc đời chúng ta gặp nhiều người. Nhưng duyên phận cũng chỉ như khách qua đường mà thôi. Vội vàng gặp nhau, vội vàng chia lìa, chỉ còn vương lại một chút ký ức. Lại có người ngay cả dấu vết cũng không lưu lại. Ngày qua ngày, người này tới người kia đi, không rõ ai sẽ cùng mình đi đến cuối đường _Blog của Thẩm An.

Ngày thứ hai dễ phát sinh sự cố ngoài ý muốn nhất. Thẩm An luôn thích sóng lặn biển êm, ghét những thứ ngoài ý muốn, cho nên cô rất không ưa ngày thứ hai. 

Hôm đó buổi sáng bận rộn hỗn loạn. Có điện thoại gọi đến khiếu nại nhân viên. Giám đốc gọi cô lên than phiền, lại còn bị tổng giám đốc tài chính kêu đi huấn luyện thêm nửa tiếng. Lúc có thể thở hổn hển bắt đầu làm việc bình thường thì nhận được một đống thư chúc mừng qua email. Sau đó cô bị một văn kiện thông báo bổ nhiệm màu đỏ tươi làm cho hết hồn. Giám đốc của các cô bị điều đến công ty con khác, còn chính mình lại được thăng chức.

Trước kia cô cũng được vài lãnh đạo cao cấp nói qua, không ngờ lại nhanh như vậy. 

Thẩm An không tham danh vọng sự nghiệp, chỉ là làm việc hết sức tận tụy mà thôi. Cho nên cô cũng không cảm thấy quá phấn chấn, ngược lại có chút lo lắng nhất định sau này sẽ gặp không ít phiền toái. Có điều lo lắng này chỉ thoáng qua giây lát. Bản thân cô rất dễ thích nghi, trong môi trường lẫn nhân viên mới đều thích ứng rất nhanh chóng.

Người thì nhiệt tình chúc mừng, người lại cố gắng cười vui vẻ, có người điềm nhiên như không.  Cũng có Thượng Châu Yêu ngày trước từng khoác tay cô đi trên đường giống hệt chị em tốt, lúc này coi cô như không khí. Thẩm An không biết phải làm sao, may mà phải đi họp ngay ... 

Họp lâu như vậy mà không thống nhất được ý kiến nên tạm nghỉ. Nhóm đàn ông đi sang phòng hút thuốc còn Thẩm An là nữ, đành phải đi vào nhà vệ sinh sửa sang lại tóc và quần áo một chút. 

Nhà vệ sinh tầng 12 đang sửa chửa nên cô đi lên xuống tầng dưới. Khu vực vệ sinh thông với khu trang điểm, hoàn toàn không cách âm. Thẩm An định đi ra thì nghe tên mình được mang ra thảo luận. Cô thấy khó xử, nghĩ một hồi lại lặng lẽ quay vào. 

"Thẩm An à, thật là cô ấy à"

"Thái Nhất Trường tên béo đáng chết chắc phải ói máu. Người ta so với hắn tư cách tốt đẹp, lại là phụ nữ. Haha, có cảnh vui để coi rồi."

"Chậc chậc, là phụ nữ đầu tiên làm giám đốc ở tập đoàn Chính Dương. Thẩm An tuy danh tiếng không tồi nhưng không biết kiên cường đến cỡ nào."

"Gia đình nhà chồng người ta rất có thế lực nha. Chị có biết An Khải không? Cô ấy là con dâu của tập đoàn An Khải. Hơn nữa, vị Trình Chấn Hoa của công ty chúng ta, chính là chú ruột của chồng cô ấy." 

"A, giờ mới biết. Đúng là nhìn không ra mà. Cô ấy ngày thường bình dị đâu có khoe khoang gì.”

"Sao họ lại ở chỗ này nhỉ. Tập đoàn An Khải ở thành phố W mà?"

"Hiện tại chủ tịch tập đoàn An Khải là Trình lão gia. Tổng giám đốc là Trình đại thiếu gia. Chồng cô ấy ở đây. Trình nhị thiếu gia tuổi trẻ tài cao, không về đại bản doanh của Trình gia tranh quyền đoạt thế mà ở thành phố này, sống một mình vui vẻ. Còn cự tuyệt hôn sự với một vị tiểu thư nhà giàu, cố tình làm hỏng hình tượng bản thân. Vị tiểu thư nhà giàu đó là người Trình đại thiếu gia lấy."

“Chuyện của những gia đình giàu có chúng ta không biết hết được đâu. Có điều gả cho nhà giàu cũng chưa hẳn là hạnh phúc. Phụ nữ mà, cuộc sống không như ý nên mới toàn tâm toàn lực lo cho sự nghiệp. Thượng Châu tôi mấy lần tăng ca đều thấy Thẩm An còn ở công ty. Hơn nữa hình như cô ấy vẫn ở gần đây. Chẳng lẽ vợ chồng họ ly hôn rồi? Mới kết hôn có vài ngày thôi mà, ôiii những người trẻ."

Thẩm An thực hối hận lúc trước không đi ra, bây giờ không thoát được. Cô chỉ mong hội bà tám này mau chóng giải tán. Cô thật không nghĩ tới mình đã trở thành người nổi tiếng cho người khác buôn chuyện.