Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011

nơi hẹn hò lý tưởng =))

Hôm qua đi về trễ nhưng lon ton đi nhà sách. Mục đích là mua 1 quyển sổ với tượng 1 con mèo mà lần trước muốn mua nhưng không mang tiền :)). 

Hôm đó Mỹ Linh đến hát, vừa đi loanh quanh vừa nghe giọng hát trên lầu. 

Đang loanh quanh khu đồ dán thì thấy một thằng cao cao nhe răng nhìn mình cười cười. 

Hôm đó mình mặc áo thun màu đen, thằng đó mặc áo thun màu đen.

Thông cảm đi, mắt lên độ mà chưa thay kiếng, nhìn lại một hồi...à thì ra thằng em họ.

Tên em họ bằng tuổi với mình, đang đứng nhe răng ở quầy tính tiền. 

Bước lại hỏi nó đang làm gì. Nhìn nó đang tính tiền là thôi hiểu rồi

Anh ấy đến nhà sách tô tượng. Rồi thôi hiểu luôn rồi...



"Bồ đâu, giới thiệu coi" 

"Nãy mới đứng đây đâu rồi ta? Chờ xíu gọi cho. Em!"

Một bé nhóc lon ton xuất hiện. Cười tươi chào: "Em chào chị" 

"Ủa, không phải bằng tuổi hả?"

"Dạ hông em sinh năm 90"

"Ồ"

[Hai đứa nhe răng cười mình]

"Thôi hai tụi mày đi tô tượng đi. Chị đi mua đồ" 

-------------------------------------------

Lúc mua xong đi về. Lon ton qua khu tô tượng xem hai đứa kia đến đâu. Vừa nhìn vào đã thấy một cảnh tượng hai anh chị ngồi tô tượng mà y như ngồi 8 (cực kỳ ồn ào, xem ra rất phấn khích với chủ đề đang nói). Mỗi đứa cầm 1 cây cọ không biết có nhìn không mà quẹt lung tung màu cả lên. Con sâu của người ta mà tô màu cam với xanh dương. XẤU KHÔNG THỂ TẢ! :p

"Bái bái 2 kưng chị đi zề"

[hai hàm răng nhe ra chào mình]

[Đi thêm vài bước nữa]

"Trâm! [Cười tiếp]. Đừng có nói với mợ Sáu nha (mẹ mình)"

"Ngu sao không nói "  [làm vẻ mặt nghiêm túc bước đi, vừa đi vừa liếc đằng sau. Nhìn thấy 2 hàm răng trắng bóng của tụi nó lại tiếp tục nhe ra. Tự nhiên thấy mắc cười không chịu nổi =)). Sau đó nhanh chân chạy về nói mẹ :D]

Thật ra thì em họ mình đã dẫn bạn gái nó về nhà rồi. Còn ăn cơm đến chơi thường xuyên lắm. Nói hay không nói cũng chả phải chuyện gì to tát. hahahaha. 

"Không biết lần sau đi nhà sách còn gặp cặp nào vô tô tượng nữa đây? Anh Tú hay thằng Bi nhỉ =))))" 

"Con mau kiếm thằng nào đi tô tượng chung đi. Ngồi đó mà nói" 


-----------------------------------------------

Cuối tháng nên hơi nhiều việc, thấy hơi mệt. Có khi không nhiều việc nhưng cũng về trễ (ở lại học). Cho nên mình làm biếng online, cũng lười zô facebook, checkmail (Nghĩ lại nếu có ipad thì chắc sẽ siêng online hơn hehe). Hahaha, thôi nếu chiều mai không đi chơi thì post tiếp truyện nhé. sori mọi người. 

Mọi người vào nhà mình sao nhiều thế. Toàn mấy entry lảm nhảm thôi mà. Vào ít lại đi :P. Cũng có mấy bạn đọc blog mình qua Ipad nhoa. Cho hỏi bạn nào dùng Ipad còn độc thân + available hem =))). 

Phải đi coi Grey's Anatomy rồi! 

Cuối tuần vui vẻ nha! :D








Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 9

KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ
Phiêu A Hề

Chương 9. Chấm dứt. 

Lúc tỉnh dậy Thẩm An thấy đầu mình muốn nứt ra, miệng lưỡi khô khan. Cô ngồi dậy, từ từ hồi tưởng lại chuyện tối qua. Vẫn nhớ như in từng sự kiện, thậm chí là câu nói cuối cùng trước khi ngủ thiếp đi. Nhìn lại quần áo còn chỉnh tề, chỉ có áo khoác và giày bị cởi ra, trên người còn đắp một lớp mền tơ lụa. Đáng buồn biết bao! Ngay cả chút quyền lợi vui vẻ lúc mượn rượu giải sầu cũng không được hưởng. Tưởng mình có thể say rượu rồi mê man, lúc tỉnh dậy có thể thấy vật đổi sao dời, càn khôn xoay chuyển. Luôn tự hào mình là người suy nghĩ tư duy rõ ràng nhưng lúc này Thẩm An giống như phát điên lên, muốn dùng kéo cắt từng tấc tóc trên đầu. 

Chung quanh một mảng tối đen, có ánh đèn vàng từ ngoài đường hắt vào nhưng cũng làm người ta thấy an tâm một chút. Cô ôm đầu đang ong ong đi về phía có ánh sáng, nhận ra mình đi cũng vững, không vấp không xiêu vẹo, chỉ là đau đầu quá. 

Kết cấu phòng này cũng kì cục, hình như không có vách tường ngăn giữa từng khu vực. Thẩm An xoa xoa trán, ngồi xuống ghế sô pha gần ngọn đèn, cô cảm thấy căn phòng có vẻ sáng lên nhiều. Lại giật mình thấy Trình Thiếu Thần đứng cách cô khoảng 2 thước. Anh đang mặc một bộ đồ ở nhà rộng thùng tình, tóc còn ẩm ướt, hình như mới tắm xong.

Thấy Thẩm An ngồi ở góc, trong mắt Trình Thiếu Thần hiện lên một tia ngạc nhiên nhưng nhanh chóng chuyển thành ý cười thản nhiên:

“Cô tỉnh dậy thật nhanh”

Thẩm An yên lặng nhìn anh ta. Mấy lần gặp trước người này toàn vận âu phục thẳng thớm, bây giờ chưng hình tượng này ra trước mặt cô, nói thật thấy vô cùng xa lạ. 

Xấu hổ quá, có lẽ cô nên bật dậy la hét kinh hoàng: Tại sao tôi lại ở đây? 

Hay là để giữ phong độ thục nữ, cô nên bẽn lẽn cười rồi chìa tay ra: Chào anh, cám ơn đã giúp tôi…

Cách nào mới phù hợp với tình thế lúc này đây?

Thẩm An rên rỉ thương xót cho bộ dạng ngốc nghếch lúc của mình. Đau đầu quá cô không thèm nghĩ nữa. May mắn thay, Trình Thiếu Thần không đứng lâu một chỗ. Anh đi qua chỗ Thẩm An ngồi, có tiếng nói vang lên:

"Cô muốn uống nước không? Nước nóng hay lạnh?"

"Nước ấm, cám ơn" Thẩm An nghe thấy bản thân bình tĩnh trả lời.

Uống xong mấy ngụm nước vẫn không kiếm ra chỗ nào trốn đi được. Tiết mục tối qua cô không có dũng khí diễn tiếp nên đơn giản giả ngu: 

“Tối nay phiền anh quá. Tôi nghĩ mình phải đi rồi.”

“Ở lại đi. Mới 3 giờ sáng.”

Giọng nói của Trình Thiếu Thần đều đều bình tĩnh nhưng tim của Thẩm An lại như trống đánh liên hồi. Anh ta lại bổ sung: 

“Tôi buồn ngủ lắm, không lái xe chở cô về được đâu. Xung quanh đây cũng khó tìm taxi.”

“Tôi có thể gọi điện thoại…” 

“Không an toàn.” 

Người đó nói xong câu này tự nhiên có chút đăm chiêu, sau đó cười cười bổ sung một câu: 

“Không an toàn, ở chung với tôi thì an toàn hơn.”

Thẩm An đang cố gắng tiêu hóa những lời có ý trêu chọc của người này thì anh ta lại tiếp thêm một câu:

“Cô có thể đi tắm. Phòng tắm tôi mới để thêm áo ngủ, khăn mặt và bàn chải.”

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh ta mang một cái gối và mền đi ra.

Thẩm An rửa mặt qua loa, mặc lại bộ đồ cũ quay về giường nằm. Trình Thiếu Thần để lại đèn cho cô, từ đây có thể nhìn thấy đường xá bên ngoài. Cái đèn ngủ này nhìn cũng kỳ cục. Cô không biết Trình Thiếu Thần đang nằm chỗ nào, ngay cả tiếng thở của anh cũng không nghe được. Thẩm An vặn nhỏ đèn. Trong phòng thực yên tĩnh, trừ tiếng mạch của mình Thẩm An còn nghe được tiếng máu trên não đang sôi lên. Im lặng như vậy nhưng giống như một đoàn thiên binh vạn mã đang chạy ào ào bên tai Thẩm An. Cô lấy gối che đầu lại, nằm trằn trọc suốt đêm cho đến khi bình minh sắp ló dạng mới vội vàng ngủ. Lần thứ hai tỉnh dậy đã gần giữa trưa, cũng may hôm nay là thứ bảy.

Thẩm An cuối cùng có thể nhìn rõ căn phòng này. Hóa ra đây là toàn bộ không gian, tất cả các phòng chức năng từ phòng ngủ, phòng làm việc, phòng khách chỉ cách nhau một bức bình phong bằng giấy. Màu sắc ít, đồ dùng cũng ít, nhìn không giống nhà lắm. Nhưng mà một nơi rộng rãi như vậy chắc là thuộc khi quy hoạch, rất xa xỉ. 

Trình Thiếu Thần còn ngủ trên ghế sô pha, mền đắp bị lệch làm tay chân lộ hết ra ngoài. Môi anh hơi mím lại mang vài phần tính trẻ con. Vẻ hồn nhiên này không giống anh ta thường ngày. Thẩm An rón rén đi lại trong nhà, rửa mặt xong quay ra đã thấy người đó tỉnh lại, dụi mắt hỏi:

“Cô có thể làm bữa sáng không?”

Nhà bếp của Trình Thiếu Thần rất sạch sẽ, đồ điện, dùng cụ đầy đủ. Thậm chí gạo và gia vị đều có nhưng phần lớn chưa mở bao, trong tủ lạnh còn một ít rau tươi. Thẩm An thấy con người này quá là kỳ lạ rồi. 

Làm xong món bánh trứng, cháo kê, lấy cải trắng và dưa chuột trộn làm dưa muối. Sau khi dọn dẹp ngăn nắp cô chuẩn bị rời đi đã thấy Trình Thiếu Thần thay xong quần áo nói:

“Tôi đưa cô về.”          

“Phiền quá, tôi tự bắt xe là được rồi.”

“Cô ở khu mới quy hoạch hả? Hôm nay tôi có việc qua đó, tiện đường.”

Trình Thiếu Thần lái xe nhanh nhưng cực ổn. Thẩm An vẫn thấy đau đầu, cô nhớ đêm qua mình tắt di động, sợ công ty có việc nên vội khởi động lại máy. Tay vừa bấm nút thì vài giây sau một chuỗi tin nhắn đinh đinh đang đang vang lên. 6 cuộc gọi nhỡ từ Giang Hạo Dương, từ 12 giờ đến 2 giờ sáng. 

Thẩm An ngây người ra một lúc, thở dài rồi bấm nút xóa tin và số điện thoại. Khi dòng chữ “xác nhận xóa” hiện lên, cô có chút do dự, tận đáy lòng cảm thấy hơi nhói đau nhưng vẫn kiên quyết xóa đi. 

Đường về nhà cũng không gần, Trình Thiếu Thần chăm chú lái xe, hai người trên đường giữ im lặng. Tự nhiên Thẩm An thấy cảm kích tính ít nói của anh. Tiếng di động đột ngột vang lên, Thẩm An bị giật mình, lỡ tay hất di động rớt xuống gầm xe. Trình Thiếu Thần hạ thấp người nhặt lên đưa cho cô làm cô có chút khó xử.

Tiếng chuông lại vang lên. Tuy rằng tên người giờ đã thay bằng một dãy số dài nhưng làm sao quên được. Thẩm An thấy mắt mình cay cay. Cô thấy Trình Thiếu Thần hình như quay sang nhìn mình một cái vì vậy nhìn sang cười một chút với anh:

“Điện thoại quấy rối, gọi liên tục”. 

Chuông điện thoại cuối cùng cũng dừng, rất lâu sau không thấy gọi lại. Thẩm An thở nhẹ nhưng lại có chút thất vọng, cuối cùng cô khóa máy. Không ngờ Trình Thiếu Thần ngồi bên cạnh quan sát mình nãy giờ, Thẩm An lại bắt đầu thấy lúng túng. Im lặng bao trùm khiến người ta không dám thở. Rồi đột nhiên Trình Thiếu Thần nói: 

“Để điện thoại ở trạng thái cũ, gỡ pin ra. Người ta gọi đến tổng đài sẽ thông báo số điện thoại đang nằm ngoài vùng phủ sóng. Nếu hết giờ làm mà bị công ty quấy rầy thì cứ thử cách này.”

“Được à? Lần đầu tiên tôi nghe đó”

“Ồ, lần trước cô có nói đến một bô phim điện ảnh, tôi biết một bộ.”

Thẩm An không ngờ anh ta chuyển đề tài quá mau lẹ, cô cố giữ giọng thoải mái hỏi: 

“Cánh đàn ông các anh cũng xem “Cô dây chạy trốn”[1] hả?”

“Ah, là phim này hả? Tôi còn tưởng là phim “Bác sĩ hóa thân” [2].”

Thẩm An sững người một lúc mới ý thức được người này đang trêu chọc hành vi bất thường của mình tối qua. Cô không nói gì để chống chế, chỉ đơn giản nhanh chóng im miệng quay đầu sang liếc Trình Thiếu Thần một cái. Anh cũng quay đầu sang nhìn cô cười vô tội. 

Hôm nay anh ta mặc áo len với áo khoác ngoài, bộ dáng trẻ hơn rất nhiều, lại cười nhiều. So với ấn tượng lần gặp trước thì khác xa. Anh mới có khả năng đóng hai vai bác sĩ Jekyll với Hyde hai mặt đó. 

Cuối cùng đã đến nơi. Thẩm An cám ơn rồi xuống xe, đột nhiên Trình Thiếu Thần nói:

“Khi nào rảnh tôi mời cô đi ăn cơm.” 

“Hả?” Thẩm An vừa đứng dậy, thấy đầu hơi choáng.
 
“Coi như cám ơn cô vừa nãy làm bữa sáng cho tôi”


-------------------------
[1]: Cô dâu chạy trốn: Runaway Bride, phim do Julia Roberts đóng
[2]: Strange case of Jekyll and Hyde, phim chuyển thể từ truyện. Âm thanh trong phim rất rùng rợn, coi sợ chết khiếp. Nội dung kể về người có bệnh tâm thần phân liệt, có hai tính cách trái ngược nhau

Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011

Late chat with Mr. Pedro (part 2)_ As fast as he can

Trong How I met your mother season 4, tập "As fast as she can" có một đoạn như thế này:

Ted chạy đến Stella để nói anh ta mệt mỏi vì những chuyện tình không có kết quả. Rằng anh ấy đã mệt mỏi vì phải đợi người-mẹ-tương-lai-của-con-anh rồi. 

Ted: Được rồi, anh phải nói dạo gần đây anh rất giỏi lấp liếm suy nghĩ của mình. Những gì em với Tony có, những gì anh nghĩ anh và em trong khoảnh khắc ngắn ngủi có. Những gì Marshall và Lily đang có...anh cũng muốn có. Anh cứ đợi rồi đợi nó sẽ xảy ra. Anh nghĩ anh mệt mỏi vì đợi rồi. 

Stella: Anh biết em nói thế nào để không bị phạt chạy xe quá tốc độ không? 

Ted: Có chuyện đó hả? 

Stella: Em đến nhà ba má, chạy 90 cây trên đường rồi bị cảnh sát thổi. Ông cảnh sát bước xuống xe, vênh vang nói với em: "Chị ơi, tôi chờ chị cả ngày trời rồi". Rồi em nói "Xin lỗi anh, tôi đã cố gắng đến nhanh nhất có thể rồi!"

Ted: Thật hả?

Stella: Không, đùa thôi. [im lặng]. Em biết anh mệt mỏi vì đợi rồi. Và anh có lẽ phải đợi thêm một lúc nữa. Nhưng mà cô ấy đang đến Ted à. Cô ấy sẽ đến đây nhanh nhất có thể.

(No, it's just a joke. [pause] I know that you're tired of waiting. And you may have to wait a little while more but, she's on her way, Ted. And she's getting here, as fast as she can.)

(Nguồn: http://en.wikiquote.org/wiki/How_I_Met_Your_Mother#As_Fast_As_She_Can_.5B4.23.5D)
------------------------------------------------------------------------------------- 

 (Nguồn: Google)

 Late chat with mr. Pedro's archive

Thời gian: Gần 12 giờ tối Việt Nam, gần 1 giờ bên Singapore
Đối tượng: Ped + Bảo Bảo

Lược bỏ những đoạn xỉ vả này nọ của Ped thì đây là một trong những suy nghĩ nên được lưu giữ ở viện bảo tàng để minh chứng cho câu: "Con người ta, có những lúc...không phải là mình" 

Ped: http://www.youtube.com/watch?v=GXxbC0B_74s
Ped: tặng cho mày bài này
Ped: hi vọng mày kiếm được đứa giống vậy nha
Ped: :x

BB: :))
BB: dĩ nhiên

Ped: nghe đi
Ped: nói nhiều quá
Ped: :|

BB: không quen vì không gặp người thích hợp thôi
BB: mình phải có tiêu chuẩn
BB: k thể tùy tiện rồi lại đau tim lần nữa
BB: cho nên mày ráng chờ
BB: chậm một chút nhưng mà the one will come 
BB: =))

Ped: tao nói mày câu đó chứ ai
Ped: mà thiệt nha
Ped: :-?
Ped: tao tin vậy đó hehe
Ped: :D

BB: yup
BB: chỉ là anh ta chạy chậm quá 
BB: giờ chưa đến gặp ta được
BB: haizzz

Ped: or other way round =))
Ped: mày chạy chậm
Ped: nó chạy nhanh
Ped: khi nào mà nó
Ped: bắt vòng mày

BB: =))

Ped: thì gặp thôi
Ped: :D
Ped: hehe
Ped: :x

BB: hử

Ped: :">

BB: good đó
BB: tiến bộ hẳn

Ped: thấy
Ped: tao sáng tạo chưa
Ped: =))

BB: trình độ bịa đặt của mày là Master rùi nhỉ

Ped: :| 
Ped: cái đó là bịa đặt gì
Ped: là sense of humor
Ped: :|

BB : í
BB: hahahahah

Ped: sao

BB: còn gì nữa k gửi đi

Ped: bài đó hay không
Ped: :))

BB: đang nghe nhạc
BB: được
BB: nhưng chưa có nửa kia nên k cảm giác gì hết
BB: :))

Ped: ít ra
Ped: cũng là
Ped: mày thích
Ped: dâu mà
Ped: nên mà ráng
Ped: tìm
Ped: straw cho berry
Ped: của mày đi nha
Ped: haha

BB: vâng, hiểu rồi ạ :))





Ped, your little sister wishes you all the bests :X





















A weekend to remember!


http://mp3.zing.vn/bai-hat/A-Thousand-Miles-Vanessa-Carlton/ZWZACUWD.html


Hi!

Mọi người cuối tuần làm gì zợ. Mình hả? =)))))))

Mai mình đi Đầm Sen nước nè. Đi với nhà ngoại, rất đông vui. Hồi đó nhớ cấp 2 trường năm nào cũng tổ chức đi Dam Sen park, sau đó lớn rồi không đi nữa. Bây giờ chắc cũng 7, 8 năm rồi. Cho nên lần này mình rất là excited hehehe. Hè này chả đi đâu được hết, chỉ có đợt này coi như đi chơi hè thui ah (T_T). Để coi, đi lần này mục tiêu là phải có làn da rám nắng khỏe mạnh. Mình thích nhất là...nằm lười trên dòng sông lười hahaha. Phải chi có thể nằm trên phao trôi đi trôi lại nhìn ngắm trời mây, vừa trôi vừa nghe nhạc thì tuyệt. Đáng tiếc đáng tiếc máy nghe nhạc không phải là water-resistant :))

Định viết cái gì đó có ý nghĩa mà không biết viết gì đây. Chỉ cảm thấy thật là happy. Một gia đình lớn happy, một cuộc sống bận rộn nhưng cũng happy nốt. Hi vọng nó sẽ kéo dài hoài, có thể happy hơn càng tốt. Mong cuộc sống mọi người cũng vậy nhé :D

Trên FB có chương trình chia sẻ "100 chuyện tình yêu". Bạn mình có tham gia, lên đó nghía 1 lúc thấy ê cũng vui quá chứ. Ai có bồ bịch người yêu thì tham gia cho vui. Nhìn mọi người chụp hình dễ thương quá chừng. Hóa ra có người yêu hạnh phúc vậy sao hahahaha :D. Mỗi người một câu chuyện, thú vị a. 

Tự nhiên nghĩ, ây dà nếu có người yêu nên chụp hình kiểu nào với người ta đây =)). Tuyệt nhất là hai người đứng ôm hun nhau trước Taj Mahal bên Ấn Độ (minh chứng cho tình yêu vĩ đại bất diệt). Quyết định vậy đi! Sau này sẽ cùng chồng iu du lịch qua Ấn, sau đó hai người cùng đứng ngắm mặt trời mọc ở Taj Mahal hahahahha =))) (lãng mạn quá :D)




Trên trái đất có hơn 6 tỉ người. Xác suất để hai người nhìn thấy nhau là bao nhiêu? nói chuyện với nhau là bao nhiêu? quen nhau là bao nhiêu? rồi để ý rồi yêu nhau là bao nhiêu? Bởi vậy nếu bạn có người yêu rồi thì phải luôn luôn hâm nóng nó nhé. Ai có nhu cầu mình cho mượn mấy cái bình thủy, bếp, nồi hấp, lò nướng .....=)))))))

Bạn Ped dạo này không hiểu quá chi rảnh rỗi hay có tâm sự gì mà rất emotional trên FB. Định hỏi mà lại thấy ngại. Chắc nó cũng không muốn nói. Này bạn Ped, nếu bạn đọc entry này thì bạn đừng có thất thường quá nhé. Tôi chỉ có mình bạn là anh trai để tôi hành hạ, lợi dụng, láo lếu thôi đó. Bạn phải luôn là tấm gương sáng của một ông anh suốt ngày toe miệng cười + thích chê bai humiliating em gái chứ :).

Chuyện tình cảm thật là nhức đầu. Mọi người xem. Con người sống vì cái gì. Tất cả không phải vì 1 chữ "yêu" sao. Yêu gia đình yêu bạn bè yêu công việc. Những cái đó rất dễ yêu. Yêu người yêu mới là khó. Cho nên đi đâu cũng thấy nhan nhản những câu thống thiết trên FB, trên blog, trong truyện, trên mạng.

Giống như học Anh văn 7 năm thì phải giỏi hơn học tiếng Nhật 2 năm. Yêu gia đình, bạn bè, công việc suốt bao nhiêu năm trời thì kinh nghiệm phải hơn yêu một người 1,2 năm rồi. Cho nên mình nghĩ mọi người đừng băn khoăn quá. Vứt mấy cái lo lắng qua 1 bên đi. Cứ như bạn ká mập, vui vui vẻ vẻ tận hưởng tình yêu, những cái nhỏ nhất lại là mấy thứ đáng nhớ và dễ chịu nhất. Hi vọng sớm nghe tin vui từ mọi người =))))))

----------------------
Thôi đi chuẩn bị đồ mai đi chơi coi! Mọi người tuần mới vui vẻ nhá :D :X

------




Thứ Năm, 7 tháng 7, 2011

chuyện vui đi làm

Một người mới chân ướt chân ráo đi làm có rất nhiều thứ để khám phá. 

Mỗi công ty có một nét văn hóa riêng. Con người trong công ty có một bản sắc riêng. 

Cái mắc cười chính là...không ngờ lại có thể gặp những chuyện hết sức hết sức buồn cười, làm mỗi ngày đi làm đều thấy vui vẻ =)) 

Ôiii cười đau cả bụng rồi cá mập ơi =))))

--------------------------------------------------

Nhân vật đều tiên mình và cá mập để tâm lưu ý chính là Teacher. 

Tại sao gọi là Teacher. 

Đó chính là mỗi khi gặp Teacher, teacher sẽ tuôn một câu giáo huấn, gọi là instruction

Mà bạn cá mập thì lãnh đủ mấy lời giáo huấn đó. Một lần thì nói không được mang dép bông trong office. Một lần thì không được ngồi ăn trên xe. Lần khác thì là cách xếp dĩa lò viba... vân vân và vân vân. 

Ơ, nhưng sau 2 chúng em học sinh vẫn thấy Teacher mang dép tung tăng trong office, vẫn thấy người ta ăn trên xe mà :p

Chuyện hay ho còn ở trước mắt. Đó chính là mình và Teacher đặc biệt có duyên. 

Có duyên ở chỗ mỗi lần mình ngước mắt nhìn chỗ nào là y như rằng chỗ đó Teacher đang đứng (hay là đang đi tới). Ví dụ như:

1) Thường các buổi sáng mà bạn bưởi béo nhà ta giương mắt nhìn từ cửa xe sẽ thấy Teacher lon ton chạy về phía xe. Bạn cá thì không có niềm vinh dự được phát hiện ra Teacher, chỉ có mình thôi. 

2) Hôm nay phải gọi là cực điểm: Sáng giương mắt ếch thấy Teacher qua cửa xe. Vào ăn sáng giương mắt cũng thấy chỗ Teacher ngồi. Một lát sau ngẩng đầu khỏi ly ngũ cốc đã thấy Teacher lù lù trong nhà ăn. Lát nữa Teacher lại gặp chúng em đánh răng trong nhà vệ sinh. 

Mọi chuyện chưa dừng ở đó!

Buổi trưa lết lên lầu ăn cơm, khấp khởi mừng vì thấy lần đầu tiên không thấy Teacher. Vậy mà...

Lúc đi qua Circle K mua kem ăn, vừa định bước ra thì thấy Teacher đã lù xù xuất hiện. Vẫn chưa hết...

Lúc đánh răng ăn trưa xong mở cửa nhà vệ sinh lại thấy Teacher lù lù đi vào. 

Mẹ ơi, con phải nín nhịn kinh khủng mới không cười toáng lên. Con với con cá phải đi cho nhanh, chạy thoát ra một chỗ xa xa cười cho hả. 

Thật là có duyên mà. Mà theo như là bạn cá mập đây chính là ÁC DUYÊN =)))

Ôi ác duyên. Tuần sau con được phân về phòng của Teacher rồi, đừng nói là con sẽ được sắp ngồi đối diện với Teacher chứ :)))


----------------------------------------------------------------------------

Bạn cá mập thì nói mình trông sẽ happy hơn nếu có bồ

Mình nói mình không cần có bồ để happy, mình happy sẵn rồi. Nhưng nghĩ lại hôm nay 7/7 số cũng đẹp nên nói với nó: Hôm nay  mà chàng trai nào đến bắt chuyện với ta thì ta sẽ consider người đó

Bạn cá nói: Trai đẹp thì không sao. Ta chỉ tưởng tượng ra lỡ lát lên xe Teacher hỏi ngươi 1 câu thì cả đời ngươi khó sống 

Mình nói: Ôi có lẽ mình sẽ gặp Nightmare suốt

Ká nói: Nightmare gì, daymare luôn chứ ở đó. 

Mình nói: Trời ơi mỗi lần gặp Teacher ta phải kiềm chế dữ lắm. Lỡ hôm nào không kiềm được mà phì cười ra trước mặt Teacher thì chắc mình bị chiếu tướng =)))

Sau đó hai đứa ôm bụng cười ngặt ngẽo trên xe. Mặc dù trên xe cũng nườm nượp người ngồi. 


Nhưng may quá chả ai hiểu 2 tụi mình nói gì. 


Cùng lắm là nghĩ con nhóc tưng tưng chơi thân rồi điên như nhau thôi =))))


Team của mình hình như là số hưởng. Từ lúc Training đến vào làm. Bắt đầu là ăn, quá trình cũng ăn, cuối cùng kết thúc cũng ăn. Mầm mốm ăn kiêng diet của mình sau mấy phi vụ party này như cây non trước gió.... =))


Đi làm thật là vui. Mắc cười chết được. Bữa nào kể thêm mấy chuyện khác. Giờ đi ngủ. 

Nhanh thật, mai là cuối tuần rùi a. Mọi người, cuối tuần vui vẻ :D





Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 8

 ahahaha, there he comes  =)). Xong chương này các bạn nữ nên áp dụng chiêu tham dự đám cưới càng nhiều càng tốt, biết đâu gặp được ý trung nhân ở đó cũng nên :)))))

 KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ

Phiêu A Hề 
 

CHƯƠNG 8: NGẪU NHIÊN GẶP GỠ


From: Blog của Thẩm An
Chế độ xem: Private

Có người nói: hai người nếu nhất định không thể bên nhau thì đang lúc yêu nhau nhất nên chia tay. Như vậy có thể bảo toàn ký ức đẹp đẽ về nhau, dành những năm tháng còn lại hoài niệm đối phương.

Mình lại nghĩ làm như vậy là tàn nhẫn với bản thân, với trái tim. Nếu không thể bên nhau không bằng buông xuôi hết thảy, cứ tiến về phía trước. Thà làm cho tình yêu phai nhạt, cuối cùng lãng quên còn hơn lưu lại dấu vết, tránh những cảnh thương tâm tiếc nuối.

----------------------------------------------------------------

Thẩm An không nhớ chính xác mình và Giang Hạo Dương vì sao lại chia tay. Hình như giữa hai người trước nay không phát sinh chuyện gì to tát. Chỉ là cả hai đều tự tôn quá mức, không ai chịu thỏa hiệp trước. Vậy cũng tốt, là ai đã nói, chuyện gì nhớ nên nhớ, chuyện gì quên nên quên, con người mới thanh thản.

Hai người lần cuối cùng có cãi nhau một trận. Thẩm An lúc đó cùng nhóm tham gia một dự án. Dự án thành công, nhóm trưởng mời mọi người đến quán bar ăn mừng. Lúc mọi người chuyển sang màn chuốc rượu, Thẩm An nhanh chân trốn vào toilet.

Cô gọi điện cho Giang Hạo Dương nhưng thấy không vui. Bỏ qua chuyện hai người cãi nhau, lúc đó Giang Hạo Dương cũng mất kiên nhẫn, Thẩm An lại muốn buông xuôi. Cuối cùng người đó nói:

"Anh mệt rồi, ngày mai mình nói chuyện sau."

"Em cũng mệt mỏi, cho nên không cần chờ ngày mai. Chúng ta từ nay làm bạn bè bình thường là được rồi. Mình cứ duy trì vậy để làm gì? Chỉ làm cả hai không vui vẻ.”

Giang Hạo Dương im lặng một lát rồi lạnh lùng nói "Tùy em" liền tắt điện thoại.


Thẩm An quay lại bàn thấy mấy nam đồng nghiệp đã say túy lúy, còn mỗi cô là tỉnh táo. Cô nhìn chăm chăm vào điện thoại di động, cả đêm hi vọng nó kêu lên lần thứ hai. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.

Cuối cùng cô không cam lòng, lấy máy goi lại. Dù cho kết thúc đi nữa cô cũng muốn nói câu tạm biệt. Một tiếng chuông…hai tiếng…

Người bên kia không bắt máy.

Thẩm An tự nhủ: mình chỉ gọi 10 lần, nhiều nhất là 10 lần. Đây là cơ hội cuối cùng cho hai người, nếu anh không nhận điện thoại thì mình dừng ở đây đi.


Di động đã muốn nóng lên, một lần nữa nhắc nhở: "Đối phương không trả lời".

Lòng Thẩm An mỗi lúc một lạnh lẽo. Cảm giác tuyệt vọng theo lòng bàn chân bàn tay lan ra khắp người. Trái tim cô cũng lạnh lẽo. Cô mím môi, đầu óc hỗn loạn nhưng lại vô cùng tỉnh táo. Giống như lúc bị lạc ở ngã tư đông nghịt, bản thân phải chọn một con đường để đi.  

Lúc mọi người kéo nhau về, Thẩm An nói: “Mình ở lại chờ một người bạn, đã hẹn gặp ở đây rồi.”

Các đồng nghiệp về hết, cô ngồi trên ghế cao trước quầy bar, kêu người phục vụ làm một li cốc tai.

Người phục vụ hỏi:

"Cô dùng loại nào?"

Cô trước nay ít uống rượu cốc-tai, lại càng không đến bar, nhất thời không biết gọi sao nên nói:

"Tùy anh. Miễn sao có màu đẹp là được."

Người pha chế hào hứng: "Tôi vừa nghiên cứu một loại đủ 7 màu, từ đỏ đến tím. Cô muốn dùng thử không?"

"Vậy chắc mỗi ly một màu hả.”

Thẩm An uống cũng nhiều, đầu óc hơi choáng váng. Cô cố suy nghĩ vận động đầu óc để tỉnh táo. Nhớ tới trước kia lúc nào cũng được mọi người khen là bé con ngoan ngoãn, người lớn mãi mãi không biết trong đầu cô cũng đầy ý niệm làm chuyện xấu. Cho ớt vào tô thức ăn của con chó nhà bà Lý vì nó dám bắt nạt con mèo của dì Trương cô đặc biệt yêu thích. Bí mật làm thủng lốp xe của dì Lâm ở lầu 5 vì dì ấy dám mắng chú Triệu là tàn tật. Đúng rồi, hồi đại học cô với Hạ Thu Nhạn cùng lập mưu viết thư tình cho con bé mập cùng bàn. Con nhỏ này thích bịa chuyện thị phi, rất hại người. Tuy phá cho vui nhưng cô cũng thấy mình hơi độc ác. Thẩm An lo lắng làm tổn thương cô ta nhưng mọi chuyện hóa ra lại tốt đẹp. Cô nương phì đó chẳng những không bị đả kích mà ngược lại ăn mặc làm điệu trở nên xinh đẹp ra, lúc này Thẩm An lại cảm thấy có chút buồn bực.

Hiện giờ cô có ham muốn mãnh liệt muốn làm chuyện xấu. Trong tiểu thuyết một nhân vật nữ đơn độc ngồi ở quầy bar sẽ thu hút anh đẹp trai nào đó. Sau đó hai người cùng dệt nên mối tình đẹp đẽ lãng mạn. Thẩm An nghĩ thôi duyên phận đẹp mình không mong. Bất quá nếu thấy anh nào thuận mắt xuất hiện mình cũng không ngại phóng túng một chút, coi như ăn mừng chính thức thất tình đi.

Bảy ly rượu cốc-tai mang ra, quả nhiên là một dãy cầu vồng diễm lệ rực rỡ. Thẩm An hỏi:

"Màu xanh này gọi là gì?"

"Sóng gợn xanh biếc"

"Màu tím này?"

"Thủy tinh tím đam mê."

Thẩm An bật cười: "Thật là có nhiều ý tưởng. Anh tự đặt tên à? Màu đỏ kia không phải gọi là lửa tình mãnh liệt chứ?"

"Không phải, gọi là nhiệu huyết sôi trào."

Tên nhóc pha chế này quả là có tài. Thẩm An nhịn không được bò ra cười .

Đúng lúc này có một bàn tay vỗ vào vai cô. Cô cảnh giác quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đang cười cười hỏi: “Tôi ngồi ở đây được không?”

“Xin cứ tự nhiên, quán này không phải tôi mở."

Thẩm An liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi cạnh. Không phải thượng đế nghe tiếng than của cô mà phái người này xuống đó chứ? Ngoại hình không xấu nhưng khí chất còn quá non nớt. Đàn ông dáng tốt mà khí chất non nớt, nếu so với những người bình thường lại càng thua. Thôi pass. (bỏ qua).

Thẩm An cầm ly rượu đỏ lên, nhìn qua nhìn lại xem rượu đổi màu, không để ý tới anh ta. Nhưng khóe mắt cô phát hiện người đó đang nhìn cô

“Cô tên gì?”

“Anh tra hộ khẩu tôi à?”

“Không. Cô dung mạo xinh đẹp, khí chất tuyệt vời. Tôi nhìn xa đã thấy ngưỡng mộ muốn làm quen thôi.”

Thẩm An uống hết ly màu đỏ. Không ngờ bây giờ còn lưu hành phương thức tiếp cận kiểu này.

Cô mếu máo cười trừ: Thật có lỗi, tôi đang đợi bạn trai.”

“Tôi hiểu, phụ nữ rụt rè thường hay lấy cớ đó. Tôi thật sự muốn làm quen với cô…”

 Người này rõ ràng là kiểu nóng vội, lại còn dám cầm tay cô. Thẩm An muốn tránh nhưng không kịp. Chỗ này là quán bar nổi tiếng, trị an tốt không ngờ cô gặp phải chuyện bực mình này. Chỉ trách số cô quá hên thôi.  

Thẩm An nhìn xung quanh, tìm một chỗ an toàn toan đi về phía đó. Cô nghĩ nếu tình hình không ổn không cần cầu cứu chi viện gì hết, trực tiếp dùng túi xách của mình hạ thủ tên sắc lang này.

Đang cân nhắc thì trên đầu đột nhiên truyền đến một giọng nam dễ nghe: “Anh này, anh bỏ tay bạn gái tôi ra được rồi đó.”

Thẩm An quay ra đằng sau. Người đang nắm tay cô cũng buông tay quay lại đằng sau. Cô nhanh chóng nhắm mắt, chuẩn bị tư thế hi sinh cho tốt, lập tức ngã vào vòng tay an toàn của người đó. Chàng trai đó cũng nhanh chóng mang cô đi chỗ khác.

Thẩm An quay đầu định nói lời cám ơn thì nhìn ra gương mặt của anh ta. Cô bật cười.

“Này, sao lại là anh?”

Người vừa ở sau lưng đã ngồi xuống bên cạnh cô. Anh ta cũng cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
“Cô không phải nên nói: tại sao luôn là anh à?”

Chuyện này là có điển cố. Hai người họ lần đầu tiên gặp nhau ở tiệc cưới. Cả hai là bạn học của cô dâu chú rể, ngồi chung bàn. Không tính lúc chào hỏi giới thiệu thì hai người căn bản cũng không mở miệng nói chuyện.

Hai tháng sau họ lại gặp nhau, lần này hai người cùng làm phù dâu phù rể. Hôm đó hành trình rước dâu rất dài, từ nhà mẹ đẻ cô dâu đến nhà chú rể mất gần 3 tiếng. Trên xe Cadillac, mọi người thấy quá chán nên yêu cầu nhóm bạn cô dâu kể chuyện cười. Thẩm An không biết kể chuyện gì. Cô suy nghĩ một hồi, miễn cưỡng ra một chuyện:

"How are you? Bạn thế nào? How old are you? Tại sao luôn là bạn thế?" [1]


Chuyện này không có gì hài hước, hình như chỉ có anh ta cười. Thẩm An với người này luôn có ấn tượng sâu sắc. Không ngờ chuyện này anh ta vẫn nhớ rõ.

Người vừa rồi quấy rối không thấy đâu nữa, Thẩm An lấy khăn lau chỗ cổ tay bị tên đó nắm chặt, nghiêng mặt nhìn vị cứu tinh của mình.

“Chuyện vừa nãy, cám ơn anh.”

"Tiện tay giúp đỡ thôi. Cô đi một mình à?"

"Đi cùng với bạn. Anh là Trần----Thiếu-----"

Vừa nãy cũng hơi sợ, đầu óc Thẩm An thấy hơi lộn xộn.

"Trình Thiếu Thần".

"Tên này thật khó đọc, rõ ràng giống như bắt nạt người ta."

"Tôi vô tội. Tên này không phải tôi nghĩ ra." Trình Thiếu Thần cười làm xoáy đồng tiền càng thêm sâu.

"Thẩm An? Là tên cô phải không? Tên này đọc cũng đâu có dễ, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân."

"Cũng không phải ý tưởng của tôi."

Cô cùng Trình Thiếu Thần lần thứ ba gặp nhau cũng ở tiệc cưới. Con trai chủ tịch tập đoàn Chính Dương cưới tân nương, cô với mấy cô gái trẻ trong công ty đi hỗ trợ. Cô dâu chú rể từng ở nước ngoài, làm đám cưới theo phong cách Tây phương. Lần này về nước tổ chức tiệc cưới, làm tiệc đứng ở biệt thự vùng ngoại thành nào đó. Thẩm An đứng phía sau chủ tịch Nghê, hỗ trợ tiếp khách dẫn đường. Trình Thiếu Thần vừa xuống xe cô đã nhận ra anh ta. Ngày đó khách mời đều là những ông già trung niên đầu trọc bụng phệ, Trình Thiếu Thần phong độ nhanh nhẹn giống như cây ngọc trước gió, hạc trong bầy gà. Anh ta cùng với Nghê phu nhân bắt tay, nói là thay cha mẹ đến dự, chúc mừng và nói xin lỗi. Nghê chủ tịch đối với anh ta vô cùng thân thiết, còn nói khi nào rảnh rỗi muốn đi thành phố W thăm bạn hiền lâu ngày không gặp.

Thẩm An thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy người này giống tắc kè hoa. Lần đầu tiên gặp anh ta trầm mặc ít lời, trong ánh mắt có chút u buồn, ít nói, uống rượu cũng ít nhưng rất có phong độ. Người khác nói chuyện thì ánh mắt chăm chú nhìn đối phương, chuyên tâm lắng nghe, lúc tiệc tàn còn chủ động chở Thẩm An và mấy cô gái về.

Lần thứ hai làm bạn trên đường về, anh ta đúng là một thanh niên tỏa nắng. Ánh mắt ôn hòa, tươi cười sáng ngời, vô cùng tích cực giúp chủ rể giải vây, uống rượu thay chú rể. Vậy mà lúc này đây, anh ta khí chất nội liễm, ngôn ngữ khiêm tốn, hào hoa phong nhã, đóng vai người dưới điển hình vô cùng cung kính. Chào hỏi xong, anh nhìn Thẩm An một cái rồi mỉm cười.

Thẩm An dẫn anh đến hội trường. Quả là sự trùng hợp thú vị, cô không khỏi cong khóe miệng. Trình Thiếu Thần lần này so với lần trước gặp thực là tỏa sáng. Anh ta hỏi:

 "Cô lần sau tham gia hôn lễ của ai? Có lẽ tôi cũng biết."

"Sắp tới không có." Thẩm An mỉm cười: "Lại gặp anh rồi, làm tôi nhớ đến một bộ phim điện ảnh."

"Ồ, là phim nào?"

Thẩm An muốn nói phim “4 đám cưới 1 đám ma” nhưng lại nhớ đến kết thúc phim, nếu mạo muội nói ra có phần lẳng lơ vì thế lảng sang đề tài khác.

Ngày hôm nay, họ gặp nhau trùng hợp như vậy làm Thẩm An nhớ tới bài hát “Nhân sanh hà xứ bất tương phùng” cô yêu thích [2].

Trình Thiếu Thần dùng lóng tay nâng một ly rượu đưa cho Thẩm An: "Cô định uống hết toàn bộ à?"

"Anh có thể uống chung, xin cứ tự nhiên."

Cô uống hết chén "Nhiệt huyết sôi trào", lại theo trình tự cầm ly màu cam lên. Trình Thiếu Thần cầm ly màu tím nhạt gần mình nhất, quan sát vài giây lại buông xuống, đổi thành chén màu xanh da trời, nhấp một ngụm cuối cùng nhíu mày: "Là Whiskey? Tôi còn cho rằng là nước ngọt."

"Ai lại tới chỗ này uống nước ngọt? Thật là khác người."

Trình Thiếu Thần nói với người phục vụ: "Cho tôi một ly nước đá." Sau đó lại tiếp: "Cho cô này một ly nữa."

Thẩm An lấy tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn anh:

"Chỗ rượu này gọi là "Cầu vồng bảy sắc". Anh có biết không, cầu vòng bảy sắc thật ra là hiện tượng tán sắc hai màu, tia hồng ngoại gọi là chỉ hồng, tia tử ngoại gọi là chỉ nghê, ít thấy được cầu vồng lắm. Ba tôi nói tôi sinh vào mùa hè. Lúc đó trời vừa tạnh mưa, phía chân trời có cầu vồng, thiếu chút nữa gọi tôi là Trầm Nghê Hồng rồi. Này, sao anh không uống theo thứ tự hả? Cái đó gọi là "thủy tinh tím đam mê" đó.

"Tôi lần đầu nghe nói chuyện này. Trầm Nghê Hồng, tên này nghe cũng êm tai, rất thích hợp với bộ dáng của cô. Cô uống quá chén thì nói nhiều hơn bình thường thì phải."

Trình Thiếu Thần lấy đi ly rượu trên tay Thẩm An, thuận thế đem ly nước đá nhét vào tay cô,

"Cô khi nào định về? Bạn cô đâu? Đã khuya rồi."

Ngày hôm đó anh ta thay cô uống mấy ly rượu cốc-tai màu sắc rực rỡ, đợi cho đến khi cô rời khỏi. Lúc tính tiền Trình Thiếu Thần nói: "Cho phép tôi mời cô"

Thẩm An nghiêng nhìn anh: "Tiên sinh ngài họ gì?"

"Tiểu đệ họ Trình, tôi tưởng cô nhớ kỹ rồi."

Ở nơi công cộng giằng co nhau không tốt cho lắm. Lúc người đó chặn tay cô lại, tay anh ta rất có lực, Thẩm An tránh không được đành để anh trả tiền.

Thẩm An dù uống rượu vẫn rất tỉnh táo, đi lại ổn định. Huống chi lúc này cô căn bản không say. Nhưng Trình Thiếu Thần cơ hồ vẫn đi sát bên cạnh làm như sợ cô sẽ ngã, nhưng không đụng chạm gì. Đến khi ra cửa, đột nhiên có người xông lên phía trước, Thẩm An bị đẩy xuống mấy bước.

Trình Thiếu Thần đỡ lấy Thẩm An, cô thuận thế ngã vào trong lồng ngực anh. Bên ngoài trời gió lạnh. Gió thổi, hơi rượu dâng lên, Thẩm An uống không nhiều nhưng được người này ôm cảm giác thật an lòng, thậm chí có phần quen thuộc. Cô nhớ đến ý nghĩ đen tối lúc nãy, hai bên não lại bày binh bố trận chuẩn bị giao chiến.

Trình Thiếu Thần giúp cô lên xe, đeo dây bảo hiểm, lại còn mở một bên cửa kính xe. Gió thổi qua làm đầu óc cô chếnh choáng. Cô nghe được giọng người bên cạnh: “Nhà cô ở chỗ nào?”

Thấy không có tiếng trả lời, lại hỏi tiếp:

“Cô đang nghĩ gì vậy?”

Thẩm An nghe như mình đang đáp lại: “Đi chỗ nào cũng được”. Cô thấy buồn ngủ.

Giọng nam kia cũng thực xa xôi, giống như đang cười: “Đây có phải là lời nên phát ra từ miệng thục nữ không?”

Xe hình như đã khởi động. Lát sau lại có tiếng:

"Please, cô làm ơn đừng ngủ. Thẩm tiểu thư? Thẩm An? Cô không sợ hả. Người trước mặt cô rất nguy hiểm đó. Không sợ tôi đem cô đi đâu à?”

Anh ta vừa nói vừa dùng tay vê lỗ tai cô.

Lỗ tai của Thẩm An bị vê đến đau. Cô dựa vào cửa xe miễn cưỡng mở mắt, mắt mở mắt híp nhìn anh ta:

"Anh ngồi uống rượu với phụ nữ cũng rất nguy hiểm nha. Chẳng lẽ anh không không nhận ra tôi rất muốn được anh ôm à.”

Thẩm An tận lực dùng ánh mắt xinh đẹp quyến rũ nhìn người đàn ông trước mặt. Nhưng kinh nghiệm của cô lại quá nghèo nàn. Trình Thiếu Thần sửng sốt một lát, bắt đầu cười to:

"Này, chẳng lẽ đây là kiểu trêu chọc trắng trợn như người ta đồn đại?"

"Không, đây là kiểu câu dẫn lộ liễu"

Thẩm An chếnh choáng trả lời. Hôm nay cô uống rượu trạng thái chính xác đã không tốt, thật ra có uống nhiều hơn cũng chưa chắc gặp chuyện gì xấu.

Thẩm An ngủ lơ mơ, hình như nghe được Trình Thiếu Thần than nhẹ:

"Suy nghĩ còn rõ ràng lắm."

-------------------------------------------------------

[1]: "How are you? 怎么是你? How old are you? 怎么老是你?"

Kiểu này cũng giống như tiếng bồi ah. How are you thêm chữ old thành how old are you. 

How are you tiếng Hoa là 怎么是你?, giờ thêm chữ  老 tuổi vào lại có nghĩa khác. 

[2] http://amnhac.yume.vn/nghe-bai-hat/ren-sheng-ke-chu-bu-xiang-feng.hihihehehe.35B24161.html