Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2011

It's a nice weekend!

Hôm nay Halloween mọi người có đi đâu chơi không?

http://www.youtube.com/watch?v=bhXjjccn0aQ

Sáng giờ ở nhà ngoại tổ chức đám giỗ, tóm lại là vui, lại ăn quá nhiều. Một ngày chủ nhật thật là dễ chịu. Tuần mới rồi, tự thấy bản thân có một vài việc phải làm cho xong. Thời gian trôi qua thật nhanh, nếu không bắt đầu bây giờ sẽ không kịp mất. 

Thứ 2 vừa rồi mình dọn nhà ở chỗ làm. Thật là chỉ là di chuyển từ work station này sang 1 work station khác. Ở lại đến 8h một mình trang hoàng cho bàn làm việc xong cảm thấy rất hài lòng. Chỗ mới rộng hơn nên...sở trường bày bừa cũng được lên level. Theo mình, tạo cảm giác dễ chịu ấm áp chính là tiền đề để làm việc tốt. Bởi vì ấm áp và dễ chịu bạn sẽ thấy an toàn, mà an toàn thì không phải lo gì cả, chỉ cần tập trung làm việc thôi. 

 (Cũng gọn gàng xinh đẹp chứ hả :D)

(Có gối dựa lưng màu vàng nữa nè :D hahaha)

(Cửa sổ nhìn ra ngoài có thể thấy Cầu Ánh sao :D)

Tự nhiên nhớ đến một trong mấy "giấc mộng" hồi còn đi học. Ao ước sau này đi làm được làm ở công ty nước ngoài, lương cao, công việc bận rộn mấy cũng chịu được. Chỉ cần mỗi khi mình ở lại làm tăng ca buổi tối có thể nhìn qua cửa kiếng thấy một thành phố lung linh đèn, còn nhìn lên trên thì thấy một bầu trời đầy sao, như zậy là đủ. Bây giờ thực tế nó cũng same same như vậy, công việc bận rộn, chỗ làm tốt, chỉ khác là nếu nhìn ra cửa kính thấy được cầu ánh sao chứ không phải là thành phố lung linh đèn :D. Dù sao ngắm cầu cũng là một loại hưởng thụ :))


Hôm thứ 4 bạn CEO mới nhận chức được vài tháng đến đến nói chuyện trực tiếp với nhân viên các phòng ban. Đây là một cơ hội để bạn ấy lắng nghe tâm tư tình cảm nguyện vọng của mọi người cũng như phổ biến những mục tiêu phát triển mới. Ai cũng nói bạn ấy thật đẹp trai khi cười. Ừ thì mình cũng rất "cuồng" bạn í. Kết quả là mình hỏi cũng hơi nhiều :)). Cuối buổi mình hỏi 1 câu khá là funny là tại sao chúng ta đã centralize về đây mà bạn í cứ ở đâu tuốt HN hoài thế. Bạn í cười haha rồi nói giống như bạn í có 3 bà vợ, mỗi lần bạn í đi đến 1 chỗ là 2 chỗ khác réo gọi vậy =)). Sau đó mình nói mọi người ở đây hi vọng có thể thấy bạn í thường xuyên hơn. Thế là bạn í nói : "Tôi sẽ xem nó như 1 lời khen" rồi bạn í cười, hỏi tên mình, cám ơn mình, còn vỗ vỗ vai mình nữa. =)))))))) Ahahahahahha, thế là suốt cả ngày hôm đó mình ngất ngây con gà tây!


Gần cuối tuần tự nhiên có chuyện làm cảm thấy bực bội. Dù sao thì cuối tuần đã tới để làm xẹp bong bóng tức giận đi. Có lẽ mình nên đi học 1 khóa anger management để kiểm soát hành vi cho tốt hơn. Kinh nghiệm cho thấy khi tức giận thì dạ dày sẽ bị đau, có khả năng gây chấn thương cho cơ thể lẫn đồ vật xung, mà tệ hơn có thể đụng chạm đến những người xung quanh. :)))

Tuần này đọc quyển Trí tuệ Do Thái bản bỏ túi. Sách đã xuất bản rất lâu mà mình không mua. Lý do có thể là do mình keo kiệt, hai là do không thích tựa đề :)). Nhưng mà đây là một quyển rất rất rất đáng để đọc. Đây là lần thứ 2 đọc một quyển sách có cảm giác hài lòng từ sau quyển The Outliers của Malcom Gladwell. Thật ra mình vẫn chưa đọc xong :)). Nhưng mà tự nhiên nhớ đến những gì thầy Kinh tế môi trường hồi năm 3 kể về nước Israel. Nước này nằm ở vị trí địa lý rất độc đáo, là vùng đất khô cằn nhưng họ phát triển hệ thống tưới tiêu tốt nhất thế giới. Mình nhớ thầy kể hồi đó thầy qua thăm được họ dẫn đi xem cách trồng hoa hồng. Những cây hoa hồng cao gần 1 mét, ít tốn nước mà thu về lợi nhuận cao. 

Tự nhiên nhớ thầy ghê, ông thầy ốm nhom ốm nhách mà có khả năng học thật đáng nể, được đi nhiều nơi mở rộng tầm mắt, có nhiều suy nghĩ rất thực tế và đúng đắn. Mình còn nhớ hồi đó thầy có giải thích tại sao giá nhà mặt tiền ở VN tại cao ngất ngưởng có liên quan đến xã hội đi xe máy của chúng ta. Hôm vừa rồi đi trên đường nhìn thấy 1 vụ tai nạn, người phụ nữ nằm trên mặt đất, có nhiều người cũng bu lại dỗ một đứa trẻ, chắc là con chị đó. Còn những người đi xe máy, trong đó có mình chỉ lướt qua lướt qua. Tự nhiên mình thấy xã hội đi xe máy làm con ngườ ta trở nên xấu hơn. Lái xe bất cẩn hơn, ngại quan tâm người khác hơn. Tóm lại thì, mọi người đi đường cẩn thận một chút, là an toàn cho mình mà cũng để bảo vệ người khác nữa :)

Ah, bạn Ped tự nhiên nổi hứng gửi cho 1 bài hát, nói bài này hợp với mình, còn nghĩ mình sẽ thích bài này. Ừ thì bài này cũng rất là dễ thương :D hahhaha (The one will come and share the moment with me huh? :p) . Đã sang tháng 11 rồi, chỉ còn 1 tháng thôi bạn Ped của chúng ta sẽ về. Nếu đúng dịp Noel chúng ta sẽ đi lung tung lang thang ở khu trung tâm coi đèn đường nhá :)). Lần này bạn í về mình có trách nhiệm bổn phận sự khao bạn í nhiều chầu. Miễn là bạn í đừng quên mang quyển sách dạy làm dessert đã mốc meo bên Sing từ 1 năm trước về nhà là được. 

Mình cũng nhận được email của một vài người bạn quen qua mạng. Có người nói mình siêng tuần nào cũng có truyện, có bạn nói chờ mình quá lâu. Hê hê, tuần này mình ăn chơi quá nên ...hơi lười. Ôi mà mình nói mọi người nên hạn chế vào blog mình lại, 1 tháng vào 1 lần đọc truyện cho ....nhiều nhiều. Thật ra mình hi zọng chỗ này private một chút, ít người qua lại 1 chút, chủ yếu là bạn bè quan tâm thì vào coi là được rồi. 


:D MỌI NGƯỜI, TUẦN MỚI VUI VẺ NHA :D



Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011

Khách qua đường, vội vã _ Phiêu A Hề_ Chương 22

 KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ


Phiêu A Hề


Chương 22: Hỗn loạn (2)



Sau khi vào nhà, người Thẩm An mềm nhũn ngồi trên sàn. Cô cứ nhìn chằm chằm sàn nhà hồi lâu, đầu đau như búa bổ, tim lại đập vô trật tự, lồng ngực từ trống rỗng lại bắt đầu đau nhức. Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra cũng không thay đổi được kết quả, thà là trốn đi, mượn rượu giải sầu. 

Thẩm An đứng dậy đi về phía bếp, lấy ra một chai rượu trắng. Cô mở nắp ra rồi tu một mạch. Bị vị cay của rượu làm cho ho khan, nước mắt cứ tuôn rơi nhưng rượu vào người lại khiến đầu óc có thể tỉnh táo, nhịp tim cũng bình thường, Thẩm An lại ngồi cười. Hôm đó làm món cá, không có rượu làm gia vị nên cô sai Trình Thiếu Thần mua một lo. Kết quả anh ta đi lòng vòng một hồi ở siêu thị, mua về một chai Ngũ Lương đóng gói[1]. 

Lúc đó Thẩm An ngoác miệng cười nhạo anh, không ngờ hôm nay cũng giúp ích cho cô. Dù sao rượu ngon cũng là rượu ngon, vào miệng tuy khó chịu nhưng nuốt xuống rồi không kiềm được lại nốc thêm, hiện tại bình chỉ còn 1/3.  Tự nhiên Thẩm An thấy sợ bản thân mình. Nhớ lúc đọc Gone with the wind, Scarlett uống trộm rượu Brandy xong còn lấy nước hoa súc miệng, có lẽ cô cũng đã trở thành kẻ nát rượu như vậy. Nghĩ đến đó Thẩm An trong lúc còn tỉnh táo vội đem cất bình rượu nên chỗ tủ thật cao.

Lần đầu tiên Thẩm An uống rượu là do Giang Hạo Dương bày. Lúc đó cô học năm nhất, Giang Hạo Dương chưa tốt nghiệp. Một nhóm sinh viên hẹn nhau cuối tuần đến núi Thái Sơn xem mặt trời mọc. Hạo Dương dẫn cô theo, cả hai vội vã đón xe lửa, đến chạng vạng tối thì đến được Đại Miếu. Hai người tiếp tục đi bộ lên đỉnh Ngọc Hoàng. Rạng sáng hôm đó, nhiệt độ tự nhiên xuống thấp, Thẩm An vừa lạnh vừa đói, thể lực cạn kiệt. Giang Hạo Dương đỡ cô một lúc rồi đưa Thẩm An một chai nhỏ. 


“Uống một ngụm vào sẽ thấy ấm, tinh thần cũng sảng khoái hơn.” 



Cô uống một ngụm, vị cay xộc lên đỉnh đầu, quả nhiên rượu chảy đến đâu cơ thể ấm lên đến đó. Giang Hạo Dương đứng ngay bên cạnh Thẩm An. Hai người lúc đó cũng chưa phải bạn bè thân thiết. Anh lấy chai rượu uống một ngụm rồi lại đưa cho Thẩm An. Lần này cô uống hết nửa chai làm anh hoảng sợ lấy tay giành lại.


“Em không say đó chứ?”



“Không có”


“Thẩm học muội, em có tiềm chất của sâu rượu”. Nói rồi anh cởi áo khoác đưa cho cô. 



Trên đầu họ là một bầu trời đêm không ô nhiễm, hàng ngàn vì sao đang lấp lánh, cả đời mình Thẩm An chưa bao giờ thấy nhiều sao như vậy. Còn đôi mắt của Giang Hạo Dương giống như vì sao sáng nhất mà ở gần cô nhất. Buổi sáng hôm đó lúc mặt trời mọc lại bị một tầng mây che phủ, rốt cuộc họ cũng không thấy được cảnh đẹp. Nhưng Thẩm An trong lòng thủy chung đã có một ánh sao sáng đến chói mắt. Ánh sao sáng đó cho dù nhiều năm sau cô đi lại Thái Sơn cũng không nhìn thấy lại được. 



Thật thương tâm, quả thật mình có tiềm năng thành sâu rượu. Ngay cả uống gần hết một bình Ngũ Lương đầu óc vẫn còn tỉnh táo, đã vậy sức lực lại còn hồi phục mà nhớ lại chuyện xưa.


Một ánh chớp nhá lên, hệ thống chiếu sáng trong phòng tự nhiên vụt tắt, xung quanh là một mảng tối đen, tối đến nỗi không thấy được 5 ngón tay. Thẩm An ở trong bóng tối nín thở, sợ đến nỗi muốn hét thật to. Cuối cùng cô chỉ có thể dùng tay bịt chặt hai lỗ tai lại. Nhưng sau đó vài giây tiếng sấm lại rền không dứt, cho dù có bịt kín tai cũng vẫn nghe thấy. 


Thẩm An luôn sợ bóng tối với những khi giông bão. Khi còn nhỏ mỗi lần có bão, ông nội thường bịt tai cho cô, lừa Thẩm An để mắt cô không nhìn ra ngoài trời. Nhưng cô vĩnh viễn không thể quên được một đêm của nhiều năm về trước, cũng là một đêm giông tố như hôm nay. Lúc đó Thẩm An bị sấm chớp làm cho bừng tỉnh, có lẽ là bị té xuống giường bị đau nên tỉnh. Lúc cô bò lại giường thì thấy khăn trải giường màu trắng dính máu tươi đầm đìa. Cô sợ hãi ngay cả kêu cũng không thành tiếng, hoảng hốt chạy đến phòng ba mẹ lại phát hiện ra không một bóng người. 


Một tiếng sấm to vang lên ngoài cửa số, hình như cửa kiếng bị vỡ. Trong phòng một màu đen, có lẽ sét đánh làm đứt dây cáp điện. Thẩm An bọc mình trong chăn ngồi co ro trên mặt đất run rẩy, muốn khóc cũng không khóc được. Cho đến tận trời sáng mưa lất phất, cha mẹ hai mắt sưng đỏ trở về nhà cô mới hay ông nội đã bỏ cô mà đi. Về sau khi đã lớn, tiếng sấm chớp, bóng tối cùng máu tươi và cái chết đã trở thành nỗi sợ hãi của Thẩm An, cô cả đời không quên được. 



Bây giờ trời cũng tối như vậy, Thẩm An hình như đang lâm vào hoàn cảnh của đêm đó. Cô chậm rãi sờ soạn mọi góc tường. Mỗi giây trôi qua là một sự giày vò. Cô nhớ mình có để điện thoại trong túi xách. Mặc dù cách có vài thước nhưng sau đi hoài không đến. 


Lại một tia chớp nhá lên, tim Thẩm An như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô nương theo ánh chớp lảo đảo chạy đến cửa, mò túi xách bị vất dưới sàn. Muốn kiếm đèn pin nhưng lại lôi ra điện thoại di động. Ánh sáng nhàn nhạt của điện thoại như cứu vớt được cô. Thẩm An phải nghe tiếng của ai đó để chứng minh bản thân không bị ông trời vứt bỏ đơn độc ở đây. Điện thoại đang thông. Nhìn rõ mới thấy là số của Trình Thiếu Thần. Thẩm An không định tìm anh nhưng thuận tay bấm phím gọi từ một cuộc gọi nhỡ. Cô vội vàng tắt thì bên kia Trình Thiếu Thần đã bắt máy. Nghe được âm thanh của anh từ một nơi xa xôi truyền đến, Thẩm An thấy bớt sợ đi nhiều.


“….”



“Thẩm An, em ở đâu? Sao không nói gì?”


“….”


“Trời đang có bão, đừng gọi điện thoại, rất nguy hiểm. Về sau nhớ kỹ”.


"..."


"Sao em không nói lời nào? Em có uống rượu không?"


"...Sao anh biết được?" Thẩm An cuối cùng đã lấy lại được năng lực ngôn ngữ của mình.


"Anh ngửi được mùi rượu." Trình Thiếu Thần cười khẽ, Thẩm An tự nhiên cảm thấy an tâm.



"Em tìm anh có chuyện gì?" 



"Không có việc gì, tôi gọi nhầm số. Tắt máy đi."



"Em có tập văn kiện để quên trên xe anh, muốn anh đem qua không?"


"Không cần, không phải tài liệu cần dùng gấp. Anh đã xử lý tốt chuyện ở công ty rồi sao?"


 "Ừ"


Đi lạc đề rồi, tự nhiên lại rơi vào bầu không khí yên tĩnh.  Lại một tia chớp nhá lên, Thẩm An theo bản năng lấy tay dời di động ra xa một chút, đang muốn tắt điện thoại thì nghe thanh âm mơ hồ của Trình Thiếu Thần truyền đến:


"Thẩm An, em đang khóc?" 



Thẩm An ngây người, vừa rồi cô xác định mình có nức nở một chút, nhưng ngay cả bản thân còn không nghe nói. Cô nghi ngờ Trình Thiếu Thần đang đứng đối diện với cô trong bóng tối, một nỗi sợ hãi trỗi dậy.



"Ở đây cúp điện, tôi sợ bóng tối." Nói như vậy để cứu vãn chút mặt mũi của mình.


Trình Thiếu Thần bên kia điện thoại cười: "Không phải cúp điện, chỉ có phòng em là tối thôi, chắc là đứt cầu dao." 



Thẩm An lấy đèn pin trong túi ra, thật sự là cầu dao bị đứt.


Trong phòng lại ngập tràn ánh sáng, sáng đến nỗi hai mắt Thẩm An không mở ra được. Cô dần dần có lại hô hấp, tim cũng không còn loạn nhịp nữa, cảm thấy như vừa được hồi sinh. Lo lắng trong lòng đã hết, đầu óc cũng dần tỉnh táo.


"Trình Thiếu Thần, sao anh biết chỉ có phòng tôi là tối? Anh ở đâu?"


Trình Thiếu Thần bên kia im lặng một lát, di động cũng tắt máy. Một tia chớp nhá lên, hình như anh đang ở ngoài trời. Thẩm An đột nhiên cảm thấy lo lắng, cô lập tức gọi lại. May sao điện thoại đổ chuông bình thường. Không nhanh cũng không chậm, sau chừng 6, 7 hồi thì Trình Thiếu Thần bắt máy. Cô vội vàng hỏi:



“Anh ở đâu? Anh không sao chứ?”



Đầu dây bên kia vẫn im lặng nhưng có thể nghe được tiếng hít thở. Một lúc sau, có lẽ không lâu lắm, giọng của Trình Thiếu Thần lại truyền đến, nghe xa xôi:



“Thẩm An, anh tự nhiên nhớ lại đêm chúng ta gặp nhau ở quán bar.”



Thẩm An cũng im lặng, tựa hồ đang chờ đợi nhưng cô không biết đang đợi cái gì, trong lòng ẩn chứa sự sợ hãi.



“Anh rất muốn biết…lời mời của em ngày đó, bây giờ còn hiệu lực không?”



Thẩm An nghe thấy trong lòng mình có cái gì sụp đổ. Cô uống nhiều rượu, mặc dù vẫn tỉnh nhưng phản ứng cũng chậm so với bình thường, suy nghĩ cũng bị ảnh hưởng. Cũng có thể Thẩm An không muốn nghĩ, cô cố chấp hỏi:



"Anh ở đâu?" lần này điện thoại không tắt, nhưng cũng không có tiếng đáp lại. 



Thẩm An cầm điện thoại ngây ngốc vài giây, cảm thấy đầu óc mình lại trở nên hỗn loạn. Đột nhiên hiểu ra điều gì, cô chạy một mạch ra cửa. Dùng hết sức mở cửa, đèn cảm ứng ngoài hành lang cũng sáng lên. Trình Thiếu Thần đang đứng ở tay vịn cầu thang, người và tóc ẩm ướt. Vẻ mặt anh nghiêm túc, lúm đồng tiền càng thêm sâu, đáy mắt anh thấp thoáng ý cười. Thấy cô đứng ở cửa, miệng anh hơi cong lên:



“Em có phải dùng hành động thực tế hoan nghênh anh không?” Giọng anh có chút ám muội, lại khàn khàn không còn trong trẻo nữa. 



Rất nhanh ý thức được mình lại bị người đó trêu đùa, Thẩm An xoay người định đóng cửa thì Trình Thiếu Thần động tác nhanh hơn cô nhiều, dùng tay chặn ở mép cửa. Thẩm An sợ làm tay anh bị thương nên cô cũng dừng động tác, bực mình cắn môi. 


Không nghĩ tới sau đó Trình Thiếu Thần đã đẩy mạnh cửa ra đi vào rồi đóng cửa khóa lại, cũng thuận tay đem cô áp vào bước tường cạnh cửa. Động tác của anh liền mạch, dứt khoát, môi cũng đồng thời phủ lên môi Thẩm An. Hôn mút có kỹ xảo, nhanh chóng cướp đi toàn bộ hô hấp của cô. 


Thẩm An bị bất ngờ. Cô bối rối để tay lên ngực anh, ngăn không cho người này tiến sát hơn. Nhưng hai tay cô bị anh dùng một bàn tay bắt gọn, cố định phía sau. Tay còn lại gắt gao chế trụ thắt lưng cô. Thẩm An như người mất đi tự do, khí lực cũng bị mất, ý thức phản kháng trong đầu cũng mất, cứ để người đó tùy ý lừa gạt, thành công chiếm đất. Cho đến khi cô được ôm đi mang lên giường. 


Thẩm An nhất thời choáng váng, tinh thần cũng không còn minh mẫn. Cô chỉ cảm thấy đầu ngón tay và môi của anh không lúc nào ở một chỗ mà ngao du khắp người mình, động vào chỗ nào chỗ đó liền dấy lên một ngọn lửa nhỏ.


Ngày mùa hè quần áo mặc cũng không nhiều, giờ phút này cơ thể đã lộ ra trước mắt anh. Cả người Thẩm An như mê loạn. Năng lực ý chú cũng đã bỏ cô mà đi, chỉ có bản năng là đang thắng thế. Lúc này Trình Thiếu Thần ngừng lại, chỉ ở trên cô mấy tấc, mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô: 



“Em có nhận ra anh là ai không?”



Đôi mắt của anh sâu mà trong suốt. Lúc này đây trong ánh mắt đó ẩn dấu một tình cảm không rõ ràng, hình như cũng đang mê loạn như cơ thể của cô. Thẩm An không trả lời, vươn hai tay quàng lên cổ anh, rướn người lên để đôi môi lạnh của mình tiếp xúc với môi Trình Thiếu Thần. Trong nháy mắt, Trình Thiếu Thần tiến vào cơ thể cô, đem tiếng kêu đau đớn hòa tan vào môi anh.


Sấm chớp đã dừng, mưa càng lúc càng lớn, từng hạt cứ lốp đốp đập vào cửa sổ, kêu rất to, hình như đang dìm đi tiếng thở dốc ẩn nhẫn của hai người. Trong phòng vô cùng oi bức, điều hòa và quạt cũng không mở. Thẩm An thở ra, toàn thân đau nhức, chỉ cảm thấy cơ thể của mình được người kia bao bọc, nước mắt cô lẳng lặng chảy xuống. 


Rơi lệ thật lâu, cho đến đên khuya không còn tiếng người, mưa cũng dừng lại, nước mắt vẫn rơi, giống như nước mắt nhiều năm qua tích tụ lại cho hôm nay. Thẩm An không đánh thức Trình Thiếu Thần. Cô im lặng cuồn tròn ở mép giường, cách anh rất xa.  


Đột nhiên Trình Thiếu Thần ở phía sau tiến lại gần lưng cô, vòng tay anh ôm cô lại, trượt theo thắt lưng. Thẩm An cố nén hô hấp, lệ cũng ngừng rơi. Tay của Trình Thiếu Thần phủ lên gương mặt Thẩm An, nhẹ nhàng lau khô nước mắt.


Thẩm An cứ im lặng nín thở. Một hồi lâu khó chịu cô lại chậm rãi thở ra. Trình Thiếu Thần ở phía sau cúi đầu nói vào tai cô:


“Em như vậy làm anh thấy vô cùng tội lỗi, hơn nữa còn thập phần thất bại.”


Thẩm An trở người, cô gối đầu lên cánh tay dài của Trình Thiếu Thần. Anh lại kéo cô sát vào ngực mình. Thẩm An xấu hổ kéo chăn lên tận đầu mình, giọng hờn dỗi nói:

“Em chỉ là nhớ đến ông nội. Nhiều năm trước cũng vào đêm mưa hôm nay mà ông qua đời.”


----------------------------------
[1] Ngũ lương: rượu làm từ 5 loại lương thực. 


-----------------------------------


Ây da đỏ mặt đỏ mặt...Ngại quá, mấy cảnh người lớn này mình không quen cho lắm. 

Nhưng mà mọi người đã hiểu được cái gì gọi là "thiên thời, địa lợi, nhân hòa" rồi chứ? 


Hình như truyện càng ngày càng hay thì phải :P


=)) 

Tuần mới vui vẻ nhé :D

An extraordinary week

Tuần này không có sự kiện gì khủng khiếp hay đáng báo động :)). Một công việc bận rộn, một gia đình ấm áp, một nhóm bạn vui nổ trời. Mấy quyển sách đọc xong cũng thấy hay ho. 5 ngày trôi qua thật là nhanh, 2 ngày cuối cùng cũng vèo vèo. Là do trục trái đất bị lệch sau vụ động đất Chile hay sao mà quay nhanh thế :P

Thứ 3: Lần đầu tiên đi khám bệnh, lấy máu. Tìm ven ở bắp tay hoài không thấy, vậy là lấy ở mu bàn tay (còn bị chọc là mập nữa, thật bực mình). Cuối cùng bầm tím một miếng to, con cá nói là bị dập ven. Đó, tuần này chỉ có sự kiện này là tệ hại thôi. Tối đó đã được trải nghiệm cảm giác thế nào là phiêu lưu mạo hiểm. Tự nhiên cảm thấy tòa nhà Bitexco giống như một ngọn hải đăng, chỉ cần đi đến đâu có thể nhìn thấy được nó thì mình không bao giờ đi lạc. Còn chuyến phiêu lưu thú vị mà ghê rợn đó mình chỉ "than thở" với con cá mập thôi :))

Thứ 5: là ngày gì í nhỉ. Các chị bạn nữ ở phòng được vỗ béo bằng 1 cái bánh kem bắp thật to, một ly trái cây dầm da ua với mấy cái bánh pizza. Cám ơn mọi người hahaha. Tối đó nhiều việc xong trễ nhưng hội "fan của đóa hồng" vẫn tổ chức một party nho nhỏ cho "bạn mà ai cũng biết là ai ấy". Buổi party diễn ra suông sẽ và bịnh đến mức mình đã cười vật vã cho đến khi bị ho luôn. Tưởng tượng cảnh tuần sau dời nhà đến ngồi đối diện với "đóa hồng" mình đang sợ sẽ mắc bịnh cười kinh niên. Này, mọi người đừng có hài thế chứ =))

Tối hôm đó cá mập mất ngủ. Sự nhầm lẫn giữa số 1 và số 11 làm con cá rầu rĩ một buổi tối còn mình thì hết hồn một phen. Nhưng mà ông trời không phụ lòng người...đẹp. Cái phải xảy ra nhất định sẽ phải xảy ra. Vậy là hứa hẹn sẽ có 1 party nữa =))

Thứ 7: có 3 bạn lon ton đi ăn pizza. Trong lúc ăn mình cứ lặp đi lặp lại câu "trời ơi nó thiệt là nguy hiểm" với nhiều tones khác nhau làm 2 bạn còn lại suýt bị sặc bánh. Qủa thật là lòng người khó lường. Nhìn mặt mày xinh đẹp, dáng hình cân đối, thật không ngờ tâm địa lại... Haizz, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc. Người ta nói câu: "Lòng dạ đàn bà khó lường". Ban đầu mình thấy câu đó là 1 sự sỉ nhục cho giới phụ nữ chúng ta. Nhưng có lẽ cũng đúng, chị em phụ nữ với nhau mà còn không hiểu được tâm tư của phái mình, cho nên các bạn nam bị...lừa thì cũng (hì hì)...đừng oán giận. 

Ây dà, sống thật không phải tốt sao. Cứ giả tạo ngày qua ngày không cảm thấy mệt mỏi à? 

Ăn no rửng mỡ, cả 3 cùng lăn xuống lầu thì phát hiện chị Gấu quên lấy phần bánh mang về. Bởi vậy người ta nói câu đừng ăn quá no, có thể gây hậu quả nghiêm trọng đến...trí nhớ và sự phát triển của người đẹp :))

Tối đó mình lại có 1 cuộc hẹn với bạn Angel. Thứ 6 này có thể gặp tiếp, lần này bạn í khao mình chuyện được lên chức. hahaha, thật là happy khi thấy mọi người quanh mình có thể kiếm được một công việc tốt, làm mình thấy vui vẻ. Nhân đây cũng khoe luôn mình đã trở thành VIIP (very interesting & intelligent person) rùi, khi nào đến mua hàng với bạn í sẽ được discount 30%, ngay cả VIP ở đó cũng chỉ được 15% thôi hohoho.


Chủ nhật: một ngày thật là nhẹ nhàng. Sáng đi chơi với mẹ, mua được 1 đống đồ chơi. Chà nhà tắm sạch đến nỗi mình nghĩ mình mắc bệnh ưa sạch nặng rồi. Đi nhà sách mua giấy gấp sao (ặc, vụ này coi bộ hơi rảnh), nhưng mà trời mưa to nên phải ở lại lâu hơn. Vì vậy...thật tội lỗi, lại lôi về 2 quyển sách loại pocket để đọc trên đường đến chỗ làm. Mình nghĩ, có Kindle chưa chắc đã chữa được bệnh mua sách. Có lẽ mình nên để dành tiền để sắm luôn Ipad :P (còn Kindle Fire thì...không hiểu sao không có cảm giác gì hết, mình chỉ cảm thấy nó hơi bị ăn theo. Nhưng mà nếu quả thật nó có những ưu điểm giống Kindle 3 thì mình cũng rất háo hức). Bạn cá nói mình phải lên list những thứ cần sắm sửa để mua...từ từ. Con người thật là tham. Mình nghĩ mình tham ở level thấp nhất rồi đấy :D

Cuối tuần sau hứa hẹn sẽ có nhiều điều thú vị. Một tuần của mọi người thế nào? Hi vọng mọi người luôn khỏe mạnh happy nhé :D

MỌI NGƯỜI, TUẦN MỚI VUI VẺ :D


Thứ Năm, 20 tháng 10, 2011

for fish

Fish, everything is going to be OK...

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Friends-Forever-Vitamin-C/IW6U0U9Z.html


Thứ Tư, 19 tháng 10, 2011

haizzzz

Hôm nay tự nhiên nhận được 1 cuộc điện thoại xong thấy buồn buồn. Dì mình gọi, nói là bây giờ dì có tuổi rồi bệnh liên miên, chú thì muốn con về làm nhưng lại nói con làm ở chỗ lớn như vậy cũng rất tốt. Còn nói mấy ông bên Nhật cứ nhắc mình. Có cả ông Kondo to ơi là to nữa. Tự nhiên mình cảm thấy thiệt tội lỗi. Chuyện không về giúp người trong nhà mà lại đi làm cho người ngoài. Cũng là do mình muốn tự lực cánh sinh. Nhưng mà cũng là có số hết chứ bộ.

Ai cũng muốn mình có 1 cuộc sống dễ dàng, kiếm vừa đủ, sống thanh thản vui vẻ. Có lẽ người ta hồi xưa bằng tuổi mình đã chịu nhiều khổ cực rồi, bây giờ nhìn mình nên phát sinh tư tưởng đó. Phải chi có thể phân thân ra nhỉ, lúc đó có thể thỏa mãn được kì vọng của nhiều người hơn. Mình thì không cảm thấy chuyện phân thân nó ba phải chút nào. Một đời người mà sống có 1 mạng thì...mr sky hơi bị keo nha. Nhưng mà có lẽ vậy nên chúng ta cũng biết trân trọng cuộc sống hơn. 

Với mình mà nói, gia đình là quan trọng nhất. Họ hàng xa hay gần cũng chiếm vị trí rất lớn. Để làm hài lòng một số lượng người trong tập thể đó, có khi hi sinh bản thân một chút cũng được. Thật ra chuyện này cũng không mâu thuẫn lắm. Một người có thể sống xa gia đình, 1 2 năm về thăm nhà hay sẵn sàng theo chồng qua một đất nước khác sinh sống... Còn mình thì không thể làm được. Gia đình ở đâu, mình nhất định sẽ ở đó. Cho dù có đi mình nhất định phải trở về. Bây giờ nếu người nhà không thích mình quen 1 người, mình cũng sẵn sàng chia tay anh ta. Cứ cho mình là người không có chính kiến hay phụ thuộc đi. Không ai ép buộc mình nhưng mình với chữ responsibility là một. Thật bất hiếu khi ở từng tuổi này còn làm phiền lòng bề trên.
Cho nên mình cứ suy nghĩ, suy nghĩ... cuộc sống của mình chính là một chuỗi cố gắng để làm những người mình yêu quý hài lòng. Mình thì thấy kool. Tùy suy nghĩ thôi. 

Cho nên hôm nay biết có những người vì lựa chọn của mình mà cảm thấy tiếc hay buồn lại làm mình thấy không vui. Nghĩ xem, bao nhiêu người trên quả đất này, chỉ có một số ít ỏi chúng ta quen biết, rồi một số ít mới là họ hàng gia đình, cùng sống trong một phần tỷ tỷ giây trong quá trình tiến hóa của trái đất. 

Nhưng mà, cũng chỉ là một năm thôi mà. Con người cái quan trọng là phải biết thay đổi. Không thể nói trước chuyện gì xảy ra ngày mai. Bây giờ mình còn trẻ, hi vọng mọi người có thể cho mình 1 chút không gian để bay nhảy. Còn mình nhất định nhất định sẽ làm mọi thứ có thể để giúp đỡ mọi người trong gia đình. Mọi người hãy luôn yêu quý con nhé :)


Thôi, time's up. Hết giờ than thở. Ngày mai lại là 1 ngày vui vẻ. Khủng khiếp thật, chưa gì cuối tuần rồi. Thời gian trôi qua thật là nhanh ^^

Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 21

KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ
Phiêu A Hề 


Chương 21: Hỗn loạn.


 Thẩm An đi công tác về, Trình Thiếu Thần lại đi thành phố khác. Anh không phải mỗi ngày đều gọi điện. Nếu có gọi cũng chỉ nói qua loa vài câu thì tắt máy. Thẩm An không hiểu nổi tính tình của người này. Cô cũng không muốn làm mình mất mặt nên cũng nhất định không chủ động gọi điện. Nghĩ lại cũng lâu rồi hai người không nói chuyện chứ đừng nói gặp mặt. Thẩm An cảm thấy cuộc sống của mình như thiêu thiếu cái gì, nghĩ lại chắc là do lâu rồi Trình Thiếu Thần không trêu chọc cô phát điên.

Trình Thiếu Thần cuối cùng cũng trở về, ở sân bay gọi điện nói tối dẫn cô đi ăn cơm. Mấy ngày không gặp, nhìn anh đen một chút, người cũng gầy hơn.

“Công việc dạo này chắc vất vả hả?” Nhịn không được hỏi anh ta một câu. Người này lúc câu cá cũng có thể gọi điện giải quyết ổn thỏa công việc mà.

“Anh không hiểu sao em quan tâm tới anh vậy”

“Tôi chỉ tò mò làm sao anh giảm béo được.”

“Bơi lội, tắm nắng. Mùa này ở Hải Nam [1] phong cảnh rất đẹp”.

“…” Thẩm An thấy không đỡ nổi, cô quay sang nhìn trái nhìn phải, kết quả phát hiện có điểm đáng ngờ. Vốn là cô không chú ý mấy đến xe của Trình Thiếu Thần.


“Trình Thiếu Thần, có lầm không? Anh lại đổi xe hả. Còn chọn hiệu này nữa. Anh có đạo đức nghề nghiệp không hả?”

“Anh đổi công tác rồi. Gần đây cùng bạn bè hợp tác làm ăn. Cũng được 3 tháng rồi. Ồ, em không biết?”

“Anh chưa từng nói qua”

“Anh nhớ anh nói rồi mà”

“Tôi nhớ không có”

Thẩm An thật ra không rõ anh đã nói qua chưa. Trong hoàn cảnh này nắm vững lập trường là chuyện nên làm.  May sao Trình Thiếu Thần không tiếp tục tranh cãi. Hai người đến nhà hàng Ý ăn cơm, khung cảnh hết sức tao nhã. Thẩm An gọi một phần ăn kèm cho trẻ em trước con mắt ngạc nhiên của Trình Thiếu Thần.

“Phần ăn kèm bây giờ làm không tốt, sao không gọi phần người lớn? Lần đầu tiên anh thấy người lớn ăn phần con nít. Còn nữa, em không ăn mì từ lúc nào vậy?”

“Gọi phần cho trẻ em là vì phần ăn cũng vừa phải, không thừa không thiếu. Nếu tôi ăn quá nhiều người ta lại kêu tôi ham ăn, không lịch sự. Còn không kêu mì là do tôi không biết ăn bằng nĩa. Cho nên không gọi thôi.”

Trình Thiếu Thần đang uống cà phê, cười đến phát run, xém nữa làm vấy cà phê lên áo. Anh cầm lấy khăn tay, tao nhã lau khóe miệng rồi tiếp tục cười:

“Thẩm An, anh không biết phải đánh giá em thế nào. Người ta vì sĩ diện mà nói dối còn em lại cố tình ngay thẳng. Anh nhất định phải cám ơn em. Mấy ngày nay bị mấy bản hợp đồng quấy rầy, lâu rồi không được cười. Để cảm ơn, anh sẽ dạy em cầm nĩa ăn mỳ sao cho lịch sự tao nhã. Em cầm nĩa cuốn cuốn mì lên như vầy nè. Mà thôi em cũng không khéo tay lắm, gọi bồi bàn mang đũa ra ăn đi.”

“Nhà hàng Tây cũng có đũa hả?”

“Thử kêu là biết”

Thẩm An kiên quyết không làm. Cô ăn no rồi, ngồi thẳng lưng cầm nĩa luyện tập cuốn mì. Trình Thiếu Thần cười đến ngoác miệng.   

Một lát sau có điện thoại gọi đến, Trình Thiếu Thần bắt máy. Lông mày anh nhíu lại, hình như có chuyện gấp.

“Anh chở em về nhà, công ty có chút việc, phải về ngay.”

“Không cần, anh đi đi, tôi tự về cũng được. Bây giờ cũng chưa tối.”

“Vậy em đi cẩn thận. Về nhà gọi cho anh.”


 Thẩm An không nghĩ lúc về lại chạm trán người quen. Nhà hàng này rất lớn rất dài, lúc đi qua một chỗ quẹo, đột nhiên gặp lại một chị học tỷ hồi đại học. Ngày trước chị ấy là một người oai phong hùng dũng, khí thế bừng bừng, bây giờ đã có chồng trở nên dịu dàng đằm thắm hết mực. Chị ta đồng thời nhìn thấy Thẩm An, vì thế cô dừng bước, lại chào một tiếng.

“Học tỷ.”

“An, hóa ra em ở thành phố này hả?” Nhiều năm không gặp, chị Lý thực sự rất vui.


“Hạo Dương, sao cậu không nói với tôi chuyện này?”


Thẩm An cố gắng không nhìn bóng dáng quen thuộc đó. Người đó xoay người đứng dậy, cười yếu ớt:

“An, đã lâu không gặp.” Rồi anh quay sang Trình Thiếu Thần gật đầu chào.

“Trình tổng.”


Thẩm An thấy đầu mình ong lên, không nghe ra họ đang nói gì với nhau. Chỉ nhớ được Trình Thiếu Thần nói chuyện với Giang Hạo Dương một hai câu, hình như hai người đã quen biết từ trước. Vị học tỷ kéo Thẩm An ngồi xuống, lại nhìn Trình Thiếu Thần cười cười nói câu gì đó. Trình Thiếu Thần mỉm cười cáo biệt.


Cảm thấy bản thân đang máy móc cười, Thẩm An cố gắng cúi chào thật lịch sự. Điều hòa mở rất lạnh, người cô như phát run. Chưa từng nghĩ qua nếu gặp lại Giang Hạo Dương thì nên nói câu gì, nên có biểu lộ thế nào. Chỉ là không ngờ ngày này đến sớm như vậy, cô còn chưa chuẩn bị tốt. Giống như một người hồn lìa khỏi xác, cô đang bay lượn ở trên cao mở mắt nhìn xuống con rối giống mình đang máy móc nói chuyện. Không rõ mình đã nói gì, cũng may giao tiếp được rèn luyện hằng ngày nên cũng không làm gì thất lễ. Thẩm An chỉ biết khi hồn đã quay về thì mình đã ngồi ngay ngắn trong xe của Giang Hạo Dương. Anh thắt dây an toàn cho cô rồi khởi động xe, cũng không hỏi Thẩm An đi đâu.

Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, Thẩm An giữ được bình tĩnh hỏi:

“Anh về khi nào?”

“Gần một tháng rồi.”

“Vậy à. Chúc mừng được thăng chức.”

“Cám ơn em. Dạo này em có khỏe không?”

“Ừ, vẫn như cũ.”

Lòng Thẩm An không khỏi cảm thấy buồn cười. Một đôi từng có kết hoạch kết hôn mà bây giờ nói chuyện với nhau thật khách sáo, thật giả tạo.

“Em lúc nào cũng sống tốt, điểm này không cần phải lo lắng cho em.” Giang Hạo Dương thản nhiên nói.

“Chắc anh sống cũng rất tốt”

“Ừ. Chỉ là cảm thấy mình mất đi một thứ gì đó không thể lấy lại. Em biết là gì không?” Giang Hạo Dương ngữ khí lạnh nhạt như thể đang nói chuyện không liên quan đến mình.

Thẩm An có chút tức giận, cô cũng học giọng điệu của Giang Hạo Dương mà trả lời anh.

“Anh cũng để ý sao?”



“Anh chỉ là không hiểu tạo sao hai chúng ta lại trở nên thế này?”

“Em cũng không hiểu, cho nên không cần suy nghĩ nữa. Giang Hạo Dương, đều là chuyện của quá khứ, anh không cần tỏ vẻ nuối tiếc đâu.”

“An, lúc đó anh đã hiểu được, hai chúng ta cứ như vậy giống như đi vào ngõ cụt. Lặp đi lặp lại, kết quả cũng là như nhau. Cả hai ở chung chỉ gây sức ép cho nhau mà thôi. Chỉ là anh không cam lòng. Bất luận thế nào, mình cũng phải nói một tiếng chia tay chính thức. Cho dù không gặp nhau cũng nên có nghi thức chính thức, không thể nói qua điện thoại vài câu là cắt đứt duyên phận mấy năm được. Lúc đó bận rộn nhiều việc, anh không thoát ra được. Nhưng có một hôm xe chở bọn anh đi khảo sát ở huyện K. Anh nhìn bảng chỉ đường, biết em chỉ ở cách đó 100km. Anh xuống xe, nhờ mấy người trồng cây ở thôn phụ cận cho anh đi quá giang. Anh ở đó chờ em cả đêm nhưng không gặp được.”

“Lúc nào?” Thẩm An có chút hoảng hốt.

“5 tháng sau khi chia tay, anh đứng dưới lầu nhà em, cuối cùng gặp được em đi về với người khác. An, lúc đó anh đứng cách em có 10 thước mà em không nhìn thấy anh.”

“Anh rõ ràng đến mà không cho em biết.”

“Lúc đó em hướng phía Trình Thiếu Thần vẫy tay, nhìn anh ta rời đi mà khóe miệng vẫn còn tươi cười. Anh đã định xuất hiện trước mặt em nhưng trong phút chốc mất hết dũng khí. Tự nhiên cảm thấy, anh rời bỏ em như vậy, có khi em lại hạnh phúc. An, đã lâu không thấy em cười như vậy. Lúc em kiên quyết chia tay, chắc đã hạ quyết tâm. Em hạnh phúc như vậy, tại sao anh phải một lần nữa phá hoại tình yêu của em. Cho nên hôm đó anh rời đi, không phiền em.”

“Anh là sợ…”

Thẩm An đem những lời sắp nói ra kiềm lại. Cô cảm thấy nghẹn ngào trong miệng, cảm xúc trong lòng lẫn lộn giữa thương cảm, buồn cười, tức giận lẫn cảm giác không cam lòng. Người con trai này, anh ta có thể nói những chuyện tình cảm như viết báo cáo, suy nghĩ đâu ra đó. Anh ta có thể đem những gì mình thấy dựng thành vở kịch tình yêu mà giọng điệu vẫn trong trẻo lạnh lùng. Cô vĩnh viễn không phải đối thủ của anh. Cô không cảm thấy an toàn, cô muốn trốn đi nhưng ý thức mách bảo mình không thể. Nhưng mà, đều đã là chuyện của quá khứ, cô đã có thể bình thường trở lại, cũng phải biết ơn anh.

Thẩm An nhẹ nhàng nói

“Đều là quá khứ rồi.”

“Đúng vậy, quá khứ. Về sau sẽ không nhắc lại.” Giọng nói của Giang Hạo Dương càng thêm bình tĩnh. Anh lái xe không nhanh, nhưng cũng tới nơi rồi.

“Cám ơn anh”

“Anh tiễn em lên lầu, em đi lên một mình không an toàn.”

“Thật sự không cần đâu”

Thời tiết biến hóa thật kỳ lạ. Rõ ràng là tối nhưng vẫn còn sáng rõ. Những tầng mây đang buông xuống, kéo theo làn không khí ẩm ướt mà kiềm nén.

“Có thể trời sẽ mưa. Dự báo thời tiết nói có mưa to. Anh nhanh về đi, lái xe cẩn thận.”

“Anh tiễn em đến hành lang.”

Thẩm An không nói tiếng nào, cúi đầu đi trong im lặng. Cô cảm giác Giang Hạo Dương chỉ cách mình có 5 bước chân. Hơi thở của anh cực nhẹ. Thẩm An cầm chìa khóa mở cửa, nghe được giọng của Giang Hạo Dương nhẹ nhàng nói:

“An, bảo trọng”  


………………………………….

[1] Hải Nam: Là nơi này (đẹp, chẹp chẹp, bạn đang tưởng tượng cảnh bạn Trình Thiếu Thần mặc quần bơi tắm nắng hahahaha :D)

http://webphunu.net/content/dao-hai-nam-hon-ngoc-tinh-yeu

………………………………….

Chương tiếp theo các bạn sẽ hiểu được cái gì gọi là thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Nhưng mà tuần sau có thể được đi chơi nên…. Hà hà hà.


Một tuần mới đã bắt đầu với rất nhiều projects và việc phải làm. Một tuần mới với nhiều niềm vui hơn, nhiều đồ ăn ngon hơn và nhiều sách đọc hơn. Một tuần gặp lại mail-pal và đón chào những người mới. Nhất định sẽ là một tuần hết sức tốt đẹp, hết sức productive và là một tuần happy !!!

(Mặc dù vậy thứ 3 mình phải đi khám sức khỏe tổng quát, chưa bao giờ thử máu hết nên không biết có té xỉu không, nhưng mà biết được nhóm máu cũng hay. Thêm nữa, toàn là mấy cái test quái gở nào là bệnh mù màu, bệnh Gout… con người vốn trước nay tự hào luôn khỏe mạnh hi vọng sẽ không bị shock nếu lòi ra mấy bệnh khác :P)

MỌI NGƯỜI, TUẦN MỚI VUI VẺ :D