Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 30 tháng 3, 2011

I wish you love


http://www.youtube.com/watch?v=MndikiOSJVo

Chiều nay ngồi coi phim thần tượng (đừng la em nó nha :P). Cảnh tượng hãi hùng là thế này: 

1. Trai A yêu gái  nhưng bị đá => đau đớn quằn quại, lái xe tông mất trí

2. Trai B yêu gái nhưng bị đá vì gái phải lấy trai A => đau đớn quằn quại, bị tai nạn hôn mê bất tỉnh

Một mối tình tay 3 tâm thần! (í, vẫn coi vì nam chính đẹp trai :P)

Nữ chính yếu đuối không xác định rõ ràng tình cảm, dây dưa cà chua => đáng đánh đòn và cho đi học một khóa tâm lý. Nam A, nam B cho đi học 1 khóa kiềm chế tình cảm hay cho vào trại cải tạo để đừng phá hoại của công. 

Với những người đang trải qua heart-break: vâng, đây là một dạng cảm xúc các bạn nên trải qua. Đừng sợ hãi, cứ đau khổ đi. Mỗi người có 1 cái hạn của nó. Tui 3 năm quên được anh 7 năm quên được. Cái cuối cùng là sau 1 thời gian chúng ta sẽ hết heart-break và có thể yêu tiếp => Fight for it! 

Với những người đã trải qua heart-break: Chúc mừng. Mong sớm nghe tin zui nha :))

Quay trở lại chuyện trai B ở trên. Bị người ta cho de thì thôi, không cần hành hạ bản thân như vậy. Tự sát vì tình? Ngu không tả nổi.(Anh chỉ được điểm cười đểu + hot body  thôi đó! :P)

Đáng lẽ sau khi bị cho de, càng đau khổ càng phải sáng mắt, nhìn cho rõ, phân tích cho logic vì sao mình bị cho de, mình có đáng phải đau khổ vậy không. Sau đó nhanh chóng đứng lên hạnh phúc hơn cho người de mình sáng mắt =))

Hôm nay đi ăn sinh nhật về, lúc chạy xe nghe bài hát này tự nhiên trong lòng nghĩ: ây zà, phải chi mọi người trên quả đất mập ú này hạnh phúc có phải hay không. Không còn phim tình cảm sướt mướt chết chóc, các tác giả cũng cạn kiện ý tưởng (há há). Thiên hạ thái bình, mọi người nắm tay nhau tung tăng tung tăng tận hưởng một cuộc sống viên mãn.

Nhưng mà bởi vì chuyện nó không thể thế, cho nên mình lấy 10 phần công lực may mắn cầu mong cho mọi người trên quả đất này được hạnh phúc. Nhớ đó, sau khi hạnh phúc rồi nhớ đến cống cho mình mấy bịch bánh tráng là được :)). 

Hề hề, hôm nay bánh kem rất ngon! Nhưng phải hãm lại, quá béo ú rồi bưởi à T_T. Mọi người coi, mong cho mọi người happy như thế mà tui có niềm vui cỏn con là tham ăn mà cũng không được nữa, coi tui có bất hạnh không chứ T_T 

=)) Cả tuần vui vẻ :D

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2011

Mua dây buộc mình (review)

Hì hì, đang ngồi ăn cơm tự nhiên nhớ ra mình vẫn chưa viết review cho truyện "Mua dây buộc mình" . Tác giả là Phiêu A Hề, truyện được chị Kei dịch (mới phát hiện chị í sinh 88), google ra là có. Truyện này cực dễ thương. Mọi người nhất định phải nên đọc á. 


Nội dung kể về quá trình phát triển tình cảm của 2 nhân vật Hòa Hòa (nữ) và Trịnh Hài (nam). Cha Hòa Hòa là cảnh sát, năm xưa đi siêu thị mua quà cho con gái, sau đó vì cứu Trịnh Hài nên hi sinh. Từ lúc Hòa Hòa sinh ra đã có sự hiện hữu của Trịnh Hài, nhưng đây không phải là truyện tình yêu thanh mai trúc mã. Trịnh Hài từ trước tới nay chỉ coi Hòa Hòa là em gái, còn nói với bạn bè: "Nếu tôi có ý gì với Tiêu Hòa Hòa tôi sẽ bị sét đánh."



=)))) Nhiều năm sau anh này quả nhiên bị sét đánh! 

Nội dung giản dị nhưng đọc rất lôi cuốn. Nội dung tình cảm, kể ra đây cũng không biết nói gì, chỉ thấy tác giả chọn lựa chi tiết rất hay, nhỏ nhưng rất ý nghĩa. Người dịch cũng hay, ôi thật ngưỡng mộ ^_^....Chỉ vì một truyện này của bác Phiêu thôi mà mình đã hâm mộ bác í lắm rồi nên lên mạng tìm đọc những tác phẩm khác của bác í.

Nói về mấy chi tiết nho nhỏ trong truyện có mấy thứ mình nhớ:

1) Mô típ truyện giống như Genji Monogatari của Murasaki Shikibu. Í, đừng có hốt hoảng nghĩ mình đã ôm bộ này đọc rồi nha =)). Lần trước vô VJCC thấy có bản rút gọn tiếng Anh nên ngồi đọc thôi (về sau vô coi lại thấy họ chưng ra 1 bản đầy đủ dầy cỡ từ điển tiếng Việt, ặc ặc) . 



Đây là tiểu thuyết nổi tiếng Nhật Bản. Nội dung thì là có một vị vua Nhật Bản rất nhiều thê thiếp nhưng yêu nhất 1 cô vợ. Sau đó sinh ra anh Genji này. Vua cha vì không muốn con trai phải tranh giành đấu đá quyền lực, chỉ muốn con mình hưởng tình yêu và sự an nhàn nên không cho anh này đăng quang trị vì, cho làm hoàng tử. 

Vì anh chàng này rất đẹp trai (ây zà, đẹp theo kiểu môi chúm chím anh đào, mắt nhỏ lông mày dài á), người ta gọi là hoàng tử ánh sáng (shinning prince). Sau này anh ta lớn lên, ây zà..anh ta ngủ với khá nhiều người (haiz, có lẽ phong lưu đa tình nên mới hay chăng?). Chính xác là bao nhiêu cô mình không nhớ rõ, nhưng tình cảm đối với mỗi cô gái cũng khá sâu sắc chứ không phải kiểu 419 (for 1 ngiht) =)). 

Tuy nhiên trong số đó người anh ta yêu nhất cũng chính là mẹ kế của mình (é, tức là vợ của cha á). Hai người này sinh ra 1 người con nhưng vua cha không hay biết. Anh này một lần nọ phát hiện ra 1 cô gái (còn con nít) tên là Murasaki rất giống người mình yêu. Vì bị họ hàng cô bé phản đối không cho nhận nuôi nên  Genji rắp tâm cướp về nhà. Anh Genji mang về nuôi, đào tạo cô trở thành người vợ theo ý mình. 

 (Đây là hình vẽ tác giả Murasaki Shikibu)

Nhưng về sau kết cục khá thê thảm. 

Truyện này 2 phần. Phần 1 là lúc Genji còn sống. Phần 2 là sau khi anh đây chết, kể về cuộc đời những nhân vật khác. Mình một lần có lên Youtube search phim hoạt hình này nọ, thấy có 1 bản phim hồi xưa cũng khá hay, english sub. Có mấy tập à, mà đúng kiểu phim Nhật, hình ảnh chầm chậm từ từ, nhưng coi không thấy chán. Nhạc+ âm thanh rất tuyệt. Nghe đâu họ có làm phim nữa. Nhưng mà mọi người coi hình tượng Genji xong đừng quá thất vọng, tiêu chuẩn "mỹ nam" qua từng thời kỳ nó cũng khác :))

Bởi vì Genji nuôi Murasaki từ bé để làm vợ mình trong tương lai nên trong truyện mấy người bạn của Trịnh Hài chọc anh này nuôi Hòa Hòa để sau này lấy làm vợ. Đọc truyện này mới biết Genji Monogatari được bên Trung dịch là Nguyên Thị Vật Ngữ :D

2) Chị Hòa Hòa trong truyện rất khéo tay, thích làm DIY, thêu, khâu, làm đồ chơi, tóm lại toàn kiểu mình thích :D. Tính tình chị này hiền lành, che dấu nội tâm, cũng rất mạnh mẽ. Mắc cười nhất là đoạn cuối chị í dùng "thủ đoạn" để xxx với Trịnh Hài. Cute! Bởi vậy mình nói, làm "cách mạng" có khi phải dùng "thủ đoạn" mới thành công à. Còn "thủ đoạn" là gì thì...mời google đọc =))

3) Về phần Trịnh Hài. Không hiểu sao mỗi lần đọc thấy tên này giống bạn Trịnh dừa (é!). Nhưng khúc sau lại thấy giống Ped (é! tập 2). Vấn đề là về ngoại hình phong cách thì thấy giống bạn dừa, còn về khoảng sô cô la lại thấy giông Ped nhà ta. Ngẫm nghĩ lại bạn Ped lần nào cũng tặng sô cô la cho mềnh =)) (cũng có thể nhà hắn dư sô cô la nên đưa mình ăn phụ để không quá hạn, chứ hắn ta cũng không phải tốt lành gì :[). Nói chung có thể bạn đọc sẽ thích người này, còn mình thì không thích. Người mình thích là anh Trình Thiếu Thần, bạn của Trịnh Hài, chỉ xuất hiện có mấy câu trong truyện thui. Nhưng anh Trình Thiếu Thần là nhân vật chính ở bộ truyện trước của Phiêu A Hề á :)) (mình đã luyện xong và ngây ngất, ngây ngất...đến giờ vẫn chưa hết ngất ngây :D)


4) Trong truyện có một đoạn Hòa Hòa đứng ngắm một vòng dây dưa hấu ở khu mua sắm. Mình tình cờ phát hiện ra nè, cũng đẹp quá trời. Tên tiếng anh cũng là watermelon gem á. 



5) Trịnh Hài đến nhà Dương Uý Kỳ chơi, mang tặng cô này 1 bó hoa trên có mấy con heo con làm bằng bông. Một lần chạy xe qua đường Hồ Văn Huê thì phải, phát hiện có một tiệm bán hoa gấu bông loại này, hình như là đính mấy con heo luôn =)), tự nhiên lúc đó thấy mắc cười. Ây zà, Velentine cho dù bị thương mại hóa cũng rất sáng tạo đó chớ :))


 (Nhìn cũng cute há)

6) Nhân vật mình cực kỳ yêu thích trong truyện là con mèo tên Tiểu Bảo. Mèo bầu lần này sinh con mình sẽ bắt 1 con nuôi, đặt tên là Tiểu Bảo. Có thể sau này sinh con mình cũng đặt tên ở nhà cho nó là Tiểu Bảo. Hay là Bảo Bảo nhỉ =)) 

7) Phần mình thấy cảm động nhất là sau khi mẹ Trịnh Hài mất, Hòa Hòa tự mình leo lên đỉnh núi tìm Trịnh Hài. Sau đó Trịnh Hài ngồi khóc ôm Hòa Hòa. Thật ra như vậy cũng không có gì đặc biệt, chỉ là mọi người nên đọc để hiểu tại sao cảnh đó lại cảm động đến vậy, bởi vì trước đó có 1 biến cố. Lần đầu đọc vội mình không thấy gì. Sau đó từ từ đọc lại, đọc đến đoạn này mình có khóc. 
Về phần truyện chị Kei dịch. Chị í dịch rất hay. Nhưng có mấy bộ như Giai Kỳ Như Mộng hay Gấm Rách của Phỉ Ngã Tư Tồn, đều là SE, nên mình rất lì không đọc. Sợ đọc rồi ngồi khóc vật vã thì rất mệt.

Mới đó là cuối tuần rồi á. Mấy ngày nay bị tràn ngập, bơi lội, vùng vẫy...chết chìm trong mớ hồ tiêu. Ôi phải ráng lên mới được. Thôi mọi người cuối tuần vui vẻ ạ!:D

Thứ Tư, 23 tháng 3, 2011

Chết! Sập bẫy rồi (review)



hê hê, trưa nay mình có ngồi đọc thử "Chết! Sập bẫy rồi" của Kim Cương baby (tên tác giả TQ á). Đọc mắc cười chết đi được. Ngồi cười hi hi ha ha =))). Lần trước mua "Phụ nữ thực tế, đàn ông phát cuồng" trên bookmark của sách có giới thiệu đây sẽ là một trong những tác phẩm sắp xuất bản. Vì tò mò nên google thử, thấy cái bìa cũng dễ thương nên đọc thử. Kết quả là...

Cười đến chết mất thôi =)))

Không phải là biến thái...mà là...rất biến thái....=)))

Dịch giả online đã post đến chương 27, sau đó dừng lại hợp tác với nhà xuất bản để in sách. Sau khi ra sách sẽ post tiếp. Lần này ra sách không biết có giữ được cái bìa xinh xinh thế kia không? Hay là lại sến chúa đây. Aizzz, tốn tiền một chút mua bản quyền bìa đi mà :D, mình đây sẽ tình nguyện mua truyện ủng hộ, hứa không ra nhà sách ngồi coi cọp nữa đâu :P

Hi hi ha ha, nội dung truyện là chuyện tình cảm của nữ nhân vật chính. Mà chị này phải gọi là một đầu óc không bình thường, biến thái trầm trọng. Đọc cái cách nhìn mọi việc và suy nghĩ của chị này mà mình chỉ ôm bụng cười thôi. Hoàn cảnh chị này cũng na ná như mình, sinh viên năm 4 sắp tốt nghiệp. Nhưng chị í là học sinh chuyên cúp tiết. Bị thầy giáo đánh rớt nên đi tỏ tình với anh thầy để mong qua đại nạn. Chị nữ chính hóa ra cũng coi phim Friends, nhớ lại lúc một sinh viên tỏ tình với Ross được anh này cho qua nên bắt chước làm theo (ôiiii thèm coi lại Friends wớ). 

Đây không phải là chuyện tình yêu thầy trò đâu nên mọi người đừng...tưởng bở. =))) Anh thầy này sau vài buổi dạy lập tức biến thành tổng giám đốc đẹp trai xinh xắn phong độ, tuy hơi gian tà độc ác (với nữ chính). Anh ta nhận lời quen với chị nữ. Từ đây bắt đầu bao nhiêu chuyện cười đau cả bụng. 

Theo mình bà tác giả này hơi bị tưng tửng (đã đọc qua giới thiệu về tác giả, là người tổng hợp tất cả những thói hư tật xấu của cung Ma Kết, tính tình tóm gọn là trong 2 chữ là "hâm đơ"_é, ai quan tâm google là ra nha, buồn cười chết được, í mà có lẽ là cung Ma Kết mới viết truyện hợp với mềnh chăng?). 

Người dịch mình phải khen đó nha, dịch mắc cười chết được, lấy phương châm bảo toàn tính hâm đơ của tác giả và tính biến thái của truyện, khi dịch rất tôn trọng nguyên tác, chú giải rõ ràng, chọn từ ngữ cũng cân nhắc suy nghĩ và biết tham khảo í kiến độc giả. Vỗ tay và cám ơn 2 bạn ^_^. (muốn đọc 27 chương đầu thì cứ google tiếp là ra nha). 

Mặc dù chuyện này là chuyện hài hước nhưng có những đoạn rất ngắn khi đọc vào người ta cảm thấy trong lòng chùng xuống, tốc độ đọc cũng chậm lại. Lúc đầu nghĩ chị nữ chính chắc bị tâm thần phân liệt, có hai mặt. Nhưng nghĩ lại con người ai chả có nhiều mặt. Bên ngoài cười nói tính tình hâm đơ nhưng chung quy trong lòng cũng có nỗi buồn và thương nhớ quá khứ. Tóm lại mình thích nữ chính nha. Vẻ ngoài hay làm chuyện người ta bò lăn ra cười, suy nghĩ thì ôi thôi rồi, chị í mà suy diễn thì...lăn qua lăn lại cười tập hai. Nhưng lúc chị í đã nghiêm túc rồi thì người đọc chỉ có nước chặc lưỡi mà nói "giống quá...". Đúng vậy! Đây chính là nữ chính điển hình đọc vào khó quên trong số hằng hà xa số nữ chính xinh đẹp. Bởi vị chị í không đẹp, không xinh, nhân cách không phải thánh thiện gì, mà là vì chị í rất giống như hình ảnh một cô gái ngoài đời, có khi là một người bạn của bạn í. :D

À, mình cũng thích nam chính, bởi vì anh ta "nói ít làm nhiều". Thích nam nói ít. Con trai mà nói quá nhiều thiệt nhức lỗ tai. Mỗi khi anh này nói ra câu nào ngay lập tức sẽ làm nghẹn họng nữ chính. Câu nói ưa thích của ảnh: "tốt lắm" hay "rất tốt" tùy tình huống mà sắc thái biểu đạt có thể là vui vẻ hay tức giận. 

Nhân vật phụ thì thôi khỏi nói nhé, không cười không ăn tiền. Từ nhân viên bảo vệ chung cư đến ông nội nam chính đến bạn nữ chính,bạn Tóc Vàng đến cả những người xuất hiện một lần cũng mắc cười. Tự nhiên nhớ đến phong cách viết truyện cẩn thận chậm chạp như rùa của Cố Mạn. Không biết Diamond Barbie có hao tâm khổ tứ cho từng câu thoại không ta? Mình thấy mình cứ cười hoài, cho nên mình nghĩ chị này phải rất creative :))

Truyện đến chương 27 thì stop, ngay lúc tình cảm nam nữ chính có người tình cũ thứ 3 chen vào.Đoạn này đi sâu vào nội tâm cũng được. Bây giờ chờ ra sách rồi đọc thôi, mình cũng không phát cuồng đến mức lên tìm bản convert ngồi đọc. Dù sao vẫn thích cách dịch của dịch giả. 

------------------------------------------

 Ngoài lề một chút. Tự nhiên đọc truyện này thấy đồng cảm với nữ chính. Bởi vì chị í cũng là sinh viên năm 4, cũng phải viết khóa luận rồi bị lên hội đồng. Nhưng mình hận mình không phải nữ chính, vì là thế này:

Chị í học chuyên ngành tiếng anh, khi bước vào phòng phỏng vấn về khóa luận thì gặp ngay nam chính. Chị này tưởng chết chắc rồi. Ai ngờ nam chính hỏi chị í 3 câu bằng tiếng anh: "Em tên gì?" "Em nhiu tuổi?" "Em thích màu gì nhất?" (sặc toàn tập. Ôiiii tháng  5 này em cũng gặp anh giám khảo như nam chính thì em sẽ nguyện iu anh í...3 ngày :D). Sau đó còn hỏi thêm câu cuối :"I am sorry. Will you forgive me?" (trước đó hai người giận nhau, chị này phỏng chân, tóm tắt là thế)

Còn có chuyện quay bài nữa chớ. Nữ chính thi tiếng Anh. Mấy bữa trước đòi nam chính tiết lộ đề thi không được, sinh ấm ức. Ai ngờ hôm thi nam chính xuất hiện, giả vờ cười cười nói nói với giám thị nhưng bàn tay thì giơ đáp án A,B,C,D cho nữ chính điền vào làm chị này cảm kích không thôi. Làm mình nhớ thời cấp 3 cũng quay bài như thế. Hắc hắc. 


ÔIiii thôi không nói nữa. Back to work. Đầu tuần vui vẻ hén!!!

Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2011

Phụ nữ thực tế, đàn ông phát cuồng (review)




Mình vừa đọc xong quyển này. Đọc không dứt ra được. Đọc xong lúc tối nay vẫn cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm hạnh phúc. Hhahaha, ít khi nào mình đi mua truyện đọc, công nhận lần này bỏ tiền ra rất xứng đáng =)) 

Lúc đầu đọc đến chương 6 trên mạng thấy cũng hay, đặc biệt đoạn giảm béo của nữ nhân vật chính. Mình quyết định đi mua sách. Hôm đó xui làm sao đến mấy nhà sách không có bán. Cuối cùng lên mạng thấy bán online qua 1 trang mua sắm trực tuyến. Công nhận giao sách rất nhanh chóng, lại còn ép bìa plastic đóng gói trong hộp, cũng lịch sự. 

Tóm gọn nhận xét của mình về quyển này là :"thực tế + phát cuồng = hay ơi là hay". Mình nghĩ chị em ai cũng nên có quyển này làm kỉ niệm (hê hê), lâu lâu lấy ra đọc lại, nâng cao nhận thức về hạnh phúc, về bản thân. Tóm lại đọc quyển này chỉ có lợi chứ không thiệt, làm cho chúng ta thấy "Làm con gái, thật tuyệt!" :))

Nội dung truyện kể về cuộc sống tình cảm của chị Phùng Hy. Chồng đòi li dị, bị anh ta tham lam lấy căn nhà, chia đôi tiền tiết kiệm. Hôm hai người ký giấy li hôn, ăn bữa cơm cuối cùng tình cờ gặp lại người yêu cũ, hơn nữa anh ta sau này trở thành sếp của chị này. Ngày xưa anh ta bỏ chị này lấy vợ không nói một câu, kỳ thật trong lòng có khúc mắc, bây giờ nhìn lại thấy hình ảnh người con gái mình yêu đã khác trước (mập ra). Trong công ty chị này mặc dù được thăng chức nhưng cũng bị lôi vào đấu đá quyền lực (đọc mấy đoạn đó cũng phê)

Nhưng mà cái mình thích nhất là tiến triển tình cảm của hai nhân vật Phùng Hy và Mạnh Thời. Anh này có thể coi như nam chính. Chị này quyết tâm giảm béo đi bơi, đang bơi bị anh này lôi lên không cho bơi, nói là " Có anh chồng nào lại để phụ nữ mang thai 5 tháng bơi một mình bao giờ? " => tại vì bụng chị í quá nhiều mỡ nên bị hiểu lầm. Sau lần đó hai người trở thành bạn, anh này giúp chị giảm béo. Xuất thân anh này không bình thường, phong thái cũng không bình thường, nói chuyện suy nghĩ càng không bình thường, làm cho người ta thấy thú vị, nhiều khi thấy như đứa trẻ, có lúc dạt dào tình cảm...Tóm lại lúc mình ngồi đọc truyện có mấy đoạn anh này suy nghĩ hay làm mà mình mắc cười.

Thường tuýp nhân vật nam trong tiểu thuyết ngôn tình TQ có một cái khuôn thôi: "đẹp+giàu+giỏi+cá tính" (thường thế), cũng có loại biến thái, thích chọc ghẹo nữ chính, đọc đến nhàm, nói chung cũng không nhớ tên ai ra ai. Nhưng nhất định về sau khi nói đến Mạnh Thời mình sẽ nhớ. Người này cho dù có dùng thủ đoạn, cũng rất dễ thương (vì để chiếm tình cảm của nữ chính quá thực tế). Ví dụ như có đoạn anh ta về nhà cha mẹ ăn cơm, gặp phải cô gái (tên Du San) được cha mẹ "chấm" làm vợ. Cô này lôi Phùng Hy ra nói làm bạn Thời "đang gặm xương cũng muốn gặm luôn Du San" =)). Hay là đoạn anh ta sắp xếp chuyến du lịch lãng mạn của hai người; đoạn anh này dùng 1 tay chưởng cho chị Phùng Hy xỉu =)) (nghe như kiếm hiệp)

Viết nhẹ nhàng, chắc cũng nghiên cứu kĩ về làm ăn kinh doanh, đọc hay, không đoán ra được diễn biến. Người dịch cũng rất hay, giọng văn mượt mà, cũng coi như có phong cách riêng. Tóm lại mà nói đọc xong càng không hứng thú với trai làm kinh tế, nhìn cứ giả giả mưu mô (may là nam chính có làm kinh tế, nhưng anh ta giống thương nhân tự do, không phải ngày ngày lên công ty đấu đá tranh giành quyền lực). 

Đọc truyện này xong gấp lại trong lòng vẫn còn trào ra một niềm vui vẻ hạnh phúc không tả nổi. Bởi vì cuối cùng các nhân vật cũng có một con đường để đi, là happy ending cho tất cả, còn việc họ có muốn mình hạnh phúc không thì dựa vào bản lĩnh và khát vọng của họ thôi. Châm ngôn của tác giả khi viết truyện này là "Phụ nữ không thể không hạnh phúc". 

Mình thấy đúng như vậy! Bản thân mình gia đình ba má hạnh phúc, chuyện li dị là một vấn đề xa lạ. Nhưng mình vẫn nghĩ, nếu vợ chồng không hạnh phúc thì tốt nhất nên giải thoát cho cuộc hôn nhân đó, sau đó cho cả hai cơ hội tìm kiếm hạnh phúc. 

Còn nữa, truyện đề cập đến vấn đề "mối tình khắc cốt ghi tâm". Mình nghĩ có tình yêu thời tuổi trẻ như vậy cũng là một điều may mắn, mặc dù đó là chuyện của quá khứ. Nhưng một khi đã sống trong hiện tại và hướng về tương lai rồi, cũng nên để tình yêu đó thành một kỷ niệm đẹp mà thôi.Không nên níu kéo bởi vì làm như vậy chính là tự ngăn cản bản thân đến với những hạnh phúc lớn hơn. Một người phụ nữ lấy chồng rồi mà lòng vẫn nghĩ về một người khác, cho dù cô ta không cố ý nhưng cũng là đáng trách. Cho nên, để đừng làm người sau này trở thành cái bóng của người xưa, chị em phụ nữ nên cố gắng nhìn cho rõ mình đang yêu ai, hiểu rõ trong lòng mình có ai, mình hành động như vậy có phải là tội lỗi không. 

Chị Phùng Hy nói với Mạnh Thời là cô ấy thật may mắn vì đã gặp được anh. Mình cũng muốn được may mắn như thế, có lẽ mình nên tu hành cẩn thận hơn (hắc hắc). Tự nhiên nhớ đến lời Cố Mạn "không gặp được anh ta là do tôi không đủ may mắn, chứ không phải anh ấy không tồn tại.". 

Đối với mình hiện giờ, có nhiều thứ còn quan trọng hơn là một tình yêu đẹp. Bởi vì gia đình và bạn bè là những thứ đã gắn bó với mình cả đời nên nó sẽ là ưu tiên số một. Công việc sự nghiệp là số 2, bởi vì nếu mình không may mắn, mình vẫn có thể làm một bà cô già tự nuôi sống bản thân không phụ thuộc ai. Còn về tình yêu, bởi vì chưa trải nghiệm nên không biết xếp hạng thế nào. Nhưng mình hi vọng mình sẽ gặp may mắn và hạnh phúc trong tình yêu (hê hê, có tham không?)

Một người bạn viết thư thăm hỏi mình, lại chuyển sang vấn đề"đã có bạn trai chưa". Mình lại cảm thấy mình giống như một bà cô bị ế mặc dù mới 22 nha. Thiệt tình, mình chưa 40 mà. Không quen ai thì là do mình không có điều kiện gặp, không có cơ hội, không thích....có cả đống lý do chi phối. Mình không vội sao mọi người xung quanh cứ loạn lên vậy. Độc thân không phải tốt sao? Cứ cho tiêu chuẩn mình cao nên không vừa mắt ai đi (nghe muốn tát một cái :D). Thật ra mình tự nhận bản thân còn quá nhiều thiếu sót, không phải hot-body, tính cách có khi điên điên, nhiều lúc chưa chính chắn, cho nên ở nhà làm một đứa con hiếu thảo, làm một người bạn tốt có gì sai? Với lại một mình làm nhiều chuyện cũng thú vị a, đi nhà sách, đi coi phim, đi ăn...chẳng lẽ 22 năm sống trên quả đất mập ú này mà tình cảm vui buồn lại bị chi phối bởi một tên con trai. Hắn vui ta vui, hắn buồn ta buồn, chả thiết gì đến ba má bạn bè à. No no.

Bọn teen bi giờ quen nhau thật là dễ, vừa quen đã nắm tay, đã ôm hôn hun hít, có khi "mần ăn" ngay nơi công cộng, nhìn đỏ cả mặt. Nhưng bọn nó có lẽ sẽ có nhiều cơ hội hơn, biết được nhiều dạng tình yêu hơn (há há). Còn mình hả, coi như làm biếng đi, có duyên thì tự đến vậy. Nếu không may sẽ gặp một tình yêu đau đớn (nghe hù thấy ớn). Nhưng nếu đã như vậy mình quyết tâm banh mắt thật to, dỏng tai thật cao, nghiên cứu thật kỹ để có thể quen được một anh chàng tốt :)).  

Hi vọng về sau đọc được nhiều quyển sách giúp mình trưởng thành hơn như thế :D


Thôi nói nhảm quá, đầu tuần vui vẻ. Sau vụ Nhật Bản thấy mọi người dấy lên lo ngại tận thế 2012. Mình cũng sợ chết thấy mồ à. Nhưng nghĩ lại coi, nếu được chết cùng lúc với những người thương yêu chung quanh, với hơn 6 tỷ dân số thì có phải mình đã tu hành mấy chục kiếp mới được vậy không. Phải cám ơn vái lạy trời đất mới phải. Hahaha, biết đâu sau đó chúng ta lại được vận chuyển đến một nơi tốt đẹp hơn thì sao :D


Uiii, cả tuần vui vẻ há!!!



Thứ Tư, 16 tháng 3, 2011

...sự chịu đựng sẽ là người bạn tốt của bạn

Hôm nay đọc trên mấy blog xung quanh, thấy có một bài viết về Nhật Bản như thế này:


Bài viết đó đặt câu hỏi tại sao người Nhật khi mất liên lạc với người thân họ không khóc. Khi phỏng vấn họ không òa khóc nức nở, nếu có thì nước mắt chỉ chảy ra rồi nhanh chóng lấy tay lau đi. Tác giả trích một câu nói người Nhật dùng là: 

“Hãy gạt tất cả nước mắt dưới mái hiên nhà, và sự chịu đựng sẽ là người bạn tốt của bạn”.

Đây có thể coi là cách xử sự của họ trước mất mát. Trong những lúc đau lòng như vậy, tuyệt nhiên không nên làm đau lòng thêm những người xung quanh, không cần làm cho mọi chuyện ồn ào hơn. Nhiều người xung quanh còn mất mát hơn...

Nhưng mà nếu gặp lại người thân họ sẽ òa khóc nức nở.


 Bản thân mình thấy không biết từ lúc nào đã học được cái kiểu này. Trước mặt người khác cho dù đau buồn mấy cũng không nhỏ một giọt nước mắt. Tóm lại nước mắt chỉ dùng khi ở một mình thôi. Còn nếu khóc, phải vì một chuyện tốt đẹp. Nếu một ngày vì đau buồn mất mát mà khóc thì hãy khóc cho gia đình và những người tốt nhất bên mình. Nghe thật là lạnh lùng. Nhưng không sao cả. Không biết từ lúc nào đã lấy hình ảnh mạnh mẽ của người Nhật làm hình tượng. Họ không khóc, mình cũng không khóc. Họ làm việc vất vả không than thở, mình cũng không có tư cách lười biếng!

Mỗi ngày check mail nhận được một cái email từ bạn, nói tình hình vẫn khỏe mạnh, gia đình không sao là một lần thở phào nhẹ nhõm. 

Mỗi lần coi tivi, thấy người ta đăng tin về cách hành xử tuyệt vời, ca ngợi người Nhật lại thấy ở cổ giống như bị nghẹn lại, nước mắt cứ sắp trào ra (aiii, quá yếu đuối nha). Không hiểu sao có thể dành nhiều tình cảm cho một đất nước như vậy. Nhìn thấy trẻ em cũng thương, người lớn cũng thương. Thôi không nói nữa. 

Chỉ là mong những mất mát này qua nhanh nhanh. Thường hoa anh đào cứ tháng 3, tháng 4 sẽ nở, người Nhật tụ tập om xòm dưới cây anh đào uống rượu ca hát...tường thuật trên NHK năm nào cũng có..Năm nay không có, không biết năm sau có không.

Aiii, không được bi thương nha. Học hỏi người Nhật đi "sự chịu đựng sẽ là người bạn tốt của bạn". Chúng ta cứ tin tưởng rằng những ngày tháng đen tối này sẽ qua nhanh. Lúc đó nước Nhật mới sẽ hồi sinh, những thành phố mới đẹp hơn, an toàn hơn sẽ mọc lên, đất nước này sẽ có nhiều động lực hơn hết thảy nghiên cứu khoa học kỹ thuật, nghĩ ra nhiều loại nhà an toàn hơn, nhiều máy móc tân tiến hơn, biết đâu lại xây dựng cả một phòng tuyến chống được cả sóng thần!

Mấy chục năm trước một nhóm trẻ con ở Nhật được yêu cầu dự đoán vài chục năm tới con người sẽ làm được gì. Lên mặt trăng. Máy bay. Điện thoại. Tàu lửa. Tàu cao tốc...những cái tưởng như không thể có thể làm được rồi. Vậy thì không có gì nghi ngờ những mất mát ngày hôm nay rồi sẽ dịu bớt và tương lai sẽ mang đến nhiều điều tốt đẹp hơn. 

Hi vọng mỗi ngày thức dậy mở mạng lên đọc tin tức sẽ thấy con số người bị nạn giảm xuống, người thân tìm được nhau, nguy cơ hạt nhân giảm...cho đến một ngày giống như nhiều năm về trước lần đầu tiên đọc được bài báo nói Kobe_thành phố bị tàn phá đã hồi sinh. Hi vọng là ngày đó đến nhanh nhanh một chút.


 Cuối cùng mong mọi người luôn khỏe mạnh, bình an. Mong mọi thứ nhanh chóng tốt lành trở lại.

Chủ Nhật, 13 tháng 3, 2011

vui rồi!!!


Ê, tự nhiên thấy vui ghê :D. 

À, mỗi khi coi tin tức về Nhật thì vẫn thấy buồn và lo, nhưng hôm nay có chuyện vui nè. Chiều nay lúc đi đường tự nhiên nhận được điện thoại của thầy Matsushita, tự nhiên mừng rơi nướt mắt, không nói được gì nhiều. Thầy về Nhật lâu rồi, nhận được email của mình (tại dùng email cũ nên thầy k đọc được) nên gọi điện cho mình. Thầy nói thầy và gia đình vẫn khỏe nên mình cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng (Thầy ơi, vì thầy mà em sẽ chuyên tâm cố gắng học tốt tiếng Nhật, mặc dù em muốn lắm ở công ty...phương Tây :D). Vậy là bạn bè nói chung đều ổn hết. Phước đức! Tối nay nói chuyện với dì thì nhà chú bên Nhật cũng an toàn, không sao cả. Cảm thấy vui vẻ tập 2. :D

Tự nhiên mình nghĩ, thỉnh thoảng quan tâm đến người khác một chút, bản thân vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa thấy hạnh phúc ấm áp nha. Mình thật không chuộng kiểu mở miệng ra nói trước mặt đối phương nên thấy gửi 1 cái email, gửi 1 tin nhắn là phương tiện giao tiếp tốt nhất rồi. hihi. (hê hê, nghĩ sau này người yêu của mình thiệt thòi dữ lắm vì mình không thể nào nói với anh ta những lời ngọt ngào hay 3 chữ í í, tội lỗi tội lỗi nha). Ây zà, mọi người cũng đừng lên án tui quá, mỗi người có cách quan tâm riêng mà, không phải cứ trốn không gặp là cạn tình cạn nghĩa đâu à. :P

Trời ơi vui quá, tâm trạng tự nhiên lâng lâng, có lẽ adrenaline rất cao rồi, thôi phải đi ngủ sớm, mai dậy sớm, làm một ngày bận rộn và thành công nha! Chúc mọi người luôn vui vẻ, luôn hạnh phúc, bình an. Nói chung, xung quanh thiên hạ thái bình, cùng nhau sống hạnh phúc là được nha ==> đây chắc là tâm nguyện lớn nhất của mình á. 

Ồ hohoho, nói nhảm xíu, hình như mình đang ở thời kỳ "dậy thì tâm lý" hâm mộ trai đẹp, mê trai đẹp, thích coi phim thần tượng, ặc ặc, hay có khuynh hướng té xỉu trước trai đẹp. Nặng lắm rồi, nan y rồi =)). Giỡn thôi, dạo này đang cọi phim "Bong bóng mùa hè" trên HTV7 lúc 5h chiều. Hahahaha, nói thiệt coi phim vì thích anh Hà Nhuận Đông nha. Hồi đó đóng Lương Sơn Bá nhìn ngố chết được hahahha. Mà mình chết anh này vì ảnh ngố. Phim này ảnh đóng 1 trong 2 nam chính và kiêm producer. Phim thần tượng coi cũng thấy mắc cười, nhưng thích nhất phong cảnh với nhà cửa. Ôi chà, bi giờ phim thần tượng Đài Loan có khác với hồi F4 nha. Đúng là đẳng cấp khác à. Nam chính 2 là Huỳnh Hiểu Minh đóng. Mình chắc là ai cũng thích anh này, nhưng mình hoàn toàn miễn dịch nha. Người gì được có cái miệng cười đểu :P. Đẹp trai quyến rũ thì vẫn k bằng Hà Nhuận Đông mặt đơ đơ nha. 

Ây za, vui quá đi mất. Mọi người, cả tuần vui vẻ nha. Đi đường cẩn thận an toàn, sống hạnh phúc nha :)). (với lại ăn những gì mình thích, xem những gì mình mê, ngắm trai đẹp theo gu....). Thôi ngủ sớm mai dậy sớm nào :D

Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2011

Japan


Ây da, cuối tuần rồi tự nhiên không vui gì hết trơn. 
Hồi trưa nay ngồi đọc tin tức trên Bloomberg, thấy một cái tagline là ở Nhật động đất 8.8 độ. Lúc đó cảm thấy bình thường, nghĩ là đâu có gì trầm trọng đâu ta, bên đó động đất hoài mà. Vì vậy lúc chiều nay lên facebook nhìn thấy mấy người bạn than thở động đất ghê lắm nên bị choáng nặng. Sau đó lật đật đi đọc báo thì thấy thật khủng khiếp. 

Tự nhiên trong lòng mình lại lo sợ khủng khiếp. Không biết là lo cho ai, tại sao phải lo nhiều như vậy. Nhưng nói chung vẫn là tâm thần bất ổn. Có điềm gì chăng???

Đầu năm âm lịch có ngồi đọc một bài bói toán của mấy ông thầy bói Hongkong Trung Quốc. Mấy bác í phán là năm con thỏ coi vậy mà không có an bình gì đâu nha, rất là bất ổn, nhiều thiên tai chiến sự... bây giờ thì có vẻ...bắt đầu đúng rồi đó. Không biết Nhật, Ai Cập rồi sẽ đến đâu đây. Bữa trước do có nội chiến ở đâu quên rồi mà đưa cả ngàn người VN về, coi thời sự mà hồi hộp. 

Chẳng lẽ cả ngàn năm trái đất mập ú này tồn tại vẫn không thắng nổi thiên nhiên sao, rồi còn con người nữa, sao ham đánh nhau quá vậy. Mình mà là thần tiên hay thượng đế chúa trời gì đó mình sẽ vặt cổ hết mấy đứa có mầm móng tư tưởng phản động (mấy kẻ đứng từ phía sau giật dây thao túng cả thế giới, chính sự đó...)

Quay lại chủ đề chính. Ngày xưa coi Doraemon hay Yaiba nghe truyền thuyết thì Nhật Bản sinh ra trên lưng một con rồng hay con cá trê gì đó. Khi con này quẫy một cái thì liền bị động đất. Nghĩ lại người Nhật thật tội nghiệp nha, đất thì cứ lung tung rải rác như rắc muối, tài nguyên thì chả có, lại còn thiên tai thường xuyên nữa. Nhiều khi nghĩ mình đây ở tp HCM, cả hai mươi mấy năm ngoài chuyện ổ gà ổ mèo trên đường, dây điện đầy trời thì có nguy cơ thôi chớ không bao giờ nghĩ sẽ chịu cảnh động đất núi lửa sóng thần. So sánh như vậy vừa khập khiễng vừa cảm thấy quê độ. 

Ờ người ta cái gì cũng thua mình hết mà người ta là cường quốc từ lâu rồi á. Bởi vậy cái quan trọng không phải là nguồn tài nguyên hữu hạn mà chính là con người với sức mạnh vô hạn kìa. Cho nên, cho dù chúng ta có không ưa người Nhật thế nào (vì họ giỏi hay họ gian hay họ tự nhiên nhìn là thấy ghét...) thì cũng nên khâm phục. Ây zà, tóm lại là chúng ta giao lưu văn hóa là nên học những cái tốt, tiếp thu tinh hoa mà. 

Những chuyện hôm nay xảy ra ở Nhật, không thể nói sẽ không xảy ra ở VN. Đến lúc đó chúng ta sẽ ứng phó thế nào đây. Liệu có pro như bên đó không, hay là lại hại thêm người nữa. Câu hỏi này hi vọng không có sự kiện để được giải đáp.

Hôm nay lo lắng như vậy chung quy cũng chỉ mong cho mọi người trên khắp thế giới này được bình an, mọi nhà mọi người đều hạnh phúc. Tỷ lệ tội phạm bằng 0, mafia chết yểu hết, trên đường đầy rẫy anh hùng nghĩa hiệp ra tay vì đạo...mọi người cùng nhau vui vẻ, cùng nhau hòa thuận. 

Động đất thì cũng động rồi, sóng thần cũng tràn vô rồi. Bây giờ chỉ hi vọng không có thêm mất mát gì nữa. Bây giờ bên đó là 12h, trời tối nhưng mà chắc ít ai trong tâm bão mà ngủ được. Cho nên mình viết entry này cầu cho mọi chuyện và mọi người bình an vô sự. 

Với lại, thêm nữa...

NHẬT BẢN ƠI, CÁC BẠN RẤT LÀ MẠNH MẼ MÀ. CỐ LÊN!!!

Chủ Nhật, 6 tháng 3, 2011

C1 _lâu rồi mới nhớ lại...



đọc lại quyển lưu bút cũ năm lớp 12, tự nhiên có vài thành phần "bất hảo" làm mình tức cười chết được. 

Đầu tiên là mình. Ngu ơi là ngu. Hồi đó không chịu viết cho nó nghiêm túc, ngồi bịnh loạn bậy bạ hai câu về Jay Chou (đa phần là chửi và chê), nhục quá, không ngờ bây giờ lại mê anh này. Thứ hai là về câu tại sao Hồng Nguyên lại thích chó. Ặc, hồi đó mình nghĩ gì thế nhỉ. =))

Tiếp theo vừa nhớ ra mình năm lớp 12 đã hôn bạn Chánh. Hahahaha. Một nụ hôn quan trọng như vậy mà mình quên nha. Để hỏi lại hắn xem hắn ta có nhớ không. Theo trí nhớ của mình thì đó là một nụ hôn rất là nhẹ nhàng nha :)). Với lại bật mí với bạn đó là nụ hôn public nhất của mình =))

Tiếp đến là bài viết của con CV làm mình ôm bụng nín cười đến nỗi sắp bị nội thương rồi. Cái gì mà nhìn mình rất ngon, gì mà "khoái cảm" với lại "không kiềm chế được". Mẹ ơi, đây là đặc san nội bộ, là girl viết cho girl, lỡ mà lọt ra ngoài thì mình quê độ không nói, cái quan trọng là "danh dự trinh tiết" nó mất hết. chậc chậc....=)) Nói vậy chớ phải công nhận CV à, em quả là có tài nha, ngòi viết đẫm máu đó =)), ta rất khoái. Khi nào buồn đã biết có một kho xả stress :)). Nó cứ hẹn mình đi cafe rồi lặn tăm nhỉ? Lần này gặp mình phải học nó vài câu bậy bạ mới cam tâm. Lớn rồi, không thể trong sáng mãi được. Hahahaha :D

Tiếp đến là con Huyền hoàng tử của mình. Đầu tiên khen con mèo mình tặng nó rồi lại nói mình đừng có tưởng bở sớm quá. Rồi nào nhăng cuội cả lên, đọc tức cười chết được. Mình muốn hỏi nó 1 câu là: Mày hay thằng Chánh đã gọi tao là "hai lưng" hả? Hay là con Hồng Nguyên? Đáng ghét, mình như vậy mà gọi "hai lưng". Bà mà "2back" thì các con là TV plasma và màn hình siêu phẳng nhá. :)) (ối mẹ ơi con giang hồ quá)

Kế tiếp là tên Minh Đặng. Ồ, hồi đó hóa ra chúng ta gọi nhau bằng ông, bà. Bây giờ "trẻ hóa" hay sao mà lại trở thành "tao mày". Dù sao sau tất cả những chuyện xảy ra, "tao mày" và một tình bằng hữu như vậy là quá tốt rồi. Không đòi hỏi hơn. Nhưng cái tao không thể tha thứ cho mày là tại sao mày lại viết thế này hả? 

Trích nguyên văn: "Bưởi nói: Trái đất này là của mập ú"
Minh Đặng viết: "Nghe xong té xỉu, TĐ này mà toàn là mập ú, lùn tịt như bà chắc là đại họa" ==> thật là mất nết! Còn nữa, mày viết cho Minh Lý nắn nót shinh shinh đẹp đẹp vậy mà viết cho tao như gà bới, đồ "thấy sắc quên ai mua bánh tráng cho mày" !!! Lần này về đừng hòng ăn cái gì hết!

Với lại tự nhiên trong lòng cũng thấy thật là ấm áp. Có những lời nhận xét mà mình đã quên là nó dành cho mình rồi. Sau 4 năm như vậy mình đã làm được cái gì chứ. Không biết mình có giữ được phần tính cách mà mọi người nói không? Hay mình đã biến chất rồi....

Không ngủ được nên dậy viết cái này. Tự nhiên nhớ mọi người ghê...Tự nhiên thấy mình cũng có động lực phấn đấu rồi :D. Cho nên lập tức tỉnh dậy hoàn thành mọi việc dang dở. Cám ơn mọi người...

Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2011

mèo vàng

:D Hôm nay hân hạnh giới thiệu với mọi người con mèo vàng nhà mình. Nhà hiện giờ còn có 3 con: mèo bầu, mèo đen, con mèo vàng là con của mèo bầu. 

Chọn mèo vàng giới thiệu ảnh là vì từ lúc nó sinh ra mình đã bắt đầu chụp hình quan sát nó. Coi như là mama của nó, cho nó ăn, chọc phá nó, còn hành hạ nó nữa chứ...nên dĩ nhiên là thương nó rồi. Còn nữa, vừa rồi đọc truyện "Mua dây buộc mình" của Phiêu A Hề, trong truyện có hình ảnh một con mèo mà mình thấy rất giống con mèo vàng của mình thời niên thiếu. 

Xin trích ra một đoạn như thế này trong truyện bạn Kei dịch  Mình chỉ hận là biết truyện này quá trễ, không thì cũng đặt tên con mèo nhà mình là Tiểu Bảo (thôi để đợt sau vậy :D)

http://keichan2306.wordpress.com/2011/02/24/mua-day-bu%E1%BB%99c-minh-l%E1%BB%9Di-k%E1%BA%BFt/

"mèo Tiểu Bảo càng ngày càng béo càng ngày càng lười và hành vi càng ngày càng giống một con chó. Mỗi lần khi Trịnh Hài đến, nó vừa vẫy đuôi vừa lăn qua lăn lại, hoàn toàn quên mất ai cho nó ăn, tắm cho nó, may quần áo đẹp, làm đồ chơi thú vị, càng quên mất bản thân mình là một con mèo." 

Không dông dài nữa, hân hạnh giới thiệu mọi người con mèo vàng nhà mình =))


 Hồi đó mới sinh ra chỉ nhỏ bằng nắm tay. 
Suốt ngày chỉ ngủ. 
Ngủ dậy bú mẹ. 
Rồi lại tiếp tục ngủ. Nhìn cái mũi đỏ mà thấy ghét =))



Lớn lên một chút lại tiếp tục ngủ        
Nhìn cái bụng nó kìa, to bằng con mèo tam thể luôn. Đã vậy còn giành ăn nữa.    
Có lúc thì vô cùng ngu ngốc. 
Lấy tay cạp vô miệng rồi nằm ngủ thẳng cẳng.
(Chụp xong tấm này hôm nào đi học mình cũng khoe LA với con cá :D)


Lớn lên một chút rồi



 Phong cách ngủ cũng độc đáo hơn, thích áp vô bụng đứa khác cho ấm 
(nó rất thích trưng dụng vật tư công cộng)


Ngủ dậy xong là mình con mèo tam thể toàn nước miếng của nó =))


Lớn một chút nữa thì thời khóa biểu ngủ thay đổi. 
Ngủ vào lúc người khác dậy và dậy phá lúc người ta ngủ.
Nó đang đánh con mèo mướp kìa


Đánh xong giơ tay lên làm ra vẻ vô tội (hoặc là đang chào mình?)


Hai con mèo kia bị cho đi, hết chỗ trưng dụng nên tìm chỗ khác ngủ


Khi thì trèo lên kệ ngủ


Nằm cạnh mama cũng rất ấm   
Lại còn biết che mặt kéo chăn ngủ nữa 
Còn biết chọn màu vàng giống màu lông để ngủ nữa. Thật hết nói

Thức dậy thì ngáp thế này. Không khách khí lịch sự gì hết
 Ngưởi thấy mùi gì là hóng cổ lên thế này

Còn lười quá thì lại tiếp tục nằm ườn ra thế này
Lúc lớn rồi hai con mắt cứ hí hí như vầy làm như ngủ nhiều quá không mở lên nổi
Bây giờ đã lớn thế này rồi. Đẹp trai hơn, lông mượt hơn. Chỗ ngủ cũng nâng cấp lên. Bây giờ chỉ thích ngủ trong máy giặt :))
Tính tình cổ quái hơn. Thích ăn hơn. Thích cắn người hơn
Mèo vàng: "Lè lưỡi hù cho hết hồn nè" =))

Còn đây là anh em của mèo vàng. Nghĩ lại nếu vẫn ở nhà mình thì chắc cũng lớn hết cả. Không biết mấy em sống có vui vẻ không, mỗi ngày ăn có đủ 3 bữa không? Hi vọng mấy em mỗi ngày được ngủ, mỗi ngày được ăn, không phải lo lắng gì, tối thích còn có thể đi chơi nữa, như vậy lài chị vui rồi. :X
Con này đang "phê" nên nhìn rất èo uột =))
con tam thể này dễ thương lắm lắm :X


Hi vọng mọi người có thời gian xả stress vui vẻ. Cuối tuần vui vẻ trẻ khỏe :)). Tuần mới cũng may mắn nốt!























Thứ Năm, 3 tháng 3, 2011

văn học mạng


Hôm nay ăn no quá, tức bụng nên ngồi đọc tin tức. Đọc xong rồi thấy còn đầy bụng khó thở hơn. 
Mọi người chắc cũng biết văn học mạng Trung Quốc rất thịnh hành? Mình đợt Tết vừa rồi mới được tiếp cận, cảm thấy cũng được khai sáng nhiều. 

Đọc truyện TQ tự nhiên nhớ lại lớp tiếng Nhật hồi xưa có một chị, nhìn rất giống người TQ nha. Chị đó rất là chất :)) (ờ mình cảm thấy vậy). Sáng nào mình với chị đó cũng vào sớm, mình ngồi ăn sáng ôn bài, chị đó ăn sáng đọc truyện. Ngày nào cũng thấy chị cầm một quyển truyện  mới, bìa khác, toàn tiếng Trung ngồi đọc. Hóa ra chị í từng đi du học bên đó. Lúc đó mình tự hỏi sao tốc độ đọc của chị ấy kinh hoàng thế, phải chi mình đọc sách cũng nhanh như vậy... Về sau khi dính vào truyện TQ rồi phát hiện nó có cái hay riêng, bản sắc riêng, tóm lại ai dính vào rồi bị nghiện cũng không chừng. Bây giờ tự nhiên thấy ghen tị với chị đó...hahaha, chị ơi phải chi em biết tiếng Hoa như chị :D

Viết ra mấy cái này, thực là không thích, nhưng bọn TQ đúng là ngày càng bành trướng nha...đất đai, dân số, cả văn học nữa. Nhưng mình công nhận đất nước bự chảng như vậy, dân số đông như vậy cũng sản sinh rất nhiều nhân tài. Nói riêng văn học mạng thôi cũng cả list dài người viết hay, rồi truyện xuất bản thành sách nữa...

Vì mỗi người có gu riêng nên người thích thể loại này, người lại thích truyện dạng khác, ở đây không bàn tới. Nhưng theo mình, đọc truyện hay xem phim, cái quan trọng là đầu óc thư giãn, thoải mái. Có thể cảm nhận vẻ đẹp trong từng câu chữ, nhiều lúc thì mơ mộng 1 chút...như vậy không phải rất dễ dàng, rất thư thái sao? 

Nhưng vừa rồi, tình cờ đang đọc 1 truyện thì có phần tin tức nói 1 nhà xuất bản đang mua bản quyền quyển này. Rồi rùm beng lên một nhà xuất bản khác cũng nói mình có bản quyển, hai bên giằng co nhau, nói xấu nhau. Độc giả có người bay vào bay ra, có người bình tĩnh phân tích, có người dữ tợn...rồi kết thúc thì...mình chả hiểu cái mèo gì. Đã no bụng mờ mắt rồi lại còn...đau bụng. 

Mình tự hỏi trong số những người comment đó có ai thật sự là người trong cuộc không, có thật sự biết được phải trái, cái nào đúng sai không. Có lẽ là ít người biết. Cho nên phần đông chúng ta đều bị ngòi viết hướng đi...

Từ nay mình sẽ không đọc mấy cái tin tức comment hay xì căng đan nữa. Mục đích ban đầu là để giải trí và vui vẻ thì cứ...thuận theo tự nhiên đi :D. Đọc truyện đang dịch trên mạng mặc dù dịch giả phần đông đều không xin bản quyền từ tác giả, nhưng họ có tâm huyết với lại cũng nhắc nhở người đọc đừng mang truyện đi đâu. Vậy nên, hi vọng văn học mạng nó cứ như thế, chỉ có thêm tác phẩm hay, mọi người cùng nhau đóng góp tài năng, cùng nhau hòa thuận đọc truyện...như vậy mới gọi là thái bình thiên hạ. hihi. 

Thêm nữa, đây là ý kiến chủ quan. Mình thật sự thấy truyện TQ mà dịch xong rồi phát hành ở VN phần nhiều đều bị gắn mấy cái bìa trông gớm chết. Sến sữa, sến, xấu...thật sự là vậy. Nhìn những bìa truyện được in ở TQ dễ thương như vậy, hài hòa như vậy...giả sử có 1 nhà xuất bản nào nhận ra điều này thì hay. Mình cam đoan nếu họ trung thành với nguyên bản bìa, in không sai chính tả, tỉ mỉ chăm sóc cho quyển sách, làm cái bìa chất lượng giấy đẹp một chút...thì mắc chút người ta cũng mua (chắc để sưu tầm) :D.

Trước giờ chưa có truyện nào bìa đẹp đến nỗi phải bỏ tiền ra mua...haha, đáng tiếc đáng tiếc... :D
Viết ra vậy thôi. Hi vọng sắp tới được đọc nhiều truyện hay do mọi người sáng tác. Xét cho cùng, mình thực rất thích truyện TQ :))
  
Cả tuần vui vui vẻ vẻ ! 

p/s: mình mạo muội lấy cái bìa TQ của truyện "Tốt nghiệp rồi! Kết hôn thôi" để minh họa, hi vọng không mạo phạm ai nha...