Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2011

27.11

Hôm nay ngày đẹp nè, 27/11. Mình thích số 27, theo như facebook thì 27 tuổi mình sẽ lấy chồng (so happyyyyy :D)

Tuần này có nhiều sự kiện thiệt là động trời. Đầu tiên là đầu tuần đi học một khóa học cho nhân viên. Cảm thấy khóa học đó hay, có thể khám phá bản thân và trở nên chuyên nghiệp hơn trong tác phong làm việc. Đại khái mình cũng cảm thấy nếu có năng lực hay khả năng thì hãy tự tin thể hiện (dĩ nhiên đừng quá đà là được). Mình thấy thích không khí này, làm việc nhiều, được training cũng nhiều. Thật sự rất mong đến buổi thảo luận Development Plan với manager bởi vì mình có rất nhiều điều muốn làm và học. Hahaha.

Sau đó giữa tuần thì hơi bị giống như địa ngục. Đây là lần đầu tiên mắc 1 lỗi sai nghiêm trọng. Nghiêm trọng đấy. Mặc dù không phải chỉ 1 mình bị nhưng cảm giác thật khó chịu. Nếu là trước kia mình chắc chắn sẽ mất ăn mất ngủ, ngồi ủ rũ tự dằn vặt bản thân. Nhưng mà, hehehe, mấy cái training courses với việc mình đã 22 tuổi rồi nó cũng phát huy lợi thế. Learn from it and move on. Thật ra sai mà không thấy tội lỗi là nói xạo. Nhưng dù sao cũng đã sai rồi, mấy cái trải nghiệm đó cũng là một phần của công việc. Chỉ cần làm tốt về sau là được. 

Tuần này nếu về sớm sẽ hẹn với 1 vài người bạn đi ăn tại vì nợ nần ăn nhậu chồng chất rồi. Dạo này càng lúc càng về trễ, không biết có làm được không. Ah đúng rồi, buổi tối ở bên nhà hàng Charm Cham gì gần cầu ánh sao họ trang trí cũng đẹp, nguyên 1 tòa nhà viền đèn cũng lung linh lém. Mình thì thấy hơi tốn điện mà thật ra tối nó đẹp zậy chứ sáng mọi người đi bộ ra coi thì nó dơ với xấu lém =)). Bây giờ đi ngang mấy hotel lớn trong thành phố cũng thấy họ cũng trang trí tùm lum rồi. Có thể ngửi thấy mùi noel rùiiiii. Năm nay không biết có ông già Noel nào tặng quà cho mình không nhỉ ? :))

Cuối năm chỗ mình có Year End Party. Trong đó mình có tham gia casting cho vở kịch Tấm Cám, mình nghĩ mình là ứng cử viên sáng giá cho vai CON CÁ BỐNG. Ai ngờ vai đó bị xóa sổ, cho nên mình trở thành thường dân đến đó ăn uống và chơi bời là được. Hehe. Nhìn vào mặt tươi sáng của vấn đề thì ờ...có lẽ được ăn + coi văn nghệ happy hơn =))

Thứ 6 vừa rồi cả phòng xong việc lúc 9h30. Cũng do là high volume với lại có nhiều meetings. Hôm đó phòng mình tổ chức thi presentation. Hà hà, nhóm 3 của mình giành được cả 2 giải của ban giám khảo và của khán giả nè :D. Hôm thứ 5 mình với bạn mail-pal với bà gấu ngồi họp 30p để thảo luận kế hoạch tác chiến. Qủa là không uổng công. Mình nghĩ buổi thuyết trình đó cũng khá hài. Đặc biết trò chơi của bà Gấu chia làm 2 đội, mỗi thành viên viết 1 từ vào tờ giấy làm sao tạo thành 1 câu có nghĩa. Vậy là kết quả được 2 câu sau: 

"Nếu là Minh tôi sẽ bị ế" (Đây là tên một anh trong phòng mình, hài chết được vì anh í cũng có nguy cơ ế lắm)

"Bò lên đỉnh đầu con chuồn chuồn" 

Hôm đó mình tự lái xe đến chỗ làm, lúc về thì chị Hạt cà phê với Bà Gấu rủ rê mình đi ăn khuya =)). Chị cà phê gần nhà mình nên mình gọi điện xin mom về trễ. 3 bạn lon ton chạy qua khu quận 4 ăn ở một tiệm người Hoa. Mình thấy hủ tiếu mì với cái gì gì đó rất ngon, hình như thập cẩm. Sau đó đi ăn cá viên chiên với ăn kem. Ngồi 8 cười đau cả bụng. =))

Thứ 7 sáng đi siêu thị với mẹ. Cảm thấy thiệt là happy. Chiều chị Cà phê qua chở mình đi họp đội cũ, mọi người đi ăn ốc Oanh ở quận 4. Ai cũng nói ốc Đào ngon nhưng theo mình chỗ này ngon hơn. Mọi người rảnh đi ăn thử. Cay khỏi nói lun. Đang ăn thì gặp bạn Vy Vy =)) (thiệt là âm hồn không tan). 

Sau đó chị Lotus dẫn mọi người đi ăn kem. Mọi người lại tiếp tục sự nghiệp 8 muôn thưởu. Nói thật từ trước đến nay mình không thân với chị Lotus lém. Mà có lẽ với số đông mình cũng không muốn tỏ ra quá thân mật ai. Nhưng hôm đó ngồi gần nói chuyện 1 lúc mình cảm thấy rất hay. Khi một người có kinh nghiệm chia sẻ những gì họ biết cho 1 novice, lúc đó bạn sẽ cảm thấy tuổi tác vừa là lợi thế vừa là trở ngại cho bạn. Chị í còn chia sẻ kinh nghiệm công việc và làm thế nào để move on. Thật ra rất đơn giản. Đó chính là vừa làm vừa học. Nếu chỉ làm mà không học vì một vị trí hay mục tiêu cao hơn, có lẽ 5 hay 10 năm nữa mình cũng sẽ không làm nên được gì khác biệt. Mà đây là 1 điểm mình thích ở foreign enterprise. Thật sự nếu không có năng lực hay không cầu tiến có thể bạn sẽ bị đào thải. Nghe thật là harsh nhưng cũng fair. Vậy đó.

Sau những gì được học và trải nghiệm trong thời gian qua. Một trong những điều thấy mình đang áp dụng đó chính là CHOOSE YOUR ATTITUDE. Nếu đi làm chỉ nghĩ là làm xong việc rồi về thì có lẽ bạn sẽ không bao giờ thấy happy. Theo mình lúc đi làm tự nhiên trong đầu phát hiện có quá nhiều thứ minh không biết, mình muốn học.... Có những người làm mình khó chịu, lúc trước thái độ của mình cũng khá mạnh mẽ (thật ra lúc tức giận mình rất là cộc tính :p). Về sau mình phát hiện ra nếu tức giận mình cố hết sức ngậm miệng lại thì sẽ không làm tổn thương đến người khác (lại không bị mang tiếng hung dữ). Nhiều người đi làm quá stress về nhà lại cáu với người nhà. Mình lại thấy về nhà thật là nhẹ nhàng, nên đối xử với người xung quanh thân tình thì càng tốt bởi vì bản thân cũng có lỗi là dành quá ít thời gian cho mọi người :D. Một cái nữa đó là LÒNG KHOAN DUNG. Lần đâu tiên áp dụng khái niệm này vào công việc, thấy nó work đó mọi người. Nếu không có lòng khoan dung có lẽ nếu mình làm sai đã bị chỉ trích rất gay gắt rồi. 

Lải nhải qua lại thì ý chính đó là chữ may mắn. May mắn được vào một phòng tốt, có được 1 manager tốt biết đầu tư cho staff, may mắn có nhiều bạn bè đồng nghiệp hợp rơ xung quanh, cùng nhau giúp đỡ làm việc, cùng học tập, having fun (cứ đến giờ ăn trưa là nhiều trò không kể hết). Đó cũng là advantages để thực hiện những mục tiêu cao hơn. Mọi người hãy cố gắng nàoooo! 

Mọi người mỗi lần đọc Blog thấy toàn chuyện vui nhỉ. Thật ra tuần này mình với con cá mập giận nhau. Thật khó hiểu, mình chả biết mình đã nói hay làm gì sai nữa. Theo mình không chỉ trong tình iu mà bất cứ mối quan hệ nào kể cả tình bạn cũng cần cố gắng. Tất cả nằm trong chữ cố gắng. Bởi vì cố gắng nên mới giữ liên lạc với một số người bạn, còn số còn lại thì... Cho nên hehe không biết khi nào chiến tranh lạnh sẽ kết thúc nhưng mà nhanh nhanh một chút, sắp đi chơi Noel rùi :D

Ah, =))) =))). Received his email the night I came home late last Friday. Don't know why such small words can make me feel that happy. I wrote him something, he wrote me something back. Guess it's enough for us, two people getting connected by exchanging emails every week. I think he's a bit more open now. In the last email he told me he was looking forward to hearing from me and even explained why it took him that long to reply. Wow.. 

I know he is very busy (hate those words cuz they are also my excuses sometimes). But considering someone who took time thinking of simple yet humorous words and write it down only for you is pleasing enough. After all, all we need in this world are not just a small happy family, some good friends and great work but someone special as well. Wish it could last like this: slow, simple and easy... 

Mọi người có cảm thấy cảm giác được ở nhà với đầy đủ thành viên thật là tuyệt không. Mặc dù mỗi người làm mỗi việc riêng nhưng cũng trong phạm vi 1 cái nhà bếp hay 1 cái phòng khách nhưng vậy là đủ rồi. I love my familyyyyy! 

HAHAHAH, TUẦN MỚI RỒI. CHÚC MỌI NGƯỜI LÀM VIỆC VUI VẺ. 

P/s: À, tình hình là mình lười, hôm nay đi nhà sách tha một đống sách rất hay về, mà mình ăn cũng no quá nên viết xong blog này rồi chuẩn bị mai đi làm. Cho nên không có truyện đâu hehe. Sô ri độc giả :)






Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011

2010.2010

He he, đã tốt nghiệp! 

Trưa thứ 5 vừa rồi đi làm lễ, vui ơi là vui. Hôm đó còn bất ngờ nhận được quà nữa chứ :))

Sáng hôm đó mình vẫn đi làm bình thường, phòng mình còn 2 bạn nữa cũng học chung trường, lúc 10h30 mọi người tụ tập lại chúc mừng 3 tụi mình, còn có quà nữa :D. Mỗi kưng được tặng 1 sợi dây đeo tay (tùy vào style của mỗi người). Nói ra thì mình cũng hơi bị lúa, lúc đầu không biết dây đó là đeo tay hay đeo chân nữa =)). Cám ơn các anh chị và các bạn nhiều ạ :)

Sau đó buổi trưa chạy về trường làm lễ. Trời ơi đông là đông. Hội người đẹp của mình cuối cùng cũng tụ tập đông đủ. Ba má cũng tới. Không mượn được áo cho nên tham gia vào dịch vụ chụp hình rửa liền, bụp bụp mấy tấm với ba má, rồi lôi luôn con cá với con rùa vào chụp. Đến cuối lễ họ giao hình mới biết thế nào gọi là công nghệ photoshop pro cỡ nào hahaha.

Đại khái nội dung buổi lễ thì tẻ nhạt hết sức. Sinh viên chả ai quan tâm, chỉ có phụ huynh ngồi dưới là coi, còn sinh viên thì chạy lung tung chụp hình tự sướng với bạn bè. Đến màn gọi tên lên bục bắt tay ông thầy với nhận giấy chứng nhận tốt nghiệp (giả) :P còn cực hình hơn. Mọi người ở dưới chen chúc xô đẩy nhau. Mình bị ép như cá mòi còn mấy ông thầy canh bục thì rất là bạo lực. ặc ặc. Hừm, nếu không vì muốn cho ba má ở dưới coi cảnh mình nhận bằng thì mình cũng chả phải vất vả bon chen làm gì :P. Nghĩ lại tại vì trường quá nhỏ, nhà nhỏ cũng thiệt tội nghiệp, bon chen bon chen. Nhưng mờ chắc vậy nên cũng khá ấm cúng hahaha. 

 (Đây đây đủ bộ 6 người đẹp, còn bạn xinh đẹp bên phải ngoài cùng thì bon chen chui zô chứ không phải trong nhóm ạ)

Ah đúng rồi trong lúc đứng quởn quởn chụp hình tám chuyện đã có 1 chuyện hết sức thú vị xảy ra. =)). Coi vậy cũng hơn 1 năm rồi mình mới gặp lại bạn đó. Này này, gặp lại thì bạn cũng không cần phải manly thế chứ hả. Làm tui phải trố mắt nhìn đấy nhé >.<. Về sau nghĩ lại, tại sao mình phải ngại quay lưng đi chứ. Hừm, nếu can đảm hơn 1 chút biết đâu bạn í sẽ đứng lại lâu hơn 1 chút và mình có thể hỏi bạn í vài câu. hahaha. Thôi kệ đi ha ha ha. 

Sau đó hội người đẹp của mình đi ăn ở 1 quán nhậu. Chả hiểu ai đưa ra ý tưởng này nữa. Ngồi ăn mà nghe xung quanh họ la hét coi bóng đá, chả 8 được gì. Sau đó cả bọn ra cà phê bệt uống cà phê + bắt đầu sự nghiệp 8 chuyện muôn thưởu. Ờ đúng rồi, nhóm mềnh lại chào đón 2 thành viên mới, là bồ của hai bạn trong nhóm. HA HA HA. Nói đến chuyện này mới hay, chậc chậc, từ bây giờ mình nên tiết kiệm tiền đi mừng đám cưới đi là vừa =))



Sau đó khoảng 9h30 thì đi về, trên đường về mém tí nữa bị rớt vào dòng người đi bão =)). 

Về nhà thiệt là bất ngờ hết sức. Mình được bạn của mẹ tặng cho 1 cái bánh kem to khủng khiếp. Nói thiệt là nó to y như bánh cưới ý, bỏ vào tủ lạnh không được. Vậy là phải hì hục cắt ra cho vào từng miếng (y như xẻ thịt cá voi í :P). Còn được tặng 1 con búp bê đựng trong hộp kính, kiểu mấy con búp bê cổ thời xưa của Nhật í. Nhìn cũng đẹp lắm. 

Thứ 7 hôm qua đi xuống nhà ngoại dạy anh văn cho mấy đứa nhóc cũng được tặng quà. Láo, tặng cho chị thì đưa đi, còn giả vờ nói em mang tặng người khác, cuối cùng lại vòng lại đưa mình :)). Hôm nay cả nhà ngoại mình đi ra tiệm mở party mừng mình đã tốt nghiệp + đi làm. Ai cũng có mặt đông đủ, giống như 4 năm trước lúc mình vừa đậu đại học

Mới đó mà đã 4 năm rồi, nhanh thật. Trong 4 năm  nhiều người ra đi, nhiều người đến, có người luôn ở bên cạnh, có người đã rời xa. 4 năm trước còn ngồi uống coca hăm hở nói chuyện thi hôm thi đại học thế nào.  4 năm sau cũng ngồi uống coca nhìn mấy đứa nhóc thấy tụi nó lớn nhanh quá còn cô dì ai cũng có tuổi hết rồi. Cuối cùng cảm thấy thật là may mắn, những người quan trọng nhất vẫn còn ở lại. Cuộc sống thật là tốt bởi vì những người mình yêu quý đều ở bên cạnh. Cho nên nhiều lúc cảm thấy không hài lòng chuyện gì đó, thấy không vui vẻ hay bực mình...lúc đó nghĩ lại, có lẽ mình là một trong những người may mắn nhất quả đất. Cho nên hồi phục lại rất nhanh. HA HA HA


Lại một tuần mới rồi. Theo như được "cảnh báo" trước là từ giờ đến cuối năm công việc hết sức bận rộn. Hừm, bận rộn thì bận rộn, cũng không thể để nó đè chết mình được. Thêm nữa mấy phi vụ ăn chơi mình lại càng phải làm cho hoành tráng  :)).  Cố lên! Mọi người, luôn khỏe mạnh vui vẻ nha :D. 


Tuần mới happyy nào! 



Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2011

Khách qua đường, vội vã _ Phiêu A Hề_ Chương 23


 KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ


Phiêu A Hề 


Chương 23 (1): Dây dưa 



From: Blog của Thẩm An , chế độ xem: Private

Lúc hai bên chính thức chia tay mình mới có dũng khí nhìn thẳng vào vấn đề. Có lẽ mình thật sự yêu Giang Hạo Dương. Có lẽ là yêu nhiều nên lúc nào cũng phải tính toán chi li, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân đừng trở nên quá dựa dẫm vào anh rồi đánh mất tôn nghiêm. Dù sao cũng là chuyện cũ rồi…

Mỗi người đều tự tìm cho mình một điểm cân bằng, giống như Trình Thiếu Thần và mình. Mình lợi dụng anh ta, cho nên cũng cam tâm tình nguyện để anh lợi dụng lại. Mà mình cũng không muốn biết ý của anh ta thế nào. Khi nào thì trò chơi này sẽ chấm dứt, mình cũng không muốn biết.

…………………………….


Thẩm An vốn tưởng rằng gặp gỡ Trình Thiếu Thần quá thường xuyên quan hệ của hai người sẽ nhạt đi. Nhưng sự thật đã chứng minh mọi chuyện đều như cũ. Hai người thỉnh thoảng gặp nhau, cùng ăn một bữa cơm, ngẫu nhiên cãi nhau một trận, không quá sôi nổi cũng không dẫn đến bất hòa. Riết rồi có những khi gặp nhau buổi tối, anh sẽ ở lại nhà cô, hay bắt cô về nhà mình. Nam nữ ở chung chắc chắn sẽ có ràng buộc về thân thể, giữa hai người họ tồn tại một mối quan hệ ám muội không rõ ràng.

Thẩm An ban đầu với việc ở chung ngủ chung không thể thích ứng được, mãi rồi cũng thành thói quen. Cô khó ngủ, hay mơ ác mộng. Lúc tỉnh dậy rồi không ngủ tiếp được. Nhưng bây giờ nằm trong lòng Trình Thiếu Thần có thể ngủ một giấc không mộng mị, thật là tốt. Mỗi khi gặp ác mộng tỉnh dậy lại nghe được hơi thở và nhịp đập đều đều của tim anh, có khi nghe giọng anh trấn an, cô có thể yên tâm ngủ lại.

Nhiều khi nhịn không được nghĩ đến một ngày mối quan hệ này cũng phải chấm dứt, Thẩm An tự hỏi không biết mình có luyến tiếc không. Cô cho rằng bản thân mình sẽ cố gắng không sa vào mớ tình cảm ủy mị đó, nhưng ai mà biết được, có lẽ cô cũng thấy buồn một chút.

Một ngày cuối tuần, Trình Thiếu Thần lại lừa Thẩm An đến nhà mình làm sủi cảo. Anh rõ ràng không ưa ăn bánh mà hôm đó không phải lễ lạc gì. Trước giờ chưa từng làm sủi cảo, Thẩm An định đi mua vỏ bánh với nhân làm sẵn. Nhưng Trình Thiếu Thần nói làm vậy không thể hiện được tấm lòng, không phải tự mình làm, cho nên bắt cô phải nhào bột, làm nhân. Cả buổi chật vật làm bánh còn anh đứng một góc quan sát rồi khe khẽ cười. Thỉnh thoảng anh cũng đến giúp cô, nhưng càng giúp càng rối tinh lên. Thẩm An nghi ngờ người này căn bản là cố tình làm khổ cô.

Trình Thiếu Thần có thuê một cô phục vụ dọn dẹp theo giờ, mỗi tuần đến quét dọn nhà cửa, thuận tiện làm hai bữa cơm. Bây giờ anh thường cho cô dọn dẹp về sớm còn giao Thẩm An nhiệm vụ làm cơm. Anh cố ý kiếm đâu ra mấy thực đơn kỳ quái, để mặc Thẩm An ở bếp nhà mình tha hồ làm thí nghiệm.



Thẩm An không thèm chấp mấy chuyện này nên hay bị mắc mưu. Cô cũng được coi là mẫu con gái khéo tay hiền lành, kết quả bị anh ta hại không biết bao nhiêu lần. Lần nào nhà bếp cũng thành một bãi chiến trường. Nhiều khi đồ ăn chưa dọn ra bàn Trình Thiếu Thần đã hớn hở một bên ăn vụng, Thẩm An cũng tranh thủ đem mấy thứ khó ăn nhét vào miệng anh.

Thẩm An ngại nhất làm làm vỏ sủi cao, cô chỉ có thể nặn ra mấy cái bánh xấu không chịu nổi, hoặc là to đùng, hoặc là méo mó, cả người lại dính đầy bột. Trình Thiếu Thần một bên cười nhạo cô nhưng cũng tử tế giúp cô lau mặt mũi. Sau đó anh ngồi xuống nặn há cảo…

Không ngờ người này lại nặn ra mấy cái bánh hết sức xinh đẹp, Thẩm An phải nhìn anh khác đi một chút.

“Có gì lạ đâu. Hồi nhỏ ở với bà ngoại, mỗi lần làm sủi cảo anh đều làm vỏ bánh sau đó chờ bà gói bánh. Anh còn biết hấp bánh nữa. Bà ngoại bị đau lưng nên anh thay bà nhồi bột. Này, em đừng nhìn anh khó tin như vậy. Bánh táo anh còn biết làm.”


“Em đâu có nhìn anh. Ra cửa sổ nhìn xem, đám mây kia có giống một con trâu đang bay lên trời không?”

“Em không cần đánh trống lảng. Em thông minh hơn anh nhưng nấu nướng lại kém anh, đừng ngại hay thấy xấu hổ làm gì. ”


Thẩm An bị chọc giận quen rồi, không thèm nói lại. Cô đuổi Trình Thiếu Thần ra khỏi nhà bếp không cho vào. Một mình ở trong này cột lại tạp dề, lấy vải bông trùm lên đầu. Trình Thiếu Thần phát hiện ra cảnh hay, dùng di động chụp cô mấy tấm.

Nghĩ đi nghĩ lại nấu nướng giống như một trò chơi gia đình hết sức bình thường mà bọn nhỏ hay chơi. Thẩm An thấy người này hồi đó nhìn mấy cô bé chơi trò gia đình, nấu ăn chăm em muốn tham gia lắm nhưng sợ bị mất mặt. Bây giờ lớn lên mới biến thái như vậy. Cô nhịn không được bật cười. Đồ ăn sắp làm xong tự nhiên điện thoại đổ chuông to. Tiếng của Trình Thiếu Thần từ phòng khách truyền đến, hình như không hào hứng lắm:

“Đang ở nhà…Không cần lên đâu, đến rồi gọi xuống là được. Rồi, biết rồi.”

Một lát sau chuông cửa vang lên. Thẩm An một hồi lâu không nghe động tĩnh gì, nhịn không được đi ra thì thấy Trình Thiếu Thần và một ông lão đang giằng co ở cửa. Nhìn thấy cô, ông lão cười cười, lại hướng phía Trình Thiếu Thần:

“Không mời ta vào nhà hả? Cậu xem cái gì gọi là đạo lý đãi khách?”

Trình Thiếu Thần nghiêng cười để ông cụ đi vào.

“Dép trong nhà đâu?”

“Không cần thay giầy.”
“Cậu thích tha đất vào nhà à?” Rồi ông lão lại đứng im.

Thẩm An thấy vô cùng xấu hổ, tiến không được, lui cũng không xong. Kết quả ông cụ hướng mắt về phía cô nói:

“Cô nương, lấy giúp tôi một đôi dép mang trong nhà đi.”

Thẩm An liếc nhìn Trình Thiếu Thần một cái, thấy anh không có phản ứng gì thì làm theo lời ông.

Ông cụ nhìn quanh bốn phía rồi hào phóng chọn bộ sô pha chính giữa ngồi xuống, chỉ chỉ Trình Thiếu Thần:

“Cậu cũng ngồi xuống đi”


Thẩm An quen biết Trình Thiếu Thần cũng lâu, các loại phản ứng của anh cô gặp qua không ít, nhưng chưa từng thấy anh cứng đơ như vậy. Ông cụ không thèm để ý Trình Thiếu Thần, quay sang nhìn Thẩm An:

“Vị tiểu thư này là…”

Trình Thiếu Thần mím chặt môi, căn bản không muốn mở miệng. Mà ông cụ cũng chỉ nhìn Thẩm An chờ cô trả lời. Thẩm An thấy da đầu mình hết thảy đều run lên. Ông lão so với Trình Thiếu Thần tướng mạo có vài phần giống nhau, cử chỉ hành vi cũng y hệt, cô đã đoán ra ông là ai.


Trình Thiếu Thần không để ý đến ông cụ, cô lại không thể không để ý. Vậy là kiên nhẫn trả lời

“Dạ là nhân viên dọn dẹp theo giờ ạ.”

Ông cụ bật cười thành tiếng.


“Thằng nhỏ này thật sáng tạo. Kiếm cô giúp việc trẻ tuổi như vậy. Cô pha giúp tôi một chén trà đi.”


Thẩm An còn đứng ì một chỗ, muốn nói thêm gì lại thôi nên ông cụ bổ sung một câu:

“Trà xanh hay thứ gì giống vậy cũng được. Không thì lấy nước nóng cũng được.”

Thẩm An pha trà, thuận tiện mang cho Trình Thiếu Thần một ly nước nóng, anh ít khi uống trà.

Ông cụ đang nói gì đó với Trình Thiếu Thần, thấy cô đi vào thì ngừng nói, nhìn cô cười hiền lành nhưng trong ý cười cũng lộ ra một loại uy nghiêm.

“Cô làm cơm có đủ cho 3 người ăn không?”

Thẩm An gật đầu, vì vậy ông cụ nói qua điện thoại:

“Mấy người đi ăn đi, 40 phút nữa quay lại đón.”

Thẩm An ở thế cực kỳ khó xử, định nói mình có việc phải về thì Trình Thiếu Thần đã ngẩng lên nhìn cô:

“Nếu có việc em về trước đi.”

Thẩm An cảm thấy giống như được miễn tội thì ông lão lại mở miệng:

“Cậu Trình, quy củ trong nhà cậu để đâu vậy. Bây giờ mấy giờ rồi? Để cô nương bụng đói mà đi về vậy hả?”


……………………



Bữa cơm này hình như có mỗi tiên sinh Trình Hưng Hoa ăn uống thoải mái nhất. Thẩm An chỉ làm hai món đơn giản, thêm một tô cảnh và bánh sủi cảo. Không ngờ được Trình tiên sinh khen ngợi hết lời.

“Ừm, rau cần tây xào cũng ngon.”


“Măng với thịt ướp thêm chút muối, ăn thật vừa miệng.”

Thẩm An khiêm tốn cười, yếu ớt nhận lời khen ngợi. 

Thật ra cả bữa ăn chỉ có mình ông cụ nói chuyện một mình, Trình Thiếu Thần ít khi tiếp lời.



“Thiếu Thần, mẹ con bây giờ vẫn không biết nấu cơm. Nhớ hồi trước bà nấu một bữa hại cả nhà bị ngộ độc thức ăn không?”

“Không nhớ rõ” 

Trình Thiếu Thần sau nửa tiếng cuối cùng nói được một câu dài nhất:

“An Khải có phải sắp đóng cửa không, sao Trình lão gia lại nhàn rỗi đến vậy?”

Thấy anh cuối cùng cũng mở miệng, Trình tiên sinh cung mở miệng cười:

“Trong An Khải cậu cũng có phần đó, nếu sập tiệm ưu đãi của cậu cũng không còn.”


Trình Thiếu Thần tiếp tục vùi đầu ăn cơm, vừa lúc đó điện thoại vang lên, anh xoay người ra ngoài ban công: “Nghe điện thoại một chút”

Bàn ăn thiếu mất một người, không khí dường như khôi phục lại bình thường, mọi người cũng đã ăn no. Thẩm An thay quần áo xong, cảm thấy cũng không khó xử như hồi nãy. Trình Hưng Hoa cũng không làm khó cô, chỉ hỏi cô chút chuyện phiếm, ba mẹ ở đâu, làm gì, trong nhà có mấy người, không vạch trần chuyện cô nói dối cũng không hỏi quá nhiều vấn đề riêng tư. Thẩm An không dám nói dối, thành thật trả lời.

“Thằng con nhà bác cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình không được bình thường lắm. Từ nhỏ đã không có biện pháp quản lý nó. Con đừng để ý đến nó, nó sẽ không bắt nạt con.”

Hai cha con nhà này căn bản là giống nhau, Thẩm An ứng phó cũng thật gian nan. Cô đang cân nhắc suy nghĩ nên đáp lại thế nào thì Trình Thiếu Thần đã quay lại:

“Trình tiên sinh, xe đã chờ ở dưới rồi.”

Thẩm An dọn dẹp nhà bếp. Trình Thiếu Thần vẫn đang ngồi ở bàn ăn, cũng không giúp. Cô cũng không yêu cầu anh động chân tay, đỡ phải thêm phiền.

“Anh với ba mình mà thái độ như kẻ thù vậy hả? Bác tuổi cao như vậy còn phải chăm lo bắt chuyện với anh.”

“Ồ, ông ấy mua chuộc được em rồi hả? Em phát hiện ra lấy lòng ông ấy quan trọng hơn lấy lòng anh?”

Thẩm An giả bộ như không nghe thấy.

“Cũng lạ, trước giờ ai ở bên cạnh anh ông ấy cũng không vừa mắt. Vậy mà hôm nay lại có hảo cảm với em. Này, em phải cẩn thận, mấy ông lão càng già càng đáng sợ. Ngốc nghếch như em căn bản không phải đối thủ.”

“Anh bệnh thần kinh hả?”


Thẩm An mới rửa tay xong, lúc đó chưa lau tay cố ý búng nước vào người Trình Thiếu Thần.

“Không chừng là do em khí chất thanh tao khác xa mấy cô nàng ăn mặc diêm dúa anh hay đi chung. Khiếu thẩm mỹ của bác cũng thật tốt.”

Trình Thiếu Thần cười rộ lên, cả người lười biếng ngã ra ghế.


Thẩm An dọn xong nhà bếp nhịn không được nói:

“Anh với ba giận nhau làm gì. Là người một nhà, sinh ra anh nuôi dưỡng anh, cũng không phải kẻ thù.  Anh không nghĩ làm bác giận sinh bệnh hả? Mà anh cũng không vui vẻ gì.”

“Lâu rồi không cùng ông ấy nói chuyện, cũng quên mất ở chung thì như thế nào rồi.”

Trình Thiếu Thần nhẹ nhàng thở dài.

“Có chút mâu thuẫn, nhưng chưa cởi bỏ được.”

“Cha con có gì mà mâu thuẫn? Đơn giản là ông ấy bắt anh đi học anh lại không muốn đi, bắt anh đến trường anh không thích.”

“Còn gì nữa không?”

“Hay là bác đối xử tệ với mẹ anh, anh thay mẹ trút giận? Nếu không thì là…phá hỏng tình yêu của anh?....Hơn nữa không chỉ có một lần?” Thẩm An có ý xấu bổ sung.


Trình Thiếu Thần cười to: “Thẩm An, lúc em nói nhiều như vậy thật đáng yêu. Sao em thông minh vậy, cái gì cũng đoán đúng?”

“Tiểu thuyết với phim điện ảnh không phải đều có mấy tình tiết éo le như vậy sao?” Thẩm An quay lại liếc anh một cái coi thường. 


----------------------------

Mọi người,đọc xong đoạn lại lại có thêm 1 ít kinh nghiệm nha. Ví dụ nếu đến nhà người yêu nấu cơm mà bị ba má người yêu phát hiện thì cứ xưng là "nhân viên dọn dẹp theo giờ" =))  

Hehehe, tuần mới vui vẻ :D. Đang bận làm mấy cái training courses nên thật không rảnh lắm (chưa kể bệnh lười nữa). Thật ra dạo này cũng không biết mình rảnh lúc nào nữa. Cảm thấy một ngày đi về chỉ gặp được cả nhà có mấy tiếng, rồi lại đi ngủ, rồi sáng dậy lại xách mông đi ra khỏi nhà. Có lẽ đó là điều mình không cảm thấy happy cho lắm. :)


Noel sắp tới rùiiiiiii :X. Tuần mới vui vẻ nha :D



Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

11.11.11

Hehe, 2 mọi người!

Hôm nay ngày đẹp ha. :D

Thiệt ra mình thấy hôm nay giống Black Friday hơn. Lần đầu tiên trong sự nghiệp đi làm mình cảm thấy hôm nay làm việc mệt đến vậy. Đến cuối ngày cầm trong tay file cuối cùng mà tự nói "cố lên cố lên, cố ngước nhìn cái màn hình đi, sắp xong rồi" =))) (bịnh hết chỗ nói). Cuối cùng cũng xong. Công nhận hôm nay mình rất là productive! Bận thật nhưng mà cảm thấy mọi người xung quanh cùng back up cho nhau, không khí rất vui, cảm thấy làm việc thật là thích (à mà đây có thể làm ví dụ cho bài presentation về effective team member tuần tới nhỉ :D)

Sau đó đi về thì trời mưa, lặn lội cũng về đến nhà, cảm thấy happy hết sức. Thật là ấm áp. Bây giờ mình đang ngồi ăn bánh bèo cạnh con mèo đen đang ngồi nhìn dĩa bánh bèo. Ăn xong sẽ đánh răng rồi chui vào mền đọc cho xong quyển 7788 đang đọc dở :)).

Trời ơi thời gian trôi thật là nhanh. Nhớ mới thứ 7 tuần trước đi thi bắn súng sơn với bên ASM, bây giờ lại một thứ 7 nữa. Bữa nào rảnh kể lại vụ thi bắn súng cho mọi người nghe :))

Cuối tuần đã tới, enjoyyyyy thôiiiiiii :D. Mọi người, cuối tuần vui vẻ nha :D

Hôm nay số đẹp, ước 1 điều ước: tất cả mọi người đều được khỏe mạnh và vui vẻ :D

Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2011

06/11/11

Mọi người có ai đọc bài văn Thư gửi mẹ của bạn Hiếu trường Ams chưa? 

Tiền quả nhiên rất quan trọng. Mọi người phải dựa vào nó mà sống. Bây giờ không còn cảnh một mái nhà tranh 2 trái tim vàng nữa. Càng không có chuyện 2 trái tim vàng không mà nuôi tốt 1 đứa con nữa. 

Nhưng mà lại có chuyện một nhóm người mới lớn đi ăn chơi tốn cả triệu bạc, một học sinh cấp 2 xài iphone. Thỉnh thoảng đi vào KFC hay Pizza Hut lại thấy toàn học sinh trung học. Bọn trẻ bây giờ không biết kiếm được đồng tiền vất vả như thế nào. Loại cảm giác hưởng thụ như vậy, sớm sẽ sinh hư.

Mỗi tối đi làm về trễ đi trên đường thấy mấy cô bán ve chai đạp xe đạp giữa trời mưa gió, bên lề đường mấy người bán rau đang thu dọn, có khi thấy mấy đứa nhóc theo mẹ ngồi bán hàng. Mới lớn đã chịu cảnh cơ cực như vậy rồi. Tự nhiên thấy trở về nhà quả là một thứ may mắn, ở nhà thật là ấm áp, có đồ ăn chờ sẵn, một nhà 4 người đông đủ cảm thấy thật an toàn.

Mấy hôm nay buổi tối trời cứ mưa miết. Mọi người đi đường cẩn thận. 

Mình chỉ muốn nói, nếu có niềm tin và sự phấn đấu, cuộc sống sẽ dần được cái thiện. Cái chúng ta cần là sự lạc quan. Bởi vì nếu là người tốt, những điều tốt đẹp sẽ đến với bạn bằng cách này hay cách khác. Với những ai phải lo toan vì cuộc sống và đồng tiền, hi vọng họ tìm được bình an nơi gia đình sau một ngày lao động. 

Mọi người hãy cố gắng lên! Mọi thứ sẽ tốt đẹp lên thôi. Quan trọng là có sức khỏe để thực hiện mục tiêu nhé :D

Tuần mới vui vẻ :D