Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

Goodbye...

Bây giờ cũng trễ rồi, mình đang bị bệnh nên đi ngủ sớm. Ngày mai đi họp lớp cấp 2, ngày mốt đi biển với nhà. Thứ hai vừa rồi đi đám cưới bạn cấp 3. Có rất nhiều chuyện muốn kể cho mọi người nghe. Còn hôm nay lại có 1 chuyện buồn đã xảy ra. 


Chỗ làm của mình có một người bạn. Bằng tuổi mình. Hôm nay là ngày cuối cùng của bạn ấy ở công ty, bởi vì bạn ấy không vượt qua được 2 tháng probation. 

Mọi người ai cũng hiểu quyết định đến thì sẽ đến. Chỉ là hôm nay lúc thấy bạn đó ngồi dọn dẹp ngăn bàn, ngồi tháo tên mình ra khỏi mấy tấm bìa hồ sơ mình lại thấy buồn hết sức. Hôm nay rất nhiều việc, hồi nãy gần 9h30 mình với 1 chị mới xong. Bạn đó vào họp xong một lúc sau mới vào làm việc tiếp. Hết sức bình thường. Còn hỏi mình khi nào sẽ về. Mình nói mình sẽ bắt xe lúc 7h30. Lúc đó mới hơn 6h mà bạn ấy đã hết việc rồi. Nhưng vẫn ở lại cặm cụi làm gì đó. Có thể là dọn dẹp, cũng có thể là chờ mình về chung xe. Cho nên mình tự hỏi nếu hôm nay về lúc 7h30, mình sẽ nói gì với bạn đó. Một câu an ủi hay im lặng không nói gì. 

Mọi người thì quá nhiều việc. Mà có lẽ không ai ngờ bạn ấy phải đi sớm như vậy. Thử nghĩ xem hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của năm cũ. Ai cũng háo hức về nghỉ Tết Tây. Tại sao lại vào thời điểm này để say goodbye với 1 người nhỉ. Đã vậy hôm nay còn mưa rất lạnh nữa. Không biết bạn ấy có khóc không. 

Trước khi về bạn ấy còn gửi cho mình 1 cái email nói cám ơn. Bạn ấy cám ơn mình đã giúp đỡ và đối xử tốt với bạn ấy. Mà thật ra đối với mình đó là chuyện bình thường hết sức. Nhưng mà vì không có bạn nên bạn ấy cảm thấy nó lớn lao chăng? Có lẽ ngoài managers này nọ ra thì mình là số ít ỏi nhận được. Bạn đó ngồi cạnh mình, mỗi ngày làm việc thỉnh thoảng có hỏi vài câu, cũng coi là xã giao. Có khi có gì thắc mắc cũng hỏi mình. Ban đầu khi nhìn vào năng lực hay tính cách của bạn đó mình cũng thấy không ưa. Nhưng mà lúc biết bạn đó được chuyển qua đây để thứ thách mình lại thấy tội nghiệp. Có nhiều người không thích bạn đó. Rõ ràng trong thời gian qua bạn ấy cũng cố gắng. Nhưng mà thật sự mà nói nếu xét về chuyện về lâu về dài... có lẽ bạn ấy phải đi thôi...

Thật là áy náy. Lúc đó mình không thể nào mở miệng nói một câu chúc mừng năm mới với bạn. Còn mọi người cũng không phải ai biết chuyện sau Tết bạn sẽ không làm nữa. Lúc nhìn bạn đó ngồi cặm cùi lấy bìa hồ sơ tẩy xóa tên mình đi thật tội nghiệp. Tự nhiên mình cảm thấy thật đáng thương. 

Nếu bạn là người có năng lực, bạn sẽ thích làm việc ở môi trường này. Còn nếu không phù hợp, có lẽ sẽ sớm bị đào thải. Nghe thật là tàn nhẫn, những cũng fair. Có một số chuyện không thể phân biệt được đúng sai. Nếu tách tình cảm ra sẽ thấy đúng. Nhưng sau khi làm theo cái đúng đó con người ta lại thấy không thoải mái.

Không biết có thể gặp lại không. Nhưng mà mình hi vọng bạn sẽ tìm được một công việc phù hợp với bạn, somewhere. Cuối năm rồi, năm mới tới sẽ mở ra nhiều cơ hội nghề nghiệp mới. Mong bạn năm mới vui vẻ và hạnh phúc. Sau đó sẽ nhanh kiếm được việc. 

Mình cũng muốn nói với mấy nhóc con. Mấy bé sau này cũng sẽ ra ngoài xã hội, cạnh tranh với nhau để kiếm được một công việc tốt. Vào làm ở nước ngoài cũng tốt. Nhưng hãy luôn biết lắng nghe, học hỏi và làm việc thật nhanh nhẹn. Và quan trọng hơn hết là hãy cố gắng sai càng ít càng tốt, biết sữa chữa và rút kinh nghiệm. Khái niệm "có năng lực làm việc" thật ra rất khó định nghĩa, hãy làm tốt từng việc nhỏ trước rồi từ từ bạn sẽ làm được những việc to hơn. Còn nữa, "lòng khoan dung" ở office nó cũng có 1 mức độ nhất định. Nếu làm sai liên tiếp, lặp lại những lỗi sai, không học hỏi, không có khả năng làm việc thì đến lúc nào đó không ai còn có thể khoan dung cho bạn ở lại cả. Thật là harsh nhỉ. 

Mệt quá rồi. đi ngủ. Năm mới zui zẻ nha mọi người :)


Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011

it's the last Monday of the year!


Cây thông này ở trước Kumho. Sáng nào đi làm cũng thấy. Mọi người có thấy mấy món quà để ở dưới đất không. Không biết có phải quà thật không. Nhiều khi mình cũng muốn chạy lại cắp 1 món rồi chạy biến xuống tầng hầm, lấy xe trốn mất. Hahaha. Kế hoạch không khả thi lắm vì bảo vệ gần ngay đấy, đã vậy tầng hầm còn gửi xe bằng thẻ cơ. Lỡ lấy 1 món quà mà bị đuổi việc thì cũng không oanh liệt lắm =))

Ở Crescent Noel vừa rồi có tổ chức rock show của Tiger Beer. Ngày nào họ cũng tập dợt ồn lắm. Bởi vậy mới nói cách âm ở đây dở. Được cái trang trí cũng rất đẹp. À hôm thứ 6 vừa rồi phòng mình có tổ chức tiệc Gíang Sinh nè. Có tụ tập ăn uống, trao đổi quà. Hê hê. Mình bốc được 1 hộp kẹo hình cục vàng. Coi như hứa hẹn năm sau tài chính dồi dào 1 chút nhỉ :)). 

Hôm đó mọi người đứng chụp hình trước cây thông, không đông đủ nhưng cũng là rất rất "gần đủ" rồi . Cám ơn những bạn đã tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng cho Card Ops. Trên đường về nhà mình vừa nghe nhạc vừa nghĩ. Không biết một năm tới đây. Ai ra đi, ai sẽ ở lại. Cuộc sống thật khó lường. Người nghĩ là bạn thân của mình có thể ngày hôm sau lại coi mình như người xa lạ. Người nghĩ có thời gian để gặp mặt, một lúc sau đã đi mất rồi. 

Như cách đây cũng không lâu lắm trên đường đi làm buổi sáng mình thấy người bạn trai cũ chở người yêu bạn ấy đi làm. Hồi trước mình rất sợ một ngày nào đó gặp phải tình cảnh người xưa tay trong tay với người khác. Y như trong phim Alone in love có một cảnh tương tự, nữ chính gặp chồng cũ của mình tay tong tay với mối tình đầu của anh ta. Lúc đó biểu cảm của cô này rất chân thật, cho nên mình không bao giờ muốn rơi vào tình cảnh đó. Nhưng mà không ngờ... haha, y như phim luôn. Lúc đầu mình phát hiện tay phải anh ta đeo 1 cái lắc tay rất quen. Mình cứ chạy đằng sau không vượt lên xem được vì anh ta chạy rất nhanh. Sau đó nhìn thấy xe của anh ta, rồi nhìn bên tay trái của anh ta, hình như cũng đeo cái đồng hồ cũ mà hồi đó mình rất thích tháo ra phá. À cuối cùng cũng không nhìn được mặt, nhưng mình cam đoan đúng 100%. 

À thật ra cảm xúc lúc đó cũng không có gì gọi là kích động. Thật ra rất bình tĩnh là đằng khác. Thì ra đã lâu rồi. Cũng gần 5 năm rồi ha. Nhìn thấy bạn vẫn hạnh phúc, thật là tốt. Chỉ là cảm thấy thời gian thật đáng sợ. Bây giờ nhắm mắt lại không làm sao nhớ được khuôn mặt người đó. Ngay cả giọng nói cũng không recall lại được. Kỷ niệm tốt đẹp hồi trước cũng không còn nhớ gì nhiều. Có cái là muốn quên, có cái quên mất. Cuối cùng cũng phải chạm đến lúc mình sẽ quên hết mất thôi. Hồi đó mình nghĩ, quên cũng tốt, không thể sống trong quá khứ hoài được. Còn bây giờ khi đã quên gần hết rồi cảm thấy thật bất hạnh. Dù sao cũng là một người bạn rất tốt, cuối cùng đã bị mình xóa sạch trong ký ức. Là trách mình hay trách thời gian đây.

Mình nghĩ chẳng qua cũng là lựa chọn mà thôi. Có người lựa chọn ở lại bên cạnh mình. Có người lựa chọn rời xa mình. Mình lựa chọn ở bên cạnh người này, hay rời xa người kia. Tất cả là do bản thân thôi. Còn lựa chọn là đúng hay sai, cũng không biết được. Cho nên mình sẽ tôn trọng lựa chọn của những người xung quanh. Cho nên từ nay cũng sẽ không níu kéo hay ép buộc ai phải ở lại với mình hết. 

Mọi người thấy tựa đề truyện "Khách qua đường, vội vã" có hay không. Mình thích truyện này (bởi zậy mới edit, à he he mặc dù là với tốc độ rùa bò). Mỗi ngày đi làm buổi sáng chạy qua bao nhiêu người, đi chung xe với bao nhiêu người. Tối về lại cùng đi chung 1 con đường với bao nhiêu người. Cơ bản là không đếm được. Còn chuyện có duyên gặp lại một người cũ trên đường chắc là ất hiếm. Cho nên nếu có một người dừng lại ở bên mình. Cho dù chỉ dừng lại một quãng ngắn ngủi thôi rồi lại đi mất thì cũng không nên đau buồn. Dù sao không có gì tồn tại mãi hết. Còn nếu có những người cùng nắm tay mình trên con đường xa xôi đó (giống như gia đình chẳng hạn) thì thật tốt. 


Cuối năm nhiều việc rất bận. Mình ghét nhất nói ra câu này. Nhiều khi cảm thấy thật mệt mỏi. Lười tập thể dục nên ngồi 1 chút là đau cả lưng. Về nhà rồi đọc sách một chút lại lăn ra ngủ. Mỗi ngày đều như vậy. Cho đến cuối tuần nằm ườn ra ngủ từ sáng đến chiều, có khi cũng lười đi chơi, lười gặp bạn bè. Cuộc sống như vậy, đối với người ở tp với gia đình như mình còn thấy như ở trọ. Những bạn từ quê lên chắc cũng thấy vậy. Lúc nào cũng thấy thiếu thời gian. Còn lúc bị yêu cầu lên lịch nghỉ core leave 2 tuần, nghỉ cho hết phép lại không biết sẽ làm gì vào lúc đó. Lại thấy nghỉ thật vô vị. Ây, tóm lại mình không bình thường!


Dù sao cũng là một vài cảm xúc buồn chán cuối năm (thường cuối năm nào mình cũng buồn chán vậy hết). Là do thời tiết, mọi người thấy đó mình thích âm áp, lạnh là lười, chỉ thích ngủ như mèo thôi. Thêm nữa là cũng không biết mình muốn gì, muốn làm gì vào năm mới, cho nên thay vì suy nghĩ thì mình lại ngủ, do vậy cảm thấy thật vô dụng. 

Ah ahahha, nhưng cảm giác này sẽ qua nhanh thôi. Dù sao mình cũng khá là lạc quan hô hô hô. 
À đúng rồi mai mình sẽ đi dự đám cưới 1 người bạn cấp 3. Trời ơi tổ chức ở Caravell nha. Trùng hợp là bạn í cũng là người có số thứ tự đầu tiên trong danh sách lớp. Nếu vậy suy ra....đến khi mình lấy chồng cũng còn lâu lém =)). Ngày mai gặp lại bạn cấp 3, còn có tăng 2 overnight gì nữa. Mình đã xin nhà rồi, sau đó sẽ qua nhà con bạn ngủ rồi mai đi làm. Hứa hẹn sẽ là 1 tối hấp dẫn. Thật ra cũng tốt, nhiều khi buông thả một chút (trong giới hạn cho phép) coi như cũng xả tress đi :))

Tuần mới vui vẻ pà kon!






Khách qua đường, vội vã _ Phiêu A Hề _ Chương 24 (1)

 KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ

Phiêu A Hề

Chương 24: (1) Kết duyên



Thẩm An gọi cho Trình Thiếu Thần. Anh hơi bất ngờ vì hồi nào giờ cô ít khi nào chủ động tìm mình. 

"Hình như em để quên một cái chìa khóa cũ ở nhà anh. Móc treo hình cá. Anh có thấy không? Về nhà nhớ để ý tìm giùm em."

"Không nhớ lắm. Anh không rảnh, em qua đây tìm đi." 

Trình Thiếu Thần không hào hứng lắm. Thật không phong độ mà. Mấy việc nhỏ vậy cũng không chịu giúp. Thẩm An trong lòng oán hận mấy câu cuối cùng đến giờ về phải vội bắt xe đến nhà anh.

Chìa khóa đó là chìa khóa của công ty, bình thường không ai dùng. Hôm nay cần lại không thấy đâu. Cô nghi ngờ anh cầm lên phá chơi rồi để lạc đâu mất. 

Phòng tắt đèn. Người này lúc nào cũng ăn cơm ở ngoài rồi mới về nhà. Hình như chưa về. Thẩm An mở đèn, phát hiện ra chiếc chìa khóa kia đang để trên góc tủ. Cô lấy chìa khóa định đi về, tự nhiên nghi ngờ đi lại vài bước trong phòng. Không gian này tuy có dạng mở nhưng dưới tầm mắt của Thẩm An trở nên lộn xộn như mê cung. 

Cô đến phòng ngủ, phát hiện quả nhiên có một bóng dáng đang nằm trên giường. Cô xốc chăn lên, nhìn thấy Trình Thiếu Thần quần áo chưa cởi, cà vạt còn nguyên trên cổ, đang vùi đầu vào gối ngủ say. Thẩm An theo bản năng sờ trán anh, bất giác thấy rất nóng. 

Thẩm An gọi Trình Thiếu Thần dậy. Kết quả chọc giận người bệnh.

"Đừng phá anh" 

Đẩy tay cô ra, anh tiếp tục ngủ. 

"Người bệnh như vậy sao không nói một tiếng? Đi bệnh viện đi. Hay là gọi dì Trương qua chăm anh." 


Người này quả thực không để một mình được.

"Anh không bệnh. Có em mới bệnh."

"Anh ăn chưa? Muốn ăn gì?" Thẩm An mở miệng nói nhẹ nhàng.

"Anh không đói. Đừng đụng vào anh."

"Mình đi bệnh viện được không?"

"Anh không đi, em tránh ra."

Không chấp vặt với người bệnh, Thẩm An bản chất hiền lành, cố gắng không tỏ ra bực mình với Trình Thiếu Thần. Người này lúc bệnh không thể nói lý mà.

Cô thay anh cởi quần áo, anh cũng không chống cự. Sau đó đút thuốc cho anh uống. Cố gắng lắm mới dùng muỗng cạy miệng anh ra, nhưng mà thuốc cũng chảy ra ngoài. Thẩm An lúc chăm sóc con nít cũng không cực như vậy. Đánh không được la cũng không được. Người này so với con nít còn mệt hơn, hại cô vã cả mồ hôi.

Xong một hồi ngoan cố, Trình Thiếu Thần cũng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Thẩm An lại thay anh đắp mền. Cô ngồi cạnh anh ngẩn người, còn cắn móng tay cái. Không hiểu nổi sao lúc này lại vô thức làm động tác này.

Là ai đã nói, đàn ông lúc bệnh với khi ngủ đều thể hiện bản tính ra ngoài hết. Nếu những lời này chính xác thì người này bên ngoài lúc nào cũng tỏ ra khôn khéo thâm trầm, thật ra bản tính lại hết sức trẻ con, giống một đứa con nít.

Thẩm An chưa ăn cơm, cô đi tìm một cặp lồng đựng cháo, chờ anh tỉnh thì cho Trình Thiếu Thần ăn. Buổi tối 8 giờ cô có hẹn với đồng nghiệp. Thẩm An ngồi ở mép giường, nhìn nhiệt kế đã trở về vạch bình thường nên mở tủ lấy giấy viết vài lời cho Trình Thiếu Thần. Đại khái nói là trong cặp lồng có cháo, kêu anh uống thuốc đúng giờ hay tốt hơn là đi gặp bác sĩ. Sau đó cô xách túi chuẩn bị rời đi.

Đã ra đến cửa nhưng lòng không đành, cô quay lại gọi điện xin lỗi bạn rồi thay quần áo. Thẩm An ngồi ở phòng khách cả đêm xem tivi, mở âm thanh thật nhỏ, mỗi giờ trôi qua đều vào phòng xem nhiệt độ trên người Trình Thiếu Thần.

Trong lòng cô không khỏi cảm thấy buồn cười. Đã định là mối quan hệ này sẽ tan vỡ, kế hoạch đã đề ra, cô cũng không muốn làm chuyện lấy lòng anh, tại sao phải dây dưa như vậy chứ?

Aiii, thật là hết thuốc chữa. Ai nói cô có bản tính hiền lành, là quần thể yếu ớt luôn cảm thông với nỗi khổ chúng sinh. Cho dù không ưa động vật nhỏ nhưng mỗi lần thấy con mèo hoang đi lạc trên đường cũng thấy buồn. Huống chi người này cô quá quen thuộc. Bình thường là người mạnh mẽ, lúc này trông có vẻ tội nghiệp đáng thương. Đây là chủ nghĩa nhân đạo giữa người với người mà thôi. Nghĩ đến đây Thẩm An thấy bình thường trở lại.

Trình Thiếu Thần nằm trong phòng một mình, Thẩm An đành phải nằm bên cạnh với anh. Anh lăn qua lăn lại, cô cũng ngủ không yên. Lúc nào cũng ngồi dậy thay khăn đắp, kiểm tra nhiệt kế.

Kết quả đến nửa đêm, Trình Thiếu Thần tự nhiên sốt đến 39 độ, Thẩm An sốt ruột đổ mồ hôi. Cô không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh. Dùng trực giác của mình, Thẩm An lấy khăn ấm lau khắp người anh một lượt. Sau đó cô kiếm bông y tế chấm cồn chà vào lòng bàn tay và nách, nghe nói làm vậy có thể giúp hạ nhiệt. Người này bị sốt sao mà cũng không hiền lành gì, lúc chống cự lại xém nữa làm tay cô bị thương.

Thẩm An đang tính không biết có nên gọi cho 112 cấp cứu không. Nghe có vẻ khoa trương. Cô lại nghe giọng của Trình Thiếu Thần "Thật xin lỗi".

Dừng lại một chút, cô nghĩ anh đang nói mớ, anh lại tiếp tục nói "Đừng đi".

Thẩm An đầu óc có chút mơ màng, cô hiểu nghe lén chuyện riêng tư của người khác lúc họ mất ý thức quả thật không hay ho gì. Có lẽ nên tránh đi một lát. Đi ra xa vẫn nghe tiếng anh nhẹ nhàng mà như nài nỉ "Bà ngoại, bà ngoại".

Thẩm An quay đầu lại, tự nhiên cảm thấy có chút đau lòng. Hóa ra tình cảm của anh giống như một bình nước được nút chặt. Bí mật hay tình cảm.. đều có thể dấu vào đó. Chỉ lúc cơ thể yếu ớt nhất thì tình cảm mới như giọt nước tuôn ra từ vết nứt trên bình.

Thẩm An chậm rãi quay lại giường nằm, nhẹ nhàng với tay đắp lại mền cho Trình Thiếu Thần. Không ngờ anh dùng sức bắt lấy tay cô.

Sau đó Thẩm An quay ra bàn kiếm được số điện thoại của bệnh viện trong khu này. Bác sĩ nhanh chóng tới, cũng phán luôn Trình Thiếu Thần bị cảm, chích một liều thuốc, dặn dò Thẩm An một hơi rồi rời đi.

Tổng cộng Trình Thiếu Thần truyền 3 túi nước biển. Thẩm An từ nửa đêm đến sáng cứ chăm chăm nhìn vào từng giọt truyền chảy xuống ống dẫn. Cô không thấy buồn ngủ. Anh rõ ràng không hay truyền nước biển, tay hay để lung tung, Thẩm An nhè nhàng cố định bàn tay đó lại, cảm thấy nhiệt độ trên người Trình Thiếu Thần từ từ hạ xuống, ngón tay và lòng bàn tay anh lạnh như băng.

Cô không tìm ra túi chườm nóng, may mà trong tủ lạnh có mấy túi sữa, Thẩm An dùng lò vi ba hâm cho ấm rồi dùng khăn mặt bọc bên ngoài, đặt túi sữa vào tay Trình Thiếu Thần.

Cô cũng lo lắng chuyện Trình Thiếu Thần nói mớ. Hai người ở chung đã lâu, tới bây giờ anh đều không có thói quen đó. Anh vẫn nặng nề ngủ, môi mím lại, không phát ra âm thanh gì, ngay cả tiếng thở cũng nhẹ hẫng.


-----------------------


Lúc Thẩm An thấy bên tai mình đau mới đột ngột tỉnh dậy, phát hiện mình đang ngủ gục ở mép giường. Trình Thiếu Thần nhéo lỗ tai cô nói:

"Lên giường nằm. Tư thế ngủ của em thật xấu, nước miếng chảy tới tay anh rồi."

Thoạt nhìn vẻ mặt Trình Thiếu Thần rất sảng khoái, giống như tên nhóc phá phách tối qua không phải anh. Thẩm An thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải cả đêm mất ngủ mí mắt sụp xuống, cô rất muốn trừng cho chết anh.

Đã khỏe như vậy rồi, cũng không cần để ý làm gì, Thẩm An quyết định đi làm. Nhìn đồng hồ thấy đã trễ, cô gọi điện xin phép cho trễ một lát, không ngờ thuận miệng xin nghỉ nửa ngày, muốn sửa lại cũng không kịp.

Cô lại đi nấu cháo, làm canh trứng, ngồi đối diện anh ăn cơm. Trình Thiếu Thần dùng muỗng gảy gảy cháo một hồi:

"Anh chắc hai mươi mấy năm rồi chưa chơi lại trò này"

"Đây là đồ cho con nít. Tốt nhất đừng ăn."

Thẩm An ngủ không đủ, tinh thần rất kém, lại thấy người kia khí chất tốt, cô cũng làm biếng cãi nhau.

Thẩm An đang vùi đầu anh, kết quả Trình Thiếu Thần đột nhiên vươn tay ra phía bàn nhéo nhéo má cô:

"Cô gái nhân hậu, vừa đáng yêu vừa đáng thương. Một đêm qua không ngủ nên giờ mặt nổi mụn rồi. Anh làm sao để báo đáp em đây?"

Sức Trình Thiếu Thần cũng không yếu, nhéo má cô đến đau. Thẩm An nghi ngờ người này muốn mình phải la lên mới buông ra. Cô tức giận đánh tay anh, không ngờ lại làm đau mình.

"Không cần báo đáp. Chỉ là bản tính lương thiện của em tự nhiên phát tác thôi. Hồi trước nhà em có nuôi một con chó nhỏ. Nó bị bệnh, em thức hai ngày hai đêm chăm sóc. Huống hồ hôm qua anh còn bệnh nặng hơn con chó con nhà em."

Thấy cô nói bóng gió Trình Thiếu Thần cũng không phản bác, chỉ dương khóe miệng cười cười. Lại nhìn Thẩm An không nói gì thêm, anh cúi đầu ăn cơm, còn ăn luôn bánh ga-tô rồi uống hai chén cháo. Ăn xong Trình Thiếu Thần cẩn thận lau tay và ngón tay.

Thẩm An cảm thấy người này đang nhìn cô chằm chằm, cho nên định giương mắt nhìn lại. Đúng là không ngoài dự đoán, lúc Thẩm An ngẩng đầu lên ánh mắt của Trình Thiếu Thần vẫn chưa kịp tránh đi. Trong mắt anh như hiện lên một tia chần chờ. Nhưng sự chần chờ đó mau chóng biến mất, chỉ còn lại một mặt hồ phẳng lặng sâu thăm thẳm.


Trình Thiếu Thần nhẹ nhàng nói: "Thẩm An, anh có đề nghị...Mình kết hôn đi." 


Lâu lâu mới ngồi edit truyện tiếp. Cảm giác thật sảng khoái. Mọi người có thích 2 nhân vật chính không. Mình thấy họ giống như người thật ở ngoài đời vậy a. Với lại...học thêm 1 chiêu nữa. Sau này bạn trai hay người yêu bị bệnh các bạn nữ nên tích cực chăm sóc vào. Thức 1 đêm không ngủ bị nổi mụn không không hề gì, đổi lại có khả năng được cầu hôn...quá lời quá lời ha ha ha.

Tuần mới vui vẻ bà con! 


Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011

phá phách phá phách

Đi ăn sinh nhật mấy bà chị ở chỗ làm về. Ăn nhiều quá nên không ngủ được, lang thang trên mạng coi thông tin này nọ. 

Sau đó về nhà có rất nhiều điều phải suy nghĩ. Như thế nào được gọi là một người thành đạt trong cuộc sống? Là người cân bằng giữa gia đình và công việc hay là người leo lên cao trong thời gian ngắn nhất? 

Trong lúc nóng giận mình đã phát ngôn nhiều câu không hay ho. Đây chính là điểm yếu của mình. Sau đó lại thấy hối hận. Về sau này mình nghĩ con người với nhau cái lớn nhất chính là lòng khoan dung. Cho dù mình có căm ghét người nào đó, đến một lúc nào đó khi thấy được mặt còn lại của họ lại thấy thương cho họ. Ví dụ một người làm chung có những hành động trước kia không mấy tốt đẹp nhưng giờ nghĩ lại vẫn muốn tặng cho bạn đó một món quà sinh nhật. Hay gần hơn, một người bạn trai làm mình tổn thương thì bây giờ nếu gặp lại mình vẫn sẽ gặp và mỉm cười. Nếu biết quên những chuyện cần quên và tha thứ có lẽ sẽ dễ sống hơn hehe.


Cũng có thể sau khi đọc xong 1 quyển sách thông báo chúng ta sẽ chết sạch vào năm 2012, mình thấy cũng chả cần tốn thời gian công sức đi căm ghét hay nguyền rủa một người nào. Thôi thì còn có gần 1 năm nữa để enjoy life. Muốn làm gì thì làm đi hahaha. 

Bởi vậy mối quan tâm to tát và cũng là mâu thuẫn lớn nhất của mình vào thời điểm cuối năm này chính là:
"Tiếp tục phấn đấu trở thành phần tử trí thức mẫu mực của xã hội (chăm làm, cầu tiến, ham học hỏi, đối xử tốt đẹp với mọi người với mong muốn nhận được những thứ mình đáng được nhận..) HAY LÀ dấn thân trở thành phần tử bạo loạn của xã hội, thử những thứ chưa biết (hút thuốc, rượu chè, cờ bạc...), bộc lộ bản chất xấu xa tiềm ẩn (thử dùng từ ngữ bậy bạ hay mấy câu chửi chỉ nghe qua trên phim Mỹ) hay là buông thả bản thân, làm những điều mà trong đầu biết là sai rồi đấy, đi ngược lại kì vọng của mọi người rồi đấy, nhưng mà vẫn muốn làm. 


Tóm lại, chúng ta chỉ sống được một lần, chỉ được cho người khác thấy 1 trong 2 mặt của con người mình (chứ lỡ mà lộ cả 2 mặt ra người ta sẽ nghĩ mình bị tâm thần phân liệt mất). Tức quá! Mọi người thấy đó, trong mắt nhiều người xung quanh lớn bé già trẻ, mình lúc nào cũng là hình tượng mẫu mực nghiêm túc, chăm chỉ, có kỷ luật, sống có khuôn phép, không làm chuyện gì nông nổi.... Please, thật ra có nhiều lúc mình rất muốn nổi loạn. Ví dụ bỏ nhà đi bụi, nói thẳng với ai đó muốn mình phải làm theo ý họ là mình muốn đi một con đường khác, hay là giả sử (vâng cái này là if loại 2) nếu ai đó bỏ rơi hay đá mình thì thay vì khóc lóc ỉ ôi mình sẽ lên 1 kế hoạch trả thù thật hoàn hảo... Hay là thử đập phá đồ đạc, tiến hành 1 vụ cướp ngân hàng tỉ mỉ như trên phim hay là một ngày đẹp trời thử đi ấn chuông nhà này đến nhà khác để phá chơi (buồn thật, ngay cả chuyện đi phá chuông cửa mình cũng không dám làm). 
Tóm lại thì mình chính là 1 kẻ nhát gan. =))

Ây da, tóm lại có khi mình cũng chỉ là 1 đứa mạnh miệng thích phá phách mà sợ gánh chịu hậu quả. 

Mắc cười quá. Thôi năm mới này phải suy nghĩ nên làm gì và phá gì và quyết tâm phá cho hết mới được. Chỉ tiêu là phá phách 5 cái thì ít ra phải làm được 3 cái. 

Với lại mọi người nghĩ xem, bây giờ mình mới 22 tuổi, có phá phách người ta cũng sẽ coi là "tuổi trẻ nông nổi". Đợi đến lúc 27, 28 tuổi mà nổi loạn thì mặt mũi không biết để đâu nữa. 

Thôi đi ngủ... Cuối tuần zui zẻ bà con!


Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2011

...

http://www.youtube.com/watch?v=fSBQrtXQB7I&feature=share

It's been a while since the last time I cried seeing a movie...

I wake up at 6 in the morning, get myself prepared and leave home at 6h45. The bus drops me at 8 and we start working at 8:30. Time is set, I work more than 8 hours a day. I catch the return bus, take my bike and come home, seeing my brother in front of his computer, my mom watching tv and dad fixing things. The job is good, I can learn and get well paid. There's nothing to complain about my life because somewhere in this city there are still those homeless, childless, or even loveless. There are mothers, fathers and children have to work hard just to secure their places in this big lightening city. I cheer myself up for having a good family, some good friends, and a good job. 
But sometime when winter comes and the cold breeze catches my breath, they are all coming back: the feeling of being lonely in this warmest time of year, the fear of being left and the emptiness in the heart that no light, no songs or no cup of warm coffee can fulfill.

I sat there in a large ball room with friends around. The music is on, the noise is loud, people smile and talk. And suddenly I can't hear the music, can't taste the smile, like me sitting alone in the large room, people are all gone.

I hate Christmas. I really do. 

When I was in school, it was time for semester tests. All I remember of my childhood Christmas time is gifts from aunts and family. Then my aunts got married, they got their own families to care. They only gave presents for their children. I grew up, Christmas time is cold, windy, with many tests and long hours of studying. Yet it's still not a holiday to hate.

Time passed and soon I started a new life in college. It supposed to be a warm happy day for me and the one I loved. But my heart broke just several days before Christmas. The day I saw the message saying he was leaving me for someone else, I thought my heart could torn apart. It was the first time I could feel the pain running from head to toes. I laid down in my bed, feeling the cold eating up my soul. My hands, my feet were cold, so was the heart. I kept lying in bed, covering myself with blanket and cried. Nobody knew my pain. 

I smile and laugh, I went to school and hung out with friends at day. Nobody knew how hurt I felt every night when there was only me and the darkness. I hate him for saying goodbye at this time of the year. Why don't you say it in summer when the sun shines and the sky is clear? Why don't you say it out loud in front of me? Why don't you have courage to ask me how I felt? And why not giving me an explanation? 

It took me years to completely over it. I start to appreciate what I have and how lucky I am. I decided to be happy at Christmas, doing all I can to make this time of year a special one, not a day of sorrow and grief. I hate Christmas but things I've done make me happy. 

But ghost of the past may return and haunt me. I am afraid if I loved someone that much and one day he left, do I have strength to get myself up again?  Or how could I live when those I love are gone, leaving me alone in this world, in this large city? 




http://www.youtube.com/watch?v=awM14Mfcpqs&feature=related

When I saw the scene Robin sitting lonely in the winter snow. I can almost feel her pain and somehow I am afraid I might be in her shoe one day. And I wish, I wish there's someone like Ted can cheer me up and hold me when I am crying, someone who don't want to know my pains but be patient enough to take it off my heart one by one.




----------------------------


New week is coming, don't worry about me. I am strong. Hahaha

Wish you a happy new week :)








Thứ Năm, 8 tháng 12, 2011

mất mặt quá mất mặt quá :))

Ây da, kể mọi người nghe 1 chiện hết sức hết sức mất mặt ngày hôm nay. 

Sáng nay mình đi làm sớm, chào đón không khí trong lành mát mẻ. Chụp một vài tấm hình quang cảnh xung quanh khu Crescent để gọi là update tình hình đón Xmas ở khu xa xôi hẻo lánh này cho bà con ở thành thị biết :D


Mọi người có thấy hồ bán nguyệt với cầu ánh sao không. Đó đó bên tay trái là nhà hàng Charm Cham mà tối họ bật đèn lên như 1 tòa lâu đài í. Còn bi giờ họ đang xây một cái khán đài có mấy cây thông bắc ra hồ 1 tí xíu. Thời tiết thật là âm u chết được, còn lạnh lẽo nữa.

Hôm nay team mình chào đón 1 bé thực tập và 1 anh từ phòng khác qua cross-skills. Bé thực tập thì dễ thương nhỏ nhắn y như búp bê. Còn bạn thực tập thì chúng ta tạm gọi biệt danh là Vy Vy. 

Nói về Vy Vy thì có nhiều điều hay ho. Đó là mình và mấy người bạn mới vô đều nhầm bạn ý là con gái. Nhưng hóa ra bạn í là 100% nam hix. Chuyện kể rằng một ngày đẹp trời chị bạn mình đi qua ASM hỏi bạn "Ngôi sao nhỏ" (bạn này sẽ có 1 entry riêng vì bạn í cũng hấp dẫn lắm): "Anh ơi cho em gặp chị L. Vy ạ"

Bạn "Ngôi sao nhỏ" cũng rất thích đùa, lập tức đứng dậy giữa phòng hét toáng lên: "Chị Vy Vy đâu ra cho em nó gặp"...Thế là "chị" VV đứng dậy =)))


Còn về mình thì một ngày đẹp trời khác nhận được trên file share complaint của bạn VV: "Em ơi sao lâu trả lời quá". Mình cũng ngây thơ trả lời lại: "Chị ơi bên đó họ chưa trả lời". Thế là "chị" VV không quản đường xá xa xôi đi bộ đến khu mình gọi là "ra mắt". 
Cho nên từ đó về sau thấy VV là chạy muốn chết. Mà càng trốn thì càng gặp. Ví như hôm vừa rồi đi ăn ốc thì VV lù lù xuất hiện đi ăn ốc với bạn gái :)). 

Dông dài thế là đủ. Tiếp đến cả ngày làm việc trôi qua trong bình yên và suông sẻ. Mọi người cũng rất háo hức chủ nhật tuần này sẽ tham gia Year End Party ở công ty. Cái này sẽ tường thuật lại sau. Mà đại khái trong tiệc mình hi vọng gặp được Bamboo là happy rồi hahaha. 

 Đây là hình cố chụp từ chỗ làm việc mà nó bóng quá không thấy tòa lâu đài bên ngoài. Mình nói ai đang có bồ thì mau mau dẫn nhau ra đây tự sướng đi. 

 Ngày nào cũng nhìn thấy cảnh đẹp nhưng không có thời gian ngắm, quả thật đáng tiếc. Có hôm bận quá chỉ kịp leo lên shuttle bus về lại tp hehe. 



Sau đó làm việc xong sớm. 6h đã xong rồi nên mấy người bạn thân rủ nhau đi ăn uống. Đến 1 quán cũng sáng sủa mát mẻ ăn chân gà, lẩu, chả giò này nọ. Không đi hết nhưng cũng rất chi xôm tụ. Mình công nhận phòng mình là nơi có môi trường làm việc tốt nhất trong ct. Mọi người còn trẻ, same same tuổi nhau, rất vui vẻ, hòa thuận, biết giúp đỡ nhau, giống y như một gia đình nhỏ. Thật là happy. 


Cùng nhau cụng chả giò!!!


Ờ sau đó mình và 1 chị được 2 người bạn khác chở về Kumho. Mình dự định sẽ chở chị bạn về nhà. Ai dè xuống tầng hầm để xe lục tung cặp xách cũng không thấy chìa khóa xe. Hu hu hu hu. Chắc là vứt ở bàn làm việc rồi. Vậy là phải gọi điện nhờ ba má chi viện. 

Lúc đầu định nói papa chạy xe mang chìa khóa sơ cua lên. Mà mom nói nếu gửi xe qua đêm được thì đi xe ôm về đi. Cuối cùng bọn mình quyết định đi taxi về chung 1 đoạn, sau đó papa mình đến chở chị kia về nhà rồi quay ra đón mềnh. 

Ồiii tóm lại là ngày mai kể ra sẽ bị cười cho thối mặt vì cái tội ham ăn quên mất chìa khóa xe. Lúc về mẹ còn cười cho 1 trận. 


Tóm lại là cho dù có lớn lên bao nhiêu thì có những chuyện chúng ta mãi mãi là mấy đứa nhóc con hay gây rắc rối của ba má mà thôi. 

Happy quá T-T.  Wish this could last as long as possible. 


Thôi mệt rồi đi ngủ đây. Mai mình phải dậy sớm đi sớm hoàn thành cho xong cái development plan vì ngày mai mình sẽ "được" vào họp để thảo luận về kế hoạch phát triển bản thân vào năm 2012. Kế hoạch đề ra thì nhiều còn không biết có làm được không vì....tận thế sắp tới rồiiiiii. Hay là nghỉ việc quách đi rồi cùng gia đình vác ba lô đi du lịch nhỉ :))

Ngủ ngon mọi người :X

Nhân tiện cũng siêng siêng lôi hình từ điện thoại, đây là socola Ped cho mình hôm trước :X :))








Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

Khách qua đường, vội vã _ Phiêu A Hề _ Chương 23 (2)



 KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI Và

Phiêu A Hề 

Chương 23 (2) Dây dưa


Hai người đi ăn ở nhà hàng ngay giờ cao điểm. Đợi đến dài cổ chưa thấy phục vụ mang đồ ăn ra. Trình ThiếuThần sốt ruột đã muốn ăn lắm rồi, ngay cả lúc nói chuyện điện thoại cũng tỏ ra bực mình:

"Không được...đã nói mức chấp nhận của tôi chỉ có vậy thôi. Không, không cần thương lượng nữa, cứ như vậy.. được vậy chờ xem. Tạm biệt."

"Tôi không muốn thương lượng với ông ta, nói là tôi không ở trong nước. Không cần chủ động gọi cho bọn họ, chờ bên đó gọi lại là được. Chẳng lẽ anh không hiểu ai gọi trước sẽ rơi vào thế yếu? Vấn đề này cũng cần hỏi tôi sao? Tôi thuê anh về làm gì?”

"Đem A23 vào danh sách không giao dịch của chúng ta. Bọn họ cũng không phải lựa chọn duy nhất... Ừ, về sau chú ý, đừng có nhắc tới bọn họ trước mặt tôi."

Thẩm An thấy con người Trình Thiếu Thần như vậy vô cùng xa lạ. Anh rõ ràng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói ôn hòa mà ánh mắt lại lạnh như băng khiến lòng cô muốn lạnh theo.

Thấy cô nhìn mình, Trình Thiếu Thần quay về phía cô nói:

"không có việc gì, gần đây công ty có nhiều chuyện phiền phức."

"Có gì khó khăn à?"

"Không có. Là chuyện rắc rối của người khác."

Lúc anh cười, ánh mắt nhấp nháy toát ra tia ấm áp như mặt trời sau cơn mưa. Đồ tắc kè hoa! Thẩm An trong lòng nhủ thầm 4 chữ này, tự nhiên cảm thấy người này trước đây chưa từng đáng sợ như vậy thì Trình Thiếu Thần đã tháo pin trong di động ra.

Nhà hàng này nổi tiếng mang đồ ăn lâu, phục vụ cũng không tốt...

"Anh không hiểu lần nào đến đây cũng phải đợi hơn 30 phút. Phục vụ ở đây so với tiêu chuẩn thực tập sinh còn kém hơn. Em lại muốn đến chỗ này" Trình Thiếu Thần nói giọng phàn nàn.

"Chỗ này có món măng ngon không đâu bằng."

"Là do em đợi quá lâu, quá đói bụng cho nên khiến em ngốc vậy cũng biết thưởng thức đồ ăn ngon." Trình Thiếu Thần phản đối, lấy điện thoại ra không biết làm gì, đại khái nhớ ra mình đã tháo pin ra vì vậy nói với Thẩm An

"Cho anh mượn di động của em một lát".

Thẩm An ngồi giết thời gian đang lấy điện thoại xem "Tom & Jerry", lúc đưa quên chưa tắt máy. Trình Thiếu Thần liếc liếc nhìn một cái rồi bĩu môi: "Trẻ con".

Bọn họ gần đây có cãi nhau, vài ngày vẫn không gặp mặt. Trình Thiếu Thần hai ngày không gọi điện thoại làm Thẩm An nghĩ rồi, cuối cùng cũng kết thúc, GAME OVER rồi. Trong lòng cô có chút cảm xúc kì lạ, vừa thấy mất mác vừa thấy vui mừng nhưng vẫn là không kiên nhẫn lấy điện thoại chủ động gọi.

Qua hai ngày, khẩu khí của người đó vẫn ôn hòa, thái độ cũng thoải mái không đề cấp đến chuyện họ cãi nhau. Mấy chuyện làm nũng với giận hờn Thẩm An thấy mình cũng không rành lắm, cũng quên mất hai người cãi nhau vì chuyện gì. Chẳng qua trong lòng cô có chút buồn bực, mặt không tươi cười vui vẻ. Xem ra Trình Thiếu Thần cũng không để ý.

Trình Thiếu Thần trả di động, Thẩm An tiếp tục xem bộ phim hoạt hình trẻ con đó thì người đối diện nói:

"Tháng sau anh đi Paris. Em không phải rất muốn đi Pháp sao? Xin nghỉ mấy ngày đi với anh đi."

"Tháng sau công ty rất bận"

Trình Thiếu Thần cười nhạo:

"Sao em với chủ tịch Nghê đều bận? Năm nay danh sách mười nhân viên giỏi ở Chính Dương sợ thiếu tên em hả?

Thẩm An liếc xéo anh một cái: "Em là người thứ 11, cám ơn. Em chỉ muốn đi xem vườn lavender ở Provence thôi. Mà mùa này lại không ra hoa."

"Vậy đến cung điện Louvre với Pavilion cũng được. Nếu có thời gian còn có thể đi Venice du lịch."

"Công ty đang tinh giảm biên chế, anh dụ em trốn đi chơi ngay lúc thiếu người hả. Em mất bát cơm thì anh được lợi lộc gì?"

"Sao lại không được. Nếu em không có cơm ăn thì lấy anh làm phiếu cơm. Còn nữa, mỗi lần gặp anh em sẽ bớt kiêu ngạo."

Thẩm An cũng cười lại: "Công ty anh muốn bon chen vào ngành ăn uống hả?"

"Cũng có ý này, chỉ là hiện tại đang điều tra nghiên cứu về ngành chăn nuôi."

Người đó thấy Thẩm An tức giận mím môi không nói nên lời thì phá ra cười, má lúm đồng tiền cứ nhấp nháy.

"Thẩm An, ví dụ nếu em không thích châu báu không biết hàng hiệu sẽ không phải tốn tiền mua mấy thứ xa xỉ phẩm. Em lại không ăn nhiều, chi phí nuôi sẽ cực thấp, chắc là sẽ nhanh đạt target."

Thẩm An đang định giật lại điện thoại nhưng nhìn xunh quanh thấy người quá đông, bảo vệ hình tượng bản thân là thượng sách nên giả vờ như không, cầm ly uống nước. Kết quả Trình Thiếu Thần vẫn nói chưa hết:

" Em không thấy lo lắng hả? Anh sắp đi em không cảm thấy lưu luyến gì sao? Anh cảm thấy thật kì quái, em với anh còn lười đối phó mà sao lại cam tâm tình nguyện mỗi ngày đi chiến đấu với một đám mấy lão già sắp đến tuổi mãn kinh ở công ty em".

Thẩm An đã muốn nghiến răng nghiến lợi:

"Lo cái gì? Về chuyện được anh nuôi hả? Anh tính nuôi tôi cho đến lúc béo mập rồi đưa lên bàn mổ hay là đợi đến lúc có người ra giá cao rồi đem bán?"

Cô mới nói đã thấy khó xử, Trình Thiếu Thần rõ ràng chỉ hỏi cô có đi Paris không thôi mà, thật là xúc động quá sẽ đưa ra nhận xét sai lầm mà.

"Thẩm An, hóa ra lúc em xúc động lại hài như vậy, anh từ trước đến nay chưa phát hiện ra."

Thẩm An ão não phát hiện ra mình lại giúp vui cho Trình Thiếu Thần rồi, bởi vì nhìn anh cười đến thật là vui, phải kiềm nén lắm mới nói tiếp câu sau: "Vậy em muốn mình được nuôi tới khi nào?"

Thẩm An thuận tay ném điện thoại vào Trình Thiếu Thần nhưng anh nhẹ nhàng bắt được. Lúc đang cười không dứt thì phục vụ cũng mang cơm lên. Thẩm An vùi mặt ăn cơm không thèm nhìn Trình Thiếu Thần. Cũng may anh cũng không tiếp tục chọc nữa.

Cô ăn chưa đến một nửa thì Trình Thiếu Thần đã ăn no, cũng không hối cô mà ngồi mở tạp chí du lịch xem.

Dạo gần đây Thẩm An thấy quan hệ giữa mình với Trình Thiếu Thần đã bắt đầu rơi vào vòng lẩn quẩn. Hai người họ có lúc lãnh đạm, có khi lại mật thiết. Thẩm An tự cho mình là trì trệ chậm tiêu nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn, cảm giác hình như dạo này Trình Thiếu Thần đối với cô không được tự nhiên.

Tình cảm của anh đối với cô lúc có lúc không rõ ràng. Có lúc tỏ ra thiếu kiên nhẫn, sau đó lại rất kiên trì. Có khi cô cảm thấy anh đang nhìn cô hết sức mãnh liệt thì ngẩng đầu lên đã thấy người đó nhìn sang chỗ khác. Anh ngay cả thái đồ cũng từ từ trở nên miễn cưỡng. Thẩm An không cho rằng anh đối với cô là nghiêm túc. Nhưng nghĩ lại có lẽ từ trước tới nay anh chưa từng thật sự nghiêm túc.

Thẩm chưa bao giờ mong chờ mối quan hệ kiểu này. Lúc Trình Thiếu Thần miễn cưỡng làm việc gì đó vì cô, cô ngay cả miễn cưỡng tiếp nhận cũng không thể. Nhưng nếu ngày nào đó anh chăm sóc cô ôn tồn, cô cũng vui vẻ thuận theo anh.

Đại khái là đánh hơi được sắp đến hồi kết thúc, hai người ngược lại càng thấy quý trọng khoảng thời gian trước mắt. Bọn họ tuy gặp nhau ngày một ít nhưng mỗi lần ở bên nhau đều ra sức cẩn trọng, không trêu chọc nhau, cho nên hai người khó có được sự ăn ý như ban đầu. Lần gần đây nhất lúc Trình Thiếu Thần vui đùa đã làm Thẩm An tức giận, nên anh cũng ít chọc cô hơn.

Trình Thiếu Thần cũng không phải người có tính nhẫn nại đặc biệt. Nhưng lúc trên giường anh hết sức kiên nhẫn, hướng dẫn từng bước, giọng nói lại ôn tồn ra sức cám dỗ cô, làm cho cô khó lòng phòng bị mà thất thủ. Thật ra chỉ cần anh muốn thì có thể có được nhanh chóng.

Có khi Thẩm An cảm thấy có lẽ Trình Thiếu Thần xuất phát từ trách nhiệm và lễ giáo của nam nhi, chờ cô tự động rời đi. Còn cô lại lần này đến lần khác lưu luyến không nỡ lên tiếng, đành phải tiếp tục cầm cự.

……………………………


Lúc này, Thẩm An đang nằm sấp trên ngực Trình Thiếu Thần, vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh, nghe tiếng đập đều đặn từ tim anh. Cảm giác được anh vỗ về eo và [1] mình. Xung quanh rất im lặng. Ngay cả đèn cũng chưa bật. chỉ có tiếng tim đập rất nhỏ cùng tiếng hít thở. Thẩm An đang buồn ngủ đột nhiên một ý nghĩ thoáng qua trong đầu: "Cho dù tương lai về sau nếu cô muốn hoàn toàn quên đi người đàn ông này, không nhớ rõ tên anh hay khuôn mặt anh. Ít nhất cô sẽ nhớ thời điểm yên tĩnh và ấm áp này của hai người.

[1] ..là từ ngữ được kiểm duyệt (hehe, mọi người đoán xem là chữ gì) :))


Ê tuần mới vui vẻ. giờ mình phải đi đám cưới đây!

Ped map!

Sáng thứ 7 đang ngáp ngáp trên giường mở fb coi thì thấy 1 cái tin nhắn của bạn Ped

"Mày ơi ngày mai (tức thứ 7) đi ăn sáng với tao. Chiều tao phải bay rồi". 

Thật là....

Thế là mềnh phải bò dậy nhắn tin cho nó. Nhắn quài không thấy trả lời. Gửi tin nhắn trên fb cho nó, cũng không thấy reply. Sau gọi điện thì bạn í bắt máy. Đại khái là bạn í về có 3,4 ngày nên chả thèm nạp tiền điện thoại.

Sau đó 2 bọn mình đi ăn sáng ở 1 tiệm người Hoa tên Vương. Bánh canh cua ở đó cũng rất ngon. Đại khái là vừa ăn vừa nói mấy chuyện việc làm gần đây. Kế tiếp đến quán cà phê quen thuộc 1 đứa uống fable 1 đứa ăn kem. Con trai kiểu gì phép lịch sự đế đâu mất, dám nói mình đến tiệm kem mà uống nước. Còn kêu mình dạo này tàn tạ. Còn nói mình nếu mày muốn có bồ thì thay đổi cách ăn mặc rồi phải chải chuốt vào, đừng có mặc mấy bộ đồ trẻ con nữa. Xin lỗi à, không biết ai lần nào gặp mềnh cũng mặc quần đùi mang dép lào =))). Mày cứ đợi xem, một ngày đẹp trời gặp lại ta sẽ vác theo 1 anh chân dài đẹp trai (mà ta câu được bằng sự GIẢN DỊ CHÂN THẬT của mình) cho biết :p.

Chủ đề nói chuyện càng về sau càng...không trong sáng :))) nên xin tạm ngừng ở đây. Đại khái là sau vài năm lê lết ở Sing thì tư tưởng truyền thống bảo hủ cực đoan của bạn Ped đã được cải thiện. Bây giờ thì bạn í điệu hơn, mặc đồ shinh hơn (thật là chỉ là 1 công đôi chuyện vừa gặp mình lát nữa đi đám cưới thôi) mà tư tưởng thì cũng có xu hướng bạo động như mình  HA HA HA. 


Ah mà nó cũng cho mình mấy lời khuyên hay ho. Còn nữa, trong 1 chuyện mà ai ai cũng phản đối thì bạn í chỉ nói: "Thôi tùy mày, mày thích thì được" ==> chậc chậc, cái này thì mình rất là appreciate nha. 

Sau đó làm gì nhỉ, àh về nhà bạn Ped coi cái Touch Pad với cái smart phone của bạn í. Sau một hồi nó nói cái gì dông dài rất khó hiểu về Amazon Kindle, Hp tablet với Ipad thì rút ra kết luận là với nhu cầu của "dân đen" như mềnh thì một cái touch pad như vậy là được. Cảm giác xài cũng okie, nhưng bực mình chỗ typing không được tốt, hay bị nhảy chữ quá. Sau đó xuống nhà nói mấy câu với ba má của bạn Ped. Hài chết được =)))

Đây hình như là lần thứ 3 rồi đấy. Cái kiểu "mày ơi chiều tao bay rồi sáng gặp nhé" là mềnh đã experience hơi bị nhiều. A nhưng mà cái gì cũng có cái giá của nó các bạn ạ. Nhờ tinh thần linh hoạt ứng phó với thay đổi nhanh mà mình rất tự tin gia nhập vào đội ngũ lính biệt động. Gọi 1 cái là thu xếp xong việc. Với lại lần nào gặp nó cũng cho mình socola hết, hahaha. Mỗi lần là 1 loại khác nhau nha, mà lại rất ngon nha. Mình nghi ngờ thằng này có 1 kho giấu socola ở nhà. Ây dà, đáng lẽ hôm bữa phải tranh thủ xem nó giấu ở đâu. Hừm. 

Nghe đâu tháng 4 hay tháng 5 năm sau bạn ấy mới về lại. Bái bai, về khi nào cũng được, miễn đừng quên mua quà cho ta là được :))


----------------------------


Tuần mới vui vẻ mọi người!