Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2012

.

Hôm bữa thứ 6 cố lắng lắm mới lết được về nhà. Lần đầu tiên sau 1 thời gian đi làm mình cảm thấy buồn kinh khủng. Lại một người nữa không qua khỏi probation.

Sau đó về nhà, giả vờ cười nói với ba má, kể lại một vài chuyện đã xảy ra hôm nay. Sau đó lại giả vờ đói bụng, ôm một chén đồ ăn ngồi nhìn ti vi, khó khăn lắm mới ăn hết. Sau đó chui vào phòng nằm ôm điện thoại. Không biết làm gì cứ vào facebook rồi ra facebook. Sau đó không ngủ được nằm nghe nhạc. Cảm giác nặng nề hết sức. 

Đây là lần thứ 2 mình chứng kiến một người bạn của mình ra đi. Lần trước là một bạn nữ, lần này là bạn nam. Mà lần này chắc chỉ mới 1 tháng. Ờ, lần trước mình công nhận bạn kia phải đi vì bạn ấy làm không tốt, mọi người cũng không ưa bạn ấy. Mình ngồi bên cạnh ở chỗ làm, thỉnh thoảng có nói chuyện với bạn đó. Mình còn nhớ hôm đó trời mưa, bạn đó muốn đi về chung bus với mình nhưng mình ở lại quá trễ. 

Còn hôm qua thì sau khi bạn nam này vào review xong mình còn vui vẻ hỏi kết quả tốt không. Bạn đó nói là thứ 2 chắc mình sẽ không thấy bạn ấy ở đây đâu. Lúc đầu mình còn tưởng đùa, nói giỡn là nếu thứ 2 tui mà thấy bạn thì bạn phải khao mọi người trà sữa. Sau đó con bạn mình nói nhỏ mình cái gì mà mình không nghe ra, kêu nó gửi email. Lúc đó mình cũng không tin, gửi email cho bạn hỏi lại thế nào thì đúng là vậy. 

Đau lòng thật, đều bằng tuổi mình mà. Nếu là mình chắc sẽ buồn chết mất. Hay tiêu cực hơn có thể chạy xe thật nhanh hay trốn vào một chỗ nào đó khóc cho đã. Tại sao vậy nhỉ. Tại sao mọi người không thể bình đẳng và được hạnh phúc như nhau nhỉ. Sao có nhiều người phải lo lắng chuyện mưu sinh và kiếm ăn từng bữa quá. 

Trong quá trình làm việc với bạn đó, mình không thấy phàn nàn chuyện gì ở bạn ấy. Những gì bạn đó làm sai, mình nói đều sửa. Công việc mình với bạn đó được phân làm, mình quá nhiều việc bạn đó đều làm hết. Còn khi nào mình điên lên giận bạn đó bạn đó đều gửi email nói xin lỗi sẽ không làm sai vậy nữa. Hôm bữa đi ké xe 1 anh ở chỗ làm về, anh hỏi mình thấy bạn đó thế nào. Mình thật lòng trả lời là okie mà. Mình với anh đó còn công nhận bạn đó làm việc được, giúp đỡ 2 người bọn mình. 

Chỉ là mọi người quá khắt khe rồi. 

Thấy bạn đó buổi trưa đi trễ thì đi méc mới leader, để bạn đó phải vào 1-1 meeting. Thật ra có nghĩ đến chuyện sáng bạn ấy phải làm việc bên phòng này, đi ăn trưa trễ thì qua bên mình làm trễ 1 chút có sao. Cái gì cũng méc méc. Còn nhiều chuyện khác nữa. Mình đâu ngờ những lời phàn nàn như vậy lại có hậu quả vậy đâu.

Người ra đi buồn, mà mình cũng buồn. Cảm thấy chán chán. Con người mình cũng trở nên giả dối mất rồi. Chỉ có thể viết được vài dòng an ủi, mặc dù biết là mấy cái đó chẳng có tác dụng gì. Chán quá đi mất.



Gỉa dối, tất cả chỉ là giả dối mà thôi. Mình đóng kịch cũng không tồi. Ngồi làm việc thỉnh thoảng còn cười giỡn một vài câu với mọi người xung quanh, còn lấy điện thoại bật lên cho mọi người nghe nhạc. Còn trong lòng mình thật là chán hết sức, muốn làm cho xong rồi chạy về nhà.

Có lẽ mình cũng không nên quá thân hay quá tốt với mọi người xung quanh. Cũng không nên yêu ai nốt. Bởi vì những người xung quanh mình sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Từng người rồi từng người cũng rời đi hết. Còn mình thì không làm được gì để giữ họ lại. Hồi đó coi phim X-Men có một cô bé có năng lực đặc biệt, ai chạm vào người cũng sẽ bị hút hết sinh khí rồi chết. Có lẽ mình cũng như vậy.

Mấy lúc như vậy tự nhiên muốn giống như Robin trong How I met your father. Được Ted ôm xong có thể khóc thỏa thích trong nhạc bài High way to hell. Mình nghĩ cuộc sống nhiều khi cũng đáng chán như vậy đó, tất cả chúng ta đều high way to hell cả thôi. 


Enough. 

Mọi người tuần mới vui vẻ. Dù gì chúng ta vẫn phải tiếp tục cố gắng và mỉm cười!