Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Noel đang tới...

....và như mọi năm thì đến những ngày cuối năm mình lại lười kinh khủng. :))

Tình hình là thế này, mình đang nghỉ 3 ngày cho hết phép. Mấy nay rảnh rỗi ở nhà không làm gì. Sáng nằm coi tivi, chiều dọn dẹp nhà cửa. Hôm nay siêng siêng mở laptop ra chơi. 

Trời nói thiệt cuối năm mình lười kinh. Thời tiết mọi người thấy cũng không lạnh nhưng với mình là lạnh rồi. Tại sao người ta không áp dụng nghỉ đông như ở nước ngoài nhỉ. Theo mình thì tốt nhất mọi người nên nghỉ làm việc, ở nhà sum họp vui chơi. 

Hoặc có thể mình lười đi làm thôi :)). 

Update tình hình cho mọi người xíu. Mình mới chuyển sang phòng mới. Nhìn vào thì có ai may mắn hơn mình không? Thật sự mình ghét nói câu này nhưng cũng phải gật gù mà đồng ý. Thời buổi kinh tế khó khăn, kiếm việc tốt chắc cũng khó. Nói thật là mình không có khái niệm gì về thị trường lao động hiện thời. Có thật sự là nó khó khăn không hay chỉ là "ngủ đông" tạm thời? Rồi thì mọi người cũng nói tại sao mình lại đòi hỏi quá vậy. Công việc như vậy mình còn muốn gì hơn? Mức lương như vậy mình còn chê sao? Nói thiệt mình không có lý do gì để phản bác lại. Lúc đầu qua phòng mới mình thấy ức chết kinh khủng. Nhớ lại những gì line manager nói với mình, đai loại là không phải ai cũng được như vậy. Rồi là cơ hội hiếm thấy. Mà training chưa đầy 2 tuần mình đã thấy ức chế kinh. Mình ghét cái kiểu lúc nào cũng nói mình phải take note take note. Cái gì nói cũng phải take note để không phải hỏi lại. Rồi lúc training nói 1 lèo giống như học thuộc lòng từ cái procedure ra nói. Kêu mình nếu nói quá nhanh thì lên tiếng để nói lại. Hay có điểm nào không hiểu thì hỏi lại. Sự thật thì sao? Cứ đến lúc không hiểu mình hỏi lại lại đọc 1 lèo y chang procedure và nói mình "điểm này đã nói rồi mà sao còn hỏi lại. Có take note không?". Mà mắc cười nhất là những lần mình gọi điện thoại, hỏi sai lại kêu mình: "lại bị messed up giữa các chương trình"

Chính từ lúc đó mình mới cảm thấy phòng cũ của mình mới thật sự giống nhà hơn. Cho dù công việc không phải cao cấp như bên này nhưng ít ra thái độ của mọi người rất khác. Nói chuyện, vui vẻ. À, mình chỉ cảm thấy phòng mới cho dù cười nói vui vẻ như thế nào, bên đó không thể nào là một mái nhà được. Dần dần ý thức được cái gọi là "mối quan hệ công sở" nơi mọi người nói chuyện và cười chỉ trong phạm vi workplace. Còn bước ra khỏi đó chưa chắc đã thèm nhìn mặt nhau. :)). 

Mà mình trước mặt người khác không muốn than thở hay nói xấu ai. Nên cứ cho đây là vấn đề của bản thân đi. 

Sau 3 tuần, tuần này chắc tuần thứ 4, cảm thấy công việc cũng đi vào quỹ đạo. Ít bị chê đi (cũng có thể mình chả còn dính vào nữa nên ít chê mình chăng). Thấy công việc nó cũng có nhiêu đó. Đến chỗ làm, làm, làm thêm giờ, vội vã chạy về cho kịp chuyến xe bus cuối. Về nhà chỉ còn 1 ít thời gian, thôi thì giải trí. Chả học hành gì. Không tập thể thao. Sáng sớm lại dậy sớm cho kịp giờ đi làm.

Vậy thì có 1 nghĩa gì chứ? 

Mình 2, 3 năm nữa sẽ như thế nào đây? Ây cũng không thể nói được. Mình đã nói dạo này thời tiết cuối năm, ảnh hưởng đến mood của mình lắm. Hi vọng năm mới, trời nhiều nắng mình sẽ lạc quan hơn về công việc. 

Hehe. 

Thật ra cũng không tệ. Mục tiêu của mình là mỗi năm được sang 1 phòng khác nhau làm việc sao? Coi như đã hoàn thành. Hãy cố gắng làm việc chăm chỉ, học càng nhiều thứ càng tốt. Mọi người thắc mắc hay đặt câu hỏi là làm sao xác định được con đường sự nghiệp rõ ràng. Nói thật mình là người thường, không phải những nhân vật đao to búa lớn có thể lập ra kế hoạch sự nghiệp. Những gì trong sách nói phải lên kế hoạch cho tương lai dài của bạn. Những cái đó mình đọc 1 đống nhưng cũng không áp dụng được. Vấn đề ở đây có lẽ là nếu đã đi vào 1 con đường nào đó rồi (hay lỡ đi vào rồi hehe) thì hãy có can đảm đi tiếp nó. Mình thấy có một số bạn làm ở đây một thời gian rồi chưa ấm chỗ đã có tư tưởng sang chỗ khác. Sự thật kinh hoàng là chưa chắc chỗ đó đã tốt à nha. Cho nên nếu nói 1 lời khuyên chân thành thì từ kinh nghiệm của mình chỉ có 1: hãy cố gắng và chăm chỉ. Có thể công việc đó không phải thứ bạn mong muốn. Nhưng mà ai biết được tương lai sẽ thế nào, đúng không. Chỉ có trải qua nhiều thăng trầm mới tôi luyện bản thân được. 

Điều mình cảm thấy bản thân luôn yếu chính là không có can đảm. Có cái gì không quen thuộc với mình là bị khớp. Không dễ dàng thích ứng nhanh chóng. Hay đưa ra những quyết định trong lúc chưa suy nghĩ chính chắn. Có lẽ năm mới mình phải học cách khắc phục thôi. 

ha` ha`. Tóm lại là mình không sao cả. Ăn khỏe ngủ khỏe, chỉ có cân nặng là làm mình đau đầu đây =))))

Mọi người Noel vui vẻ nhé. Mình sẽ viết blog thường xuyên hơn. Chẳng qua mình lười quá đấy mà. 

Thật ra cũng đang nghĩ tới chuyện nộp xin mấy cái học bổng. Nhưng mà điểm thi ibt đã quá hạn từ lâu. Nếu muốn nhiều cơ hội hơn còn phải thi GRE nữa. Cố gắng lần nữa xem! :)))