Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

Happiiii wa!

hah, tự nhiên hôm nay happy kinh khủng!

Chiều nay đang ngồi đọc mấy tài liệu gây "xù não" mà mình đã lén in ở chỗ làm =)) thì nhận được 1 cuộc điện thoại. Lúc đầu để điện thoại ở nhà dưới, chạy xuống lấy thì nó tắt. Sau đó mình gọi lại mà thì bên kia họ cúp máy. 

Sau đó có người gọi lại. Lúc đầu nghe giọng muốn đập ghiaaa. Tên đó cười ha ha rồi hỏi biết ai không. 

Mình biết ai cơ chứ, giọng lạ hoắc à. 

Còn hỏi lại biết ai không. Rồi gọi mình là heo mập. 

Láo, ta mà mập à. Nhưng chị vẫn lịch sự hỏi ai thế?

Tên đó lại cười rồi còn gọi là mập mập >.<

Chịu hết nổi rồi nha!

Sau đó hình như nhớ ra cái gì đó. Rồi bên kia nói: "Tao nè". 

Rồi rồi, tao nhớ ra rồi. Ped hả =)))))

Hồi đó nhớ papa bên Mỹ gọi về cho mình. Bây giờ anh hai bên Sing gọi về. Cảm giác rất happy vui vẻ. Àh bạn Ped thông báo bạn ấy đã mua được cái điện thoại mới cho mình. Rồi bạn ấy kể lể là bạn ấy phải đi mất 1 tiếng và tốn thêm 3 đô đi tàu điện ngầm. Rồi bạn ấy kết luận là lần này về mình phải dẫn bạn ấy đi ăn để bù đắp lại nỗi đau khổ ngày hôm nay! 

Nói nói nhanh quá mình trở tay không kịp =))

Happi quá, từ nay hết bị mọi người sỉ vả chuyện điện thoại rồi. Tình hình là điện thoại của mình cũng giống mình, không bình thường lém. Nếu ở trời nóng và nhiệt độ ấm áp thì nó hoạt động bình thường. Còn ở trời lạnh thì màn hình không hiển thị. Mà mình thì toàn ở phòng máy lạnh miết. Cho nên từ đó đến nay nhiều ngươi rủa xả mình cũng hơi nhiều vì tội nhắn tin mà k trả lời, k thèm gọi điện. Ôiiii, mọi người phải thương cho em nó là tầng lớp nhân dân lao động bị tư sản bóc lột chứ. Làm như phẩy tay 1 cái là mua được cái điện thoại í =)))

----------------------

Đó, đại khái là nhận được 1 cuộc điện thoại thôi mà happy zậy á. Sau đó tự nhiên mình nhớ đến someone :)). Cho nên mình quyết định, từ nay sẽ sống theo cảm xúc. Nếu nhớ ai thì nói ra, nếu thích hay ghét ai thì cứ tự nhiên thể hiện. Sau vụ động đất ở Crescent vừa rồi tự nhiên thấy lỡ như năm nay là tận thế, rồi trái đất cũng không sống được bao lâu... Thôi thì chúng ta cứ thể hiện tình cảm yêu thương cho mọi người xung quanh đi. Giống như cá mập nói, đó là tình yêu cao thượng, không cần phải được đền đáp lại. Ô, cảm thấy cũng không khó lém nha :D

Zạo này nhiều việc làm mình đi làm cũng hơi bị tress nha. Nhưng may wé, có 2 ngày nghỉ cuối tuần, vui vẻ, sạc năng lượng đầy đủ rồi! 

Mọi người tuần mới vui vẻ nàooooo!

Đến giờ đi chà nhà tắm rồi! :D

Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2012

thế là thế nào?!

Tối thứ 7 đang ngồi chơi game line98 với nghe nhạc, tự nhiên ngồi nghĩ vài chuyện thấy bức xúc quá nên vào đây viết ra. ;))

Thật ra cũng chẳng có gì, có lẽ do mình quá để ý thôi. 

Là vầy. Mình thật không hiểu sao nhiều người đi làm mà cứ than thở miết. Một vài người bạn của mình thấy than nào là làm mệt ơi là mệt, rồi lương thì ít, rồi thì bị bóc lột, rồi thì là đi làm chả vui gì. Hôm qua mình còn nghe đi nghe lại câu "Ở đây chỉ vì môi trường, đồng nghiệp tốt, hay là ham zui với mọi người nên mới ở lại, chứ không thì đã đi rồi". Hay là mục tiêu ở đây chỉ là từ 9 tháng đến 1 năm để có cái tiếng rồi sẽ đi...

Mình thấy thật là nực cười!

Tuổi còn trẻ thích đi đâu thì đi, nếu thật chán như vậy thì nghỉ quách đi. Nói thiệt nha, hội họp tụ tập nói chuyện là để làm gì. Chính là để chia sẻ, kể chuyện vui vẻ, giúp xả stress sau một ngày làm việc vất vả. Sao bây giờ toàn nghe miết những câu than thở rồi nhận định như vậy. Cho nên mình thấy thôi thà đi về sớm, ăn cơm coi phim đi ngủ còn có ích. Những conversations đại loại như vậy, mình nghe đã nhàm và thấy hơi bị khó chịu. Và xin lỗi đã không hào hứng lắng nghe lắm. Nếu đã dám nói thì hãy dám làm. Khó chịu nhất là kiểu chỉ được cái miệng!
 
Cũng có thể sau vụ mid year performance review nhiều người không happy lắm về kết quả mình nhận được. Nhưng mà còn nửa năm để phấn đấu cơ mà. Chẳng lẽ mọi người hồi đó đi học mỗi tháng nhận được sổ liên lạc, thấy điểm thấp thì tháng sau không muốn cố gắng hả? Có người nói thế giới của người lớn thiệt là đáng chán. Ờ mình thấy nếu chúng ta cứ hành xử như vậy thì chúng ta đáng chán thật đấy! 

Với lại, ờ, kết quả review của mình tốt thì sao? Mình cũng có thể cảm thông chia sẻ với những người bạn khác mà. Sao có người lại khiến mình cảm thấy việc đánh giá này là không công bằng nhỉ. Với lại làm như mình không hiểu cảm giác thất vọng khi đi đánh giá kém í. Mà nói thiệt mình không thấy hổ thẹn gì với kết quả tốt đẹp mình đạt được hết. Bởi vì mình earn được mà! Và mình cũng sẽ cố gắng hơn để duy trì nó trong nửa năm tới.

Có người nói mình là con người lạc quan, nên nhìn cái gì cũng thấy nếu cố gắng sẽ có kết quả tốt đẹp. Thật ra trong những việc li ti mình cũng bi quan chớ bộ. Ví dụ đi chơi mình là người sợ trời sẽ mưa. Hay mình làm rùm beng lên 1 chuyện hết sức cỏn con. Cái vấn đề ở đây là mọi người nên nhìn bức tranh tổng thể một cách lạc quan. 

Và mình cũng không thể chịu nổi kiểu nói xấu quá nhiều như vậy. OK mình công nhận ai cũng có khuyết điểm nha, nhưng 1 khuyết điểm cũng sẽ bù lại bằng 1 ưu điểm. Sao có người thích đi nói xấu người khác rồi lôi toàn những khuyết điểm ra nói nhỉ. Rồi còn thể hiện thái độ căm ghét ra mặt nữa còn trước mặt thì cười cười mới giả tạo làm sao! Đối với mình mà nói cho dù người đó có điểm xấu gì đi nữa, họ cũng nên được respect. Mà nói thiệt nha, mình nghĩ những điểm tốt mình học được từ [người mà bạn nói xấu í] còn nhiều hơn những điểm xấu mà bạn thấy đó. Nói thiệt nha, có bao giờ bạn tưởng tượng ra nếu người khác nhìn vào bạn rồi toàn thấy những điểm xấu của bạn, liệu bạn có thấy buồn không. 

Hờ, nói chung thì:

1) Mình đã hứa với Ped là sẽ không than thở chuyện đi làm cực nhọc vất vả thế nào. Trên facebook hay blog mình toàn kể những phi vụ ăn chơi phè phỡn... Rule of work: "Đừng để cho người khác thấy bạn làm việc vất vả như thế nào." Theo mình những người thích "để người khác thấy mình làm việc vất vả thế nào" 1) là những người thích khoe sự bận rộn của mình trong khi bản thân họ lại chẳng tự tin mấy, rằng sự bận rộn của mình thật sự có ích cho xã hội.Và 2) có lẽ họ cũng chẳng vất vả gì, nói dối thôi! 


2) Mọi người nghĩ lại đi, ba mẹ mình đã vất vả cực nhọc như thế nào để nuôi mình. Không được làm ở một nơi tốt như vậy, tiện nghi như vậy, có nhiều cơ hội học tập như vậy. Rồi ba má cũng phải gánh nhiều nỗi lo khác trong cuộc sống. Nhưng mình chưa bao giờ nghe ba má mình than thở chuyện đi làm, hay mang những giận dữ trong công việc trút lên đầu con cái. Vậy tại sao mình mới là trứng nước chưa nở lại học đòi đi than vãn, làm cho bản thân già cỗi xấu xí đi nhỉ. 

3) Rồi mọi người có nghĩ đến những người đang vất vả chạy việc hay chạy ăn từng bữa chưa. Hay có nghĩ đến tỉ lệ thất nghiệp ở Việt Nam hiện nay hay tỷ lệ sinh viên ra trường chưa kiếm được việc bây giờ chưa. Hay là đơn giản nhất, cứ đem mức lương mình hưởng bây giờ ra so với một vài nghề nghiệp lương không cao trong xã hội đi. Nếu làm chuyện đó trước khi than thì chắc... sẽ bớt than đi á. 

4) Có người nói: "bị bóc lột với đồng lương trả không xứng đáng". Tại sao không nhìn thấy một cơ hội học tập rất lớn và một career path rất tốt nếu phát triển đúng đắn nhỉ? Thế nào mới là không bị bóc lột? Với lại please, là do bạn không hứng thứ muốn học hỏi tìm tòi thôi. Là do sau mỗi ngày làm việc chỉ muốn thoát khỏi chỗ làm thật nhanh thôi. Cho nên ngày nào cũng trôi qua như vậy. Mà mình nói level kiến thức kinh nghiệm không tăng lên thì có lẽ cũng bye bye sớm thôi. Cho nên những người vừa đi làm vừa đi học chưa chắc mình đã nể. Mình chính là thích những người vừa đi làm vừa đi học, mà hai cái đều giỏi. Sự nỗ lực trong 2 thứ đó sẽ được đền đáp xứng đáng. Với lại mình tự hỏi, ngồi than miết thì lấy đâu thời gian mà phát triển bản thân nhỉ!

Vậy đó. Nhắn nhủ với các bạn trẻ và với mình là không nên than nhiều quá. Be positive một chút. Chịu khó chăm làm một chút. Đối xử với người tốt một chút. Nếu một chút cũng không làm được thì làm sao đòi làm những cái to tát vĩ đại nhỉ? 


Thôi đi chơi game tiếp!

À hôm nay đi hội chợ hàng Thái Lan với mẹ và nhà ngoại, vui phết. Mua được 1 cái túi xách với 1cái vòng. Đại khái đi Thái vừa rồi chả mua gì cho mình nên giờ... mua bù. hahaha. 

Mọi người, chủ nhật vui vẻ và tuần mới vui vẻ nốt! :D

Thứ Năm, 5 tháng 4, 2012

How I met your father.

I first met someone 1 year ago. 

We watched Iron Man 2 together and both felt the movie was extremely boring. Though I really much enjoyed seeing him for the 1st time. He was exactly the type I like: wearing glasses, dark green polo T-shirt with jeans and a back-pack. I was really shy back then so we just kept watching the 2 hour 30 minute long movie and said goodbye.

Time flies... It seems we have 2 separated lives with no coincidence. There was time I thought we could not be friends after some misunderstandings. Yet sometimes when I drove home along lightening streets wondering what that busy guy is doing. 

We exchange emails sometimes. They're short with 2 or 3 lines. We wrote more this year. Then we chatted again and even SMS. Again, those are every short messages. Most of the time when we talked, I told him I was eating something and he sent back this icon :|  . That makes me thinking we are in "You got mail", a movie of two persons living in New York, falling in love through emails though they hate each other in real life. 

On Tuesday, 13rd, March (is it a nice day?), we met the second time. I caught the shuttle bus heading back Kumho at 7:00 p.m and walked to Diamond. There he was, waiting at 13rd floor with 2 tickets and calling to my phone. We watched "This means war" and I even enjoyed another "movie" played by 2 sitting next :)). 

After the film, he told me to find some place to eat. We walked to a small food stand that I have never been before. When he ordered a dish of fried rice, I wondered if he was that interested in eating rice on a date. Then he asked for 2 small bowls and I understood :).

We really had great time eating and laughing. I smiled a lot, don't know why. I didn't feel shy like the 1st time, just like 2 people having talked a lot and then they met. Those small funny and witty short conversations, I would like to keep for myself only. 

Around 9h30 after dinner, I walk around the street and told him I wanna eat ice-cream. We knew we hardly could find ice-cream around the place. He told me to walk back to Kumho. There we sat a Coffee Bean, a quite place inside with a group of Korean business man talking out loud. 

Then he asked: "What language are they using, Korean or Japanese?"

"Korean definitely" _ answered me. 

"How do you know?" 

"Because it's definitely not Japanese" (I studied Japanese so I knew it clearly)

He laughed and said: "I think it's Korean. They don't let their enemies go to their place."

I smiled and thought "Huh? You already thought a lot :p"

So we talked until 10:30. It's late to me because I usually get home at 10:30 the latest. We said goodbye and I hurriedly head home.

----------------

Monday next week we are going to eat seafood at district 10. I don't know much about eating place around the city so just let him set plan he he. Though he didn't tell, I knew he would have to travel a long way to pick me up at Kumho. I also knew he's already worked before graduation but I'll keep silent because he seems to really much enjoy his fake "unemployed" status every time we talk ;)). 

He told me to save him a Thai bath after my trip. I saved him one and I will bring him the Starbucks Coffee serviette, just like the last time I gave him Coffee Bean serviette and asked him to keep it for memory. Guess we should have a collection of serviettes at every coffee shop we come. 

I do have respect for this one, for many reasons that I happened to know. And I felt lucky we had that second chance, to make thing right. I have a simple hope that when I get busy with my studying and he get swallowed in his job, we still have time hanging out, to laugh and to...eat :D. This strange relationship, when it will start, when it will end, I don't really care much. Just enjoy every single time we meet! 

---------------
 
And kids, is it the story of how I met your father? I still haven't known yet =)) ha ha  (like I still haven't known how many of you I will have =)) )

-----------------

This entry is written on my annual leave. I felt much happy today talking to someone and can have dinner with my family. I haven't had dinner with my mom and dad for such a long time...mostly because I get home late :)

Nice week everyone. Weekend is coming!