Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012

Khách qua đường, vội vã


KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ

Phiêu A Hề


Nghỉ xuân

Thẩm An không thể nào thích được Tết năm mới. Tiếng ồn, không khí đầy mùi pháo giống như một bãi chiến trường. Đêm giao thừa, trời chưa tối nhưng pháo đã nổ liên tiếp.

"Mỗi năm cứ đến ngày này lại nghĩ đến người dân nước Iraq chắc cũng sống trong hoàn cảnh này. Chẳng qua là tiếng súng nổ thay bằng tiếng pháo mà thôi."

Tiếng pháo bên nhà hàng xóm kêu rất vang, tưởng như cửa kính bằng thủy tinh cũng rung lên sau mỗi tiếng nổ. Ôn Tĩnh Nhã ôm một đống chăn mềm trước bụng,

"Đáng tiếc, năm ra không được ra ngoài xem pháo hoa, phải nằm canh nhà."

"Em từ nhỏ đã không ưa mấy hoạt động này. Nhớ năm nào đó nhà nước cấm đốt pháo, mấy bạn học mặt buồn xo, có mỗi em thấy vui. Cuối cùng có thể tận hưởng một kỳ nghỉ lễ yên bình. Ai ngờ mới vài năm lệnh cấm đã bị bãi bỏ."

"Thật trùng hợp, Trình Thiếu Thần cũng rất ghét Tết năm mới. Không phải vì tiếng pháo ồn ào mà do năm mới trong nhà có quá nhiều người."

Ôn Tĩnh Nhã ngáp một cái, lười biếng nói: "Hồi nhỏ em không thích Tết sao? Thật kỳ lạ. Lớn rồi không thích mới coi như bình thường. Lúc nhỏ Tết đến có quần áo đẹp, lại có tiền lì xì, chị còn nhỏ chỉ mong mỗi năm mới tới."

"Nhớ có năm một cậu nhóc hàng xóm đốt pháo hoa trên ban công, không may pháo rớt dưới chân em, làm sợ muốn chết."

"Aii, nghe kể chị lại thấy xấu hổ, nhớ có năm chị với Thiếu Thần..."

Trình Thiếu Thần đang ngồi trong góc phòng, nghe có người đề cập đến tên mình nên quay mặt nhìn sang hai người. "Hai người đang nói xấu về anh?"

"Trình Thiếu Thần, trên danh nghĩa cậu là em rể thôi, đừng có không phân biệt lớn nhỏ nha."

Trình Thiếu Thần đúng là đàn ông tốt, không cùng phụ nữ tranh luận. Thà sớm nhận thua tiếp tục chủ đề nói chuyện với Trình Thiếu Khanh. Ôn Tĩnh Nhã thiếu đối thủ, thấy thừa thắng xông lên cũng không vui, tiếp tục may áo gối cho em bé, vừa thêu vừa cùng Thẩm An trò chuyện dăm ba câu.

Bàn tay cô ấy nhỏ nhắn thon dài nhưng lại không phải dùng vào việc tinh tế này, cứ cách hai phút lại bị kim đâm vô tay, liên tục rên la. Lúc đầu mỗi khi cô ấy kêu lên hai người đàn ông phía bên kia còn nhìn qua một chút, về sau cũng không thèm để ý, chỉ có Thẩm An thấy hết hồn mỗi khi cô ấy bị kim đâm.

"Tĩnh Nhã, một là em bỏ đi đừng làm nữa, hai là nhờ em dâu thêu giùm. Hoặc là em đừng kêu nữa, Tết rồi còn bị em dọa đến mệt." Trình Thiếu Khanh bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Anh tưởng em thích thêu hả? Là mẹ anh nói trong nhà phải có người thêu thùa đứa bé sinh ra mới khỏe mạnh. Mà mẹ lại không chịu thêu. Anh nếu không giúp được thì xin mời đừng đụng đến em, OK? Ôn Tĩnh Nhã tức giận, lúc này mặt có phần nghiêm lại.

Trình Thiếu Thần ho nhẹ một tiếng: "Anh, vừa rồi nói đến đâu rồi?"

"A, vừa rồi chú đang nói, hiện nay An Khải đang bành trướng quá nhanh, mấy ông già không có đầu óc gì."

Ôn Tĩnh Nhã cười nhạo một tiếng, không thèm nói thêm, tiếp tục ngồi thêu, kết quả làm thành một đống bùi nhùi, buồn bực hít một hơi thật sâu.

"Chị dâu, nếu thấy không được để em làm cho, chị cứ vậy làm em bé sợ mất." Thẩm An tiếp nhận công tác, mau chóng thêu xong, thêu chừa lại 10 cm cuối thì đưa cho Ôn Tĩnh Nhã thêu tiếp..

Hai em họ Trình ngồi uống trà, Trình Thiếu Thần châm trà, Trình Thiếu Khanh uống. Thẩm An ngẫu nhiên ngẩng đầu lên thấy động tác pha trà của anh vô cùng thuần thục, không nhanh cũng không chậm, toát lên một vẻ thản nhiên lại đẹp mắt. Trước giờ cô chưa từng thấy qua, cũng như chưa từng nghĩ tới bởi vì Trình Thiếu Thần chưa bao giờ uống trà.

Hai cô ngồi không nói lời nào, có thể nghe được cuộc trò chuyện của hai anh em.

"Thiếu Thần, cậu không muốn bỏ công ty kia đi anh còn hiểu được, hiện tại còn muốn mở công ty riêng, vất vả vậy để làm gì? Không bằng về nhà giúp đỡ gia đình. Cậu chỉ cần dùng phân nửa khả năng là đổi lấy mấy chục lần lợi nhuận, chẳng lẽ không cảm thấy tốt?"

"An Khải không có chỗ cho em."

"Sao biết không có chỗ. Cậu so với người khác biết đây không phải lĩnh vực anh hiểu rõ. Một mình anh phải chống đỡ rất vất vả rồi. Cậu với ba giận nhau, hai người gây chiến kết quả hại đến anh."

"Ông già không phải dung nạp được rất nhiều nhân tài sao?"

"Người ngoài làm sao có được sự tín nhiệm như người cùng một nhà?"

"Anh sẽ có ngày chết về cách nghĩ này. Người tín nhiệm nhất thường là người không an toàn nhất. Em đề nghị anh mang hết mấy người có quan hệ thân thích cách ly, bố trí quản lý tầng bên ngoài anh lại không nghe. Còn nữa, làm sao anh biết người trong nhà sẽ có lúc không hại anh?"

"Cho dù bị người trong gia đình hại, anh cũng tình nguyện."

"Bởi anh hiếu thuận, trung thành vậy mới bị ông già chi phối."

Hai người họ nói chuyện rất nhỏ, nhưng Trình Thiếu Thần nói xong câu này, Ôn Tĩnh Nhã tự nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua họ, ánh mắt có chút khác thường. Sau đó cô quay sang Thẩm An cười nói tiếp tục bàn luận:

"Hồi trước có người bạn làm chung nói chị lúc mang thai không nên tức giận, nếu không con sinh ra sẽ nóng nảy. Nhịn không được cũng phải nhe răng cười."

"Nè em đừng cười, cái này có căn cứ đó. Hồi xưa mẹ chị nghĩ chị rất hiếu động. Lúc trong bụng mẹ đã rất phá, mọi người đặt tên trước là "Tĩnh Nhã", hi vọng chị bớt phá một chút. Ai ngờ hoàn toàn vô ích. Hồi nhỏ chị rất giống con trai, không chơi với hội con gái bao giờ.”

 "Chà, em thêu đẹp quá. Bây giờ không kiếm đâu ra mấy cô gái thành thị biết thêu thùa may vá như em."

"Hồi trước em có học một khóa thêu thùa"

"Tên của em cũng rất hợp với người. Hồi trước chị còn nghĩ nếu tên và tính tình khác nhau, tốt nhất chị nên đặt biệt danh cho con là 'Náo Náo', nghe cũng hay. Nhưng mà tên này hơi bình thường.

"Tên Náo Náo nghe rất hay." Thẩm An bật cười.

"Khi nào chị sinh?"

"Tháng 3. Lúc cây trái ra hoa thì chị cũng được tự do."

Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012

Khách qua đường, vội vã


 KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ

Phiêu A Hề



Gặp lại Giang Hạo Dương thật sự là chuyện ngoài ý muốn.

Anh xuất hiện ngay đúng chỗ cô đi công tác. Cô đi tham gia một hội nghị do chính phủ tổ chức, nhìn thấy anh trên đài chủ trì. Nhìn từ xa, cô không nhìn rõ dáng người anh, nhưng giọng nói của Giang Hạo Dương trong hội trường vô cùng rõ, vô cùng tốt, từng chữ từng chữ chảy vào tai cô.

Thẩm An tự nhiên nhớ lại, ngày đầu tiên nhập học ở đại học cô với Giang Hạo Dương có chút ấn tượng. Trong hội trường lớn chào đón tân sinh viên, anh đại diện toàn thể sinh viên đọc diễn văn, chính là dùng giọng nói bình tĩnh này khiến cô bạn học bên cạnh kinh ngạc: "Giọng anh ấy hay quá đi. Học trưởng trường mình có thể kiêm làm MC cũng được." Nhưng tại sao cô với anh quen biết nhiều năm lại quên mất họ lần đầu tiên gặp nhau ở đâu. Trong trí nhớ của cô, anh xuất hiện lần đầu vào lúc cô vô tình nghe lén được cuộc điện thoại.

Hội nghị ở xa tập đoàn Chính Dương, buổi trưa không thể về công ty, Thẩm An đến một cửa hàng thức ăn nhanh ăn cơm trưa. Cô bước vào, cảm thấy quen thuộc với cách bài trí ở đây, nơi này ngày trước cô cùng Giang Hạo Dương hay lui tới. Lúc anh tăng ca, tưởng 6 giờ có thể gặp, không ngờ 6 giờ rưỡi hơn người vẫn không thấy đâu. Về sau, Thẩm An thường bắt xe đến đây, đi lòng vòng dạo phố shopping. Khu này có nhiều chỗ rất thú vị. Có khi cô mua một tờ tạp chí, ngồi trong quán nhỏ, gọi đồ uống chờ Giang Hạo Dương. Thường chưa xem xong anh đã tới.

Thật ra lần cuối cùng tới đây cũng không lâu lắm nhưng cô thấy dài dằng dặc. Thẩm An nhớ chỗ này có món gạch cua vô cùng ngon, món cháo thịt cũng rất ngon. Nhìn giờ cũng đã trễ, người đi ăn trưa thưa thớt, cô im lặng cúi đầu ăn cơm. Ăn rất nhiều, đến khi sắp ăn xong cảm thấy có người ngồi vừa ngồi xuống đối diện mình. Thẩm An ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện miệng đang đầy ụ thức ăn, ngại muốn chết. Cô cười cười nhìn người ngồi trước mặt. Một lúc sau không thấy động tĩnh gì, cô tiếp tục cúi đầu ăn nhưng nghĩ lại thấy hơi thất lễ bèn hỏi:

"Không ăn sao?"

"Đã ăn rồi. An, đã lâu không gặp."

"Cũng không lâu. Vừa rồi mới thấy anh trên khán đài."

Thẩm An cảm thấy câu nói đùa này của mình thật nhạt nhẽo, bản thân còn thấy lạnh người. May sao Giang Hạo Dương bật cười đúng lúc, nếu không cô càng cảm thấy không khí càng kỳ quái. Anh không có ý đứng dậy bỏ đi, cũng không nói chuyện. Thẩm An tự nhiên không muốn ăn nữa, đứng dậy ra ngoài quầy tính tiền. Giang Hạo Dương nói với bà chủ quán:

"Ghi sổ cho cháu đi"

Thẩm An há miệng kinh ngạc, nói không nên lời, bà chủ tiệm hình như cũng nhận ra cô:

"A, cô gái đã lâu không gặp. Hai người..."

Đúng là đầu óc người kinh doanh, nghĩ có lẽ không hay nên bà chủ không nói gì thêm, chỉ nhìn Giang Hạo Dương cười cười:

"Cậu lâu rồi không tới, tiền lần trước cậu trả còn dư rất nhiều." "

Không sao đâu dì, cứ tính thêm lần này đi."

Mùa xuân lại tới, cây cối xanh tươi, gió cũng nhẹ hơn, chỉ là trong không khí vẫn vô cùng lạnh. Hai người đi cạnh nhau, bên này là quảng trường rộng một mảng xanh um cây cối, bên cạnh có một cửa tiệm chụp ảnh nổi tiếng, mỗi ngày đều có người đến lấy hình. Một nhóm chụp hình cưới ở trước mắt. Có người chỉnh áo khoác, có người gọi điện thoại, có người đang gào to, cô dâu xinh đẹp cùng chú rể đẹp trai khiến người đi qua ngoái lại nhìn.

Sau đó cô nhìn thấy một cặp vợ chồng già, tóc hoa râm, cũng mặc âu phục lễ cưới. Hai người đi đứng không vững, phải dựa vào nhau. Tình huống này thật buồn cười, có người qua đường cười cười chỉ trỏ. Nhưng ông lão không coi ra gì, vẫn giữ nụ cười đến sáng lạn.

Thẩm An thấy thật xúc động, đáy lòng len lỏi cảm giác dịu dàng, không ý thức được mình đang nhìn hai ông bà mà mỉm cười. Cô đứng lại thật lâu, hai ông bà trước khi đi chỗ khác còn vẫy tay với cô, Thẩm An mới phát hiện mình đứng thất thần nãy giờ.

"Chuyện vui của em cũng sớm tổ chức đi."

Giọng nói của Giang Hạo Dương vang lên bên tai, dọa Thẩm An muốn nhảy dựng lên. Cô phát hiện mình quên mất Giang Hạo Dương đang đi cùng.

"Anh nghe ai nói?"

Thẩm An theo phản xạ hỏi lại, cảm thấy hơi sai lầm.

"Dạo gần đây nghe nói Trình tổng mua một khu nhà cao cấp, còn tiến hành bài trí..."

Giang Hạo Dương mang theo ý cười, nhưng nhìn ra vẻ mặt nghi ngờ của Thẩm An anh dần dần thu lại nụ cười. Giọng lại mang chút chần chờ:

"Em không biết sao?" Sau đó hỏi thêm: "Là nghe đồn, không cần để ý đâu."

Thẩm An thật ra không hề biết, hoặc là Trình Thiếu Thần đã nói qua nhưng cô không để ý. Chỉ là lúc này cái cô quan tâm không phải là chủ đề này.

"Anh muốn tham gia hôn lễ của em không?"

"Có, nếu em mời anh."

"Ừ, em sẽ nhớ gửi thiệp mời cho anh."

Thẩm An buổi chiều quay lại công ty, tạm thời sửa lại kế hoạch công việc, đến công ty quảng cáo và trung tâm triển lãm thu xếp tiến độ, sau đó đi khảo sát nhà máy sản xuất mới. Kết quả làm xong việc, trời vẫn còn sáng thoáng chốc bóng tối đã bao trùm. Cô đột nhiên rất muốn gặp Trình Thiếu Thần.

Gọi cho anh, nghe giọng nói trầm thấp:

"Đang họp, buổi tối có tiếp khách. Anh khi nào rảnh gọi cho em...Có chuyện gì sao?"

 "Không có gì. Anh đi đi."

Cô đang chán muốn chết, phát hiện đại khái buổi chiều đi bộ nhiều, đôi giày bị hở mũi. Thật ra mang sửa là có thể mang được nhưng vẫn đi mua một đôi mới, đôi cũ bỏ vào thùng rác. Nghĩ lại đôi giày cũ cô vô cùng thích, lúc mới mua rất yêu quý, cảm thấy có chút ân hận.

Sau đó cô đến một quán cà phê ngồi ngây ngốc 1 tiếng đồng hồ, ăn 3 ly kem to đến khi cả người rét run mới đến một quán đồ nướng, ăn rất nhiều que nướng. Một mình cô đi ăn đồ nướng thật là ngại, cô phải ngồi một góc, buông màn trúc, làm phiền cậu bồi bàn hết sức. Kết quả ăn uống lung tung dạ dày vẫn không đâu, thật là kỳ tích.

Nhìn lại thời gian, đã rất tối rồi, chỗ cô ở lại ít người. Trình Thiếu Thần có nhà ở khu này, chi bằng đi xe đến đó tá túc một đêm. Nhưng cô nhanh chóng bỏ đi ý niệm này trong đầu, chuẩn bị gọi taxi thì thấy một tiệm bang đĩa nhạc và phim. Đang nghĩ chuyện vào đó dạo vài vòng.

Trong cửa hàng bật vài bản nhạc jazz cũ nghe rất hay, vì thế cô ở lại thật lâu. Nhân tiện đào được một số lớn phim bản cũ, cuối cùng quyết định mua hết. Thẩm An mê phim điện ảnh, đặc biệt thích những phim bản cũ. Trình Thiếu Thần gọi tới, bên kia điện thoại rất ồn ào, âm nhạc lại có chút mờ ám. Cô ngây người, trong lòng nghi ngờ người này đang ở câu lạc bộ đêm. Cảm thấy nhàm chán cực điểm, Thẩm An trả lời qua loa vài câu, nói mình đang ở nhà coi phim rồi dập máy.

Lúc tính tiền, anh chàng bán hàng vừa hướng đĩa vào máy đọc mã vạch vừa thao thao nói chuyện qua điện thoại. Có lúc hứng lên cũng tán gẫu vài câu với Thẩm An:

"Chà, cô sưu tập hả, một lần sao mua nhiều vậy? Cô muốn xem đến khi nào? Chắc là fan cuồng phim, chỉ là tôi nhìn cô không có phong cách này."

"Ah, toàn là phim của Hepburn. Cô khác với mấy cô kia, sở thích của cô cũng đặc biệt nha."

"Tôi cảm thấy mình không khác gì người bình thường."

"Nói lung tung nói lung tung. Sao có thể nói vậy được. Ah, bản "Love on diet" thật là buồn chết đi được. Đúng rồi kết thúc thế nào, tôi không hiểu phim này muốn nói về cái gì."

Lúc ra khỏi cửa, vô tình thấy xe của Trình Thiếu Thần phía trước.

"Cô gái nói dối, coi chừng mũi dài ra." Anh trên người còn mùi rượu nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, ngay cả tóc và cà vạt vẫn gọn gàng.

"Uống say lái xe, sao cảnh sát không bắt anh."

Thẩm An nhìn anh coi thường nhưng vẫn ngoan ngoãn theo người này về nhà.

"Sao?"

"Sao anh biết em đang ở tiệm băng đĩa?"

"Em đoán xem."

"Nghĩ không ra"

"Ngốc, anh cũng không nói cho em."

"Hừ, đồ keo kiệt. Không nói thì không nói".

--------------------------------------------

Thẩm An mơ hồ buồn ngủ, Trình Thiếu Thần đã tắt đèn. Trong phòng rèm che cực tối, cô mở to mắt cũng không nhìn thấy gì.

"Trình Thiếu Thần, anh muốn kết hôn với em sao?" Giọng Thẩm An vụng về vang lên.

"Em vẫn thấy anh đang đùa giỡn với em?" Thanh âm của Trình Thiếu Thần cũng có chút mơ hồ.

"Anh thật sự bị em đánh bại rồi."

Thẩm An trầm mặc không nói gì.

"Em nghĩ cẩn thận rồi chứ, muốn gả cho anh?"

 Im lặng một lát.

"Ừ, tự nhiên thấy, gả cho anh cũng tốt..."

Trình Thiếu Thần trong bóng tối buồn cười:

"Lời này từ miệng em nói ra, thật là lời khen ngợi tột bậc...Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?"

Cô suy nghĩ một chút, ngượng ngùng nói:

"Hôm nay thấy một đôi vợ chồng già chụp hình cưới, thấy cảm động, tự nhiên cũng muốn mặc áo cưới."

"Đơn giản vậy sao?"

Lại nói thêm..

"Anh thông minh, có năng lực, đẹp trai tiêu sái, lại có tiền... à, có tiền đồ. Em phải nắm bắt cơ hội, về sau hối hận không kịp. Làm người không thể gây khó bản thân được, anh nói có đúng không."

Trình Thiếu Thần cười thành tiếng: "Tuy là mấy lời này nói ra không được thành khẩn, nhưng anh cảm thấy thật thoải mái. Còn gì nữa không? Hiếm khi được em khen, khen thêm vài câu đi."

"Hết rồi."

Thẩm An trở mình chuẩn bị ngủ, kết quả lại là một lựa chọn sai lầm. Vừa xoay người Trình Thiếu Thần đã tiến đến ôm cô vào lòng, cảm giác được anh hôn lên trán, lên mắt và mũi.

Có lẽ Trình Thiếu Thần ít khi nào có cử chỉ ôn nhu kỳ quái, Thẩm An cảm thấy có chút tội lỗi, kề sát cổ anh nhỏ giọng:

"Thật ra hôm nay phát hiện, nếu anh có người khác, em cũng cảm thấy có chút đau lòng."

"Có chút đau lòng?" Trình Thiếu Thần hôn lên tai Thẩm An nói nhỏ hại cô ngứa muốn chết, thuận tiện hung hăn cắn lên cổ anh một cái.

"Được rồi, không chỉ một chút. Em sẽ vô cùng vô cùng đau lòng. Đau lòng muốn chết, đau đứt gan đứt ruột. Anh vừa lòng chưa?"

"Coi như tạm hài lòng" Trình Thiếu Thần dịch ngón tay lên cổ Thẩm An, nhè nhàng nói:

"An, răng của em rất sắc, anh phải tiêm vắc xin phòng bệnh. Còn nữa, tài ăn nói của em thật rất kém, mấy lời khách sáo này nói cũng không xong."

"Anh đi chết đi!"

Cô đang nghĩ muốn đá Trình Thiếu Thần một cái, kết quả hai chân bị chân anh cuốn lấy. Cô lại muốn đánh anh, kết quả tay cũng bị bắt được. Thẩm An giãy giãy cả buổi không xong, hai người nằm trên giường cười nói vui vẻ.

------------------------------------------------

Blog của Thẩm An: Cảm giác sắp lấy chồng thật ra không tốt lắm, giống như đêm trước khi thi học kỳ, lo lắng, căng thẳng, hồi hộp. Nhưng bất luận thế nào, cảm giác so với người bị vứt bỏ hay người bỏ đi tốt hơn nhiều.


Đại khái hôm nay ngủ mê mệt từ sáng đến chiều. Tỉnh dậy ăn xong lại đau bụng. Đau lưng quá không ngủ tiếp được. Dạ dày càng ngày càng không tốt. Lâu lâu làm 1 chương thấy cũng hay hay. 

Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2012

mai mai la bao xa.

Hi, mọi người khỏe không?

Lâu rồi không lên blog. Thỉnh thoảng ghé vô đọc truyện đang edit dang dở, thấy tay nghề cũng lên tay (:D, lại tự sướng). Mấy chương gần đây mình edit cũng hay chứ nhỉ J?

Ah lý do bỏ bê blog ngoài mấy thứ như quá bận, cả ngày ngồi máy tính thì còn có nguyên nhân khác. Thường cuối tuần có mở máy tính lên, nhưng mà là ngồi viết mail cho một người. Sau này không còn lý do gì viết cho người đó thì làm bánh. Làm xong dọn dẹp đi ngủ là vừa. Có khi coi phim, online bằng điện thoại…chung quy là không đụng đến laptop.

Có lúc nhắn tin. Nhưng mà sau này không còn lý do để nhắn nữa. Hôm bữa cá mập hỏi mình: ghê ta, nhớ số điện thoại không lưu tên luôn. Thật ra mình có nhớ số đâu, cũng không nghĩ ra nên lưu tên gì. Thỉnh thoảng lúc nhàm chán lấy ra coi ngồi cười cười.

Hôm nay hơi mệt, nhưng nằm hoài không ngủ được. Hồi nãy gặp bạn đại học. Cơ hội hiếm có mới đủ 6 đứa, tổ chức sinh nhật của khủng long và mình. Con rùa nói mình đang bị stress. Triệu chứng cùa stress là gì? Nếu mà là cảm giác làm không hết việc, cảm thấy lúc nào cũng không đủ. Sáng phải đi xe máy đến chỗ làm vì sợ hôm nay về trễ quá không bắt kịp bus. Tự nói hôm nay đi xe phải làm xong hết việc, cuối cùng 9h lết về nhà nhưng việc vẫn không xong. Tự nhiên muốn quay lại thời gian làm công việc cũ, sáng vào làm, nói cười vui vẻ, ăn trưa xong còn có thể bò ra bàn nằm 1 nghỉ 1 chút. Con bây giờ ăn trưa xong phải đi đánh răng rồi ngồi ngay vào bàn, có khi vừa cất đồ xong là điện thoại bàn lại gào lên, email ầm ầm chạy tới. Mọi người có biết cảm giác đổ nước vào 1 cái bình nhưng đổ hoài không đầy không? Cứ đến cuối ngày xử lý xong 1 đống email, đến sáng hôm sau 1 đống lại đổ vào. Nhiều khi tức quá muốn delete all luôn.


Chà, nói chung không nên hù dọa các em nhỏ non nớt mới ra trường =))

Mình tự hỏi: là mình làm việc kém hiệu quả hay là mình bị giao quá nhiều việc. Có nhiều khi ngồi làm như 1 cái máy, trong đầu có 1 câu hỏi cứ vang lên: “Làm chuyện này có ý nghĩa gì không? Có ý nghĩa gì không?”

Là con rùa nói mình đã đến giai đoạn tự vấn bản thân.

Hôm nay ngồi nghe 1 người nói ai kia sắp đi du học.

=))))).

Không phải nó cũng nằm trong dự tính của mình sao? Vậy sao còn thấy đau lòng?

Trước giờ có bao giờ mình được thông báo chính thức đâu? Chỉ là qua người thứ 3, qua trung gian. Mình là ai chứ? Hay nói theo kiểu truyện ngôn tình TQ: là em tự đa tình thôi.

Tất cả những người mình thương yêu đều từ từ rời bỏ mình. Có người cũng đã định sẵn sẽ phải rời đi. Không phải cũng nên học cách chấp nhận sao?

Hôm nay mình nhớ lại rất nhiều chuyện, rạp chiếu phim, 1 năm trước, 1 năm sau, rạp chiếu phim. Coffee Bean, quán ăn, quán ốc, quán cà phê, đi bộ, tin nhắn, email. Thật là ngắn ngủi. Những cái mình nhớ chỉ có vậy.

Có lẽ chúng ta chỉ có duyên đến đây.

Hôm bữa ngồi đọc lại Mãi mãi là bao xa, trong đó hình như có 1 câu đại loại như chỉ cần 1 đoạn tình cảm ngắn ngủi nhưng rực rỡ, chỉ cần vậy để nhớ là được.

Rồi sau đó thì sao? 1 năm 2 năm rồi 5 năm. Có lẽ có ngày mình cũng sẽ đi lướt qua nhau như những người xa lạ mà thôi.

Đau lòng thật. Nghĩ là không gặp lại đã đau lòng rồi. Sau đó còn tự an ủi, thật ra cùng 1 nước mà, có khi tháng 1 năm sau có thể gặp mà. Bây giờ thì sao? Cách nhau cả 1 đại dương. Chẳng lẽ lại an ủi mình ít ra có thể chung 1 bầu trời .

Thật nực cười. Mình thật là ngốc.


Không nói nữa. Cuối tuần sau sẽ có chuyện thông báo. Nếu có =)). Ngủ ngon mọi người. Mệt mỏi quá rồi.