Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

....

Hom wa tu nhien nghe duoc mot tin tu ban minh. Cam thay vua dau long vua buon. Toi cung k ngu duoc. Sang cung k muon day, ca ngay cu lo do, lam cai j cung k ro. Bai hoc thi cu lam qua loa cho xong, ca ngay lo mo, tinh than lai bat an. Chieu nay cho Mom di choi ma thay uc che, chay xe chi muon khoc.
Ve nha lai wa met moi. The la vua tam vua khoc. Roi len giuong nam lai khoc. Cha muon lam ji.
Cuoc song that khac nghiet. Minh cam thay rat hopeless. Boi vi nhung chuyen toi te da xay ra voi ban minh nhung den gio minh moi biet. Minh la mot nguoi ban xau.
Roi lai suy nghi biet dau sau nay minh cung vay. Hoac nhung nguoi than xung quanh cung the, lai thay bi quan hon.
Nay gio khoc muon met, mui thi k tho duoc. Cung cha con cam hung tuan moi.
Phai chi tha minh k nghe ke con hon.

Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2014

....

Mình đang ngồi làm bài, tự nhiên nhớ đến chương trình Vượt lên chính mình mới coi hồi chiều với Mom.

Nói chung mình không thích coi mấy thể loại này mặc dù rất thích =)), nghe mâu thuẫn nhey. Do là mỗi lần coi là lại sụt sùi cảm động, mà mình lại không thích mít ướt lắm.

Quay lại chủ đề chính.

Phải nói là mình may mắn biết bao. Cảm tạ trời đất đã cho con sinh ra dưới một mái nhà hạnh phúc, có ba có má, cuộc sống dễ dàng, không phải mưu sinh như bao người.

Bởi vậy, con xin hứa sẽ luôn vì gia đình mình. Nói chung cũng không cầu mong gì, hi vọng tất cả mọi người đều được bình an và khỏe mạnh.

Thôi làm bài tiếp nhey.

Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2014

Năm mới vui vẻ!

Mọi người, chúc năm mới vui vẻ :))

Lâu rồi không gặp, cũng không viết blog. Chắc cũng do bận =))) (lý do kinh điển không bao giờ chấp nhận được). Nói thiệt mình chỉ cảm thấy không khí Tết lúc xin nghỉ sớm ở nhà dọn dẹp, được đi mua sắm với ba má... Còn đã qua mùng 1 rồi thì thấy nó nhàm nhàm sao á. 

Sự thật là... mình cảm thấy mình đang già đi trông thấy LOL. 

Nhìn bề ngoài ai cũng nói mình trẻ mãi không già nhưng thiệt tình là nhiều lúc suy nghĩ có chiều hướng giống các cụ rồi. Ví dụ như chỉ thích những nơi yên tĩnh, không thích bài bạc tụ tập dịp Tết, cũng ít muốn nói chuyện. Có khi nào bị trầm cảm? =)))

Dù sao cũng chúc mọi người 1 năm vui vẻ và nhiều may mắn. Chắc cái entry  lâu lắm sẽ xuất hiện :D

Chắc mọi người thấy năm mới vui lắm hả. Còn mình chưa gì đã thấy phiền. Ý mình là mình chỉ muốn ở nhà, không thì đi loanh quanh qua nhà họ hàng chơi, không làm gì hết, ngồi cắn hạt dưa thôi cũng được. Nhưng đặt chân ra khỏi nhà là tự nhiên thấy mệt. 

Ví dụ như hôm nay, đi đường hoa. Công nhận năm nay họ được nhận tài trợ nhiều nên trang trí rất đẹp. Nhưng tận mắt chứng kiến 1 vụ cướp giật ngay trước mắt 4-5 bảo vệ. Rồi lúc chạy xe về thấy 1 chiếc xe biển số xanh (chắc của chính phủ) tông ngay 1 gia đình chở 3 người trước Uỷ Ban Nhân Dân Thành Phố. Hi vọng là không sao. Thấy mọi người xúm lại giúp đỡ, còn có 1 ông khách Tây nữa. 

Tự nhiên mình cảm thấy rất buồn. Trong đầu mình lúc nào cũng có cái ý tưởng mọi người xung quanh mình đang gặp nguy hiểm. Mình sợ mọi người đi đường có chuyện không hay, đi làm xui gặp chuyện xấu. Đỉnh điểm là nhiều lúc ở nhà 1 mình là đầu óc mình không thể an tĩnh được, lúc nào cũng lo lắng. Ngay cả việc cái bếp ga lúc mở nó mình luôn sợ nó sẽ nổ bất cứ lúc nào (mà thực tế là mình đã lo lắng chuyện này đến nỗi tài trợ mua 1 cái bình ga an toàn). Lúc gắm điện sợ mình sẽ bị giật điện. Băng qua đường sợ bị trượt té giữa đường. Kinh khủng. Nhiều lúc mình nghĩ mình bị mắc chứng lo lắng quá mức hay đang suy nghĩ quá tiêu cực (nhưng ngược lại khi nói chuyện với mọi người ai cũng bảo mình lạc quan)

Thế là thế nào?

Đỉnh điểm của cái sự hoang tưởng này của mình là một đêm nọ mình gặp ác mộng, sau đó thì bị khó thở phải ngồi dậy một lúc. Còn hay bị mất ngủ, tự nhiên tỉnh lại rồi không ngủ được. Trong mơ mình thấy mình và mọi người bị 1 con mãng xà to ơi là to truy đuổi. Mặc dù nó bị chém đầu rồi nhưng máu của nó bắn xa cả thước, mà còn độc nữa nên mình và mọi người cứ phải chạy chạy chạy. Mà mình vừa chạy vừa lo tìm mọi người xem ở đâu, cuối cùng thì...tỉnh giấc. =))))

Tần suất lo lắng của mình nhân đôi với số lượng người mình quan tâm. Vậy nên, mình càng nghĩ cho nhiều người, mình càng thấy lo lắng. 

Còn nữa, mình cảm thấy bản thân trở nên xấu tính và khó ưa ra. Ví dụ như hôm nay, đi gặp những người bạn cấp 3. Một con bé rất thân nói mình một người bạn (cũng có mặt) có lẽ có tình cảm với mình bởi vì bạn kia khi về nước chỉ hẹn gặp mình. Nói thiệt không hiểu sao mình lại có cảm giác sợ hãi, mà nhiều hơn là cảm giác bài xích. Thật tình là mình thấy căm ghét những lời nói đó (do dù chỉ là nói đùa) và mình cũng thấy căm ghét người bạn kia. Không hiểu tại sao luôn. Mà tồi tệ hơn là lúc mình phải nói chuyện với bạn đó, mà bạn đó cũng quá phiền phức cái gì cũng hỏi, làm ra vẻ quan tâm. Thành thật xin lỗi bạn nhưng lúc đó mình chỉ muốn trốn đi cho lẹ. Có lẽ mình bị điên thật rồi!

Mình cảm thấy đời sống tình cảm của mình quá bất công. Tại sao ba má mình lại happy đến vậy. Nhiều khi ngồi tâm sự rất lâu, hay chở nhau đi ăn... Còn em trai mình cũng có bạn gái, hai đứa cũng hợp mà con bé cũng khéo tay, làm cho mình 1 con gấu bông. Còn mình, nhiều lúc thấy thật bất hạnh. giống như mình sống cũng rất tốt, và mình chỉ hi vọng người mình thích cũng thích mình. Mình sợ nhất là có người thích mình mà mình lại không thích hay cảnh mình thích người ta mà người ta không thích mình. Cảm thấy có lỗi chết. 

Còn nữa, bên nhà nội mình có người bà đã lớn tuổi, ông bà nội ngoại mất cũng lâu, chỉ còn bà là già nhất. Mà mỗi lần đi chơi hay mình ghé chơi là lại hỏi mình có bạn trai chưa. Rồi nhắc nhở mình ráng kiếm người tốt, đưa về gặp trước khi bà đi. Lúc nào mình cũng cười cười nói đùa lại nhưng thiệt tình thấy đau lòng hết sức. Chẳng lẽ mình cứ tiếp tục làm thất vọng những người lo lắng cho mình sao? Có lẽ đây cũng là 1 dạng bất hiếu. 

Có thể một thời gian nào đó trong tương lai mình sẽ thế này: 1 bà cô 35 tuổi, với một công việc không đến nỗi, hi vọng nuôi được bản thân, vẫn sống cùng gia đình, đời sống tinh thần lành mạnh. Nhưng một ngày đẹp trời nào đó sẽ phải tìm đến dịch vụ cho thuê bạn trai để kiếm người dẫn về nhà lừa bịp cha mẹ. Hoặc tệ hơn, mình có thể không thể sinh con (như lời bà bói nói) và sẽ sống trong cô đơn, về già không nơi nương tựa, không người chăm sóc. 

Mọi người có ai đọc truyện Sương sớm của Phiêu A Hề chưa. Lâu lâu đọc lại vẫn thấy rất hay. Cuộc sống cũng giống như 1 màn sương mờ, không nhìn rõ được tương lai. Đọc truyện này thấy màu sắc ma quái, mà ngay lúc hôm đó đi tảo mộ cùng gia đình. Ăc ac. 

Viết lan man quá. 

Hiện tại mình chỉ tìm được sự thanh thản duy nhất khi xem phim và làm đồ thủ công. Còn ngay cả lúc nằm ngủ, đầu óc mình vẫn không thể nào yên tĩnh được. Nhân tiện mình hay có những giấc mơ rất chân thật về việc thi học kỳ môn Hóa mà trong khi mình không hề biết gì và không hề học cái khỉ gì. Mấy cái giấc mơ này giờ đi làm rồi vẫn không thoát được. Kinh dị! Mỗi lần tỉnh dậy mình mới nhớ ra mình đã học xong đại học và đi làm. 

Còn nữa, hôm nay vô tình thấy hình người đó về nhà ăn Tết. Mặt mày tươi cười vui vẻ, thấy có vẻ rấ thảnh thơi còn mình mỗi lần nhớ đến hay nhắc đến tên là thân nhiệt phải gọi là giảm đi 10 độ. Lại thêm 1 sự bất công vì người đó lúc gặp mình chưa bao giờ cười tươi được như vậy. Cảm thấy thật tủi thân. 

=============


Thế là xong. Mặc dù mình có nhiều rắc rối nhưng mình hứa sẽ không ảnh hưởng đến mọi người xung quanh. Mình luôn cố gắng để sống tốt hơn. Vì vậy cũng không cần phải quá lo lắng.

Năm mới đến rồi, lại là một khởi đầu mới. Chúc mọi người hoàn thiện bản thân và luôn là chính mình. Còn nếu mình bây giờ chưa được tốt thì hãy cố gắng để tốt hơn nhá :D

============

Mục tiêu năm nay của mình là kiếm tiền và đi du học. Nhưng nếu phải đánh đổi thì mình hi vọng mọi người xung quanh mình luôn khỏe mạnh. Bởi vì nếu có 1 ai đó không khỏe mạnh hay như ba má mình không muốn mình đi, có lẽ mình sẽ từ bỏ chuyện đi xa.