Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014

Ngày đầu tiên thất nghiệp~~~

~~~cũng chả có gì ghê gớm.

Sáng dậy sớm list ra một loạt những việc cần làm. Sau đó tự nhiên thấy không hứng thú. Với lại đang đọc dở 1 quyển truyển hay. Vậy là cả ngày nằm đọc sách, hết đọc lại ngủ lại dậy đọc lại ngủ.

Tóm lại mới xong tập 1.

Có mở máy lên định học bài với làm việc xíu. Làm được nửa tiếng lại lười. Thế là đóng máy đi đọc truyện.

Chiều có dọn dẹp nhà cửa, nấu một bữa đạm bạc chờ ba má về ăn.

Mẹ thấy cả ngày chả làm gì, bảo thôi kiếm việc đi, vẫn là nên yên ổn.

Mới có 1 ngày thất nghiệp đã bị nói rồi.

Hôm qua vừa viết email cho một chỗ bảo xin không đi phỏng vấn nữa do thấy công việc không hợp. Nếu mình kể thêm chuyện này chắc bị đánh tét đầu.

Dù sao vẫn còn nhiều thứ trước giờ muốn làm mà không làm được.

Lâu rồi không được ngủ nhiều như vậy. Lại muốn đi ngủ nữa rồi.

Chắc mai tập yoga lại.




Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

Chuẩn bị thất nghiệp rồiiiii

Mấy nay có tâm sự nên vào đây viết nhảm.

Nhà cửa đã sửa xong. Ở nhà mới rất thích, còn phòng cũng có thể trang trí và bày bừa theo ý. Sắp tới sẽ đóng xong kệ sách và bàn làm việc, lúc đó mong ước có một chỗ ngồi may vá thêu thùa, làm đồ thủ công sẽ hoàn tất.

24 tuổi (à chưa 25 đâu nghe) có lẽ cũng già rồi. Hôm nay tắm xong nhìn vô gương tự nhiên thấy có vài đốm li ti gần mắt, có lẽ là đồi mồi. Chắc phải bắt đầu xài dưỡng da gì rồi.

Hồi trước lúc giai đoạn dậy thì mình rất ngoan. Theo trí nhớ thì cũng không làm gì nông nổi. Trong trường lớp cũng coi như là gương điển hình đi. Mặc dù có khi cũng nổi loạn nhưng kiềm chế đúng lúc. Sau này đi làm cũng lại là tấm gương điển hình. Đi làm đúng giờ, tập trung làm việc, cũng chịu khó => đó là mình khoa trương tự thấy vậy thôi haha.

Cho nên có rất nhiều người bị shock, trong đó có bạn bè và manager khi biết mình nộp đơn nghỉ việc.

Có lẽ giai đoạn nổi loạn dậy thì cuối cùng cũng đến với mình.

Quyết định rất chóng vánh. Hết tuần sau là last working day và hiện tại chưa có việc mới.

Thật ra cũng có back-up plan, nếu không cũng không dám làm. Vì mình sợ nhất là sống phụ thuộc vào người lớn. Có một công việc làm thêm, cũng kha khá cho nên mới quyết định nghỉ rồi xin việc.

Công việc muốn làm thì cũng đã định. Nhưng đã nhận ra được cái mình muốn làm, vừa dễ mà cũng khó. Có lẽ mình sẽ khó khăn hơn, có thể ít chỗ tuyển dụng và khả năng ở nhà dài hạn là rất cao.

Rồi, mọi người có thể bình luận được rồi.

Mình nghĩ đa phần chắc cũng sẽ giống như người lớn nghĩ, đó là thích nhảy việc, không biết lượng sức trong thời buổi kinh tế khó khăn, không chung thủy, không kiên nhẫn... mọi người cứ phát huy suy nghĩ.

Mình nhớ hôm sáng thứ 2 xin nghỉ cuối tuần đó trôi qua trong bình thường. A mà cũng không bình thường lắm. Cả ngày hôm đó ngồi dọn dẹp phòng, tìm ra nhiều thứ cũ xưa và cũng đã bỏ đi nhiều thứ. Không nghĩ mình lại lớn nhanh như vậy. Cũng trải qua nhiều chuyện vui có buồn có, nói chung là đủ khung bậc tình cảm. Nghĩ đến bây giờ có lẽ mình cũng bớt cả tin và nhiều khi không còn trong sáng như xưa.

Như vậy thật là bùn thay. Giống như hồi xưa đi học cấp 3, có mấy hôm phải ở lại học thêm, cứ thong thả vất cái cặp to đùng ngay giữa ghế đá sân trường rồi đi mua đồ ăn. Bạn hỏi thì bảo "mình tin tưởng người ta sẽ không lấy đâu". Còn lần vừa rồi mình đi đảo Bình Ba, tối đó lạnh quá không ngủ lều được phải thuê phòng trọ của nhà dân ngủ. Có một cô rất tận tình dẫn đến nhà anh họ. Ông này cũng khá lớn tuổi, sống với con trai và cháu. Ông đó biết bọn mình đi ngủ trễ nên vẫn để cửa mở, ngồi coi tivi đến khi bọn mình vào phòng mới đi ngủ. Còn bảo sáng sớm ổng dậy rất sớm tập thể dục nên đừng lo lắng. Nhưng lúc đó lòng mình lại không được như xưa, có cái gì đó rất cảnh giác.

Sáng hôm sau lúc trả phòng đi rồi lại thấy ngậm ngùi, người ta tốt như vậy, có lẽ mình đã trở nên xấu tính hơn rồi.

Lại nói tiếp, lúc dọn phòng cũng giống như kiểm điểm lại bản thân. Những gì chưa làm được, những cái đã làm được, thất bại, thành công. Tự nhiên thấy bản thân lúc đó đã đánh mất đi cái hồi xưa có, đó là lòng nhiệt huyết. Cũng không khó gì, mới đi làm có 3 năm đã thấy sao mình đánh mất cái này nhanh quá. Không giống như hồi xưa, 6h dậy tâm trạng háo hức chào đón ngày mới. Ở lại khuya làm việc, đóng máy lại đi về lại vui vẻ. Còn bây giờ mình cũng siêng năng làm việc, cũng vui vẻ vào cuối ngày. Nhưng cái cảm giác đó nó khác xưa nhiều. Thiệt khó giải thích. Nếu nói thế này mọi người xem có hiểu không: everything is all fine, but it seems not right. =))

Cũng giống như tình cảm. Hồi đó oanh liệt theo đuổi người ta (ặc ặc nói zị cũng hơi quá, í là mình cũng tinh vi một chút :))). Trong lòng cũng nghĩ người ta chắc cũng có lòng với mình, rồi động viên bản thân hãy cố lên, hãy biết kiên nhẫn. Rồi nhiều khi thấy người ta cũng có 1 chút quan tâm thì mừng rơn. Nhưng mà nhìn ra xung quanh thấy bạn bè đau khổ vật vã, chia tay rồi mà sao thấy khổ quá. Rồi có người bị lừa dối, bỏ rơi... Rồi có người li dị, có người bỏ nhau... Nhìn đâu cũng thấy sau đau khổ quá, còn những chuyện đẹp thì ít quá. Cho nên đâm ra lo lắng, sợ hãi. Mà lúc đó cũng không có mấy niềm tin.

Rồi sau khi xem kết thúc phim How I met your mother lại còn bị shock hơn. =)))
Mọi người bảo chỉ là phim truyền hình, hãy coi nó nhẹ nhàng thôi. Nhưng mà mọi người đâu có biết mình đặt rất nhiều kì vọng vào nó. Có lẽ trước giờ toàn coi happy ending, nên cái kiểu American ending này mình không chịu nổi. Bạn mình bảo là cái kết này là hợp lý. Mình cũng biết vậy nhưng thấy nó tàn nhẫn sao á. Rồi mình lại nghĩ đến mình. Nếu mình là Ted, cứ cố gắng chờ đợi rồi chờ đợi, có thể một ngày nào đó sẽ gặp được Tracy, sống vài chục năm hạnh phúc trước khi một trong hai người ra đi. Còn nếu mình là Robin, muốn nổi tiếng, muốn thành đạt, bỏ qua người thương mình, lấy người mình yêu nhưng không phù hợp, cuối cùng li dị, rồi sau đó sống một cuộc sống đơn thân. Cũng cảm thấy bạn bè dù có thân nhau mấy cũng đi được một chặng đường thôi, sau này ai cũng có cuộc sống riêng...

Ôi giời ơiii

Cho nên mình cũng không muốn phải đi làm cả ngày, về nhà thật là trễ. Sau này mình có gia đình thì sao, mình có còn ở lại 8-9-10h nữa không. Thật sự công việc cũng không có gì phàn nàn. Chỉ là it does not feel right mà thôi.

Có lẽ mình lười và chỉ muốn giờ ở nhà buổi tối dài hơn một chút. Cũng có thể mình muốn được làm đồ thủ công, dạy anh văn, và có một công việc nhàn hạ.

Mặc dù mình không thích nấu ăn và cũng không thích con nít (cho lắm). Nhưng nghĩ đến vài năm nữa phải lấy chồng, thời gian cho gia đình không có. Như vậy mình có thành Robin thứ 2 không?

Tóm lại là mình đã nghỉ việc. Và hết tuần sau có lẽ mình sẽ bắt đầu series blog về những ngày thất nghiệp :)

Trưa nay có một công ty gọi điện bảo đi pv. Nhưng T7 mà gọi à? HR cũng confirm phải đi làm thứ 7. Trong khi đối với mình T7-CN là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong tuần. Được ở nhà, được gần ba mẹ. Có lẽ phải viết thư xin lỗi thôi.

Lúc nghỉ mình có viết mail bảo J, mà không thấy nói gì. Một là hắn ta chưa đọc mail, 2 là lạnh lùng đến mức, à, phải là vô tâm chả bùn reply. Thôi kệ. Ai kêu mình ngốc cái gì cũng kể chứ ;p