Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014

25/05/14

Tình hình là mai đi làm lại rồi. Đây chỉ là công việc tạm thời trong 1 tháng, làm translator cho một dự án ở ngân hàng. Nói chung đầu tháng 7 mình sẽ đi làm chính thức, chỉ là chưa quyết định sẽ làm ở đâu thôi. Lúc phỏng vấn mình cũng bảo mình muốn đi làm khoảng giữa tháng 6 hay đầu tháng 7, chủ yếu là để đi chơi và suy nghĩ xem sẽ gắn bó với cái gì tiếp theo. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định hi sinh 1 tháng để đi làm, chắc do lo cho ba má. Thiệt tình... mặc dù không nói ra nhưng chắc rất lo lắng cho mình. Ba còn bỏ chuyến đi du lịch dự định đi chung với mẹ. Nói như "ai kia" thì "my parents seem to be so serious about job switching"... 

Có lẽ nếu là trước kia mình đã không đi làm temp, cho dù lương có khá cỡ nào. Dù sao mình cũng lười nữa (hehe, cái này nói nhỏ). Nhưng mà thời gian 1 tháng 1 tuần thất nghiệp ở nhà đã giúp mình trả lời một câu hỏi rất rất quan trọng, có lẽ là yếu tố quyết định để mình gắn bó với công việc sau này. 

Tình hình là ở nhà ngoài việc nâng cao tay nghề nấu nướng, học được vài món tủ, rèn luyện kỹ năng chà nhà tắm, quét nhà, lau nhà, học may vá kết cườm... thời gian rảnh rỗi cũng xem phim hoạt hình trên Zing TV hehe. 

Lần này mình coi được 2 bộ anime là Itazura na kiss và bộ Touch. 

Itazura na kiss hay Playfull kiss là bộ truyện tranh nổi tiếng Nhật Bản đã được chuyển thể thành phim và anime. Mình không coi phim người đóng vì thấy nam diễn viên...không được đẹp trai cho lắm hehehe. Còn anime thì khỏi chê rồi. À mọi người chắc nhớ phim của Lâm Y Thần đóng về một cô gái ngốc tỏ tình thất bại, nhà bị sập nên chuyển đến sống ở nhà người mình thích. Nam diễn viên Đài Loan đóng phim này hồi trước còn teen mình rất khoái. Nhưng sau này nghe bảo anh ấy là gay huhuhu. 

Hồi trước mình rất ghét Lâm Y Thần trong phim này, vì thấy cô này giả đóng vai ngốc gì mà ngốc quá. Ngốc như vậy thì thôi không nên làm y tá. Còn nữ chính Kotoko trong phiên bản anime lại khá thích, tính vui nhộn, không quá ngốc, vụng về nhưng được cái nếu đào tạo bài bản thì có thể đạt điểm cao và thi đậu y tá. Cái quan trọng là nữ chính phải có cái tôi, chứ không thể vì 2 cái lúm đồng tiền được. 

Nói chung xem xong đến tập cuối, tâm trạng vui vẻ và yêu đời hẳn. Có lẽ cảm thấy tin tưởng vào tình yêu hơn chăng hahaha. Đại khái rảnh rỗi mọi người nên xem. 

Còn bộ thứ 2 là Touch của Adachi. Ông này thì quá nổi rồi. Nội dung kể về hai anh em sinh đôi và một cô gái hàng xóm. Người em rất giỏi bóng chày nhưng giấc mơ chưa thực hiện đã mất. Người anh là một thiên tài nhưng cố ẩn mình vì không muốn cạnh tranh với em trai. Sau này vì sự ra đi đột ngột của người em trai, anh này luyện tập bóng chày để hoàn thành giấc mơ cho em. Nhưng không ngờ trong quá trình đó, người anh lại phát hiện ra niềm đam mê, tài năng và tình cảm thật sự mình luôn che giấu. 

Truyện hay khỏi chê rồi. Nhưng thật sự mình thích cái kết trong manga hơn là kết trong anime, cảm thấy Tatchan phải chạy đến chỗ Minami và Minami phải rời khỏi khu vực thi đấu để đến xem Tatchan (rồi cuối cùng hai người gặp nhau giữa đường). Còn trong anime là Tatchan gọi điện bảo Minami đến, cái này mình thấy là chưa đủ thành ý. Hihi. 

Lan quan quá!

Nãy giờ nói dông dài chắc mọi người cũng chả hiểu việc xem phim nó có tác động gì đến mình. Là thế này. 

Lúc coi đến tập em trai Tatchan mất, mình ngồi khóc huhu. Nhưng Tatchan can đảm hơn mình vì từ đầu đến cuối đều không hề khóc (nhưng cảm xúc kiềm nén như vậy có khi còn nguy hiểm hơn). Tự nhiên lúc đó nhớ lại những người thân đã rời bỏ mình. Có người vì giả cả, có người vì bệnh tật, cũng có người ra đi đột ngột... Nói chung là tự nhiên sợ, rồi sau này sẽ còn bao nhiêu người rời khỏi mình nữa. 

Điểm thứ 2 là em trai Tachan đã luôn cố gắng vì sự kỳ vọng của mọi người nhưng cuối cùng lại ra đi đột ngột. Lúc đó mình cũng có thể cảm thấy những người xung quanh mình sẽ cảm thấy ra nếu nếu mình cũng như vậy. Tự nhiên tưởng tượng cảnh giả sử mình chết thật, bỏ lại ba mẹ và em trai cùng rất nhiều người thân yêu xung quanh, trong khi cái mình để lại là một hình ảnh về đứa con thích bạo động, thất nghiệp không mang được một người bạn trai về nhà ra mắt. Ặc ặc. Chính lúc đó mình cảm thấy bản thân có lẽ không cần quá nhiều mục đích cao cả như bảo vệ hòa bình, xây dựng tổ quốc. Chỉ là mình nên nỗ lực nhiều hơn để đạt được những kì vọng mà những người xung quanh tin tưởng mình. 

Còn nội dung phim về sau là Tatchan phấn đấu trở thành một con người tốt hơn. Vốn dĩ Tatchan đã có năng khiếu, chỉ cần chăm chỉ và có mục tiêu nữa thôi. Mình nghĩ mình cũng giống như vậy. Xét về năng lực mình cũng tự tin là có, chăm chỉ cũng có. Nhưng mình không có mục tiêu dài hạn. Có lẽ trước giờ chỉ nghĩ mình thích gì làm đó, thấy không hợp thì không cần cố gắng, cũng chưa có niềm yêu thích theo đuổi cái gì. Cho nên kết quả là đang đi trên một con đường tốt thì lại bị chệch hướng. Mình nghĩ mình nên học tập Tatchan. Những người có năng lực phải tận dụng những khả năng mình có để đáp ứng sự kỳ vọng của mọi người. Như thế con người mới có khả năng vượt qua nghịch cảnh. Chứ nếu mình chỉ nghỉ cho sự thoải mái và vui vẻ của bản thân, thích thì làm, không thích thì nghỉ, có lẽ mình đang phí hoài năng lực bản thân.Về sau mình nghĩ nếu một lúc nào đó, cảm thấy quá mệt mỏi ở công việc hay muốn từ bỏ cái gì đó, mình nên xem lại bộ phim này. 

Lúc đầu khá thích Tatchan, nhưng sau đó xuất hiện huấn luyện viên mình chuyển hẳn sang thích ông này. Kể cũng buồn cười, lúc xem phim lẫn đọc truyện nội dung đều là một người tài năng cũng vì muốn hoàn thành giấc mơ của anh trai nên luyện tập bóng chày. Nhưng sau này vì tỳ vết trong quá khứ nên bị khai trừ khỏi đội. Bây giờ ông này trở về với mục tiêu chính là tiêu diệt đội bóng. Thật sự mình rất thích cách tạo hình nhân vật. Lúc xem cứ tự hỏi tại sao lại khác với nhưng phiên bản huấn luyện viên mình đã đọc. Không phải loại hiền hòa cũng không phải kiểu lạnh lùng nhưng vấn hết lòng. Kiểu ông huấn luyện viên này là việc đấu tranh giữa ý muốn trả thù và tình yêu cao cả với bóng chày. Hai thế lực không ngừng đấu tranh. Cuối cùng tình yêu cũng thắng. Nói thiệt chứ cảm giác của mình dành cho nhân vật này ngoài niềm yêu thích ra còn là tin tưởng. Vì mặc dù lúc những tập đầu ổng toàn phá hoại nhưng mình vẫn không ghét ổng được. Lý do đơn giản: một người để cho một con chó con bám theo mình thì không thể là người xấu được. he he he. 

Thêm một điểm nữa mình thích là ông này thầm yêu một cô gái mà sau này trở thành vợ của anh trai mình. 10 năm sau vẫn còn cất tấm hình trong ví tiền. OK mọi người cũng có thể bảo đây là truyện tranh hư cấu, không nên quá ảo tưởng. Nhưng mình vẫn thích ông này. Vẫn là nên sống thật với tình cảm của mình, cho dù không được hồi đáp và phải nhìn người ta happy. Thật là ngưỡng mộ (à, mình cũng 4 năm rồi nhỉ?)

Tóm lại giờ mình phải đi ngủ. Cuối tuần này hẹn đi 8 với nhiều bạn quá, ăn uống sa đọa, thôi đi ngủ sớm mai đi làm. 

À, cuối tuần có coi X-men, thấy mắc cười vì có sự xuất hiện của Đại tướng. Mặc dù họ chả nói tên nhưng theo dòng lịch sử thì chỉ có Đại tướng Võ Nguyên Giáp thui hihi. Nói chung là không biết nên vui vì Việt Nam được xuất hiện trong phim hay nên bùn vì hình ảnh Đại tướng có phần...bị bôi bác =))). Thôi kệ, fiction thôi mà. 

Ngủ ngon. Mọi người đầu tuần vui vẻ. Ah, sắp 1/6 rồi nhi?