Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

someone

=))) ở nhà rãnh rỗi quá, nhàn cư vi bất thiện...

Ngủ đến mức không thể ngủ được, ăn chơi lêu lổng. Thế mà hôm nay mới thứ 3! =))

Được rồi, công nhận mình không phải loại thích nhàn nhã cho lắm :))

--------------------

Dạo này mình cảm thấy không được tốt với someone cho lắm. Có thể mình quá rảnh!

Trước giờ khi bận rộn thường cách ngày lại nhận được email của someone. Mỗi lần check mail trên xe bus lúc đi về hay giờ ăn trưa là rất vui vẻ. Chỉ có 1 2 câu thôi, mà còn là những comment tào lao nhưng cũng thấy vui vui. Còn bây giờ có thể do quá rảnh, hay do mình quá đòi hỏi, lại cảm thấy số lượng email là không đủ. =))

Được rồi, công nhận someone cũng không phải loại bình thường gì cho cam. Tính tình cổ quái,  đã vậy còn kiệm lời. Nhưng kiệm lời với mình ấy chứ mình thấy nói chuyện với trai cứ rào rào ấy. 

Hôm nay ngồi đọc lại mấy cái notes trên fb, chậc người ta rảnh quá mà. Tự nhiên thấy gần đây mình đã bỏ lỡ mất một thứ vô cùng quan trọng: sự kiên nhẫn.

Ngày trước trong đầu mình lúc nào cũng nghĩ, tại sao mình phải quen ai đó chỉ cho tạm bợ. Tại sao phải hẹn hò hay đồng ý làm bạn gái với những người mình cảm thấy không hợp. Bọn trẻ dạo này thấy dễ dãi thật ấy. Mới cưa cẩm chưa bao lâu mà đã nắm tay, hun hít nhau thân mật ghê. Tất nhiên mình nhìn cũng mát mắt =)) nhưng thực sự làm không được. 

Nhớ lại câu trong How I met your mother và đã được chỉnh sửa cho phù hợp với hoàn cảnh:  "I know that you're tired of waiting. And you may have to wait a little while more, but he's on his way. And he's getting here as fast as he can." 

Quen và tìm hiểu một người thực sự rất mất thời gian. Cho nên đừng lãng phí quá nhiều thời gian vào nhiều người. Chúng ta cứ nhắm tới người mình thấy được nhất rùi... tấn công thôi =)))

Mà rút ra từ kinh nghiệm cưa cẩm someone rất ít ỏi của mình, mình đây có thể khẳng định: con trai ấy, còn khó hiểu và lì hơn con gái cơ. =))

Nhiều khi mình hi vọng someone đừng quá thông minh, hay là quá bận rộn, hay là quá kiệm lời, hay là nói nhiều hơn một chút. Nhưng sau đó mình lại nghĩ, hừ, nếu cái gì cũng giảm đi một ít thì chẳng còn gì đặc biệt cả, và mình sẽ không thích someone nữa. Công nhận, mình cũng thuộc loại thích những người kỳ lạ. Nói sao ta, có sức hấp dẫn a~~. 

Có lần nghe lời xúi dại của một người bạn, định làm cho rõ ràng cái relationship này. Mọi người xem, tình tiết y chang như trong phim You've got mail. Hai người sống trong cùng thành phố. Cũng có phải cách xa nửa quả đất đâu. Vậy mà phương thức giao tiếp chủ yếu vẫn là email => so với bọn trẻ thì đúng là đang ở thời tiền sử. Tính ra đến giờ hơn 1 năm rồi chưa gặp lại. Có một thời gian cũng nhắn tin nhưng sau đó mình lại giận dỗi, sau đó mất điện thoại cũng không thèm xin lại số :)). Hắn ta còn láo hơn nữa, dám cài fb ở chế độ private, muốn vào đọc cũng không được. Mà add friend thì ngại chết được, tại mình đã unfriend người ta... 2 lần rùi =)). Còn mình rất không bản lĩnh vẫn cứ để public, mình nghĩ nếu someone muốn biết mình sống có vui vẻ không, cứ vào fb mình coi. Cho nên hồi trước cũng lười up hình này nọ, về sau cũng kha khá thứ hay ho trên ấy :))

Một người bạn nói mình phải làm cho rõ ràng ra. Nếu nó không thích mình thì hãy quên đi và mở lòng với những người khác. Rùi mình cũng làm theo. Thế là tè le ra vì someone chưa kịp trả lời mình đã nổi điên lên. Ây, nói chung sau đó người bạn đó cũng chia tay với bạn gái anh ta. Thế đấy, cũng may mình với someone còn yên ổn. Từ đó về sau mình thề không bao giờ nghe những lời khuyên của ai nữa. Thật sự mà nói, trong chuyện tình cảm chỉ có người trong cuộc mới hiểu.  Từ trước giờ con trai thì biết cũng kha khá đấy. Nhưng một người khiến mình cảm thấy thoải mái để nói chuyện trên trời dưới đất, cả mấy vấn đề rất tào lao thì không nhiều. Nói ra cũng.. khá bệnh. Nhiều khi làm 1 chuyện hết sức nhỏ như.. chà xong nhà tắm cũng muốn viết email khoe. Ôiii, hết thuốc chữa! 

Có thể khi bạn nhìn vào một cặp đôi nào đó, bạn sẽ nói hai người không hiểu làm sao có thể quen nhau. Okie, đó là nhận định của bạn. Nhưng bạn không có quyền nói người này không được quen với người kia. Bởi vì 1 điều rất đơn giản, you will never be sure if he/she is the one of someone (or not) =))

Tất nhiên nhiều khi mình khá là đau đầu về vấn đề như: sau này sẽ thế nào? lỡ relationship này chẳng đi đến đâu thì sao? hay là mọi người sao cứ thúc giục hỏi xem mình đã quen ai chưa. Chậc... 

Nhưng sau đó mình lại nghĩ, không phải quan trọng là mỗi ngày đều vui vẻ sao? Nếu ngày mai vì một lý do nào đó mình không tồn tại nữa, thì mình cũng rất thoải mái khi nghĩ ngày hôm qua và hôm nay đã rất vui. Có những cặp đôi quen nhau bao nhiêu năm trời cuối cùng có kết quả đâu. Chỉ cần có một người để quan tâm trên thế giới rộng lớn này là được. Nghĩ xem, cảm giác rất là tuyệt. Thỉnh thoảng lẩm nhẩm tên của someone, rồi ngồi cười 1 mình, đọc email có 1 câu cũng cười. Rồi nhanh nhảu suy nghĩ xem nên viết cái gì để...làm hắn ta cứng họng =)). Rảnh rỗi có thể làm mấy thứ handmade rồi đem gửi thư, rồi tưởng tượng xem someone lúc nhận được miệng sẽ toe toét thế nào :))). Rồi mỗi khi trời lạnh, hay trời mưa có một người để nhắc nhở, phải đi đường cẩn thận. Nói chung là hài lòng. 

À mới vừa rồi chắc bi khủng hoảng tâm lý lúc nghỉ ngơi. Cảm thấy bực mình sao người ta không quan tâm đến mình. Có chuyện gì mình cũng kể còn người ta chả hé miệng gì. Thế là điên lên đòi say goodbye. Sau đó mình nhận được reply. Lúc đọc xong mình rút ra một kết luận, với những người đặc biệt, không thể dùng suy nghĩ bình thường để gán ghép được. Với lại không phải cái gì cũng có thể nói bằng lời được. 

Thôi được rồi, coi như mình không có đức tính kiên nhẫn đi. Và mình cần kiếm việc gì đó giết thời gian mới được =))). 

Tự nhiên hôm nay nhớ đến 1 cái tin nhắn trong điện thoại bị mất. Hình như lúc đó mình đang rất vui vẻ chuyện gì đó, nói: "trời ơi tự nhiên muốn ôm mập ú quá". Bạn ấy trả lời: "qua đây mà ôm". Láo thật. 

Quen biết một người, phức tạp mà cũng đơn giản. Không cần mấy thứ gì quá to tát. Chỉ cần mỗi ngày tỉnh dậy, đầu tiên là nằm trên giường lấy điện thoại check email. Nếu có thì mở ra đọc rồi lăn lộn vài vòng. Cuối ngày đi làm mệt, mở email viết vài câu than thở. Ví dụ như :"ôi đói bụng quá" rồi nhận một câu chê bai như "sao hôm nào cũng than đói hết".

Cho nên, thật sự nếu mọi người hay ai đó có ý định khuyên mình hãy chấm dứt chuyện này đi, hay nói là vốn là không có kết cục gì tươi đẹp. Mình sẽ không nghe lời đâu. Cũng giống như công việc, mình đã quyết tâm rồi cũng không ai ngăn cản được. Thương yêu một người cũng vậy. Tại sao phải làm những việc mình không muốn, và sẽ khiến mình không vui? It's just I don't want to miss a thing. 

Được rồi buồn ngủ rồi. Đi ngủ~~~~~~


Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

Update chút tình hình 6 tháng đầu năm :))

Mọi người khỏe không?

Lâu rồi không vào blog viết nhảm. Hôm nay lên thông báo mọi người vài tin quan trọng. 

Thứ nhất là mình đã nghỉ việc :))

Thứ hai là đầu tháng 6 mình sẽ làm việc chỗ khác :))

Thứ 3 là hôm nay mới đọc xong "Hải Thượng phồn hoa", đọc xong bị tự kỷ nặng. Tất nhiên mình thích nam chính, ngoại truyện còn là HE. Nhưng nghĩ đến cảnh nam phụ chết là mình không chịu được. Thôi phải đi kiếm cái gì vui vẻ đọc mới được. :))

-----------------------------------------------

Kể chi tiết thì như sau. Sau gần 2 năm làm việc tại ngân hàng nước ngoài. Cuối cùng mình đã nộp đơn nghỉ việc. Mình định nộp đơn thứ 2, ngày 1.4 nhưng nghĩ lại đó là cá tháng tư, nộp chắc chả ai tin, thế là thứ 2 tuần sau 8/1 mình nộp. Thật sự lúc đó mình đã quyết tâm rồi. Gửi email hỏi ai đó mình nghỉ việc nhé. Hôm sau ai đó nói okie, vậy là mình nộp đơn. Thật ra hỏi chỉ là cái cớ, quan trọng là mình đã quyết định rồi. 

Tiền trảm hậu tấu, nộp xong tối về mới thú nhận với ba má. Không khí gia đình từ ồn ào nghe mình nói xong lập tức rơi vào hầm băng -36 độ =)). Sợ quá thế là trốn lun trong phòng. Sáng hôm sau đi làm nhận được tin nhắn của mẹ. Nội dung đại khái là ba mẹ luôn tin tưởng vào quyết định của con. Mặc dù mình biết là cả 2 đang lo lắng sốt vó lên đấy :))

Sau đó mình được chị line manger kêu vào họp. Hỏi xem tại sao không muốn làm nữa. Có phải vì những chuyện xảy ra gần đây không. Thật tình một phần là vậy đấy ;)). Nhưng lúc đó mình không nói. Tại vì lý do chính là do mình đã quyết ra đi rồi. Mình nói mình muốn làm kiểm toán. Thật sự là vậy. 

Chắc mọi người nghĩ mình bị khùng. Mình cũng thấy mình không bình thường. Mấy bạn đang làm kiểm toán đọc xong chắc cười chết. Mình biết rất nhiều người bước vào con đường này cũng muốn chạy đi. Nhưng mình muốn làm cho Big4. Mình muốn ngập đầu trong công việc như mấy bạn (thật tình thì công việc của mình hiện giờ so với mấy bạn cũng chả rảnh rỗi hơn). Mỗi lần thấy một bạn nào đó mang ba lô của big4 chạy trên đường mình lại nhìn bằng ánh mắt hâm mộ. Chắc bạn ấy phải trâu bò lắm, phải vất vả lắm. Kinh nghiệm bạn ấy có được hẳn phong phú lắm.... Okie, tô vẽ quá nhiều :)). 

Bạn mình hỏi mình còn muốn cái gì nữa? Công việc tốt cũng đã có. Bao nhiêu người mong muốn có vị trí đó. Lương cũng đâu có thấp. Môi trường cũng đâu có gì tệ. Thật sự so với những người bạn cùng vào với mình, mình đã thấy mình có thành tựu. Nhưng mọi người không biết có hiểu cảm xúc này không. Đó là sự khác nhau giữa việc làm tốt công việc và làm công việc mình mong muốn. Nói ra hơi bị khoa trương nhưng thật sự mình cảm thấy mình có thể làm tốt tất cả mọi loại công việc được giao, còn rút ra được kinh nghiệm để làm tốt hơn. Nhưng điều bất hạnh chính là, làm tốt mọi việc khiến chúng ta không biết mình thích nhất loại công việc nào =))

Được rồi, sau đó chị line manager nghe xong bảo chị ấy sẽ tôn trọng quyết định của mình. Sau đó chị còn refer mình qua một vị trí khác, có lẽ chị ấy nghĩ mình rời khỏi ngân hàng vì không ưa phòng mình đang làm việc. Sau đó mình vẫn làm việc bình thường, chờ quyết định sau 1 tháng. 

Trong thời gian 1 tháng đó mình nộp đơn cho Big4, có chỗ gọi, có chỗ kêu bổ sung hồ sơ. Cứ cách 1 tuần mình lại đi làm test, đi phỏng vấn. Rồi họ thông báo mình đậu. Rồi hẹn đi ký offer. Ngày mình đi ký thì sau đó 4 ngày là ngày làm việc cuối cùng của mình. Thật là suôn sẻ bất ngờ!

Mình còn tưởng có thời gian ở nhà nhàn nhã, vô công rỗi nghề, ăn bám cha mẹ một thời gian. Nói chung là cho biết thế nào là thất nghiệp ấy. Nhưng không ngờ họ kêu đi làm sớm quá. Thành ra mình chỉ có 1 tuần ở nhà chơi. Xin lỗi nếu đụng chạm nếu bạn nào hay ai đó đang thất nghiệp hay đang kiếm việc. 

1) Có lẽ mình quá hên. Mà cái này do số trời mọi người có ghen ghét cũng không làm gì được
2) Mình nghỉ đơn giản: tại sao phải kiếm việc trước rồi mới phải nghỉ. Rất phiền phức, mỗi lần muốn đi pv đi thi gì cũng phải kiếm cớ. Mà mình thì không muốn nói dối. 
3) Có lẽ vậy nên mình không còn đường lui, chỉ có thể thẳng tiến đi về phía trước =))). 

Mà trong quyển: "The Alchemist" có câu: Nếu bạn thật sự muốn thứ gì đó, cả vũ trụ sẽ hợp sức lại giúp bạn. 

Mình cảm thấy rất đúng. 

Nói thêm nữa. Thật sự mình cũng là con người ngẫu hơn. Một hôm chạy xe đi làm, tự nhiên nghĩ, mình sẽ như vậy 3-4 năm nữa sao? Năm nay sắp 24 rồi. Nếu không làm thì 3-4 năm nữa sẽ không bao giờ thoát khỏi ngành ngân hàng. Hay là giống như nhiều người muốn qua làm cho nhà nước. Thôi quên đi. 

Rồi ngồi nhìn ra cửa sổ phòng tự hỏi bản thân: đây có phải là công việc mình yêu thích không. Câu trả lời là không. 

Cho nên lúc tạm biệt mọi người, mình xúc động nhất là đã quen biết rất nhiều người bạn tốt ở đây. Những thứ còn lại, đối với mình chức vụ hay tiền hay kinh nghiệm, cái gì cho qua thì qua luôn đi. 

Hôm đó tạm biệt mọi người làm mình rất cảm động. Hội nữ tặng 1cái váy, hội nam tặng 1 ổ bánh. Mấy anh chị team cũ mua tặng 1 tô để ăn mì. 3 nhóm đi mua đồ khác nhau mà trùng hợp mua toàn màu vàng. Cái này thật sự là điềm báo. Vì công ty mới của mình logo màu vàng =))) (và nằm ở Bitexco Financial Tower). Nói đến đây chắc nhiều người biết mình sẽ làm ở đâu rùi í nhỉ :)). 

Lúc đi pv chị manager kia hỏi mình: How do you see yourself in the next 5 years?

Lúc đó thật sự mình không biết phải trả lời làm sao. Bởi vì mình không hiểu chị ấy muốn hỏi về công việc hay tất cả những thứ trong cuộc sống của mình. Thế là trả lời loạn cả lên. Sau đó chị ấy hỏi lại 1 lần nữa. Lần này mình nói, và đây là những lời thật lòng nhất: 
" I want to have a good job, have a good family to take care of. And I hope everyone around me stay healthy and happy". 

Rõ là một câu chung chung của 1 đứa chả có định hướng nghề nghiệp :)) . Nhưng mình đã coi nhiều phim, đọc nhiều chuyện và thấy nhiều thứ xung quanh, cho nên mình tin trong 5 năm tới, cái quan trọng không phải là thăng tiến công việc, lương vài ngàn, mà quan trọng là mình sẽ làm cho cuộc sống của mình là những người xung quanh như thế nào. 

Với lại làm trong tp cũng tốt. Có chuyện gì cũng dễ đi lại, tự chủ trong công việc. Lần trước cậu mình mất, mình làm bên quận 7 thật sự chạy về không kịp. Mặc dù là ba má và mọi người dấu mình không gọi điện, nhưng lúc trên taxi đi về mình cảm thấy thật là bất lực. Bởi vì nếu mình làm ở quận 1, có lẽ cả nhà sẽ báo cho mình. Có lẽ mình sẽ chạy về kịp. 

Nói nhảm đủ rồi. 

Thật ra mình nghĩ nền kinh tế bây giờ thật sự khó khăn. Nếu bạn không hài lòng với công việc hiện tại, bạn cũng sẽ lưỡng lự khi ra đi. Nhưng mà cái gọi là tuổi trẻ và cơ hội sẽ không đợi cho đến khi kinh tế hết khó khăn. Tóm lại, có gan làm có gan chịu đi. :))

Stay hungry stay foolish. Mình lúc nào cũng ăn no, còn mấy chuyện ngốc nghếch thì đã làm rồi =))). 

Chúc mọi người luôn đạt được những thứ mình muốn. Và nhớ luôn vui vẻ khỏe mạnh nhé. 

Hi vọng công việc mới sẽ ổn =)))). Mọi người yên tâm, mình sẽ cố gắng. 

P/S: Này, sao cái nhà xuất bản gì nói đã mua bản quyền của Khách qua đường vội vã gần cả năm mà chả thấy xuất bản nhẻy? Ôi lừa đảo quá. Không biết mình có nên tiếp tục kế hoạch dang dở không nhỉ? =)))