Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2012

thế là thế nào?!

Tối thứ 7 đang ngồi chơi game line98 với nghe nhạc, tự nhiên ngồi nghĩ vài chuyện thấy bức xúc quá nên vào đây viết ra. ;))

Thật ra cũng chẳng có gì, có lẽ do mình quá để ý thôi. 

Là vầy. Mình thật không hiểu sao nhiều người đi làm mà cứ than thở miết. Một vài người bạn của mình thấy than nào là làm mệt ơi là mệt, rồi lương thì ít, rồi thì bị bóc lột, rồi thì là đi làm chả vui gì. Hôm qua mình còn nghe đi nghe lại câu "Ở đây chỉ vì môi trường, đồng nghiệp tốt, hay là ham zui với mọi người nên mới ở lại, chứ không thì đã đi rồi". Hay là mục tiêu ở đây chỉ là từ 9 tháng đến 1 năm để có cái tiếng rồi sẽ đi...

Mình thấy thật là nực cười!

Tuổi còn trẻ thích đi đâu thì đi, nếu thật chán như vậy thì nghỉ quách đi. Nói thiệt nha, hội họp tụ tập nói chuyện là để làm gì. Chính là để chia sẻ, kể chuyện vui vẻ, giúp xả stress sau một ngày làm việc vất vả. Sao bây giờ toàn nghe miết những câu than thở rồi nhận định như vậy. Cho nên mình thấy thôi thà đi về sớm, ăn cơm coi phim đi ngủ còn có ích. Những conversations đại loại như vậy, mình nghe đã nhàm và thấy hơi bị khó chịu. Và xin lỗi đã không hào hứng lắng nghe lắm. Nếu đã dám nói thì hãy dám làm. Khó chịu nhất là kiểu chỉ được cái miệng!
 
Cũng có thể sau vụ mid year performance review nhiều người không happy lắm về kết quả mình nhận được. Nhưng mà còn nửa năm để phấn đấu cơ mà. Chẳng lẽ mọi người hồi đó đi học mỗi tháng nhận được sổ liên lạc, thấy điểm thấp thì tháng sau không muốn cố gắng hả? Có người nói thế giới của người lớn thiệt là đáng chán. Ờ mình thấy nếu chúng ta cứ hành xử như vậy thì chúng ta đáng chán thật đấy! 

Với lại, ờ, kết quả review của mình tốt thì sao? Mình cũng có thể cảm thông chia sẻ với những người bạn khác mà. Sao có người lại khiến mình cảm thấy việc đánh giá này là không công bằng nhỉ. Với lại làm như mình không hiểu cảm giác thất vọng khi đi đánh giá kém í. Mà nói thiệt mình không thấy hổ thẹn gì với kết quả tốt đẹp mình đạt được hết. Bởi vì mình earn được mà! Và mình cũng sẽ cố gắng hơn để duy trì nó trong nửa năm tới.

Có người nói mình là con người lạc quan, nên nhìn cái gì cũng thấy nếu cố gắng sẽ có kết quả tốt đẹp. Thật ra trong những việc li ti mình cũng bi quan chớ bộ. Ví dụ đi chơi mình là người sợ trời sẽ mưa. Hay mình làm rùm beng lên 1 chuyện hết sức cỏn con. Cái vấn đề ở đây là mọi người nên nhìn bức tranh tổng thể một cách lạc quan. 

Và mình cũng không thể chịu nổi kiểu nói xấu quá nhiều như vậy. OK mình công nhận ai cũng có khuyết điểm nha, nhưng 1 khuyết điểm cũng sẽ bù lại bằng 1 ưu điểm. Sao có người thích đi nói xấu người khác rồi lôi toàn những khuyết điểm ra nói nhỉ. Rồi còn thể hiện thái độ căm ghét ra mặt nữa còn trước mặt thì cười cười mới giả tạo làm sao! Đối với mình mà nói cho dù người đó có điểm xấu gì đi nữa, họ cũng nên được respect. Mà nói thiệt nha, mình nghĩ những điểm tốt mình học được từ [người mà bạn nói xấu í] còn nhiều hơn những điểm xấu mà bạn thấy đó. Nói thiệt nha, có bao giờ bạn tưởng tượng ra nếu người khác nhìn vào bạn rồi toàn thấy những điểm xấu của bạn, liệu bạn có thấy buồn không. 

Hờ, nói chung thì:

1) Mình đã hứa với Ped là sẽ không than thở chuyện đi làm cực nhọc vất vả thế nào. Trên facebook hay blog mình toàn kể những phi vụ ăn chơi phè phỡn... Rule of work: "Đừng để cho người khác thấy bạn làm việc vất vả như thế nào." Theo mình những người thích "để người khác thấy mình làm việc vất vả thế nào" 1) là những người thích khoe sự bận rộn của mình trong khi bản thân họ lại chẳng tự tin mấy, rằng sự bận rộn của mình thật sự có ích cho xã hội.Và 2) có lẽ họ cũng chẳng vất vả gì, nói dối thôi! 


2) Mọi người nghĩ lại đi, ba mẹ mình đã vất vả cực nhọc như thế nào để nuôi mình. Không được làm ở một nơi tốt như vậy, tiện nghi như vậy, có nhiều cơ hội học tập như vậy. Rồi ba má cũng phải gánh nhiều nỗi lo khác trong cuộc sống. Nhưng mình chưa bao giờ nghe ba má mình than thở chuyện đi làm, hay mang những giận dữ trong công việc trút lên đầu con cái. Vậy tại sao mình mới là trứng nước chưa nở lại học đòi đi than vãn, làm cho bản thân già cỗi xấu xí đi nhỉ. 

3) Rồi mọi người có nghĩ đến những người đang vất vả chạy việc hay chạy ăn từng bữa chưa. Hay có nghĩ đến tỉ lệ thất nghiệp ở Việt Nam hiện nay hay tỷ lệ sinh viên ra trường chưa kiếm được việc bây giờ chưa. Hay là đơn giản nhất, cứ đem mức lương mình hưởng bây giờ ra so với một vài nghề nghiệp lương không cao trong xã hội đi. Nếu làm chuyện đó trước khi than thì chắc... sẽ bớt than đi á. 

4) Có người nói: "bị bóc lột với đồng lương trả không xứng đáng". Tại sao không nhìn thấy một cơ hội học tập rất lớn và một career path rất tốt nếu phát triển đúng đắn nhỉ? Thế nào mới là không bị bóc lột? Với lại please, là do bạn không hứng thứ muốn học hỏi tìm tòi thôi. Là do sau mỗi ngày làm việc chỉ muốn thoát khỏi chỗ làm thật nhanh thôi. Cho nên ngày nào cũng trôi qua như vậy. Mà mình nói level kiến thức kinh nghiệm không tăng lên thì có lẽ cũng bye bye sớm thôi. Cho nên những người vừa đi làm vừa đi học chưa chắc mình đã nể. Mình chính là thích những người vừa đi làm vừa đi học, mà hai cái đều giỏi. Sự nỗ lực trong 2 thứ đó sẽ được đền đáp xứng đáng. Với lại mình tự hỏi, ngồi than miết thì lấy đâu thời gian mà phát triển bản thân nhỉ!

Vậy đó. Nhắn nhủ với các bạn trẻ và với mình là không nên than nhiều quá. Be positive một chút. Chịu khó chăm làm một chút. Đối xử với người tốt một chút. Nếu một chút cũng không làm được thì làm sao đòi làm những cái to tát vĩ đại nhỉ? 


Thôi đi chơi game tiếp!

À hôm nay đi hội chợ hàng Thái Lan với mẹ và nhà ngoại, vui phết. Mua được 1 cái túi xách với 1cái vòng. Đại khái đi Thái vừa rồi chả mua gì cho mình nên giờ... mua bù. hahaha. 

Mọi người, chủ nhật vui vẻ và tuần mới vui vẻ nốt! :D

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét