Hi,
Mọi người có khoẻ không? Lâu rồi không gặp.
Nói sao nhỉ, dạo này cảm thấy tâm trạng không được tốt lắm.
Nhớ lại coi. Lần trước đi khám sức khoẻ định kỳ ở công ty. Nói chung là mình cũng mắc bệnh. Cũng hơi buồn nhưng biết sao giờ. Sau đó thấy con chuột lang nó lờ đờ, không thèm ăn uống gì hết. Mang nó đi farm để bác sĩ khám thì nói nó bị viêm tử cung. Trước giờ ai cũng nghĩ đây là con đực. Lúc bác sĩ nói nó sống không quá 3 ngày tự nhiên rất buồn. Hoá ra đây là cảm giác bị bác sĩ "chê". Nói chung là mình ngồi khóc huhu.
Chậc, dạo này chắc cũng lớn tuổi, hoặc là hormone tăng cao? Dễ xúc động. Mình nghĩ có khi nào sau này cũng vậy, bệnh tật không chữa được nữa, bác sĩ cũng trả về nhà.
Rồi hôm bữa đi ăn với bạn, thấy một người bị xe tông ngay trước mắt mình. Thật đáng sợ. Nói thật không biết mình có bị bệnh lo lắng quá mức không. Nhưng mà cứ mỗi khi trời mưa to mà nhà mình không đủ người là lo lắng lắm. Buổi sáng đi làm lúc nào cũng nói trong lòng là mọi người đi đường cẩn thận. Trong đầu mình không ngừng suy nghĩ, cứ lo lắng.
Sau đó thì nghe tin Đại tướng mất. Ngồi coi mấy đoạn phim rồi lúc họ đưa tiễn cũng khóc.
Hôm qua nghe tin 1 chú ở trong xóm nhà ngoại mất vì ung thư. Vậy là đi với ba mẹ xuống viếng. Bây giờ nhiều người ung thư quá. Mà ba má với cô chú ai cũng có tuổi, người mắc bệnh này người mắc bệnh kia. Nhiều lúc mình cũng mong có thể bệnh thay mọi người một chút, vì dù sao mình cũng còn trẻ. Ở nhà chú đó có 1 ông cũng già rồi. Nhớ hồi còn khoẻ mạnh hay ra trước cửa ngồi. Mỗi lần mình đi về nhà ngoài xong có chào ông, lần nào ông cũng cười với chào lại mình. Bây giờ lên thăm người thì ốm, mà lúc nào cũng đau đớn. Chắc cũng sắp rồi.
Sau đó con cá mập nhắn tin nói nó qua Úc rồi, mà cũng không gặp được mọi người. Buồn ghê, không biết bao giờ mới gặp lại. Lại emotinal nữa rồi. Mà cũng không dám gọi điện, sợ gọi lại khóc huhu.
Tóm lại, dạo gần đây mình cũng cố gắng để vui vẻ. Nhưng sao có mấy chuyện xảy ra xung quanh thấy đau lòng quá ta. Mọi người ai cũng bỏ đi hết. Một ngày nào đó những người thân cũng sẽ đi hết. Mà mình lúc nào cũng lo lắng không có thời gian để báo hiếu.
Ông bà nội ngoại thì cũng mất. Bây giờ chỉ còn 1 người bà là em bà nội. Cuối tuần nào qua thăm cũng sẽ hỏi mình câu khi nào dẫn bạn trai về ra mắt. Xin lỗi nha. Nói chung con thật là bất hiếu rồi.
Nếu đã vậy thì thôi đi. Chả cần phải dành tình cảm hay quan tâm chi nữa. Kết cục cũng là bỏ mình mà đi thôi. Cứ như vậy, chăm chỉ làm việc, kiếm tiền lo cho gia đình là được rồi.
Nhiều khi yếu lòng cũng muốn hỏi xem có khoẻ không. Hoặc là nhắc nhở đi đường cho cẩn thận. Nhưng nghĩ lại, bỏ đi một người thì trong lòng lại nhẹ nhàng hơn. Nếu quá gắn bó, một ngày nào đó rời bỏ mình, cái đó mới là đáng sợ.
Mình không mong ước cái gì hết. Chỉ hi vọng mọi người xung quanh luôn luôn khoẻ mạnh, luôn luôn vui vẻ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét