....và như mọi năm thì đến những ngày cuối năm mình lại lười kinh khủng. :))
Tình hình là thế này, mình đang nghỉ 3 ngày cho hết phép. Mấy nay rảnh rỗi ở nhà không làm gì. Sáng nằm coi tivi, chiều dọn dẹp nhà cửa. Hôm nay siêng siêng mở laptop ra chơi.
Trời nói thiệt cuối năm mình lười kinh. Thời tiết mọi người thấy cũng không lạnh nhưng với mình là lạnh rồi. Tại sao người ta không áp dụng nghỉ đông như ở nước ngoài nhỉ. Theo mình thì tốt nhất mọi người nên nghỉ làm việc, ở nhà sum họp vui chơi.
Hoặc có thể mình lười đi làm thôi :)).
Update tình hình cho mọi người xíu. Mình mới chuyển sang phòng mới. Nhìn vào thì có ai may mắn hơn mình không? Thật sự mình ghét nói câu này nhưng cũng phải gật gù mà đồng ý. Thời buổi kinh tế khó khăn, kiếm việc tốt chắc cũng khó. Nói thật là mình không có khái niệm gì về thị trường lao động hiện thời. Có thật sự là nó khó khăn không hay chỉ là "ngủ đông" tạm thời? Rồi thì mọi người cũng nói tại sao mình lại đòi hỏi quá vậy. Công việc như vậy mình còn muốn gì hơn? Mức lương như vậy mình còn chê sao? Nói thiệt mình không có lý do gì để phản bác lại. Lúc đầu qua phòng mới mình thấy ức chết kinh khủng. Nhớ lại những gì line manager nói với mình, đai loại là không phải ai cũng được như vậy. Rồi là cơ hội hiếm thấy. Mà training chưa đầy 2 tuần mình đã thấy ức chế kinh. Mình ghét cái kiểu lúc nào cũng nói mình phải take note take note. Cái gì nói cũng phải take note để không phải hỏi lại. Rồi lúc training nói 1 lèo giống như học thuộc lòng từ cái procedure ra nói. Kêu mình nếu nói quá nhanh thì lên tiếng để nói lại. Hay có điểm nào không hiểu thì hỏi lại. Sự thật thì sao? Cứ đến lúc không hiểu mình hỏi lại lại đọc 1 lèo y chang procedure và nói mình "điểm này đã nói rồi mà sao còn hỏi lại. Có take note không?". Mà mắc cười nhất là những lần mình gọi điện thoại, hỏi sai lại kêu mình: "lại bị messed up giữa các chương trình"
Chính từ lúc đó mình mới cảm thấy phòng cũ của mình mới thật sự giống nhà hơn. Cho dù công việc không phải cao cấp như bên này nhưng ít ra thái độ của mọi người rất khác. Nói chuyện, vui vẻ. À, mình chỉ cảm thấy phòng mới cho dù cười nói vui vẻ như thế nào, bên đó không thể nào là một mái nhà được. Dần dần ý thức được cái gọi là "mối quan hệ công sở" nơi mọi người nói chuyện và cười chỉ trong phạm vi workplace. Còn bước ra khỏi đó chưa chắc đã thèm nhìn mặt nhau. :)).
Mà mình trước mặt người khác không muốn than thở hay nói xấu ai. Nên cứ cho đây là vấn đề của bản thân đi.
Sau 3 tuần, tuần này chắc tuần thứ 4, cảm thấy công việc cũng đi vào quỹ đạo. Ít bị chê đi (cũng có thể mình chả còn dính vào nữa nên ít chê mình chăng). Thấy công việc nó cũng có nhiêu đó. Đến chỗ làm, làm, làm thêm giờ, vội vã chạy về cho kịp chuyến xe bus cuối. Về nhà chỉ còn 1 ít thời gian, thôi thì giải trí. Chả học hành gì. Không tập thể thao. Sáng sớm lại dậy sớm cho kịp giờ đi làm.
Vậy thì có 1 nghĩa gì chứ?
Mình 2, 3 năm nữa sẽ như thế nào đây? Ây cũng không thể nói được. Mình đã nói dạo này thời tiết cuối năm, ảnh hưởng đến mood của mình lắm. Hi vọng năm mới, trời nhiều nắng mình sẽ lạc quan hơn về công việc.
Hehe.
Thật ra cũng không tệ. Mục tiêu của mình là mỗi năm được sang 1 phòng khác nhau làm việc sao? Coi như đã hoàn thành. Hãy cố gắng làm việc chăm chỉ, học càng nhiều thứ càng tốt. Mọi người thắc mắc hay đặt câu hỏi là làm sao xác định được con đường sự nghiệp rõ ràng. Nói thật mình là người thường, không phải những nhân vật đao to búa lớn có thể lập ra kế hoạch sự nghiệp. Những gì trong sách nói phải lên kế hoạch cho tương lai dài của bạn. Những cái đó mình đọc 1 đống nhưng cũng không áp dụng được. Vấn đề ở đây có lẽ là nếu đã đi vào 1 con đường nào đó rồi (hay lỡ đi vào rồi hehe) thì hãy có can đảm đi tiếp nó. Mình thấy có một số bạn làm ở đây một thời gian rồi chưa ấm chỗ đã có tư tưởng sang chỗ khác. Sự thật kinh hoàng là chưa chắc chỗ đó đã tốt à nha. Cho nên nếu nói 1 lời khuyên chân thành thì từ kinh nghiệm của mình chỉ có 1: hãy cố gắng và chăm chỉ. Có thể công việc đó không phải thứ bạn mong muốn. Nhưng mà ai biết được tương lai sẽ thế nào, đúng không. Chỉ có trải qua nhiều thăng trầm mới tôi luyện bản thân được.
Điều mình cảm thấy bản thân luôn yếu chính là không có can đảm. Có cái gì không quen thuộc với mình là bị khớp. Không dễ dàng thích ứng nhanh chóng. Hay đưa ra những quyết định trong lúc chưa suy nghĩ chính chắn. Có lẽ năm mới mình phải học cách khắc phục thôi.
ha` ha`. Tóm lại là mình không sao cả. Ăn khỏe ngủ khỏe, chỉ có cân nặng là làm mình đau đầu đây =))))
Mọi người Noel vui vẻ nhé. Mình sẽ viết blog thường xuyên hơn. Chẳng qua mình lười quá đấy mà.
Thật ra cũng đang nghĩ tới chuyện nộp xin mấy cái học bổng. Nhưng mà điểm thi ibt đã quá hạn từ lâu. Nếu muốn nhiều cơ hội hơn còn phải thi GRE nữa. Cố gắng lần nữa xem! :)))
Tổng số lượt xem trang
Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012
Thứ Ba, 23 tháng 10, 2012
...........
shit
Lai 1 ngay ve tre.
Ve den nha thi ca nha da an xong.
Con chuan bi di ngu nua.
Me hoi co an gi khong mua an, hay la di an pho.
Chac tai thay minh the tham khong chiu noi.
Minh noi thoi nau mi goi an cho roi.
An mi xong lai bi dau bung.
Ba me ngu, hamster ngu, meo ngu....
Ayyyyy daaaaa. Song nhu vay ma goi la song sao???????
Chang le minh cung di ngu?
Chang le minh khong co ngay nao duoc ve nha trong anh sang mat troi saooooo???
Lai 1 ngay ve tre.
Ve den nha thi ca nha da an xong.
Con chuan bi di ngu nua.
Me hoi co an gi khong mua an, hay la di an pho.
Chac tai thay minh the tham khong chiu noi.
Minh noi thoi nau mi goi an cho roi.
An mi xong lai bi dau bung.
Ba me ngu, hamster ngu, meo ngu....
Ayyyyy daaaaa. Song nhu vay ma goi la song sao???????
Chang le minh cung di ngu?
Chang le minh khong co ngay nao duoc ve nha trong anh sang mat troi saooooo???
Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012
khong edit truyen Khach qua duong, voi va nua
Hom nay tinh co vo fb coi sach da dc mua ban quyen cua nxb Sach Viet, thay ho da mua ban quyen quyen nay roi, chac som se ra mat moi nguoi. Dieu nay dong nghia voi viec minh se khong edit truyen nay nua. Moi nguoi cho ra sach nhe
Di nhien minh cung k vui. Truyen nay co duyen voi minh, minh muon tu minh di tu dau den cuoi.
Hi vong lan xuat ban nay cua SV dung lam moi nguoi that vong nhu nhung lan truoc.
That su ma noi, mot quyen truyen de duoc doc gia thich ngoai cot truyen tuyet voi thi nguoi dich cung rat quan trong. Khong duoc sai chinh ta, khong duoc dich tho...con bia sach phai phu hop, dung qua nho'. Con chat luong sach cung phai duoc cham chut
Tom lai minh thich su hoan hao, hoac gan muc do cung dc. Nen minh hi vong quyen truyen yeu thich cua minh k khien minh that vong tap 2 ( sau Gan nhu vay xa nhu the) =)))))
Haizz. Noi thang la nhin chung trong cac nha xuat ban gan day, minh thay sach cua Dinh Ti la okie nhat, co su dau tu. Con nhung ten tuoi khac thi cang ngay cang mo nhat. Sao ho k mua ban quyen sach nay thi minh yen tam hon nhi. Noi chung tinh minh thix noi thang. Chuc truyen thanh cong. Con ma sau khi xuat ban thay no ea te minh se tu tay edit tiep hehehe.
Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012
2 weeks of notice
2 tuần ăn chơi nghỉ core leave ở nhà, chỉ có thể tóm lại bằng 2 chữ:
SA ĐỌA!
=))))
Thật ra cũng không sa đọa lắm. Nói chung là thích làm gì thì làm. Thích ăn gì cứ ăn, thích làm gì thì làm. Cơ bản là lười không muốn làm gì nên cả ngày có khi ngủ dậy, lởn vởn chọc con hamster đang nuôi, ôm mấy con mèo nói chuyện, lại nằm vật ra coi tivi, đến khi đói không chịu nổi lại chạy mua bánh tráng hay nấu mì gói ăn. Không làm được gì có ích lắm.
Cuối tuần rồi đi Biên Hòa với Khủng Long thăm con Rùa. Một ngày ăn chơi. Sau đó còn hẹn cuối tuần qua nhà mình. Coi như có chút động lực dọn dẹp nhà cửa. =))).
Mình hồi mới đi làm thắc mắc, quái! sao bọn này bắt nghỉ 2 tuần liên tục. Có nhiều người bảo nghỉ như vậy xài hết tiền ăn chơi sau đó vô cày bừa tiếp. Có người nói để quên hết công việc, refesh bản thân. Có người nói vì lý do security, audit..
Đối với mình thì, sau một vài sự kiện gần đây, kỳ nghỉ này có lẽ là thuốc bổ tốt nhất. :))
Mấy nay ăn nhiều, chắc thất tình nên ăn nhiều. haha.
Coi tv từ Desperate Housewives đến HIMYM, đến chương trình mua sắm qua tivi... Rảnh rỗi lấy xe chạy đi siêu thị mua đồ cho má, chọn cái xa nhất, đi "thưởng ngoạn", nhìn ánh mặt trời buổi chiều + hòa vào dòng người kẹt xe lúc tan tầm ==> những cái này mình chưa bao giờ biết được... vì mình đi làm về quá trễ. Mình thật là bệnh.
Ở nhà nhìn thấy cả nhà ăn cơm, ngồi coi tivi với nhà. Tóm lại gia đình yên tĩnh, cũng không nói gì nhiều với nhau, nhưng cảm thấy thật là tốt. Những cái này mình không làm được, vì mình đi làm về quá trễ...
Cứ coi như ở nhà cho biết cảm giác thất nghiệp đi. =))).
Thỉnh thoảng cũng nghiêm túc nghĩ về con đường sắp tới. Mình đã sắp xếp xong rồi. Nhưng mà không biết "nhân hòa" nhưng có thiên thời với địa lợi không thôi.
Ngày mai là ngày 17/10, một năm trước ngày này là ngày mình chính thức ký hợp đồng vào làm. 1 năm trôi qua học cũng không ít, làm cũng không ít. Cảm thấy một người mới ra trường mà có thành tựu như mình vậy cũng ghê gớm nhỉ =))) (lại bắt đầu rồi...)
Nhưng mà mình lại nghĩ, cái gì của mình cũng thuận lợi, học hành thuận lợi, công việc thuận lợi.. (là quá sức thuận lợi luôn ấy chứ)... chẳng biết cái gì gọi là đau khổ mòn mỏi vì tìm việc, khổ sở vì boss xấu tính hay môi trường không hợp. Có ai có thể giải thích được không? Là số mình quá may hay là cuộc sống của mình đã bình lặng như vậy???
Cho nên mình nghĩ, mình vào làm ở đây, tốt thì tốt nhưng có phải là công việc phù hợp nhất với mình không? Hay là vẫn có cái gì đó exciting and challenging đang đợi, chỉ là mình không có dũng cảm bứt ra thôi? Sau đó mình lại sợ, nếu thay đổi thì có tốt không, biết đâu lại tệ hơn cái cũ.
Bởi vậy mới nói cần có lòng can đảm nha.
Ah, thật ra tình cảm không được tốt lắm. hahaha, chấp nhận thôi. Không phải hồi trước nói thà sự nghiệp thăng tiến còn hơn có tình mà không có tiền sao. Qủa báo, chính là quả báo! :))
Nói một chút về vấn đề tình cảm. Hồi trưa coi 1 bộ phim. Nữ chính buồn bực đau khổ vì nam chính không quan tâm và thương mình. Nữ chính được nam phụ dẫn đi chơi, sau đó nữ chính đứng khóc bù lu bù loa, nam phụ thấy đau lòng ôm và an ủi nữ chính.
Mình cảm thấy đau khổ trong chuyện tình cảm thì tốt nhất không nên kiếm một người thay thế như vậy, cho dù chỉ là ôm hay an ủi. Tại sao phải liên lụy đến người khác trong khi nỗi đau khổ là do bản thân tự chuốc lấy?
1) Gây sự hiểu lầm tai hại,
2) Tạo ảo tưởng cho đối phương,
3) Gây ảo giác cho mình (Thích người mới vì cảm ơn người ấy đã bên mình lúc đau thương).
Cho nên nếu đau lòng thì chính là tự bản thân vượt qua. Tự mình sống chung với sự cô đơn, gặm nhấm nỗi buồn (ặc ặc). Bởi vì mình nghĩ là một đấng siêu nhiên nào đó, rất tốt bụng với mình, ban cho mình một công việc và gia đình tốt để mình không lo lắng gì nhiều. Cái còn lại muốn thử thách mình chính là tình cảm. Đại khái chắc là muốn mình tự đứng dậy, tự vượt lên và trưởng thành trong tình cảm.
Còn một chuyện nữa làm mình thấy phiền hơn tất cả, gọi chung là scandal tình cảm, office love. Ặc ặc. Mình thề cách cư xử của mình trước nay vô cùng đúng mực, thậm chí còn lạnh lùng tàn nhẫn. Thế mà lúc mình vừa nghỉ đã dấy lên vài vụ. Có con bạn ngay ngày đầu tiên nghỉ đã nhắn tin nói chúc mừng mình, nói là anh này cũng được đó. Rồi tại sao nhân vật đó lại post hình chụp lên FB???? Mà thật ra mình có cả mấy tấm chụp chung hoàn toàn trong sáng. Rồi nhân lúc mình không đi làm không biết mọi người có bàn luận cái gì thêm nữa không. Nếu chỉ là chọc thì mong sớm chấm dứt. Còn nếu là trong giả có thật thì xin lỗi, chắc đi làm mình phải có cách đối xử khác với người đó rồi.
Mọi người có cảm thấy như vầy không: Nếu người mình thích ở cách xa mình, không phone không email không liên lạc. Và nếu có 1% cơ hội nhỏ nhoi nào đó người đó nhớ đến mình, một ngày đẹp trời nào đó vào FB của mình và thấy tấm hình đó. Cho dù đã có những comment đính chính của mình ở dưới, nhưng ai dám chắc người đó sẽ không buồn hay đau lòng (mình đang giả dụ 1% người đó quan tâm mình). Vậy nên mình muốn cho người ta thấy là mình sống tốt, vui vẻ, luôn luôn cố gắng luôn luôn phấn đấu, chứ mình không hề ưa thích những chuyện vớ vẩn khác.
Chuyện nhức đầu ở đây là. Người mà bạn quan tâm không quan tâm bạn. Còn người bạn coi như bình thường lại quan tâm bạn. Cho nên bạn tàn nhẫn với người quan tâm bạn, còn người bạn quan tâm lại tàn nhẫn với bạn. =))) (mọi người hiểu mình viết gì không ấy?). Rồi bạn lại cảm thấy tội nghiệp bản thân, dằn vặt tự hỏi là có phải vì bạn tàn nhẫn với những người khác nên người bạn quan tâm mới không thèm quan tâm bạn =))). Một cái vòng luẩn quẩn!
Nói tóm lại. Mình tự nhận mình là người không chấp nhận sự tạm bợ. Thà mình F.A (forever alone í) còn hơn quen một người nào đó chỉ vì họ có một vài hành động, cử chỉ quan tâm, hay họ theo đuổi mình. Cho nên, thật lòng xin lỗi những ai đã bị mình...cho de. :|. Hôm bữa chị bạn mình nhắn tin nói em không thích người ta nhưng người ta công khai thích em. Ôiii, phải nói sao đây? Cái mình muốn chỉ là 1 tình cảm duy nhất, từ 1 người duy nhất, 2 người trong mắt có đối phương là được. Hai chữ "Đào hoa" thì thôi miễn đi!
Vậy đó. Hi vọng 2 tuần ăn chơi này mình thư giãn đầu óc một chút, không còn bị stress nữa. Sau đó mình sẽ chăm chỉ làm việc, nếu có gì mới về job sẽ update cho mọi người. Mà mình thấy mọi người xung quanh vất vả quá nhỉ, kinh tế khó khăn quá hen. Nhiều lúc cũng muốn đi học lên cao, đi nước ngoài học í. Nhưng mà mình không có tiền :D. Xu hướng khi kinh tế đi xuống, thất nghiệp nhiều thì đi học để chuẩn bị cho một nền kinh tế hồi phục. =)).
Bạn bè xung quanh rủ nhau/đăng ký/ dự định học cao học rần rần. Mình không có hứng lắm. Nói chung mình nghĩ mình muốn trở thành một chuyên gia trong lĩnh vực mình làm. (expert đó). Tham vọng của mình là trở thành best of the best =))). Chứ mình không quan tâm mấy đến bằng cấp, vì sự thật đã chứng minh, nếu đã không thích cái gì thì mình không thể làm tốt được. Giống như đã không thích hợp với kiểu đào tạo đó thì khi đi học chỉ cảm thấy căm ghét hơn thôi.
Ây da, mọi người có thấy mình quá tiêu cực, hay quá chảnh hay nói quá nhiều không (mình học Ngoại Thương đó ;p). Nhiều khi trong đầu mình suy nghĩ qua nhiều, liên tục suy nghĩ, muốn ngừng mà không được, chỉ có thể chuyển từ chủ đề này sang chủ đề khác, giống như lúc này đây, đánh máy mà trong đầu mình tuôn ra bao như câu chữ. Thôi stop, đi đọc truyện cái đã =)))). Cả tuần vui vẻ mọi người!
SA ĐỌA!
=))))
Thật ra cũng không sa đọa lắm. Nói chung là thích làm gì thì làm. Thích ăn gì cứ ăn, thích làm gì thì làm. Cơ bản là lười không muốn làm gì nên cả ngày có khi ngủ dậy, lởn vởn chọc con hamster đang nuôi, ôm mấy con mèo nói chuyện, lại nằm vật ra coi tivi, đến khi đói không chịu nổi lại chạy mua bánh tráng hay nấu mì gói ăn. Không làm được gì có ích lắm.
Cuối tuần rồi đi Biên Hòa với Khủng Long thăm con Rùa. Một ngày ăn chơi. Sau đó còn hẹn cuối tuần qua nhà mình. Coi như có chút động lực dọn dẹp nhà cửa. =))).
Mình hồi mới đi làm thắc mắc, quái! sao bọn này bắt nghỉ 2 tuần liên tục. Có nhiều người bảo nghỉ như vậy xài hết tiền ăn chơi sau đó vô cày bừa tiếp. Có người nói để quên hết công việc, refesh bản thân. Có người nói vì lý do security, audit..
Đối với mình thì, sau một vài sự kiện gần đây, kỳ nghỉ này có lẽ là thuốc bổ tốt nhất. :))
Mấy nay ăn nhiều, chắc thất tình nên ăn nhiều. haha.
Coi tv từ Desperate Housewives đến HIMYM, đến chương trình mua sắm qua tivi... Rảnh rỗi lấy xe chạy đi siêu thị mua đồ cho má, chọn cái xa nhất, đi "thưởng ngoạn", nhìn ánh mặt trời buổi chiều + hòa vào dòng người kẹt xe lúc tan tầm ==> những cái này mình chưa bao giờ biết được... vì mình đi làm về quá trễ. Mình thật là bệnh.
Ở nhà nhìn thấy cả nhà ăn cơm, ngồi coi tivi với nhà. Tóm lại gia đình yên tĩnh, cũng không nói gì nhiều với nhau, nhưng cảm thấy thật là tốt. Những cái này mình không làm được, vì mình đi làm về quá trễ...
Cứ coi như ở nhà cho biết cảm giác thất nghiệp đi. =))).
Thỉnh thoảng cũng nghiêm túc nghĩ về con đường sắp tới. Mình đã sắp xếp xong rồi. Nhưng mà không biết "nhân hòa" nhưng có thiên thời với địa lợi không thôi.
Ngày mai là ngày 17/10, một năm trước ngày này là ngày mình chính thức ký hợp đồng vào làm. 1 năm trôi qua học cũng không ít, làm cũng không ít. Cảm thấy một người mới ra trường mà có thành tựu như mình vậy cũng ghê gớm nhỉ =))) (lại bắt đầu rồi...)
Nhưng mà mình lại nghĩ, cái gì của mình cũng thuận lợi, học hành thuận lợi, công việc thuận lợi.. (là quá sức thuận lợi luôn ấy chứ)... chẳng biết cái gì gọi là đau khổ mòn mỏi vì tìm việc, khổ sở vì boss xấu tính hay môi trường không hợp. Có ai có thể giải thích được không? Là số mình quá may hay là cuộc sống của mình đã bình lặng như vậy???
Cho nên mình nghĩ, mình vào làm ở đây, tốt thì tốt nhưng có phải là công việc phù hợp nhất với mình không? Hay là vẫn có cái gì đó exciting and challenging đang đợi, chỉ là mình không có dũng cảm bứt ra thôi? Sau đó mình lại sợ, nếu thay đổi thì có tốt không, biết đâu lại tệ hơn cái cũ.
Bởi vậy mới nói cần có lòng can đảm nha.
Ah, thật ra tình cảm không được tốt lắm. hahaha, chấp nhận thôi. Không phải hồi trước nói thà sự nghiệp thăng tiến còn hơn có tình mà không có tiền sao. Qủa báo, chính là quả báo! :))
Nói một chút về vấn đề tình cảm. Hồi trưa coi 1 bộ phim. Nữ chính buồn bực đau khổ vì nam chính không quan tâm và thương mình. Nữ chính được nam phụ dẫn đi chơi, sau đó nữ chính đứng khóc bù lu bù loa, nam phụ thấy đau lòng ôm và an ủi nữ chính.
Mình cảm thấy đau khổ trong chuyện tình cảm thì tốt nhất không nên kiếm một người thay thế như vậy, cho dù chỉ là ôm hay an ủi. Tại sao phải liên lụy đến người khác trong khi nỗi đau khổ là do bản thân tự chuốc lấy?
1) Gây sự hiểu lầm tai hại,
2) Tạo ảo tưởng cho đối phương,
3) Gây ảo giác cho mình (Thích người mới vì cảm ơn người ấy đã bên mình lúc đau thương).
Cho nên nếu đau lòng thì chính là tự bản thân vượt qua. Tự mình sống chung với sự cô đơn, gặm nhấm nỗi buồn (ặc ặc). Bởi vì mình nghĩ là một đấng siêu nhiên nào đó, rất tốt bụng với mình, ban cho mình một công việc và gia đình tốt để mình không lo lắng gì nhiều. Cái còn lại muốn thử thách mình chính là tình cảm. Đại khái chắc là muốn mình tự đứng dậy, tự vượt lên và trưởng thành trong tình cảm.
Còn một chuyện nữa làm mình thấy phiền hơn tất cả, gọi chung là scandal tình cảm, office love. Ặc ặc. Mình thề cách cư xử của mình trước nay vô cùng đúng mực, thậm chí còn lạnh lùng tàn nhẫn. Thế mà lúc mình vừa nghỉ đã dấy lên vài vụ. Có con bạn ngay ngày đầu tiên nghỉ đã nhắn tin nói chúc mừng mình, nói là anh này cũng được đó. Rồi tại sao nhân vật đó lại post hình chụp lên FB???? Mà thật ra mình có cả mấy tấm chụp chung hoàn toàn trong sáng. Rồi nhân lúc mình không đi làm không biết mọi người có bàn luận cái gì thêm nữa không. Nếu chỉ là chọc thì mong sớm chấm dứt. Còn nếu là trong giả có thật thì xin lỗi, chắc đi làm mình phải có cách đối xử khác với người đó rồi.
Mọi người có cảm thấy như vầy không: Nếu người mình thích ở cách xa mình, không phone không email không liên lạc. Và nếu có 1% cơ hội nhỏ nhoi nào đó người đó nhớ đến mình, một ngày đẹp trời nào đó vào FB của mình và thấy tấm hình đó. Cho dù đã có những comment đính chính của mình ở dưới, nhưng ai dám chắc người đó sẽ không buồn hay đau lòng (mình đang giả dụ 1% người đó quan tâm mình). Vậy nên mình muốn cho người ta thấy là mình sống tốt, vui vẻ, luôn luôn cố gắng luôn luôn phấn đấu, chứ mình không hề ưa thích những chuyện vớ vẩn khác.
Chuyện nhức đầu ở đây là. Người mà bạn quan tâm không quan tâm bạn. Còn người bạn coi như bình thường lại quan tâm bạn. Cho nên bạn tàn nhẫn với người quan tâm bạn, còn người bạn quan tâm lại tàn nhẫn với bạn. =))) (mọi người hiểu mình viết gì không ấy?). Rồi bạn lại cảm thấy tội nghiệp bản thân, dằn vặt tự hỏi là có phải vì bạn tàn nhẫn với những người khác nên người bạn quan tâm mới không thèm quan tâm bạn =))). Một cái vòng luẩn quẩn!
Nói tóm lại. Mình tự nhận mình là người không chấp nhận sự tạm bợ. Thà mình F.A (forever alone í) còn hơn quen một người nào đó chỉ vì họ có một vài hành động, cử chỉ quan tâm, hay họ theo đuổi mình. Cho nên, thật lòng xin lỗi những ai đã bị mình...cho de. :|. Hôm bữa chị bạn mình nhắn tin nói em không thích người ta nhưng người ta công khai thích em. Ôiii, phải nói sao đây? Cái mình muốn chỉ là 1 tình cảm duy nhất, từ 1 người duy nhất, 2 người trong mắt có đối phương là được. Hai chữ "Đào hoa" thì thôi miễn đi!
Vậy đó. Hi vọng 2 tuần ăn chơi này mình thư giãn đầu óc một chút, không còn bị stress nữa. Sau đó mình sẽ chăm chỉ làm việc, nếu có gì mới về job sẽ update cho mọi người. Mà mình thấy mọi người xung quanh vất vả quá nhỉ, kinh tế khó khăn quá hen. Nhiều lúc cũng muốn đi học lên cao, đi nước ngoài học í. Nhưng mà mình không có tiền :D. Xu hướng khi kinh tế đi xuống, thất nghiệp nhiều thì đi học để chuẩn bị cho một nền kinh tế hồi phục. =)).
Bạn bè xung quanh rủ nhau/đăng ký/ dự định học cao học rần rần. Mình không có hứng lắm. Nói chung mình nghĩ mình muốn trở thành một chuyên gia trong lĩnh vực mình làm. (expert đó). Tham vọng của mình là trở thành best of the best =))). Chứ mình không quan tâm mấy đến bằng cấp, vì sự thật đã chứng minh, nếu đã không thích cái gì thì mình không thể làm tốt được. Giống như đã không thích hợp với kiểu đào tạo đó thì khi đi học chỉ cảm thấy căm ghét hơn thôi.
Ây da, mọi người có thấy mình quá tiêu cực, hay quá chảnh hay nói quá nhiều không (mình học Ngoại Thương đó ;p). Nhiều khi trong đầu mình suy nghĩ qua nhiều, liên tục suy nghĩ, muốn ngừng mà không được, chỉ có thể chuyển từ chủ đề này sang chủ đề khác, giống như lúc này đây, đánh máy mà trong đầu mình tuôn ra bao như câu chữ. Thôi stop, đi đọc truyện cái đã =)))). Cả tuần vui vẻ mọi người!
Khách qua đường, vội vã _ 19.3
KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ
Phiêu A Hề
Chịu đựng đến 12 giờ trưa
mùng 1, trong nhà người đến người đi như nước chảy, Thẩm An chỉ cần lễ phép mỉm
cười là xong, ngay cả mở miệng nói cũng không cần. Tiêu phu nhân tuy là người
phụ nữ nắm trong tay quyền lực nhưng là một bà mẹ chồng tốt, thay cô ứng phó rất
nhiều chuyện, thấy cô không làm chuyện mất thể diện lại không có hành vi phô
trương nên vô cùng hài lòng, đối với Thẩm An ngày một vui vẻ.
Thẩm An vốn đã thu rất nhiều
tiền lì xì, Tiêu thái hậu lại cho cô một phong bao lớn. Bên trong là túi nhung
màu đỏ, trong túi là một đài hoa sen bằng vàng ròng khảm ngọc trai. Cô nhìn mà
thấy sợ. Thẩm An đưa cho Trình Thiếu Thần xem, người này cười nói:
"Mẹ cũng coi như có tiến
bộ. Em cứ nhận cho mẹ vừa lòng, nếu không mẹ lại tặng em con gà mái vàng. Dì Trần
nói mẹ đặt làm một con, chắc là cho Tĩnh Nhã."
Giữa trưa trên bàn ăn nhà
Trình chỉ có ba người phụ nữ, cánh đàn ông đều ra ngoài. Tiêu thái hậu sau một
buổi sáng ứng phó cũng lộ vẻ mệt mỏi, ngoại trừ phê bình tư thế ngồi của Ôn
Tĩnh Nhã không đủ đoan trang, nhắc nhở cô ấy coi chừng ảnh hưởng đến em bé
trong bụng còn nhắc nhở Thẩm An coi lại cách ăn uống của mình không được ăn
kiêng ảnh hưởng đến sức khỏe. Lúc bà nói phong thái ung dung tự tại, lại khiến
cho đối tượng bị phê bình tự giác xấu hổ.
Buổi chiều Ôn Tĩnh Nhã kéo
Thẩm An ra ngoài chơi. Ôn Tĩnh Nhã nói:
"Em thích đi dạo không?
Nếu không có kế hoạch thì đi với chị đi, ở nhà buồn chết được."
Thẩm An sợ bà bầu bụng to
còn đi một mình, ngoài trời cũng không sáng sủa gì, tuyết lại sắp rơi nên vui vẻ
đồng ý đi theo. Ngày mùng một phần lớn các cửa hàng đều đóng cửa, hai người chậm
rãi đi dọc con phố, thỉnh thoảng có vài đứa bé đốt pháo chạy nhảy khiến người
ta hết hồn. Nhưng Ôn Tĩnh Nhã vẫn cười vui vẻ, còn mua một bịch pháo. Mỗi lần
cô ấy đốt pháo lòng Thẩm An lại lo lắng không ngớt, chỉ lo cô ấy bị động thai
sinh non. Khuyên mãi không được cô đành
tịch thu luôn bịch pháo.
"An em xem, niềm vui
đơn giản như vậy, tốn vài đồng có thể có được, chỉ tốn một chút tâm tư. Nhưng
mà cánh đàn ông lại không hiểu, cho rằng phải là thứ quý nhất mới là tốt nhất.
Mà bọn họ cũng ngốc, cứ thắc mắc tại sao phụ nữ luôn thấy thiếu thốn."
"Ừm, đúng vậy."
Thẩm An thực không có kinh
nghiệm nói những chủ đề phực tạp với người quen. Cô vẫn chủ trương nói ít nghe
nhiều. Mà trước nay cô thường nghe nhiều, không ngắt lời, kiên nhẫn nghe Tĩnh
Nhã cằn nhằn chút chuyện vặt. Tĩnh Nhã là người thú vị, có thể đem một chuyện hết
sức bình thường nói vô cùng phấn khích, người khác không cười, cô ấy lại cười
vui vẻ. Nhưng Thẩm An lại cảm thấy cô ấy chỉ vui vẻ ngoài mặt mà thôi. Có điều,
con người chính là một loài mâu thuẫn, vẻ ngoài cùng nội tâm luôn khác biệt,
bên ngoài là người lạc quan, bên trong lại theo chủ nghĩa bi quan. Những người
mạnh mẽ mới là người có nội tâm yếu ớt.
"Em có thấy chị nói nhiều
không?"
"Sao vậy?"
"Ngày thường nói chuyện
cũng không có ai nghe, thường là chị tự làu bàu với mình, Thiếu Khanh người
khác nói ba câu anh ấy mới đáp lại một câu. Thiếu Thần còn nói ít hơn."
"Đúng, rất ít."
"Anh em họ điểm này vô
cùng giống nhau. Nhưng mà em cũng giống"
Ôn Tĩnh Nhã đứng dậy khẽ cười
nói: "Đi, chị dẫn em đi gặp một vị trưởng bối."
Đây là khu dân cư cũ, thoạt
nhìn lịch sử chắc cũng lâu đời, cầu thang cao lại không có tháng máy. Bình thường
hai người đi song song cũng có thể chứa được. Nhưng hiện tại Ôn Tĩnh Nhã một
người chiếm thành hai người, Thẩm An chỉ có thể theo sát phía sau, trong lòng
lo lắng lỡ cô ấy mất thăng bằng, mình cũng không đỡ nổi.
Hai người đi rất chậm, đi một
chút dừng một chút, cuối cùng cũng tới. Mở cửa là một phụ nữ thoạt nhìn không
còn trẻ, mặc đồ rộng thùng thình, đầu quấn khăn, vừa nhìn thấy Tĩnh Nhã vừa mừng
vừa lo:
"Con sao lại đến? Có phải
bất tiện cho mình không, gọi điện là được rồi mà?" Khuôn mặt của bà vừa dịu
dàng vừa mang vài phần u buồn, nhưng mỗi lúc cười lên lại vui vẻ, thật đoán
không ra tuổi.
"Dì Tình, con mang một
người đến cho dì xem."
Căn phòng cũ không xa hoa, lịch
sự mà tao nhã, cảm giác ấm áp. Thẩm An cũng theo Tĩnh Nhã lên tiếng: "Dì
Tình".
Nhìn thấy cô ánh mắt mà nheo
lại một chút, giống như đang suy nghĩ, sau đó mỉm cười:
"Con là Thẩm An phải
không?"
"Sao dì biết ạ? Con
đang muốn để dì đoán." Tĩnh Nhã nói xen vào.
"Con lấy hình Thiếu Thần
kết hôn cho dì xem, quên rồi à?"
"Lúc mặc áo cưới khác với
lúc thường. Bình thường An vẫn đẹp hơn phải không dì?" Tĩnh Nhã đóng góp ý
kiến.
"Dáng vẻ không đổi, bên
ngoài nhìn còn xinh hơn." Dì Tình mỗi động tác đều tao nhã, so với vẻ tao
nhã của mẹ chồng cô hoàn toàn khác, giống như nhân vật bước ra từ tranh vẽ xưa.
"Dì vừa pha trà mới,
hai con tới thật đúng lúc."
Động tác pha trà của bà thật
đẹp, Thẩm An liền nhớ tới dáng vẻ lúc pha trà của Trình Thiếu Thần, không biết
anh có phải đến đây tầm sư học đạo không.
Cô không hiểu gì về trà,
nhưng nhìn lá trà non ngâm trong ấm nước thủy tinh, lá gặp nước nóng nở ra,
trong suốt một màu, nhìn thôi đã cảm thấy hưởng thụ.
"Dì Tình, sao trong nhà
còn một mình dì?"
"Dì cho bảo mẫu về nhà
rồi, mai quay lại."
"Sao để một mình dì ở
nhà? Con mời bác Hoàng qua chơi với gì nhé."
"Ở một mình không sao,
con không cần rắc rối, về nhà cũng không cần nói gì." Xem mặt thấy Tĩnh
Nhã vẫn không vừa lòng bèn nói sang chuyện khác,
"Lần trước con cho người
mang tới cây đàn tranh, âm thanh quả nhiên rất hay, có muốn nghe thử không?"
"Dạ dĩ nhiên rồi, vẫn
là khúc nhạc cũ nha dì." Tĩnh Nhã quay đầu nói với Thẩm An:
"Em hôm nay có lộc ăn lại
có nhĩ phúc, dì Tình vốn là nghệ nhân pha trà và diễn đấu đàn tranh bậc nhất
đó"
"Đừng nghe nó ba hoa,
con nhỏ này thích khoa trương lắm. Con coi nhìn nó như vậykhông ngờ quậy phá
không chịu được, hồi đó nó mê bài "Tri âm tri kỷ" mà lại không chịu học
đàn bài này." Dì Tình nhìn Thẩm An nói.
Tiếng đàn như tiếng gió,
không gian trong phòng biến đổi không ngừng, Thẩm An nghe như xuất thần, dì
Tình nhìn cô nói:
"An, con nhất định đã học
qua đàn tranh."
"Sao dì biết ạ?"
Thẩm An cảm thấy bất ngờ.
"Nhìn mắt con lúc xem
dì biểu diễn là đoán ra."
"Ah, An chắc cũng đàn
giỏi lắm!"
Thẩm An giật mình mỉm cười:
"Dạ học có mấy ngày thôi, miễn cưỡng cũng đánh được một bản, để qua mắt ba
mẹ thôi. Con không dám múa rìu qua mắt thợ đâu.”
Tĩnh Nhã cười. "Dì còn
nhớ không? Hồi đó con học được vài ngày, Trình Thiếu Thần luôn miệng chê, con tức
quá không học nữa. Ây da, nghĩ lại thiệt tức quá mà, sao con lại dễ dàng bị
kích vậy chớ."
"Con bây giờ cũng có ngồi
im một chỗ được nửa giờ đâu. Em bé trong bụng mà giống con cả nhà đều mệt mỏi."
Vậy nên Tĩnh Nhã không đòi
Thẩm An biểu diễn nữa. Ba người nói chuyện nhà, sau đó rời đi.
Dì Tình nói: "Để ta tiễn
hai con, đúng lúc dì cũng muốn xuống lâu đi lại."
Bà mặc áo, Thẩm An nhìn bà mặc
đồ có chút khó khăn vì vậy qua giúp, xuống giọng hỏi:
"Gần đây dì không khỏe
sao?"
"Ừm, con nghe ta đánh
đàn rồi đoán được đúng không? Không sao nữa rồi, giải phẫu đã xong, cắt bỏ một
bộ phận trên người thôi mà."
Nhìn thấy Thẩm An vẻ mặt sửng
sốt, dì Tình cười cười chỉ vào ngực:
"Hai bên đều không có.
Dì không nói con cũng không nhìn ra đúng không?" Tiếp tục sửa khăn quấn đầu:
"Tóc cũng không còn. Nhưng mà, nhiều lúc cứ coi như chưa từng có tóc, cảm
thấy bớt đau buồn hơn."
Bà cười thản nhiên, giống
như nói chuyện không liên quan tới mình.
Ôn Tĩnh Nhã kéo tay Thẩm An
chậm rãi bước đi. Cô ấy vì mang thai mà cả người bị phù, đi lại khó khăn hết sức,
dần dần sức nặng đều dồn lên người Thẩm An. Lái xe vẫn đi chậm theo sau hai người,
nhưng Ôn Tĩnh Nhã không chịu lên xe.
"Dì Tình gần đây bệnh nặng,
phát hiện quá muộn, xém chút nữa không thể làm phẫu thuật được."
"Nhưng nhìn tinh thần
dì ấy tốt lắm"
"Aiii, hết bệnh xong có
rất nhiều chuyện được khai thông. Thần sắc của dì so với trước kia tốt lên hẳn."
Tĩnh Nhã chậm rãi nói:
"Em ít nói quá. Ngay cả Tiêu thái hậu cũng nói chị học hỏi em. Sao em
không hỏi dì Tình là ai?"
"Dì Tình là ai?"
Ôn Tĩnh Nhã cười: "Một
vị trưởng bối. Là người thấy bọn chị từ nhỏ đến lớn. Đừng nói với mẹ chị dẫn em
tới gặp dì. Ừm, mà tính em vậy không cần nhắc em cũng không nói đâu."
Thẩm An "Vâng" một
tiếng.
Qủa nhiên Ôn Tĩnh Nhã mấy
phút sau buộc miệng nói: "Rất nhiều người nói, năm đó ba suýt chút nữa là
cưới dì Tình... Chuyện xưa quả nhiên nhiều điều tiếc nuối. Nhưng mà nếu như vậy
sẽ không có Thiếu Khanh và Thiếu Thần, hai bọn mình cả đời cũng sẽ không quen
nhau. Nhân sinh quả là kỳ diệu..."
"Đúng vậy, giống như hiệu
ứng bươm bướm." Thẩm An nhỏ giọng như nói với chính mình.
"Lần đầu tiên gặp em, cảm
thấy em với dì Tình có chút giống nhau. Em có thấy không?"
"Giống ở điểm nào? Dì
Tình tài hoa như vậy."
"Về khí chất thực sự rất
giống, hơn nữa lúc cười càng giống. Ba cũng thấy giống, cho nên ba rất thích
em"
"Thật vậy sao?" Thẩm
An nhất thời không nghĩ ra đây có phải là lời khen không.
"Chị, em thấy hơi mệt,
hay mình ngồi nghỉ chút nhé." Thật ra Ôn Tĩnh Nhã nhìn đã rất mệt, còn tỏ
ra kiên cường, Thẩm An đành mở lời.
"An, em có thấy chị nói
nhiều không."
"Không. Em nói ít, em
thích nghe người khác nói."
"Thiếu Khanh ca nói kiếp
trước chị nhất định bị câm điếc nên kiếp này mới nói nhiều cho thỏa."
"Chị ở nhà cũng gọi là
Thiếu Khanh ca? Không thấy rất lạ sao?"
"Hồi trước vẫn gọi vậy,
bây giờ sửa không được. Em với Trình Thiếu Thần gọi nhau cũng mang cả tên họ
người ta ra, cũng kỳ quái hết sức."
"Cũng là thói quen
thôi, không biết nên sửa thế nào."
"Ah, chị đói bụng, mình
đi ăn chút gì đi."
Ôn Tĩnh Nhã dẫn Thẩm An đến
một quán ăn bài trí tinh xảo, mùng một nhưng vẫn đông khách. Cô ấy gọi rất nhiều
loại bánh, còn gọi vài chén canh khác nhau.
"Chỗ này bình thường rất
đông, muốn gọi một bàn đầy đủ cũng khó. Hôm nay năm mới còn ít người, mình có
thể ăn thử hết tất cả các vị bánh. Mà cái nữa là họ không chịu mở thêm chi
nhánh, chất lượng bánh trước sau vẫn vậy. Em ăn thử một chút đi."
"Dạ".
"Gần đây ăn cho hai người,
lúc nào cũng thấy đói, mấy tháng nay chị toàn ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, giống
y như heo, không biết trên đời này còn chuyện gì để quan tâm nữa."
"Vậy mới tốt cho em
bé"
"Ờ thì mọi người đều
nói vậy. Lúc còn trẻ có nhiều mục tiêu để theo đuổi, muốn cái gì phải làm được
cái đó, nghĩ cả thế giới đều là của mình. Bây giờ mới hiểu ra sự tồn tại của
mình chỉ là vì một sinh mệnh bé nhỏ, từ lúc nó tồn tại mình đã bên cạnh nó, số
mệnh của nó là sinh mệnh của mình, từ nay về sau vì con cái mà sống."
Cô ấy nhìn Thẩm An cười
không nói gì, mỉm cười nói thêm: "Em hiện giờ không để ý, đến lúc đó em
cũng sẽ nghĩ như chị."
Sau đó còn nói thêm:
"An, tranh thủ còn trẻ sinh một đứa đi. Hồi trước chị cũng muốn đi chơi
vài năm rồi có con sau, hiện tại thấy nếu trước kia có sớm một chút cũng tốt.
Em xem, thể lực lẫn tinh thần đều không bằng hồi trước."
Thẩm An cúi đầu cười, Ôn Tĩnh
Nhã nói: "Nếu Tiêu thái hậu ở đây nghe được, nhất định khen chị có phong độ
của bà mẹ mang thai ha ha."
Thẩm An nhịn không được bật
cười thành tiếng, cảm thấy người chị dâu này thật sự rất đáng yêu.
Thế giới này thật nhỏ. Hai
người vừa ăn xong, tầm mắt của Thẩm An vừa thấy một bộ váy dài lướt qua, rõ
ràng là mùa đông, chất liệu vải có phần nặng nhưng người khác nhìn vào lại có cảm
giác tự nhiên. Ý nghĩ này chợt lóe lên, không ngờ chủ nhân cái váy đó lại hướng
về phía hai người:
"Tĩnh Nhã, là cậu sao?"
Thẩm An ngẩng đầu lên nhìn
thấy một vị mỹ nhân cao gầy mảnh khảnh, xinh tươi đứng bên cạnh bàn.
Ôn Tĩnh Nhã trong nháy mắt
hiện lên sự kinh ngạc, nhanh chóng hồi phục lại bình thường. Cô ấy không tiện đứng
lên, đành phải ngồi vậy áy náy cười:
"Đã lâu không gặp, Tử
Yên. Nhìn xem mình như vậy cả hình dạng đều thay đổi, sao cậu nhận ra được?"
Thẩm An thuận thế đứng dậy,
nghe Tĩnh Nhã giới thiệu: "Đây là bạn học lâu năm của chị, Tần Tử Yên. Đây
là Thẩm An, em gái mình."
"Cậu ở đâu ra nhặt được
em gái xinh vậy hả?" Tần Tử Yên nhẹ giọng hỏi, giọng cô ấy vô cùng dễ
nghe.
Trang sức trên người cô ấy
vô cùng trang nhã, nhìn qua đơn giản nhưng tinh xảo vô cùng.
"Đương nhiên là em gái
thân rồi, chẳng lẽ nhìn không giống?"
"Nhìn kỹ thật ra có điểm
giống." Người đẹp chính là người đẹp, đều làm cho cảnh xung quanh nhạt
nhòa.
"Cậu về khi nào"
"Vừa về tuần trước. Cậu
cũng mau sinh em bé đi."
"Sớm thôi, một tháng nữa."
"Tốt quá, bộ dạng cậu
như vầy nhìn có vài phần thiêng liêng đó." Tần Tử Yên nhịn không được xoay
sang rờ cái bụng tròn của Ôn Tĩnh Nhã.
"Xin lỗi nha, mình
không tiện nói chuyện lâu hơn, có hẹn một người bạn. Bữa sau gặp nhé. Khi nào
sinh em bé nói mình biết."
Lại quay sang Thẩm An nói:
"Rất vui được biết em, Thẩm An"
Thẩm An hơi cúi người chào,
nhìn cô ấy rời đi. Lúc ngồi xuống cũng thấy Ôn Tĩnh Nhã đang nhìn về phía bóng
dáng của Tần Tử Yên, vẻ mặt có chút đam chiêu. Cô ấy không chú ý để rơi khăn
ăn, quay người nhặt lên.
"Chị đừng động, để em lấy."
Tiếng của Thẩm An không to,
nhưng dựa vào trực giác, cô quay đầu lại. Ở phía cửa Tần Tử Yên cũng quay đầu
nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, không khí có chút màu nhiệm. Thẩm An lại thân mật
nhìn về phía cô ấy cười cười. Tần Tử Yên cũng mỉm cười đáp lại. Nhưng nụ cười của
cô ấy chất chứa một loại cảm giác phức tạp và ý tứ nào đó không rõ ràng. Thẩm
An cảm giác nụ cười đó vô cùng quen thuộc.
Hehe, chương này dài, xong từ mấy ngày trước nhưng lười, bây giờ mới post lên được. Có lẽ tình địch đã xuất hiện =)))))). Thật ra mình cũng vừa edit vừa đọc truyện, có những khúc mắc cũng không thể hiểu được ;)). Nice day mọi người!
Thứ Tư, 10 tháng 10, 2012
haha
Hôm nay thử google "Khách qua đường vội vã" ra được cả đống. Chà, truyện này nổi vậy sao ;)).
Trong blog bạn này còn có câu nhận xét thế này:
Cảm nhận: Đây
là một câu chuyện mà bao ngôn từ hoa mỹ cũng không thể diễn tả trọn vẹn
thần thái của nó. Mọi cảm xúc chân thật nhất đều lắng đọng lại trong
lòng người đọc để mỗi người lại có một cảm nhận riêng cho mình. Từng có
một câu so sánh rất thú vị như thế này: Nếu có anh trai – nhất định phải
như Trịnh Hài (Mua dây buộc mình); nếu có người yêu – nhất định phải
như Mạnh Thời (Phụ nữ thực tế, đàn ông phát cuồng); nếu có chồng – nhất
định phải như Hà Dĩ Thâm (Bên nhau trọn đời) còn nếu có chồng cũ – nhất
định phải giống Trình Thiếu Thần (Khách qua đường vội vã). ‘Khách qua
đường vội vã’ thực sự là một tác phẩm khiến chúng ta không thẻ bỏ qua…
<http://octieuteam.wordpress.com/2012/03/13/gi%E1%BB%9Bi-thi%E1%BB%87u-truy%E1%BB%87n-khach-qua-d%C6%B0%E1%BB%9Dng-v%E1%BB%99i-va/>
=))) không phải câu này là của mình sao? Tất nhiên không phải là toàn bộ nhưng mấy so sánh như chồng cũ chồng mới người yêu hình như do mình viết. =)))
Vui nhỉ, trái đất tròn. Những người chưa bao giờ gặp mặt nhau quen biết qua 1 câu chuyện. Hi vọng mọi người tiếp tục enjoy truyện nha.
Khách qua đường, vội vã
KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ
Phiêu A Hề
Nghỉ xuân (2)
Cả buổi chiều trong nhà bếp
người ra người vào tấp nập. Đến tối trên bàn ăn rực rỡ màu sắc chỉ còn sáu người
cùng một ghế em bé. Bữa tiệc vô cùng im lặng, mọi người vùi đầu ăn cơm không
nói gì, chỉ nghe tiếng pháo hoa đang nổ không dứt ngoài đường. Cảm thấy không
khí quá tĩnh lặng, mọi người cũng bắt đầu lên tiếng nhưng cơ bản là một hỏi một
đáp giống như đi phỏng vấn. Trình Thiếu Thần trả lời ngắn gọn hết sức, thường
chỉ một đến hai chữ.
"An chắc lần đầu không
đón giao thừa với ba mẹ hả?"
"Dạ"
"Có quen không? Chắc ba
mẹ con cũng không quen. Lần này theo Trình Thiếu Thần về đây ở vài ngày. Năm
nay là năm đầu tiên lấy chồng, giao thừa mấy năm sau về ở với ba mẹ con cũng
không sao."
"Vợ đương nhiên phải ở
nhà chồng đón giao thừa rồi. Quy củ này sao có thể phá được. Không quen cũng phải
tập."
Thẩm An chưa kịp đáp đã bị
những lời không lạnh không nóng của mẹ Trình Thiếu Thần chen vào.
"Luật lệ không phải con
người định ra sao? Không cần giáo điều như vậy. Nhà người ta có một con gái,
nhà mình tốt xấu gì cũng có hai đứa con."
"An nó còn chưa nói gì
anh đã chen vào. Tĩnh Nhã lấy chồng nhiều năm rồi năm mới cũng không về nhà cha
mẹ đẻ."
"Tĩnh Nhã trước đây
cũng thường ở nhà mình đón năm mới. Từ nhà ba mẹ nó đến nhà mình có nửa tiếng
đi bộ, nó muốn đi muốn về lúc nào tùy ý. Sao có thể tính được?"
Hai ông bà cụ giao chiến
trên bàn ăn... Chủ đề này do Thẩm An mà nên, cô tuy rằng thấy vô tội nhưng lại
cảm giác vô cùng tội lỗi, ngồi giống như bị kim châm, động đậy một chút cũng
khó chịu, không giống như cảnh ba người một nhà ăn uống trước kia. Trình Thiếu
Thần ngồi đối diện, thấy cô còn dương dương tự đắc, hất cằm bảo cô:
"Ăn cơm".
Bên kia không biết cãi nhau
xong khi nào, trên bàn lại im lặng, Thẩm An cố gắng chôn mặt vào chén cơm. Sau
vài phút, cặp vợ chồng già kia lại bắt đầu cuộc chiến mới. Đề tài lần này là đứa
bé trong bụng Ôn Tĩnh Nhã. Tóm lại hai vợ chồng này quan điểm không được hòa hợp,
lại không nhân nhượng đối phương, phải làm sao cho bên kia mệt mỏi chịu thua mới
thôi. Đây là kinh nghiệm đúc kết của Thẩm An qua vài lần gặp mặt.
Cứ như vậy một bàn đầy mĩ vị
nhưng ăn vào không cảm giác gì, không khí thật áp lực.
"Ây, em nhớ hồi nhỏ đến
nhà anh ăn cơm, ba nói quân tử lúc ăn không nói chuyện, ai mở miệng bị khẽ tay.
Lệnh cấm này hết hiệu lực khi nào vậy?" Ôn Tĩnh Nhã nói "An, đáng tiếc
em không nhìn thấy cảnh đó, vui chết được."
"Hồi nhỏ em ăn cơm nói
chuyện cũng bị người lớn la, sợ em bị nghẹn. Lớn lên thì không quản nữa."
Thẩm An thành thật trả lời.
"Nói chung ba tự nhiên
hiểu ra bàn ăn là nơi nói chuyện gia đình tốt nhất." Trình Thiếu Khanh liếc
nhìn chỗ ba, nhỏ giọng nói.
"Có chuyện này nữa? Chẳng
lẽ anh cũng bị ba đánh rồi?" Trình Thiếu Thần thờ ơ nói.
"Thiếu Thần, coi lại
trí nhớ của chú đi. Bình thường là Tĩnh Nhã nói chuyện với cậu, sau đó cả hai
người bị khẽ tay." Trình Thiếu Khanh cười cười.
"Em hồi nhỏ đã có phong
độ vậy sao? Trình Thiếu Thần nhìn Ôn Tĩnh Nhã nói "Hóa ra từ nhỏ đã gây họa
cho anh, đừng quên báo đáp."
"Anh nói mãi không biết
mệt à? Em hồi đó không phải cả ngày giúp anh chép bài, làm văn, ngay cả chép
phao cũng bắt em giúp... Để tránh kiếp bị anh nô dịch đến cấp ba phân ban mới
chọn chuyên Văn chứ em không biết gì về văn chương."
"Bớt vu oan lại đi, anh
khi nào nhờ em chép phao hả? Còn em hồi đó thi khoa văn là do thành tích lý hóa
quá tệ, so với môn văn lại càng không hiểu gì."
"Ê, anh không cần nhắc
lại lý hóa trước mặt em nha. Là ai hồi trước em nhờ giảng bài mà la em miết. Cuối
cùng quăng em qua cho anh trai anh."
"Bởi vì em ngốc đến mức
không thể chịu nổi, đành phải để anh trai anh ra tay làm anh hùng cứu vớt đời
em. Còn nữa không phải em bực mình chuyện Thiếu Khanh đi học đại học không để ý
đến em sao, anh giúp em tạo cơ hội tiếp cận".
"Anh nói bậy, ai nói em
bực mình".
Trình Thiếu Khanh nhìn Thẩm
An mỉm cười: "Hai người này hồi trước học chung nhà trẻ, học chung cho đến
cấp 3. Trước giờ vẫn cãi nhau, không tưởng tượng lớn rồi cũng không sửa được."
"Em cũng có một người bạn
học chung từ nhỏ, đến đại học cũng học chung."
"Em lên cấp 3 cũng học
ban xã hội?"
"Không, em học chuyên
lý."
"Thật hả? Tại sao? Nhìn
em rõ ràng là bộ dạng nữ sinh chuyên văn mà." Bởi vì Trình Thiếu Thần
không cãi nhau nữa nên Ôn Tĩnh Nhã hỏi xen vào.
"Thành tích môn Anh văn
với lịch sử còn tệ hơn Lý Hóa nhiều." Thẩm An đáp lời.
Bữa tối xong. Vì sợ động đến
em bé trong bụng Ôn Tĩnh Nhã, pháo hóa được đốt rất nhỏ nhưng trong sân thả một
cây pháo cháy sáng nhiều giờ, vô cùng sáng, các kiểu pháo cũng không lặp lại.
Thẩm An dựa vào ban công nhìn đồng hồ mới nửa tiếng trôi qua, cổ và mắt đã có
chút mệt. Ôn Tĩnh Nhã mở nhạc tiêu khiển một chút, miệng ngáp dài nói: "An
em thấy sao, Tết năm mới thật là chán muốn chết. Ây da, ông cụ lại bắt hai anh
em đi học bổ túc gia huấn, không chừng lát nữa Tiêu thái hậu cũng kêu hai bọn
mình đi xem phát biểu với văn nghệ Tết.” Mẹ chồng của hai người họ Tiêu, quả thực
là nghiêm túc như thái hậu. Thẩm An nín cười không dám mở miệng. Không thể cùng
chị em dâu nói xấu mẹ chồng được, đây là mẹ cô dạy.
Nhưng mà phụ nữ có thai luôn
có đặc quyền, Ôn Tĩnh Nhã ngồi được vài phút, lấy cớ vào phòng nghỉ ngơi sớm,
lúc đi còn hướng Thẩm An làm mặt quỷ.
Thẩm An thật có chút sợ đối
mặt với mẹ chồng. Bởi vì bà đoan trang quá mức, nói chuyện không nhanh không chậm
khí thế bức người. Cũng hơn chín giờ tối, bà Trình vẫn ăn mặc như thể có thể ra
ngoài đón khách bất cứ lúc nào, ngay cả vẻ mặt cũng trang điểm tinh xảo, ngồi
coi chương trình văn nghê cuối năm.
"Ca sĩ này biểu diễn
không chút biểu cảm".
"Trang phục này có phần
không hợp"
"Vở kịch này thắt nút
không hay."
Thẩm An cầm chén trà nhấp một
ngụm, thỉnh thoảng cũng giúp bà châm trà. Cô đã nhiều năm không xem tiết mục cuối
năm nhưng bị thái độ chuyên tâm của mẹ chồng nên cũng bị cuốn hút. Cô thật sự
còn nhìn chằm chằm vào miệng diễn viên, nhìn khẩu hình của họ khi đối đáp không
một chút sai sót. Nhưng tiết mục càng lúc càng nhàm chán. Tiêu phu nhân rốt cuộc
không xem nữa, quay sang cùng Thẩm An nói chuyện phiếm.
Thật ra cũng không giống nói
chuyện phiếm, bởi vì chỉ có một người mở miệng nói.
"An, quần áo của con
quá bình thường, sao giống bà cô già vậy. Người trẻ tuổi đừng chỉ chú ý đến những
gì mình thích. Ngày mai cho dì Trần đo người may một vài bộ, hôm nào chuẩn bị mấy
bộ đồ cũ đem cho người khác."
"Lần trước qua nhà con,
thấy con ăn ở ngoài? Để người ngoài thấy không phải chê người nhà mình không mời
được người giúp việc, ngược đãi con dâu? Với lại con phải đến câu lạc bộ tập thể
dục đi, mấy chuyện dọn dẹp thuê người làm."
"Con bình thường ở nhà
cũng ăn mặc vậy sao? Đàn ông đi công tác bên ngoài gặp toàn hồ ly tinh trang điểm
xinh đẹp, về nhà gặp vợ mình nhìn thấy lôi thôi lếch thếch không phải tiếp tay
cho chồng vui vẻ bên ngoài sao?"
"Nghe nói con thường
tăng ca? Làm sao lo cho Trình Thiếu Thần được? Công việc của nó đã bận rồi, vậy
mà về nhà vẫn thấy đèn còn tối, sao lại thế được? Nếu công việc hiện tại vất vả
thì đổi việc đi. Mẹ thấy tính con hợp với cơ quan nhà nước, nếu con muốn mẹ
giúp con thu xếp."
"Mau chóng có con đi,
đàn ông làm cha rồi kiềm chế ăn chơi, mới trưởng thành được. Coi con quan trọng
sự nghiệp như vậy, chờ đến khi bằng tuổi mẹ như bây giờ mới hiểu đối với phụ nữ
gia đình là quan trọng nhất, con cái mới chính là quan trọng nhất."
"Con gầy quá, đầu năm
sau mẹ cho dì Lâm đế nhà bồi bổ một phen."
Ôn Tĩnh Nhã nói với Thẩm An,
ứng phó với Tiêu Thái Hậu mấu chốt là gật nhiều nói ít. Bởi vì chỉ cần phản
kháng lại một câu sẽ bị mười câu khiển trách, kết luật này quả thực chính xác.
Thẩm An ngồi nghiêm chỉnh, miệng cười vừa phải, cẩn thận che đi cơn buồn ngủ, cẩn
thận trả lời tất cả các vấn đề.
"Dạ"
"Con hiểu rồi ạ"
"Cám ơn mẹ".
Suốt cả một đêm, cảm thấy so
với sáu tiếng training liên tụ còn mệt hơn. Rốt cuộc Tiêu phu nhân cũng mệt,
quyết định đi ngủ, Thẩm An nhẹ nhàng thở ra.
Về phòng thấy Trình Thiếu Thần
đã đổi áo ngủ, dựa ở đầu giường xem di động. Thấy cô đi vào thì cười sâu xa khó
hiểu:
"Sớm vậy đã được thả
ra? Anh còn tưởng ít ra phải đến 12 giờ."
"Em có thiên phú, có nhận
thức tốt, học mau."
Thẩm An nằm úp xuống giường,
thật sự không muốn đứng dậy.
"Có điều tính em như vậy
cũng không tìm đâu ra tật xấu. Nhớ năm kia Ôn Tĩnh Nhã bị mẹ giáo huấn đến hai
giờ sáng."
"Chị dâu không phải
quen biết gia đình từ nhỏ sao? Sao còn như vậy?"
"Em ngủ sớm đi. Mới ứng
phó với mẹ anh 2 tiếng đã mệt vậy, ngày mai còn phải đối phó với rất nhiều người
đáng sợ hơn."
Thẩm An xém nữa nhảy dựng
lên: "Rất nhiều người? Em còn nghĩ người nhà anh hết rồi. Sao không nói sớm?
Mai em phải làm gì?"
"Dì Trần đều chuẩn bị
giúp em rồi. Cần đưa lì xì dì sẽ đưa trước cho em, cần chào hỏi ai dì sẽ chỉ em
xưng hô. Người khác tặng gì em cứ nhận là được. Aiii, chịu đựng đến giữa trưa
chắc là xong. Giống như giao tiếp với khách hàng, không khó lắm đâu. Vẻ mặt của
em vậy là sao hả? Giống như gả cho anh hối hận lắm vậy."
Đêm giao thừa, đêm 30 trôi
qua rất thanh bình, qua 12h bên ngoài không còn tiếng pháo hoa thực yên tĩnh,
trong phòng di động không còn kêu nữa. Thẩm An miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ,
mở điện thoại gửi tin chúc Tết. Viết một câu chúc Tết, chọn tất cả số di động
trong máy gửi đi, sau đó khóa máy.
Mỗi lần cô đổi giường đều ngủ
không ngon, cảm giác nửa tỉnh nửa mê, hình như nghe thấy tiếng điện thoại kêu
vang, cô nghĩ là điện thoại của mình định ngồi dậy, lại nhớ ra điện thoại đã tắt
nguồn.
Trình Thiếu Thần không nằm cạnh
cô mà ngồi ở ghế sô pha nhắn tin. Anh không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ di động
hắt lên mặt. Thẩm An lần đầu tiên thấy anh ngồi nhắn tin, kỳ thật cô cũng chỉ
giữ 1 tin nhắn của anh. Nhìn dáng vẻ thông minh, tự tin luôn nắm chắc phần thắng
lại có vẻ ngốc nghếch, bấm tin nhắn không thuần thục. Nhưng vẻ mặt lại thực ôn
hòa, khóe miệng còn có ý cười. Thẩm An buổi tối tư duy không rõ ràng, ngơ ngác
trong chốc lát rồi giả bộ nằm xuống ngủ.
Lúc Trình Thiếu Thần đi lại
mới ngẩng đầu lên. Thật ra cô ngồi trong bóng tối, anh căn bản không thấy cô,
tay anh tắt điện thoại, trong phòng rơi vào một mảng tối. Nhưng cô vẫn nghe anh
nói: "Vất vả mới ngủ được, sao lại tỉnh rồi? Gặp ác mộng sao?" Buổi tối
tính tình của anh luôn tốt, giọng cũng ôn nhu hơn so với ngày thường.
"Đổi giường, đổi chỗ
nên ngủ không quen." Cô thì thào nói rồi lại nằm xuống.
Một lát sau, Trình Thiếu Thần
quay về bên cạnh cô nằm xuống. Thay cô dịch góc chăn, lấy tay ôm eo cô, kéo vào
lồng ngực mình. Thẩm An lúc ngủ luôn xoay lưng về phía Trình Thiếu Thần, bị anh
kéo vào ngực, kề sát vào ngực anh. Trình Thiếu Thần từ trước đến nay cũng không
để ý, chỉ lấy cô làm gối ôm, ôm một lát rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Thẩm An thực
khen tị với mấy người dễ ngủ như vậy, muốn phá cho anh tỉnh lại nhưng mấy chuyện
xấu này không mấy hiệu quả. Lần nào cũng bị anh bắt được, ôm cô vào lòng.
Thẩm An đành phải đếm cừu.
Ban đầu đếm cừu rồi đếm cờ, lại quên mất thứ tự, sau đó chuyển sang đếm tiếng
tim đập của Trình Thiếu Thần. Không biết đếm được bao nhiêu, cuối cùng lúc trời
vừa sáng, tiếng pháo không rõ từ đâu xa xa vang lên cô cũng chìm vào giấc ngủ.
--------------
Mọi người thấy truyện càng lúc càng hay không? Không hiểu sao mình thấy văn phong rất tuyệt, miêu tả rất chân thực. Tưởng tượng ra cảnh chồng ngồi nhắn tin cho người khác lúc giao thừa, chà, cảm giác chắc cũng không khác mấy, nhưng bị lý trí cản lại không muốn tò mò thêm.
Nói nhảm rồi. Đại khái đang được nghỉ phép. 1 năm đi làm bắt nghỉ 2 tuần liên tục. Chính sách của tư bản thôi. Muốn mình ở nhà chán muốn chết rồi lại đâm đầu vào bóc lột mình tiếp :)). Thời gian này khi nào hứng sẽ edit cho mọi người đọc.
Happi birthday someone! Nice day isn't it? I wonder when I can forget your birthday :)). It's heart-breaking saying goodbye to you. Yet, I guess your silence is the best answer I've got. I wish you all the bests in everything. That is you can continue with your higher study, enjoy your days in a strange country, get a good result, find a good job, have a wonderful and great life, get the girl, marry her, and live your journey as you wanted. As for myself, don't worry, am strong. I've been down but I am sure be up again. I will continue with my job or maybe find a better job. I will work hard, I will study hard, play hard. Am gonna make my promise: "be the best thing you've ever had". :)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)