Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

2 weeks of notice

2 tuần ăn chơi nghỉ core leave ở nhà, chỉ có thể tóm lại bằng 2 chữ:


SA ĐỌA!

=))))

Thật ra cũng không sa đọa lắm. Nói chung là thích làm gì thì làm. Thích ăn gì cứ ăn, thích làm gì thì làm. Cơ bản là lười không muốn làm gì nên cả ngày có khi ngủ dậy, lởn vởn chọc con hamster đang nuôi, ôm mấy con mèo nói chuyện, lại nằm vật ra coi tivi, đến khi đói không chịu nổi lại chạy mua bánh tráng hay nấu mì gói ăn. Không làm được gì có ích lắm. 

Cuối tuần rồi đi Biên Hòa với Khủng Long thăm con Rùa. Một ngày ăn chơi. Sau đó còn hẹn cuối tuần qua nhà mình. Coi như có chút động lực dọn dẹp nhà cửa. =))).

Mình hồi mới đi làm thắc mắc, quái! sao bọn này bắt nghỉ 2 tuần liên tục. Có nhiều người bảo nghỉ như vậy xài hết tiền ăn chơi sau đó vô cày bừa tiếp. Có người nói để quên hết công việc, refesh bản thân. Có người nói vì lý do security, audit.. 

Đối với mình thì, sau một vài sự kiện gần đây, kỳ nghỉ này có lẽ là thuốc bổ tốt nhất. :))

Mấy nay ăn nhiều, chắc thất tình nên ăn nhiều. haha. 

Coi tv từ Desperate Housewives đến HIMYM, đến chương trình mua sắm qua tivi... Rảnh rỗi lấy xe chạy đi siêu thị mua đồ cho má, chọn cái xa nhất, đi "thưởng ngoạn", nhìn ánh mặt trời buổi chiều + hòa vào dòng người kẹt xe lúc tan tầm ==> những cái này mình chưa bao giờ biết được... vì mình đi làm về quá trễ. Mình thật là bệnh. 

Ở nhà nhìn thấy cả nhà ăn cơm, ngồi coi tivi với nhà. Tóm lại gia đình yên tĩnh, cũng không nói gì nhiều với nhau, nhưng cảm thấy thật là tốt. Những cái này mình không làm được, vì mình đi làm về quá trễ...

Cứ coi như ở nhà cho biết cảm giác thất nghiệp đi. =))). 

Thỉnh thoảng cũng nghiêm túc nghĩ về con đường sắp tới. Mình đã sắp xếp xong rồi. Nhưng mà không biết "nhân hòa" nhưng có thiên thời với địa lợi không thôi. 

Ngày mai là ngày 17/10, một năm trước ngày này là ngày mình chính thức ký hợp đồng vào làm. 1 năm trôi qua học cũng không ít, làm cũng không ít. Cảm thấy một người mới ra trường mà có thành tựu như mình vậy cũng ghê gớm nhỉ =))) (lại bắt đầu rồi...)

Nhưng mà mình lại nghĩ, cái gì của mình cũng thuận lợi, học hành thuận lợi, công việc thuận lợi.. (là quá sức thuận lợi luôn ấy chứ)... chẳng biết cái gì gọi là đau khổ mòn mỏi vì tìm việc, khổ sở vì boss xấu tính hay môi trường không hợp. Có ai có thể giải thích được không? Là số mình quá may hay là cuộc sống của mình đã bình lặng như vậy??? 

Cho nên mình nghĩ, mình vào làm ở đây, tốt thì tốt nhưng có phải là công việc phù hợp nhất với mình không? Hay là vẫn có cái gì đó exciting and challenging đang đợi, chỉ là mình không có dũng cảm bứt ra thôi? Sau đó mình lại sợ, nếu thay đổi thì có tốt không, biết đâu lại tệ hơn cái cũ. 

Bởi vậy mới nói cần có lòng can đảm nha. 

Ah, thật ra tình cảm không được tốt lắm. hahaha, chấp nhận thôi. Không phải hồi trước nói thà sự nghiệp thăng tiến còn hơn có tình mà không có tiền sao. Qủa báo, chính là quả báo! :))

Nói một chút về vấn đề tình cảm. Hồi trưa coi 1 bộ phim. Nữ chính buồn bực đau khổ vì nam chính không quan tâm và thương mình. Nữ chính được nam phụ dẫn đi chơi, sau đó nữ chính đứng khóc bù lu bù loa, nam phụ thấy đau lòng ôm và an ủi nữ chính. 

Mình cảm thấy đau khổ trong chuyện tình cảm thì tốt nhất không nên kiếm một người thay thế như vậy, cho dù chỉ là ôm hay an ủi. Tại sao phải liên lụy đến người khác trong khi nỗi đau khổ là do bản thân tự chuốc lấy? 

1) Gây sự hiểu lầm tai hại, 

2) Tạo ảo tưởng cho đối phương, 

3) Gây ảo giác cho mình (Thích người mới vì cảm ơn người ấy đã bên mình lúc đau thương). 

Cho nên nếu đau lòng thì chính là tự bản thân vượt qua. Tự mình sống chung với sự cô đơn, gặm nhấm nỗi buồn (ặc ặc). Bởi vì mình nghĩ là một đấng siêu nhiên nào đó, rất tốt bụng với mình, ban cho mình một công việc và gia đình tốt để mình không lo lắng gì nhiều. Cái còn lại muốn thử thách mình chính là tình cảm. Đại khái chắc là muốn mình tự đứng dậy, tự vượt lên và trưởng thành trong tình cảm.

Còn một chuyện nữa làm mình thấy phiền hơn tất cả, gọi chung là scandal tình cảm, office love. Ặc ặc. Mình thề cách cư xử của mình trước nay vô cùng đúng mực, thậm chí còn lạnh lùng tàn nhẫn. Thế mà lúc mình vừa nghỉ đã dấy lên vài vụ. Có con bạn ngay ngày đầu tiên nghỉ đã nhắn tin nói chúc mừng mình, nói là anh này cũng được đó. Rồi tại sao nhân vật đó lại post hình chụp lên FB???? Mà thật ra mình có cả mấy tấm chụp chung hoàn toàn trong sáng. Rồi nhân lúc mình không đi làm không biết mọi người có bàn luận cái gì thêm nữa không. Nếu chỉ là chọc thì mong sớm chấm dứt. Còn nếu là trong giả có thật thì xin lỗi, chắc đi làm mình phải có cách đối xử khác với người đó rồi. 


Mọi người có cảm thấy như vầy không: Nếu người mình thích ở cách xa mình, không phone không email không liên lạc. Và nếu có 1% cơ hội nhỏ nhoi nào đó người đó nhớ đến mình, một ngày đẹp trời nào đó vào FB của mình và thấy tấm hình đó. Cho dù đã có những comment đính chính của mình ở dưới, nhưng ai dám chắc người đó sẽ không buồn hay đau lòng (mình đang giả dụ 1% người đó quan tâm mình). Vậy nên mình muốn cho người ta thấy là mình sống tốt, vui vẻ, luôn luôn cố gắng luôn luôn phấn đấu, chứ mình không hề ưa thích những chuyện vớ vẩn khác.


Chuyện nhức đầu ở đây là. Người mà bạn quan tâm không quan tâm bạn. Còn người bạn coi như bình thường lại quan tâm bạn. Cho nên bạn tàn nhẫn với người quan tâm bạn, còn người bạn quan tâm lại tàn nhẫn với bạn. =))) (mọi người hiểu mình viết gì không ấy?). Rồi bạn lại cảm thấy tội nghiệp bản thân, dằn vặt tự hỏi là có phải vì bạn tàn nhẫn với những người khác nên người bạn quan tâm mới không thèm quan tâm bạn =))). Một cái vòng luẩn quẩn!

Nói tóm lại. Mình tự nhận mình là người không chấp nhận sự tạm bợ. Thà mình F.A (forever alone í) còn hơn quen một người nào đó chỉ vì họ có một vài hành động, cử chỉ quan tâm, hay họ theo đuổi mình. Cho nên, thật lòng xin lỗi những ai đã bị mình...cho de. :|. Hôm bữa chị bạn mình nhắn tin nói em không thích người ta nhưng người ta công khai thích em. Ôiii, phải nói sao đây? Cái mình muốn chỉ là 1 tình cảm duy nhất, từ 1 người duy nhất, 2 người trong mắt có đối phương là được. Hai chữ "Đào hoa" thì thôi miễn đi!

Vậy đó. Hi vọng 2 tuần ăn chơi này mình thư giãn đầu óc một chút, không còn bị stress nữa. Sau đó mình sẽ chăm chỉ làm việc, nếu có gì mới về job sẽ update cho mọi người. Mà mình thấy mọi người xung quanh vất vả quá nhỉ, kinh tế khó khăn quá hen. Nhiều lúc cũng muốn đi học lên cao, đi nước ngoài học í. Nhưng mà mình không có tiền :D. Xu hướng khi kinh tế đi xuống, thất nghiệp nhiều thì đi học để chuẩn bị cho một nền kinh tế hồi phục. =)). 

Bạn bè xung quanh rủ nhau/đăng ký/ dự định học cao học rần rần. Mình không có hứng lắm. Nói chung mình nghĩ mình muốn trở thành một chuyên gia trong lĩnh vực mình làm. (expert đó). Tham vọng của mình là trở thành best of the best =))). Chứ mình không quan tâm mấy đến bằng cấp, vì sự thật đã chứng minh, nếu đã không thích cái gì thì mình không thể làm tốt được. Giống như đã không thích hợp với kiểu đào tạo đó thì khi đi học chỉ cảm thấy căm ghét hơn thôi. 

Ây da, mọi người có thấy mình quá tiêu cực, hay quá chảnh  hay nói quá nhiều không (mình học Ngoại Thương đó ;p). Nhiều khi trong đầu mình suy nghĩ qua nhiều, liên tục suy nghĩ, muốn ngừng mà không được, chỉ có thể chuyển từ chủ đề này sang chủ đề khác, giống như lúc này đây, đánh máy mà trong đầu mình tuôn ra bao như câu chữ. Thôi stop, đi đọc truyện cái đã =)))). Cả tuần vui vẻ mọi người!





 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét