KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ
Phiêu A Hề
Nghỉ xuân (2)
Cả buổi chiều trong nhà bếp
người ra người vào tấp nập. Đến tối trên bàn ăn rực rỡ màu sắc chỉ còn sáu người
cùng một ghế em bé. Bữa tiệc vô cùng im lặng, mọi người vùi đầu ăn cơm không
nói gì, chỉ nghe tiếng pháo hoa đang nổ không dứt ngoài đường. Cảm thấy không
khí quá tĩnh lặng, mọi người cũng bắt đầu lên tiếng nhưng cơ bản là một hỏi một
đáp giống như đi phỏng vấn. Trình Thiếu Thần trả lời ngắn gọn hết sức, thường
chỉ một đến hai chữ.
"An chắc lần đầu không
đón giao thừa với ba mẹ hả?"
"Dạ"
"Có quen không? Chắc ba
mẹ con cũng không quen. Lần này theo Trình Thiếu Thần về đây ở vài ngày. Năm
nay là năm đầu tiên lấy chồng, giao thừa mấy năm sau về ở với ba mẹ con cũng
không sao."
"Vợ đương nhiên phải ở
nhà chồng đón giao thừa rồi. Quy củ này sao có thể phá được. Không quen cũng phải
tập."
Thẩm An chưa kịp đáp đã bị
những lời không lạnh không nóng của mẹ Trình Thiếu Thần chen vào.
"Luật lệ không phải con
người định ra sao? Không cần giáo điều như vậy. Nhà người ta có một con gái,
nhà mình tốt xấu gì cũng có hai đứa con."
"An nó còn chưa nói gì
anh đã chen vào. Tĩnh Nhã lấy chồng nhiều năm rồi năm mới cũng không về nhà cha
mẹ đẻ."
"Tĩnh Nhã trước đây
cũng thường ở nhà mình đón năm mới. Từ nhà ba mẹ nó đến nhà mình có nửa tiếng
đi bộ, nó muốn đi muốn về lúc nào tùy ý. Sao có thể tính được?"
Hai ông bà cụ giao chiến
trên bàn ăn... Chủ đề này do Thẩm An mà nên, cô tuy rằng thấy vô tội nhưng lại
cảm giác vô cùng tội lỗi, ngồi giống như bị kim châm, động đậy một chút cũng
khó chịu, không giống như cảnh ba người một nhà ăn uống trước kia. Trình Thiếu
Thần ngồi đối diện, thấy cô còn dương dương tự đắc, hất cằm bảo cô:
"Ăn cơm".
Bên kia không biết cãi nhau
xong khi nào, trên bàn lại im lặng, Thẩm An cố gắng chôn mặt vào chén cơm. Sau
vài phút, cặp vợ chồng già kia lại bắt đầu cuộc chiến mới. Đề tài lần này là đứa
bé trong bụng Ôn Tĩnh Nhã. Tóm lại hai vợ chồng này quan điểm không được hòa hợp,
lại không nhân nhượng đối phương, phải làm sao cho bên kia mệt mỏi chịu thua mới
thôi. Đây là kinh nghiệm đúc kết của Thẩm An qua vài lần gặp mặt.
Cứ như vậy một bàn đầy mĩ vị
nhưng ăn vào không cảm giác gì, không khí thật áp lực.
"Ây, em nhớ hồi nhỏ đến
nhà anh ăn cơm, ba nói quân tử lúc ăn không nói chuyện, ai mở miệng bị khẽ tay.
Lệnh cấm này hết hiệu lực khi nào vậy?" Ôn Tĩnh Nhã nói "An, đáng tiếc
em không nhìn thấy cảnh đó, vui chết được."
"Hồi nhỏ em ăn cơm nói
chuyện cũng bị người lớn la, sợ em bị nghẹn. Lớn lên thì không quản nữa."
Thẩm An thành thật trả lời.
"Nói chung ba tự nhiên
hiểu ra bàn ăn là nơi nói chuyện gia đình tốt nhất." Trình Thiếu Khanh liếc
nhìn chỗ ba, nhỏ giọng nói.
"Có chuyện này nữa? Chẳng
lẽ anh cũng bị ba đánh rồi?" Trình Thiếu Thần thờ ơ nói.
"Thiếu Thần, coi lại
trí nhớ của chú đi. Bình thường là Tĩnh Nhã nói chuyện với cậu, sau đó cả hai
người bị khẽ tay." Trình Thiếu Khanh cười cười.
"Em hồi nhỏ đã có phong
độ vậy sao? Trình Thiếu Thần nhìn Ôn Tĩnh Nhã nói "Hóa ra từ nhỏ đã gây họa
cho anh, đừng quên báo đáp."
"Anh nói mãi không biết
mệt à? Em hồi đó không phải cả ngày giúp anh chép bài, làm văn, ngay cả chép
phao cũng bắt em giúp... Để tránh kiếp bị anh nô dịch đến cấp ba phân ban mới
chọn chuyên Văn chứ em không biết gì về văn chương."
"Bớt vu oan lại đi, anh
khi nào nhờ em chép phao hả? Còn em hồi đó thi khoa văn là do thành tích lý hóa
quá tệ, so với môn văn lại càng không hiểu gì."
"Ê, anh không cần nhắc
lại lý hóa trước mặt em nha. Là ai hồi trước em nhờ giảng bài mà la em miết. Cuối
cùng quăng em qua cho anh trai anh."
"Bởi vì em ngốc đến mức
không thể chịu nổi, đành phải để anh trai anh ra tay làm anh hùng cứu vớt đời
em. Còn nữa không phải em bực mình chuyện Thiếu Khanh đi học đại học không để ý
đến em sao, anh giúp em tạo cơ hội tiếp cận".
"Anh nói bậy, ai nói em
bực mình".
Trình Thiếu Khanh nhìn Thẩm
An mỉm cười: "Hai người này hồi trước học chung nhà trẻ, học chung cho đến
cấp 3. Trước giờ vẫn cãi nhau, không tưởng tượng lớn rồi cũng không sửa được."
"Em cũng có một người bạn
học chung từ nhỏ, đến đại học cũng học chung."
"Em lên cấp 3 cũng học
ban xã hội?"
"Không, em học chuyên
lý."
"Thật hả? Tại sao? Nhìn
em rõ ràng là bộ dạng nữ sinh chuyên văn mà." Bởi vì Trình Thiếu Thần
không cãi nhau nữa nên Ôn Tĩnh Nhã hỏi xen vào.
"Thành tích môn Anh văn
với lịch sử còn tệ hơn Lý Hóa nhiều." Thẩm An đáp lời.
Bữa tối xong. Vì sợ động đến
em bé trong bụng Ôn Tĩnh Nhã, pháo hóa được đốt rất nhỏ nhưng trong sân thả một
cây pháo cháy sáng nhiều giờ, vô cùng sáng, các kiểu pháo cũng không lặp lại.
Thẩm An dựa vào ban công nhìn đồng hồ mới nửa tiếng trôi qua, cổ và mắt đã có
chút mệt. Ôn Tĩnh Nhã mở nhạc tiêu khiển một chút, miệng ngáp dài nói: "An
em thấy sao, Tết năm mới thật là chán muốn chết. Ây da, ông cụ lại bắt hai anh
em đi học bổ túc gia huấn, không chừng lát nữa Tiêu thái hậu cũng kêu hai bọn
mình đi xem phát biểu với văn nghệ Tết.” Mẹ chồng của hai người họ Tiêu, quả thực
là nghiêm túc như thái hậu. Thẩm An nín cười không dám mở miệng. Không thể cùng
chị em dâu nói xấu mẹ chồng được, đây là mẹ cô dạy.
Nhưng mà phụ nữ có thai luôn
có đặc quyền, Ôn Tĩnh Nhã ngồi được vài phút, lấy cớ vào phòng nghỉ ngơi sớm,
lúc đi còn hướng Thẩm An làm mặt quỷ.
Thẩm An thật có chút sợ đối
mặt với mẹ chồng. Bởi vì bà đoan trang quá mức, nói chuyện không nhanh không chậm
khí thế bức người. Cũng hơn chín giờ tối, bà Trình vẫn ăn mặc như thể có thể ra
ngoài đón khách bất cứ lúc nào, ngay cả vẻ mặt cũng trang điểm tinh xảo, ngồi
coi chương trình văn nghê cuối năm.
"Ca sĩ này biểu diễn
không chút biểu cảm".
"Trang phục này có phần
không hợp"
"Vở kịch này thắt nút
không hay."
Thẩm An cầm chén trà nhấp một
ngụm, thỉnh thoảng cũng giúp bà châm trà. Cô đã nhiều năm không xem tiết mục cuối
năm nhưng bị thái độ chuyên tâm của mẹ chồng nên cũng bị cuốn hút. Cô thật sự
còn nhìn chằm chằm vào miệng diễn viên, nhìn khẩu hình của họ khi đối đáp không
một chút sai sót. Nhưng tiết mục càng lúc càng nhàm chán. Tiêu phu nhân rốt cuộc
không xem nữa, quay sang cùng Thẩm An nói chuyện phiếm.
Thật ra cũng không giống nói
chuyện phiếm, bởi vì chỉ có một người mở miệng nói.
"An, quần áo của con
quá bình thường, sao giống bà cô già vậy. Người trẻ tuổi đừng chỉ chú ý đến những
gì mình thích. Ngày mai cho dì Trần đo người may một vài bộ, hôm nào chuẩn bị mấy
bộ đồ cũ đem cho người khác."
"Lần trước qua nhà con,
thấy con ăn ở ngoài? Để người ngoài thấy không phải chê người nhà mình không mời
được người giúp việc, ngược đãi con dâu? Với lại con phải đến câu lạc bộ tập thể
dục đi, mấy chuyện dọn dẹp thuê người làm."
"Con bình thường ở nhà
cũng ăn mặc vậy sao? Đàn ông đi công tác bên ngoài gặp toàn hồ ly tinh trang điểm
xinh đẹp, về nhà gặp vợ mình nhìn thấy lôi thôi lếch thếch không phải tiếp tay
cho chồng vui vẻ bên ngoài sao?"
"Nghe nói con thường
tăng ca? Làm sao lo cho Trình Thiếu Thần được? Công việc của nó đã bận rồi, vậy
mà về nhà vẫn thấy đèn còn tối, sao lại thế được? Nếu công việc hiện tại vất vả
thì đổi việc đi. Mẹ thấy tính con hợp với cơ quan nhà nước, nếu con muốn mẹ
giúp con thu xếp."
"Mau chóng có con đi,
đàn ông làm cha rồi kiềm chế ăn chơi, mới trưởng thành được. Coi con quan trọng
sự nghiệp như vậy, chờ đến khi bằng tuổi mẹ như bây giờ mới hiểu đối với phụ nữ
gia đình là quan trọng nhất, con cái mới chính là quan trọng nhất."
"Con gầy quá, đầu năm
sau mẹ cho dì Lâm đế nhà bồi bổ một phen."
Ôn Tĩnh Nhã nói với Thẩm An,
ứng phó với Tiêu Thái Hậu mấu chốt là gật nhiều nói ít. Bởi vì chỉ cần phản
kháng lại một câu sẽ bị mười câu khiển trách, kết luật này quả thực chính xác.
Thẩm An ngồi nghiêm chỉnh, miệng cười vừa phải, cẩn thận che đi cơn buồn ngủ, cẩn
thận trả lời tất cả các vấn đề.
"Dạ"
"Con hiểu rồi ạ"
"Cám ơn mẹ".
Suốt cả một đêm, cảm thấy so
với sáu tiếng training liên tụ còn mệt hơn. Rốt cuộc Tiêu phu nhân cũng mệt,
quyết định đi ngủ, Thẩm An nhẹ nhàng thở ra.
Về phòng thấy Trình Thiếu Thần
đã đổi áo ngủ, dựa ở đầu giường xem di động. Thấy cô đi vào thì cười sâu xa khó
hiểu:
"Sớm vậy đã được thả
ra? Anh còn tưởng ít ra phải đến 12 giờ."
"Em có thiên phú, có nhận
thức tốt, học mau."
Thẩm An nằm úp xuống giường,
thật sự không muốn đứng dậy.
"Có điều tính em như vậy
cũng không tìm đâu ra tật xấu. Nhớ năm kia Ôn Tĩnh Nhã bị mẹ giáo huấn đến hai
giờ sáng."
"Chị dâu không phải
quen biết gia đình từ nhỏ sao? Sao còn như vậy?"
"Em ngủ sớm đi. Mới ứng
phó với mẹ anh 2 tiếng đã mệt vậy, ngày mai còn phải đối phó với rất nhiều người
đáng sợ hơn."
Thẩm An xém nữa nhảy dựng
lên: "Rất nhiều người? Em còn nghĩ người nhà anh hết rồi. Sao không nói sớm?
Mai em phải làm gì?"
"Dì Trần đều chuẩn bị
giúp em rồi. Cần đưa lì xì dì sẽ đưa trước cho em, cần chào hỏi ai dì sẽ chỉ em
xưng hô. Người khác tặng gì em cứ nhận là được. Aiii, chịu đựng đến giữa trưa
chắc là xong. Giống như giao tiếp với khách hàng, không khó lắm đâu. Vẻ mặt của
em vậy là sao hả? Giống như gả cho anh hối hận lắm vậy."
Đêm giao thừa, đêm 30 trôi
qua rất thanh bình, qua 12h bên ngoài không còn tiếng pháo hoa thực yên tĩnh,
trong phòng di động không còn kêu nữa. Thẩm An miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ,
mở điện thoại gửi tin chúc Tết. Viết một câu chúc Tết, chọn tất cả số di động
trong máy gửi đi, sau đó khóa máy.
Mỗi lần cô đổi giường đều ngủ
không ngon, cảm giác nửa tỉnh nửa mê, hình như nghe thấy tiếng điện thoại kêu
vang, cô nghĩ là điện thoại của mình định ngồi dậy, lại nhớ ra điện thoại đã tắt
nguồn.
Trình Thiếu Thần không nằm cạnh
cô mà ngồi ở ghế sô pha nhắn tin. Anh không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ di động
hắt lên mặt. Thẩm An lần đầu tiên thấy anh ngồi nhắn tin, kỳ thật cô cũng chỉ
giữ 1 tin nhắn của anh. Nhìn dáng vẻ thông minh, tự tin luôn nắm chắc phần thắng
lại có vẻ ngốc nghếch, bấm tin nhắn không thuần thục. Nhưng vẻ mặt lại thực ôn
hòa, khóe miệng còn có ý cười. Thẩm An buổi tối tư duy không rõ ràng, ngơ ngác
trong chốc lát rồi giả bộ nằm xuống ngủ.
Lúc Trình Thiếu Thần đi lại
mới ngẩng đầu lên. Thật ra cô ngồi trong bóng tối, anh căn bản không thấy cô,
tay anh tắt điện thoại, trong phòng rơi vào một mảng tối. Nhưng cô vẫn nghe anh
nói: "Vất vả mới ngủ được, sao lại tỉnh rồi? Gặp ác mộng sao?" Buổi tối
tính tình của anh luôn tốt, giọng cũng ôn nhu hơn so với ngày thường.
"Đổi giường, đổi chỗ
nên ngủ không quen." Cô thì thào nói rồi lại nằm xuống.
Một lát sau, Trình Thiếu Thần
quay về bên cạnh cô nằm xuống. Thay cô dịch góc chăn, lấy tay ôm eo cô, kéo vào
lồng ngực mình. Thẩm An lúc ngủ luôn xoay lưng về phía Trình Thiếu Thần, bị anh
kéo vào ngực, kề sát vào ngực anh. Trình Thiếu Thần từ trước đến nay cũng không
để ý, chỉ lấy cô làm gối ôm, ôm một lát rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Thẩm An thực
khen tị với mấy người dễ ngủ như vậy, muốn phá cho anh tỉnh lại nhưng mấy chuyện
xấu này không mấy hiệu quả. Lần nào cũng bị anh bắt được, ôm cô vào lòng.
Thẩm An đành phải đếm cừu.
Ban đầu đếm cừu rồi đếm cờ, lại quên mất thứ tự, sau đó chuyển sang đếm tiếng
tim đập của Trình Thiếu Thần. Không biết đếm được bao nhiêu, cuối cùng lúc trời
vừa sáng, tiếng pháo không rõ từ đâu xa xa vang lên cô cũng chìm vào giấc ngủ.
--------------
Mọi người thấy truyện càng lúc càng hay không? Không hiểu sao mình thấy văn phong rất tuyệt, miêu tả rất chân thực. Tưởng tượng ra cảnh chồng ngồi nhắn tin cho người khác lúc giao thừa, chà, cảm giác chắc cũng không khác mấy, nhưng bị lý trí cản lại không muốn tò mò thêm.
Nói nhảm rồi. Đại khái đang được nghỉ phép. 1 năm đi làm bắt nghỉ 2 tuần liên tục. Chính sách của tư bản thôi. Muốn mình ở nhà chán muốn chết rồi lại đâm đầu vào bóc lột mình tiếp :)). Thời gian này khi nào hứng sẽ edit cho mọi người đọc.
Happi birthday someone! Nice day isn't it? I wonder when I can forget your birthday :)). It's heart-breaking saying goodbye to you. Yet, I guess your silence is the best answer I've got. I wish you all the bests in everything. That is you can continue with your higher study, enjoy your days in a strange country, get a good result, find a good job, have a wonderful and great life, get the girl, marry her, and live your journey as you wanted. As for myself, don't worry, am strong. I've been down but I am sure be up again. I will continue with my job or maybe find a better job. I will work hard, I will study hard, play hard. Am gonna make my promise: "be the best thing you've ever had". :)
Mình cũng thấy truyện càng ngày càng hay, ít hài hơn 1 chút, nhưng trầm lắng hơn, và sự khác biệt cũng như những khúc mắc giữa 2 người càng sâu sắc hơn...chờ mong chương mới của bạn...thanks bạn!
Trả lờiXóa