KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ
Phiêu A Hề
Nghỉ
xuân
Thẩm
An không thể nào thích được Tết năm mới. Tiếng ồn, không khí đầy mùi pháo giống
như một bãi chiến trường. Đêm giao thừa, trời chưa tối nhưng pháo đã nổ liên tiếp.
"Mỗi
năm cứ đến ngày này lại
nghĩ đến người dân nước Iraq chắc cũng sống trong hoàn cảnh này. Chẳng qua là
tiếng súng nổ thay bằng tiếng pháo mà thôi."
Tiếng
pháo bên nhà hàng xóm kêu rất vang, tưởng như cửa kính bằng thủy tinh cũng rung
lên sau mỗi tiếng nổ. Ôn Tĩnh Nhã ôm một đống chăn mềm trước bụng,
"Đáng
tiếc, năm ra không được ra
ngoài xem pháo hoa, phải nằm canh nhà."
"Em từ nhỏ đã không ưa mấy hoạt động
này. Nhớ năm nào đó nhà nước cấm đốt pháo, mấy bạn học mặt buồn xo, có mỗi em
thấy vui. Cuối cùng có thể tận hưởng một kỳ nghỉ lễ yên bình. Ai ngờ mới vài năm
lệnh cấm đã bị bãi bỏ."
"Thật
trùng hợp, Trình Thiếu Thần cũng rất ghét Tết năm mới. Không phải vì tiếng pháo
ồn ào mà do năm mới trong nhà có quá nhiều người."
Ôn
Tĩnh Nhã ngáp một cái, lười biếng nói: "Hồi nhỏ em không thích Tết sao? Thật kỳ lạ. Lớn
rồi không thích mới coi như bình thường. Lúc nhỏ Tết đến có quần áo đẹp, lại có
tiền lì xì, chị còn nhỏ chỉ mong mỗi năm mới tới."
"Nhớ
có năm một cậu nhóc hàng xóm đốt pháo hoa trên ban công, không may pháo rớt dưới
chân em, làm sợ muốn chết."
"Aii, nghe kể chị lại thấy xấu hổ, nhớ có năm chị với Thiếu Thần..."
Trình
Thiếu Thần đang ngồi trong góc phòng, nghe có người đề cập đến tên mình nên
quay mặt nhìn sang hai
người. "Hai người đang nói xấu về anh?"
"Trình
Thiếu Thần, trên danh nghĩa cậu là em rể thôi, đừng có không phân biệt lớn nhỏ
nha."
Trình
Thiếu Thần đúng là đàn ông tốt, không cùng phụ nữ tranh luận. Thà sớm nhận thua
tiếp tục chủ đề nói chuyện với Trình Thiếu Khanh. Ôn Tĩnh Nhã thiếu đối thủ, thấy
thừa thắng xông lên cũng không vui, tiếp tục may áo gối cho em bé, vừa thêu vừa
cùng Thẩm An trò chuyện dăm ba câu.
Bàn
tay cô ấy nhỏ nhắn thon dài nhưng lại không phải dùng vào việc tinh tế này, cứ
cách hai phút lại bị kim đâm vô tay, liên tục rên la. Lúc đầu mỗi khi cô ấy kêu
lên hai người đàn ông phía bên kia còn nhìn qua một chút, về sau cũng không
thèm để ý, chỉ có Thẩm An thấy hết hồn mỗi khi cô ấy bị kim đâm.
"Tĩnh
Nhã, một là em bỏ đi đừng làm nữa, hai là nhờ em dâu thêu giùm. Hoặc là em đừng
kêu nữa, Tết rồi còn bị em dọa đến mệt." Trình Thiếu Khanh bắt đầu mất
kiên nhẫn.
"Anh
tưởng em thích thêu hả? Là mẹ anh nói trong nhà phải có người thêu thùa đứa bé
sinh ra mới khỏe mạnh. Mà mẹ lại không chịu thêu. Anh nếu không giúp được thì
xin mời đừng đụng đến em, OK? Ôn Tĩnh Nhã tức giận, lúc này mặt có phần nghiêm
lại.
Trình
Thiếu Thần ho nhẹ một tiếng: "Anh, vừa rồi nói đến đâu rồi?"
"A,
vừa rồi chú đang nói, hiện nay An Khải đang bành trướng quá nhanh, mấy ông già
không có đầu óc gì."
Ôn
Tĩnh Nhã cười nhạo một tiếng, không thèm nói thêm, tiếp tục ngồi thêu, kết quả
làm thành một đống bùi nhùi, buồn bực hít một hơi thật sâu.
"Chị
dâu, nếu thấy không được để em làm cho, chị cứ vậy làm em bé sợ mất." Thẩm
An tiếp nhận công tác, mau chóng thêu xong, thêu chừa lại 10 cm cuối thì đưa
cho Ôn Tĩnh Nhã thêu tiếp..
Hai
em họ Trình ngồi uống trà, Trình Thiếu Thần châm trà, Trình Thiếu Khanh uống.
Thẩm An ngẫu nhiên ngẩng đầu lên thấy động tác pha trà của anh vô cùng thuần thục,
không nhanh cũng không chậm, toát lên một vẻ thản nhiên lại đẹp mắt. Trước giờ
cô chưa từng thấy qua, cũng như chưa từng nghĩ tới bởi vì Trình Thiếu Thần chưa
bao giờ uống trà.
Hai
cô ngồi không nói lời nào, có thể nghe được cuộc trò chuyện của hai anh em.
"Thiếu
Thần, cậu không muốn bỏ công ty kia đi anh còn hiểu được, hiện tại còn muốn mở
công ty riêng, vất vả vậy để làm gì? Không bằng về nhà giúp đỡ gia đình. Cậu chỉ
cần dùng phân nửa khả năng là đổi lấy mấy chục lần lợi nhuận, chẳng lẽ không cảm
thấy tốt?"
"An
Khải không có chỗ cho em."
"Sao biết không có chỗ. Cậu so với người
khác biết đây không phải lĩnh vực anh hiểu rõ. Một mình anh phải chống đỡ rất vất
vả rồi. Cậu với ba giận nhau, hai người gây chiến kết quả hại đến anh."
"Ông
già không phải dung nạp được rất nhiều nhân tài sao?"
"Người
ngoài làm sao có được sự tín nhiệm như người cùng một nhà?"
"Anh
sẽ có ngày chết về cách nghĩ này. Người tín nhiệm nhất thường
là người không an toàn nhất. Em đề nghị anh mang hết mấy người có quan hệ thân
thích cách ly, bố trí quản lý tầng bên ngoài anh lại không nghe. Còn nữa, làm
sao anh biết người trong nhà sẽ có lúc không hại anh?"
"Cho
dù bị người trong gia đình hại, anh cũng tình nguyện."
"Bởi
anh hiếu thuận, trung thành vậy mới bị ông già chi phối."
Hai
người họ nói chuyện rất nhỏ, nhưng Trình Thiếu Thần nói xong câu này, Ôn Tĩnh
Nhã tự nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua họ, ánh mắt có chút khác thường. Sau đó
cô quay sang Thẩm An cười nói tiếp tục bàn luận:
"Hồi
trước có người bạn làm chung nói chị lúc mang thai không nên tức giận, nếu
không con sinh ra sẽ nóng nảy. Nhịn không được cũng phải nhe răng cười."
"Nè
em đừng cười, cái này có căn cứ đó. Hồi xưa mẹ chị nghĩ chị rất hiếu động. Lúc
trong bụng mẹ đã rất phá, mọi người đặt tên trước là "Tĩnh Nhã", hi vọng
chị bớt phá một chút. Ai ngờ hoàn toàn vô ích. Hồi nhỏ chị rất giống con trai, không
chơi với hội con gái bao giờ.”
"Chà, em thêu đẹp quá. Bây giờ không kiếm
đâu ra mấy cô gái thành thị biết thêu thùa may vá như em."
"Hồi
trước em có học một khóa thêu thùa"
"Tên
của em cũng rất hợp với người. Hồi trước chị còn nghĩ nếu tên và tính tình khác
nhau, tốt nhất chị nên đặt biệt danh cho con là 'Náo Náo', nghe cũng hay. Nhưng mà tên này hơi bình thường.
"Tên
Náo Náo nghe rất hay." Thẩm An bật cười.
"Khi
nào chị sinh?"
"Tháng
3. Lúc cây trái ra hoa thì chị cũng được tự do."
Thấy bạn dịch trở lại mừng quá, hi vọng được đọc tiếp các chương mới của bạn. Thanks bạn nhiều :X
Trả lờiXóa