KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ
Phiêu A Hề
Gặp
lại Giang Hạo Dương thật sự là chuyện ngoài ý muốn.
Anh
xuất hiện ngay đúng chỗ cô đi công tác. Cô đi tham gia một hội nghị do chính phủ
tổ chức, nhìn thấy anh trên đài chủ trì. Nhìn từ xa, cô không nhìn rõ dáng người
anh, nhưng giọng nói của Giang Hạo Dương trong hội trường vô cùng rõ, vô cùng tốt,
từng chữ từng chữ chảy vào tai cô.
Thẩm
An tự nhiên nhớ lại, ngày đầu tiên nhập học ở đại học cô với Giang Hạo Dương có
chút ấn tượng. Trong hội trường lớn chào đón tân sinh viên, anh đại diện toàn
thể sinh viên đọc diễn văn, chính là dùng giọng nói bình tĩnh này khiến cô bạn
học bên cạnh kinh ngạc: "Giọng anh ấy hay quá đi. Học trưởng trường mình
có thể kiêm làm MC cũng được." Nhưng tại sao cô với anh quen biết nhiều
năm lại quên mất họ lần đầu tiên gặp nhau ở đâu. Trong trí nhớ của cô, anh xuất
hiện lần đầu vào lúc cô vô tình nghe lén được cuộc điện thoại.
Hội
nghị ở xa tập đoàn Chính Dương, buổi trưa không thể về công ty, Thẩm An đến một
cửa hàng thức ăn nhanh ăn cơm trưa. Cô bước vào, cảm thấy quen thuộc với cách
bài trí ở đây, nơi này ngày trước cô cùng Giang Hạo Dương hay lui tới. Lúc anh
tăng ca, tưởng 6 giờ có thể gặp, không ngờ 6 giờ rưỡi hơn người vẫn không thấy
đâu. Về sau, Thẩm An thường bắt xe đến đây, đi lòng vòng dạo phố shopping. Khu
này có nhiều chỗ rất thú vị. Có khi cô mua một tờ tạp chí, ngồi trong quán nhỏ,
gọi đồ uống chờ Giang Hạo Dương. Thường chưa xem xong anh đã tới.
Thật
ra lần cuối cùng tới đây cũng không lâu lắm nhưng cô thấy dài dằng dặc. Thẩm An
nhớ chỗ này có món gạch cua vô cùng ngon, món cháo thịt cũng rất ngon. Nhìn giờ
cũng đã trễ, người đi ăn trưa thưa thớt, cô im lặng cúi đầu ăn cơm. Ăn rất nhiều,
đến khi sắp ăn xong cảm thấy có người ngồi vừa ngồi xuống đối diện mình. Thẩm
An ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện miệng đang đầy ụ thức ăn, ngại muốn chết. Cô
cười cười nhìn người ngồi trước mặt. Một lúc sau không thấy động tĩnh gì, cô tiếp
tục cúi đầu ăn nhưng nghĩ lại thấy hơi thất lễ bèn hỏi:
"Không
ăn sao?"
"Đã
ăn rồi. An, đã lâu không gặp."
"Cũng
không lâu. Vừa rồi mới thấy anh trên khán đài."
Thẩm
An cảm thấy câu nói đùa này của mình thật nhạt nhẽo, bản thân còn thấy lạnh người.
May sao Giang Hạo Dương bật cười đúng lúc, nếu không cô càng cảm thấy không khí
càng kỳ quái. Anh không có ý đứng dậy bỏ đi, cũng không nói chuyện. Thẩm An tự
nhiên không muốn ăn nữa, đứng dậy ra ngoài quầy tính tiền. Giang Hạo Dương nói
với bà chủ quán:
"Ghi
sổ cho cháu đi"
Thẩm
An há miệng kinh ngạc, nói không nên lời, bà chủ tiệm hình như cũng nhận ra cô:
"A,
cô gái đã lâu không gặp. Hai người..."
Đúng
là đầu óc người kinh doanh, nghĩ có lẽ không hay nên bà chủ không nói gì thêm,
chỉ nhìn Giang Hạo Dương cười cười:
"Cậu
lâu rồi không tới, tiền lần trước cậu trả còn dư rất nhiều." "
Không
sao đâu dì, cứ tính thêm lần này đi."
Mùa
xuân lại tới, cây cối xanh tươi, gió cũng nhẹ hơn, chỉ là trong không khí vẫn
vô cùng lạnh. Hai người đi cạnh nhau, bên này là quảng trường rộng một mảng
xanh um cây cối, bên cạnh có một cửa tiệm chụp ảnh nổi tiếng, mỗi ngày đều có
người đến lấy hình. Một nhóm chụp hình cưới ở trước mắt. Có người chỉnh áo
khoác, có người gọi điện thoại, có người đang gào to, cô dâu xinh đẹp cùng chú
rể đẹp trai khiến người đi qua ngoái lại nhìn.
Sau
đó cô nhìn thấy một cặp vợ chồng già, tóc hoa râm, cũng mặc âu phục lễ cưới.
Hai người đi đứng không vững, phải dựa vào nhau. Tình huống này thật buồn cười,
có người qua đường cười cười chỉ trỏ. Nhưng ông lão không coi ra gì, vẫn giữ nụ
cười đến sáng lạn.
Thẩm
An thấy thật xúc động, đáy lòng len lỏi cảm giác dịu dàng, không ý thức được
mình đang nhìn hai ông bà mà mỉm cười. Cô đứng lại thật lâu, hai ông bà trước
khi đi chỗ khác còn vẫy tay với cô, Thẩm An mới phát hiện mình đứng thất thần
nãy giờ.
"Chuyện
vui của em cũng sớm tổ chức đi."
Giọng
nói của Giang Hạo Dương vang lên bên tai, dọa Thẩm An muốn nhảy dựng lên. Cô
phát hiện mình quên mất Giang Hạo Dương đang đi cùng.
"Anh
nghe ai nói?"
Thẩm
An theo phản xạ hỏi lại, cảm thấy hơi sai lầm.
"Dạo
gần đây nghe nói Trình tổng mua một khu nhà cao cấp, còn tiến hành bài
trí..."
Giang
Hạo Dương mang theo ý cười, nhưng nhìn ra vẻ mặt nghi ngờ của Thẩm An anh dần dần
thu lại nụ cười. Giọng lại mang chút chần chờ:
"Em
không biết sao?" Sau đó hỏi thêm: "Là nghe đồn, không cần để ý
đâu."
Thẩm
An thật ra không hề biết, hoặc là Trình Thiếu Thần đã nói qua nhưng cô không để
ý. Chỉ là lúc này cái cô quan tâm không phải là chủ đề này.
"Anh
muốn tham gia hôn lễ của em không?"
"Có,
nếu em mời anh."
"Ừ,
em sẽ nhớ gửi thiệp mời cho anh."
Thẩm
An buổi chiều quay lại công ty, tạm thời sửa lại kế hoạch công việc, đến công
ty quảng cáo và trung tâm triển lãm thu xếp tiến độ, sau đó đi khảo sát nhà máy
sản xuất mới. Kết quả làm xong việc, trời vẫn còn sáng thoáng chốc bóng tối đã
bao trùm. Cô đột nhiên rất muốn gặp Trình Thiếu Thần.
Gọi
cho anh, nghe giọng nói trầm thấp:
"Đang
họp, buổi tối có tiếp khách. Anh khi nào rảnh gọi cho em...Có chuyện gì
sao?"
"Không có gì. Anh đi đi."
Cô
đang chán muốn chết, phát hiện đại khái buổi chiều đi bộ nhiều, đôi giày bị hở
mũi. Thật ra mang sửa là có thể mang được nhưng vẫn đi mua một đôi mới, đôi cũ
bỏ vào thùng rác. Nghĩ lại đôi giày cũ cô vô cùng thích, lúc mới mua rất yêu
quý, cảm thấy có chút ân hận.
Sau
đó cô đến một quán cà phê ngồi ngây ngốc 1 tiếng đồng hồ, ăn 3 ly kem to đến
khi cả người rét run mới đến một quán đồ nướng, ăn rất nhiều que nướng. Một
mình cô đi ăn đồ nướng thật là ngại, cô phải ngồi một góc, buông màn trúc, làm
phiền cậu bồi bàn hết sức. Kết quả ăn uống lung tung dạ dày vẫn không đâu, thật
là kỳ tích.
Nhìn
lại thời gian, đã rất tối rồi, chỗ
cô ở lại ít người. Trình Thiếu Thần có nhà ở khu này, chi bằng đi xe đến đó tá
túc một đêm. Nhưng cô nhanh chóng bỏ đi ý niệm này trong đầu, chuẩn bị gọi taxi
thì thấy một tiệm bang đĩa nhạc và phim. Đang nghĩ chuyện vào đó dạo vài vòng.
Trong
cửa hàng bật vài bản nhạc jazz cũ nghe rất hay, vì thế cô ở lại thật lâu. Nhân
tiện đào được một số lớn phim bản cũ, cuối cùng quyết định mua hết. Thẩm An mê
phim điện ảnh, đặc biệt thích những phim bản cũ. Trình Thiếu Thần gọi tới, bên
kia điện thoại rất ồn ào, âm nhạc lại có chút mờ ám. Cô ngây người, trong lòng
nghi ngờ người này đang ở câu lạc bộ đêm. Cảm thấy nhàm chán cực điểm, Thẩm An
trả lời qua loa vài câu, nói mình đang ở nhà coi phim rồi dập máy.
Lúc
tính tiền, anh chàng bán hàng vừa hướng đĩa vào máy đọc mã vạch vừa thao thao
nói chuyện qua điện thoại. Có lúc hứng lên cũng tán gẫu vài câu với Thẩm An:
"Chà,
cô sưu tập hả, một lần sao mua nhiều vậy? Cô muốn xem đến khi nào? Chắc là fan
cuồng phim, chỉ là tôi nhìn cô không có phong cách này."
"Ah,
toàn là phim của Hepburn. Cô khác với mấy cô kia, sở thích của cô cũng đặc biệt
nha."
"Tôi
cảm thấy mình không khác gì người bình thường."
"Nói
lung tung nói lung tung. Sao có thể nói vậy được. Ah, bản "Love on
diet" thật là buồn chết đi được. Đúng rồi kết thúc thế nào, tôi không hiểu
phim này muốn nói về cái gì."
Lúc
ra khỏi cửa, vô tình thấy xe của Trình Thiếu Thần phía trước.
"Cô
gái nói dối, coi chừng mũi dài ra." Anh trên người còn mùi rượu nhưng ánh
mắt vẫn sáng ngời, ngay cả tóc và cà vạt vẫn gọn gàng.
"Uống
say lái xe, sao cảnh sát không bắt anh."
Thẩm
An nhìn anh coi thường nhưng vẫn ngoan ngoãn theo người này về nhà.
"Sao?"
"Sao
anh biết em đang ở tiệm băng đĩa?"
"Em
đoán xem."
"Nghĩ
không ra"
"Ngốc,
anh cũng không nói cho em."
"Hừ,
đồ keo kiệt. Không nói thì không nói".
--------------------------------------------
Thẩm
An mơ hồ buồn ngủ, Trình Thiếu Thần đã tắt đèn. Trong phòng rèm che cực tối, cô
mở to mắt cũng không nhìn thấy gì.
"Trình
Thiếu Thần, anh muốn kết hôn với em sao?" Giọng Thẩm An vụng về vang lên.
"Em
vẫn thấy anh đang đùa giỡn với em?" Thanh âm của Trình Thiếu Thần cũng có
chút mơ hồ.
"Anh
thật sự bị em đánh bại rồi."
Thẩm
An trầm mặc không nói gì.
"Em
nghĩ cẩn thận rồi chứ, muốn gả cho anh?"
Im lặng một lát.
"Ừ,
tự nhiên thấy, gả cho anh cũng tốt..."
Trình
Thiếu Thần trong bóng tối buồn cười:
"Lời
này từ miệng em nói ra, thật là lời khen ngợi tột bậc...Hôm nay xảy ra chuyện
gì sao?"
Cô
suy nghĩ một chút, ngượng ngùng nói:
"Hôm
nay thấy một đôi vợ chồng già chụp hình cưới, thấy cảm động, tự nhiên cũng muốn
mặc áo cưới."
"Đơn
giản vậy sao?"
Lại
nói thêm..
"Anh
thông minh, có năng lực, đẹp trai tiêu sái, lại có tiền... à, có tiền đồ. Em phải
nắm bắt cơ hội, về sau hối hận không kịp. Làm người không thể gây khó bản thân
được, anh nói có đúng không."
Trình
Thiếu Thần cười thành tiếng: "Tuy là mấy lời này nói ra không được thành
khẩn, nhưng anh cảm thấy thật thoải mái. Còn gì nữa không? Hiếm khi được em
khen, khen thêm vài câu đi."
"Hết
rồi."
Thẩm
An trở mình chuẩn bị ngủ, kết quả lại là một lựa chọn sai lầm. Vừa xoay người
Trình Thiếu Thần đã tiến đến ôm cô vào lòng, cảm giác được anh hôn lên trán,
lên mắt và mũi.
Có
lẽ Trình Thiếu Thần ít khi nào có cử chỉ ôn nhu kỳ quái, Thẩm An cảm thấy có
chút tội lỗi, kề sát cổ anh nhỏ giọng:
"Thật
ra hôm nay phát hiện, nếu anh có người khác, em cũng cảm thấy có chút đau
lòng."
"Có
chút đau lòng?" Trình Thiếu Thần hôn lên tai Thẩm An nói nhỏ hại cô ngứa
muốn chết, thuận tiện hung hăn cắn lên cổ anh một cái.
"Được
rồi, không chỉ một chút. Em sẽ vô cùng vô cùng đau lòng. Đau lòng muốn chết,
đau đứt gan đứt ruột. Anh vừa lòng chưa?"
"Coi
như tạm hài lòng" Trình Thiếu Thần dịch ngón tay lên cổ Thẩm An, nhè nhàng
nói:
"An,
răng của em rất sắc, anh phải tiêm vắc xin phòng bệnh. Còn nữa, tài ăn nói của
em thật rất kém, mấy lời khách sáo này nói cũng không xong."
"Anh
đi chết đi!"
Cô
đang nghĩ muốn đá Trình Thiếu Thần một cái, kết quả hai chân bị chân anh cuốn lấy.
Cô lại muốn đánh anh, kết quả tay cũng bị bắt được. Thẩm An giãy giãy cả buổi
không xong, hai người nằm trên giường cười nói vui vẻ.
------------------------------------------------
Blog
của Thẩm An: Cảm giác sắp lấy chồng thật ra không tốt lắm, giống như đêm trước
khi thi học kỳ, lo lắng, căng thẳng, hồi hộp. Nhưng bất luận thế nào, cảm giác
so với người bị vứt bỏ hay người bỏ đi tốt hơn nhiều.
Đại khái hôm nay ngủ mê mệt từ sáng đến chiều. Tỉnh dậy ăn xong lại đau bụng. Đau lưng quá không ngủ tiếp được. Dạ dày càng ngày càng không tốt. Lâu lâu làm 1 chương thấy cũng hay hay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét