Hi,
mọi người khỏe không?
Lâu
rồi không lên blog. Thỉnh thoảng ghé vô đọc truyện đang edit dang dở, thấy tay
nghề cũng lên tay (:D, lại tự sướng). Mấy chương gần đây mình edit cũng hay chứ
nhỉ J?
Ah
lý do bỏ bê blog ngoài mấy thứ như quá bận, cả ngày ngồi máy tính thì còn có
nguyên nhân khác. Thường cuối tuần có mở máy tính lên, nhưng mà là ngồi viết
mail cho một người. Sau này không còn lý do gì viết cho người đó thì làm bánh.
Làm xong dọn dẹp đi ngủ là vừa. Có khi coi phim, online bằng điện thoại…chung
quy là không đụng đến laptop.
Có
lúc nhắn tin. Nhưng mà sau này không còn lý do để nhắn nữa. Hôm bữa cá mập hỏi
mình: ghê ta, nhớ số điện thoại không lưu tên luôn. Thật ra mình có nhớ số đâu,
cũng không nghĩ ra nên lưu tên gì. Thỉnh thoảng lúc nhàm chán lấy ra coi ngồi
cười cười.
Hôm
nay hơi mệt, nhưng nằm hoài không ngủ được. Hồi nãy gặp bạn đại học. Cơ hội hiếm
có mới đủ 6 đứa, tổ chức sinh nhật của khủng long và mình. Con rùa nói mình
đang bị stress. Triệu chứng cùa stress là gì? Nếu mà là cảm giác làm không hết
việc, cảm thấy lúc nào cũng không đủ. Sáng phải đi xe máy đến chỗ làm vì sợ hôm
nay về trễ quá không bắt kịp bus. Tự nói hôm nay đi xe phải làm xong hết việc,
cuối cùng 9h lết về nhà nhưng việc vẫn không xong. Tự nhiên muốn quay lại thời
gian làm công việc cũ, sáng vào làm, nói cười vui vẻ, ăn trưa xong còn có thể
bò ra bàn nằm 1 nghỉ 1 chút. Con bây giờ ăn trưa xong phải đi đánh răng rồi ngồi
ngay vào bàn, có khi vừa cất đồ xong là điện thoại bàn lại gào lên, email ầm ầm
chạy tới. Mọi người có biết cảm giác đổ nước vào 1 cái bình nhưng đổ hoài không
đầy không? Cứ đến cuối ngày xử lý xong 1 đống email, đến sáng hôm sau 1 đống lại
đổ vào. Nhiều khi tức quá muốn delete all luôn.
Chà,
nói chung không nên hù dọa các em nhỏ non nớt mới ra trường =))
Mình
tự hỏi: là mình làm việc kém hiệu quả hay là mình bị giao quá nhiều việc. Có
nhiều khi ngồi làm như 1 cái máy, trong đầu có 1 câu hỏi cứ vang lên: “Làm chuyện
này có ý nghĩa gì không? Có ý nghĩa gì không?”
Là
con rùa nói mình đã đến giai đoạn tự vấn bản thân.
Hôm
nay ngồi nghe 1 người nói ai kia sắp đi du học.
=))))).
Không
phải nó cũng nằm trong dự tính của mình sao? Vậy sao còn thấy đau lòng?
Trước
giờ có bao giờ mình được thông báo chính thức đâu? Chỉ là qua người thứ 3, qua
trung gian. Mình là ai chứ? Hay nói theo kiểu truyện ngôn tình TQ: là em tự đa
tình thôi.
Tất
cả những người mình thương yêu đều từ từ rời bỏ mình. Có người cũng đã định sẵn
sẽ phải rời đi. Không phải cũng nên học cách chấp nhận sao?
Hôm
nay mình nhớ lại rất nhiều chuyện, rạp chiếu phim, 1 năm trước, 1 năm sau, rạp
chiếu phim. Coffee Bean, quán ăn, quán ốc, quán cà phê, đi bộ, tin nhắn, email.
Thật là ngắn ngủi. Những cái mình nhớ chỉ có vậy.
Có
lẽ chúng ta chỉ có duyên đến đây.
Hôm
bữa ngồi đọc lại Mãi mãi là bao xa, trong đó hình như có 1 câu đại loại như chỉ
cần 1 đoạn tình cảm ngắn ngủi nhưng rực rỡ, chỉ cần vậy để nhớ là được.
Rồi
sau đó thì sao? 1 năm 2 năm rồi 5 năm. Có lẽ có ngày mình cũng sẽ đi lướt qua
nhau như những người xa lạ mà thôi.
Đau
lòng thật. Nghĩ là không gặp lại đã đau lòng rồi. Sau đó còn tự an ủi, thật ra cùng
1 nước mà, có khi tháng 1 năm sau có thể gặp mà. Bây giờ thì sao? Cách nhau cả
1 đại dương. Chẳng lẽ lại an ủi mình ít ra có thể chung 1 bầu trời .
Thật
nực cười. Mình thật là ngốc.
Không
nói nữa. Cuối tuần sau sẽ có chuyện thông báo. Nếu có =)). Ngủ ngon mọi người.
Mệt mỏi quá rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét