Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

haha, tuần mới lại tới!

Mọi người khỏe không :D

À tuần này có 1 sự kiện hết sức quan trọng là mềnh với con cá mập đã làm hòa hahaha. Cho nên mình rất zui! 

Hồi trước giờ mình cũng rất cứng đầu. giận nhau hay gì gì cũng không bao giờ mở miệng nói câu xin lỗi. Nhưng giờ mình nghĩ, hai người giận hay bất đồng quan điểm, tốt nhất là nên nói ra. Bởi vì tình bạn thì đáng quý, thời gian cũng đáng quý, nếu vì những hiểu lầm hay tức giận làm mất đi thì thật đáng tiếc. Mà có lẽ trong tình cảm cũng vậy, cái gì cũng nên chia sẻ và nói ra thì sẽ hiểu nhau hơn :D

Dạo này cảm thấy cuộc sống của mình có những chuyển biến tích cực. Ví dụ như thấy vui vẻ, yêu đời hơn (ờ trước giờ cũng đã vốn yêu đời rồi). Nhưng cảm thấy rất trân trọng cuộc sống đang có. Thật là tốt đẹp! Nhiều người khi bước chân vào cuộc sống đi làm rồi thấy hay than, mình tự hỏi nếu không thích thì có thể kiếm một chỗ khác mà. Nếu làm một công việc thấy happy thì hãy làm. Bởi vì một ngày của mình tốn rất nhiều thời gian ở office, cho nên mình nghĩ nếu yêu quý công việc thì một ngày của mình mới vui vẻ được :D. 

Còn nữa, mấy nay làm xong cũng đi bộ với mấy người bạn ở chỗ làm. Không khí trong lành mát mẻ ở khu Crescent rất tuyệt nha. Mặc dù thật ra có mình với 1 anh là thật sự đi bộ còn mấy bợn kia đi chơi cho zui thôi. Tập thể dục cũng tốt. Sắp tới mình định đi bơi gần nhà với đánh cầu lông hehe. 

Cuối tuần cũng biết enjoy hơn. Hôm qua đi mua đồ thêu cross-stitch với ghé 1 nhà sách mới (cũng được một người bạn ở chỗ làm giới thiệu, giảm giá nhiều hơn mà gần nhà hơn hehe). Hôm nay chiều mình đi bộ với 1 chị ở chỗ làm. Sau đó hai chị em đi ăn da ua dầm trái cây hehe. Trong lúc đi bộ đã bàn bạc chuyện tuần mới sẽ học gì và làm gì. Cảm thấy rất excited! Mình nghĩ, trong một số chuyện, kiếm một vài người cùng chí hướng để làm việc sẽ tốt hơn. 

Dạo này có nhiều thứ phải học quá, cả ngày ngồi máy tính, sau đó về nhà lên mạng đọc, mắt mình cũng mờ đi nhiều đấy =)). Có lẽ nên in tài liệu ra quách cho rồi. Với lại cám ơn bạn bè tài năng xunh quanh đã giúp mình có nhiều thứ hay ho :D. 


Mình cảm thấy mình thay đổi mỗi ngày 1 chút. Cảm thấy tự tin hơn (có lẽ tại mình xinh đệp ra chăng hê hê). Thấy mình có năng lực làm nhiều chuyện hơn và thấy mình có thể mở lòng ra với nhiều người hơn. Đây là điều tốt nhỉ :D. Hồi đó nghe câu gì mà nếu muốn thay đổi mọi thứ thì hãy thay đổi bản thân mình trước. Bây giờ mới "thấm thía" ý nghĩa. 

Mình có một chiếc điện thoại. Cũng xịn nhưng mà do mình không quan tâm chăm sóc bảo quản, đi mưa đi năng quăng nó tùm lum, cho nên giờ nó bị bệnh. Mỗi khi ở phòng lạnh là không hiện màn hình lên. Mắc cười nhất là mỗi khi muốn xài là phải ủ ấm cho nó. Nhiều khi mình rất bực mình muốn ném quách nó rồi thay cái khác cho rồi. Nghĩ lại điện thoại nó cũng như bản thân mình. Là do không biết chăm sóc tốt cho bản thân, tâm tính nhiều khi cũng nóng lạnh thất thường. hehe. Bây giờ hiểu rồi. Tháng 5 này bạn Ped về bán cho mình điện thoại của bạn í, nhưng mình nghĩ trước khi "upgrade" điện thoại mình phải upgrade bản thân cái đã hahahah


Mọi người, cuối tuần vui vẻ nhá :D


P/S: Bài này mình nghe lúc chạy xe đạp điện xuống nhà ngoại. Thấy yêu đời kinh khủng. Mọi người nghe thử nàooooo :D

http://www.youtube.com/watch?v=RJyr4DzbESM

Khách qua đường, vội vã _ Phiêu A Hề_ Chương 24.3

 KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ

Phiêu A Hề

Chương 24.3 Kết duyên


Trình Thiếu Thần đi công tác sau hai tuần trở về, cuối tuần hai người lại ở chung một chỗ.

Thẩm An bị ánh nắng buổi trưa làm chói mắt tỉnh dậy. Cô trở mình, kéo mền che đầu, gối lên cánh tay tiếp tục ngủ. Nhưng mà cả người đau nhức, cựa mình một hồi cũng không ngủ yên. Tự nhiên phát hiện hóa ra ở ngón áp út tay phải không biết khi nào có một chiếc nhẫn. Mở rèm ra, mặt trời chiếu vào, ánh sáng lấp lánh từ nhẫn khiến cô không mở được mắt.

Thẩm An ngồi dậy, nheo mắt nhìn. Cô tuy đối với kim cương không có hứng thú nhưng chiếc nhẫn này, hạt lớn vừa không khoa trương, tạo hình cũng không kỳ lạ, ngược lại vô cùng tao nhã. Lát sau lại phát hiện đầu giường xếp chồng chất nào hoa hồng, tất cả đều chưa nở. Thẩm An đang ngồi yên lành bị cảnh này dọa hết hồn, xém nữa té khỏi giường. Kết quả cô bị ai đó ôm lấy, mền rơi xuống đất.

Trình Thiếu Thần dán vào tai cô nhẹ giọng:

"Kim cương, hoa hồng cũng có rồi, đâu còn thiếu gì nữa?".

Thẩm An tay chân luống cuống đẩy anh ra, kéo chăn đứng dậy, cố gắng bình tĩnh nhìn Trình Thiếu Thần. Người này lúc nào cũng dậy trễ hơn cô, kết quả hôm nay còn đóng bộ giống như sắp đi ra ngoài, đã vậy còn cười rất vui vẻ. Anh đem hoa hồng đến trước mặt cô, lại còn cầm bàn tay đeo nhẫn, cẩn thận đánh giá vài câu:

"Nhỏ mà phù hợp, xem ra con mắt của anh rất chuẩn."

"Em thấy mang nó một tháng thế nào tay cũng bị viêm khớp."

"Nặng một chút mới có thành ý mà. Em không mang hoa tai, lát nữa mình đi mua một đôi nhẹ nhẹ mang là được."

"Vậy, Thẩm tiểu thư, bây giờ anh chính thức muốn..." Người nào đó lộ ra má lúm đồng tiền. Thẩm An nghi ngờ anh đã cười thầm muốn nội thương rồi.

"Trình tiên sinh, anh không nghĩ trước khi làm gì cũng nên để em mặc quần áo, đi đánh răng rửa mặt?" Thẩm An cũng không nể tình, cắt ngang câu nói của anh.

"Anh thấy lúc này là phù hợp. Em bây giờ không có gì phòng bị, cơ hội thành công của anh sẽ cao." Trình Thiếu Thần biểu tình vô tội nhìn xung quanh rồi bắt đầu...

"Trình Thiếu Thần, chờ một chút".

"Hả?"

"Please, anh đừng quỳ xuống, rất tổn hại đến khí chất."

"Sao không được? Như vậy mới có thành ý.."

Em nghi ngờ nếu có thành ý anh sẽ cho em chút thời gian suy nghĩ. Bây giờ để em mặc xong quần áo đã nhé?" Thẩm An cảm thấy đầu mình đang nở to ra.

"Em suy nghĩ bao lâu nữa?"

"Một năm" Nhìn sắc mặt của người đó, cô đổi lại "Nửa năm là được rồi."

"Ba tháng." Trình Thiếu Thần giơ 3 ngón tay trước mặt cô.

Thẩm An hất tay anh: "Ba tháng thì ba tháng. Nhưng em có thể xin gia hạn sau đó không?"

Trình Thiếu Thần đáp lại bằng một hành động ngang ngược muốn hôn, Thẩm An từ chối hồi lâu mới mở miệng:

"Tránh ra, em còn chưa đánh răng."

"Ba tháng, thời gian này đủ cho em viết hạng mục báo cáo." Anh lấy tay vén tóc Thẩm An ra sau tai.

"Lúc đó nếu em thấy chuyện này không được, anh thật sự nản lòng mà đi lấy người khác." Trên mặt người này rõ ràng có ý đùa dai nhưng Thẩm An cảm thấy câu cuối cùng có thể tin.

Ba tháng sau, hoặc sau ngày ký hiệp ước này, hay là liền sau đó, nhất định phải rõ ràng dứt khoát. Với Thẩm An chuyện này có nhiều hơn một sự lựa chọn. Cô nghĩ người này vốn là cao thủ đàm phán, chắc anh cũng biết.

Hôm đó cô nằm trên ghế sô pha xem một bộ phim điện ảnh đen trắng. Phim này rất cổ, lâu đến nỗi không nhớ nổi tên diễn viên. Nội dung về một đạo diễn và nữ diên viên. Hai người là một cặp oan gia, thích gây khó dễ nhau. Nhưng về sau vị đạo diễn này phát hiện mình đã yêu nữ diễn viên, viết thư cầu hôn thì nàng đã cống hiến một thời gian cho nghệ thuật, phát hiện lời cầu hôn đã quá thời hạn, đạo diễn đã lấy người khác mất rồi. Vậy nên hai người vuột mất nhau, một tấm hình chụp chung hay chút kỉ niệm cũng không lưu giữ được.

Là ai nói tình cảm không thể đong đếm. Lúc nào cũng có một thước đo vô hình, rất tỉ mỉ từng li từng phân. Người này lấy tấm lòng ra bao nhiêu, người kia đáp trả bằng vài gam tình yêu, hai bên phải liên tục điều chỉnh mới đạt được trạng thái ổn định. Thẩm An cũng vì chuyện này mà cảm thấy tiếc nuối cho mối tình đầu. Còn hiện giờ cô cảm thấy, nếu năm đó hai người tiếp tục quen nhau, không chừng lại trở thành một đôi vợ chồng bất hòa, chỉ làm cả hai tiếc nuối thêm.

Nhưng dù sao đi nữa, Thẩm An cũng cẩn thận đánh dấu kỳ hạn 3 tháng trên lịch.

Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2012

new week, new beginning

hi, 

Mọi người có khỏe không? 

Mình không khỏe lắm. Mấy nay bệnh mệt chết được. Cũng hên tuần này được đi training nhiều, học xong được về lúc 5h30. Chứ ở lại làm thì còn khiếp hơn :))

Thật ra nói bị bệnh nhưng mình cũng rất ham hố đi chơi. Như hôm vừa rồi đi ăn cá viên chiên với mấy người bạn thân ở chỗ làm. Ăn xong còn uống sinh tố mặc dù mình đã không nói được, sau đó còn đi uống cà phê ở quán bên cạnh trường cũ Lê Qúy Đôn. Tự nhiên trời mưa làm phải đi mưa về. Đại khái ăn chơi không sợ mưa rơi, cũng không sợ bệnh lun. Cho nên đến giờ bệnh cũng chưa hết. Mấy nay mình ho zữ quá, ho đau cả bụng. 

Ở chỗ mình làm có mấy khóa training rất hay. Chỗ đó có thể gặp nhiều anh chị bạn bè từ những phòng ban khác nhau, quen được nhiều người hay ho lắm. Ví dụ như quen được 1 bạn bên Collections, hôm bữa ngồi shuttle bus về kể mình nghe công việc và áp lực bên đó. Mình cảm thấy rất hâm mộ nhiều người, làm sao họ có thể handle khối lượng công việc lẫn áp lực như vậy chứ. Có lẽ mình nên xin đi cross-skill bên đó cho biết hehe. Mình còn quen một chị làm ở HR, hai người hôm đi ăn trưa buổi training ngồi nói chuyện rất hợp gu. Đại khái chị đó giới thiệu cho mình chỗ học thêu cross-stitch, tòa nhà gì gì ở tầng 4,5 đó. Mà bữa giờ bệnh quá cũng chưa đi được. Nghe nói chỗ đó có phi vụ may mền hay móc gối ôm hình mèo nữa. HAHAHA. Chị ấy còn giới thiệu mình chỗ mua đồ thêu cross-stitch rẻ nữa, là quầy Red dragonfly, cuối tuần này mình sẽ đi mua. Lần trước hứa với con cá sẽ thêu tặng nó ngày wedding, mình không quên đâu. À, chị này còn có thú vui trồng cây, trồng sau sạch và nuôi mèo nữa. Ôiii cực hợp :)). Thích thật! 

Mấy nay bị bệnh nhận được sự quan tâm nhiều của mọi người, cảm ơn nhiều. Cảm ơn gia đình và cô dì ... luôn quan tâm đến con. Nhắc nhở con mua thuốc, uống thuốc... tóm lại những điều nhỏ nhặt đó làm con thấy rất happy. 

Thôi mình quá mệt rồi, bái bai nha. Khi nào rảnh rỗi sẽ vào nhà chăm sóc 1 chút. Sorri dạo này ham chơi trên face quá nên bỏ bê bên nèy hehe. 

 p/s: mèo bầu nhà mình mới sinh 2 con mèo đen với 1 con vàng. Đợi lớn lớn mình sẽ up hình cho mọi người coi he he he

Mọi người cuối tuần vui vẻ nhá :D

Khách qua đường, vội vã _ Phiêu A Hề _ Chương 24.2

KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ


Phiêu A Hề


Chương 24 (2) Kết duyên


"Trình Thiếu Thần, không phải anh sốt cao hỏng đầu rồi chứ?"

 "Anh nói thật, không phải đùa."

Trình Thiếu Thần chậm rãi cười. "Em mới bày ra một chút khổ nhục kế mà anh đã muốn lấy thân báo đáp hả? Anh cũng dễ bị lừa quá." Giọng Thẩm An không tốt lắm.

"Thẩm An, anh cảm thấy ở cùng một chỗ với em rất tốt, em cũng không chán ghét anh đúng không. Không lẽ em chưa từng nghĩ chuyện 2 chúng ta kết hôn?"

"Không có, chưa từng nghĩ tới".

Trình Thiếu Thần hình như bị cô làm nghẹn giọng, im lặng một lúc lại mở miệng. Giọng như trao đổi công việc với đối tác, không nghe ra cảm xúc gì.

"Thẩm An, thật ra anh muốn biết, em cùng với anh, thái độ không rõ ràng, tình cảm mơ hồ, cuối cùng em muốn kết quả thế nào?"

Lúc anh dùng giọng điệu nguy hiểm này nói chuyện, Thẩm An lúc nào cũng vô cùng cảnh giác:

"Em cũng không nghĩ gì. Có lẽ là chờ anh bỏ rơi em, cho em một chút phí chia tay để em làm của hồi môn?" Cô nhìn anh thản nhiên cười, cố gắng để cho giọng mình đáng yêu hết mức.

Thẩm An vốn nghĩ Trình Thiếu Thần buồn bực, không ngờ người này lại cười rộ lên, tâm tính coi bộ tốt hơn hẳn: "Vậy em lấy anh không phải lời sao? Đồ của anh hết thảy là của em. Lỡ có chia tay, em không biết bồi thường sau hôn nhân rất tốt hả?"

"Ừm, nghe rất thuyết phục."

"Vậy em có nên cân nhắc đề nghị của anh một chút?" Nhìn mặt Thẩm An không thay đổi, anh lại bổ sung:

"Hay em cho rằng anh cầu hôn không chính thức, chưa đủ thành ý? Không phải em cũng thích cầu hôn bằng hoa với nhẫn kim cương chứ?"

"Không không, em chỉ thấy đầu anh không bình thường, suy nghĩ lung tung, cần nghĩ ngơi một chút".

Thật ra Thẩm An không để ý lắm đến lời cầu hôn của Trình Thiếu Thần, mấy ngày sau liền quên. Có lẽ không phải quên thật, mà do cô cố ý không nghĩ tới.

Lúc còn nhỏ cô cùng đám trẻ trong xóm lén người lớn đi lên núi bắt châu chấu, cậu bé bên cạnh nhà Hoàng Lượng Lượng vì cứu cô mà bị sứt trán. Thẩm An té cũng bị thương, lúc trong phòng khám ôm Hoàng Lượng Lương khóc to:

"Nếu bạn sau này xấu xí không ai thèm lấy, mình tình nguyện gả cho bạn".

Bẵng đi vài ngày cô lại đem Hoàng Lượng Lượng liệt vào danh sách "so với gián còn đáng ghét hơn". Việc này trở thành chuyện cười cho mấy người lớn, cũng làm cô mỗi lần về nhà ba má nhìn thấy Hoàng Lượng Lượng đều muốn tránh.

Trước lúc tốt nghiệp đại học, Hạ Thu Nhạn sau đợt thực tập về thì bị cảm. Lúc đó bạn cùng phòng của cô ấy vẫn chưa về, Thẩm An đến ký túc xá chăm sóc Thu Nhạn. Lúc cô đến, Hạ Thu Nhạn rên rỉ:

"Hên là ngươi. Nói ngươi nghe, lúc 12 giờ trưa ta nằm trên giường, muốn uống nước cũng không đủ sức. Lúc đó trong lòng quyết định, nếu lúc này có chàng trai nào đến chăm sóc quan tâm, ta quyết đem thân mình báo đáp... Nếu hắn đã có bạn gái, ta cũng sẽ đoạt lấy hắn!"

Xem đi xem đi, những người trong thời khắc yếu đuối đều nảy sinh một loại xúc động. Nhưng quan trọng là có người khác đầu óc tỉnh táo bên cạnh để tránh cho cả hai làm chuyện hồ đồ.

Về sau Trình Thiếu Thần không nhắc lại chuyện kết hôn nhưng hai người vẫn dây dưa không rõ. Cuối tuần có khi anh ở lại phòng trọ của cô xem văn kiện đến khuya, Thẩm An ôm quyển tiểu thuyết nằm trên ghế sô pha đọc. Đọc đến khi ngủ gật, mơ màng không biết mình ngủ lúc nào, cuối cùng bị anh ôm về giường.

Thỉnh thoảng hai người cùng ngồi xem mấy đĩa phim tình cảm tuổi mới lớn, Trình Thiếu Thần không phát biểu ý kiến gì, chỉ là ngồi cười cười hết sức mờ ám. Thẩm An cảm thấy tình trạng hiện giờ của hai người, nói đang chững lại hay đi xuống cũng không sai. Cô hiểu ngay cả cái vỗ cánh nhẹ của con bướm có thể dẫn đến bão táp, huống chi là loại tình cảm kì cục này của hai người. Bất quá cô hiểu sự im lặng chỉ có tính tương đối, vận động mới là tiếp nối, cái gì rồi cũng sẽ biến đổi.

Hôm đó là lần thứ N Thẩm An ngồi xem "Kiêu hãnh và Định kiến", bản cũ năm 1980 của BBC. Bộ này hoàn toàn trung thành với nguyên tác, cô cảm thấy đây là bộ hay nhất trong số các bản làm lại. Nhưng trên diễn đàn người ta toàn ca ngợi bản năm 95, Thẩm An đành một mình hưởng thụ vậy. Nhưng mà bản này tiếng Trung phụ đề cũng không có, trình độ nghe tiếng Anh của cô cũng không phải siêu việt. Cũng may cô đã thuộc lòng nội dung, xem tiếng Anh phụ đề cũng cảm thấy thoải mái.

Ngài Collins đang cầu hôn Elizabeth, vòng vo một hồi, còn cao hứng nói: "Tôi biết, phụ nữ lần đầu tiên được cầu hôn, cho dù trong lòng nguyện ý cũng muốn cự tuyệt. Có khi còn từ chối đến lần thứ 2, thứ 3".

Trình Thiếu Thần đang nằm trên ghế sô pha chợp mắt, gối đầu lên chân Thẩm An, đột nhiên buồn buồn cười một tiếng. Thẩm An cúi đầu, thấy anh đang nhìn mình chằm chằm hết sức kì dị. Cô bị nhìn đến mức không tự nhiên, hướng mắt sang chỗ khác nhưng vẫn cảm thấy bị người ta nhìn chăm chú vì thế lấy gối ôm che đầu Trình Thiếu Thần lại.



Trình Thiếu Thần cũng không phản kháng, chờ cô thả lỏng tay liền đem gối ôm ném qua một bên, nhắm mắt tiếp tục ngủ. Một lát sau, Elizabeth lại từ chối lời cầu hôn của ngài Darcy, cô kiên định nói:

"Cho dù trên thế giới này chỉ còn mình anh là đàn ông, tôi cũng không có ý định gả cho anh."

Nhìn ngài Darcy quý tộc lạnh lùng bị cự hôn mà đau lòng, thình thình cô nghe Trình Thiếu Thần nói:

"Thẩm An, nếu toàn bộ thế giới này chỉ còn mình anh là đàn ông, em cũng nên gả cho anh."

Thẩm An bị giọng nói thâm trầm đó làm nổi da gà, cô nhanh nhảu nói:

"Được, nhất định được"

Đại khái Trình Thiếu Thần thấy câu trả lời này thực quá sức hài lòng, anh lại ôm gối vào trong lòng, im lặng tiếp tục ngủ.

Thẩm An tự nhiên nhớ đến một việc: "Nè, Trình Thiếu Thần, tiếng Anh của anh tốt như vậy ha, dậy dậy, giúp em dịch một ít tài liệu đi." Đó là mấy đề tài Hạ Thu Nhạn ném cho Thẩm An dịch giùm.

Thứ Tư, 15 tháng 2, 2012

Valentine party.

Hôm nay sau giờ làm việc hội ở chỗ làm mình đi ăn. Đại khái mấy món lẩu gì cũng bình thường, uống 1 bụng pepsi rồi thì chẳng nhận ra mùi vị gì hết. Nhưng được cái bạn bè bằng tuổi nhau, rất vui, ngồi nói chuyện rất hài. Cũng có người buồn chết vì ngày này nhưng căn bản mọi người đều quên đi :)). Hay nhất là tiết mục ngồi kể chuyện tình yêu của mỗi người.

Có một người nói là tình cảm của mình không phải là yêu. Thật ra mình không hiểu. Như thế nào mới gọi là yêu. Chẳng phải yêu nó cũng có nhiều dạng sao. Chẳng lẽ yêu của mình kì cục đến mức khiến nó không được công nhận? (giống như sao gì gì đó không được công nhận là 1 hành tinh á). Còn nói mình nhìn cái gì cũng định lượng, rồi nhìn cái gì cũng màu hồng. Rồi tình yêu của mình giống phim Hàn Quốc. Ây, thật sự nó giống vậy mà. Có thanh minh cũng không ai hiểu.

Cái mình cảm thấy là, cho dù vẻ ngoài bạn có vui vẻ hay bận rộn thế nào, đến một lúc cũng cảm thấy trái tim trống trải. Có người bạn nỗi buồn thể hiện rõ ra trên khuôn mặt, lúc ngồi ăn, lúc nói chuyện sự phiền muộn trong tình cảm nó hiện rõ mồn một trên mặt. Thật ra mình cảm thấy rất khó chịu. Mọi người biết đó, mình không thích biểu lộ cảm xúc, cho nên mình thấy những người như vậy thật yếu đuối. Nhưng khi nghe kể xong, mình cảm thấy nếu mình ở vai trò của bạn ấy cũng sẽ phiền muộn như vậy. Muốn dứt bỏ để ra đi nhưng vì một chút luyến tiếc sợ hãi mà không làm được. 

Còn có một người bạn, anh ấy ngồi làm việc ngay bên cạnh mình. Lúc nào cũng thấy anh đó cười nói vui vẻ, mắt anh đó lúc cười rất đẹp. Hóa ra cũng có lúc cười thật là gượng. Không ngờ tình yêu lại có sức mạnh ghê gớm như vậy. Có thể khiến con người quên đi bản tính của mình. 

Còn có một dạng tình cảm khác, đó chính là khi bạn đã lớn tuổi, việc yêu nhau không đơn thuần chỉ là chuyện của hai người mà đó là vấn đề của hai gia đình. Mà mình thấy nó thật kinh dị. Và mình thấy cái gọi là môn đăng hộ đối thật ra cũng rất chính xác. Còn về mình, thật xin lỗi nếu sau này mình vì gia đình mà từ bỏ hạnh phúc bản thân. Vì một lẽ rất đơn giản, gia đình là thứ mình có và sống với nó từ lúc sinh ra, cho dù mình làm gì sai, mình cũng muốn làm sai ở mức tối thiểu và không muốn làm tổn thương ai. Cho nên mình cũng chả phải loại sống can đảm gì cho cam. Thật ra rất nhát gan :))

Quay trở lại chuyện nhức đầu của mình. À trên đường đến chỗ ăn mình có tâm sự với một chị bạn. Nói thật là mình có một chút tình cảm với 1 người. Thật ra là một chút xíu chút xiu thôi hà. Kể cũng lâu rồi không thích ai haha. Thường thì mình hâm mộ mấy người đẹp trai chân dài, nhiều khi phát cuồng lên, còn có tình cảm thật thì hơi ít. Nhưng mình luôn cảm thấy tình cảm của mình thật vô nghĩa. Nó không có điều kiện để phát triển. Mình luôn nghĩ nếu mình thích ai, người đó nhất định phải làm mình cảm thấy an toàn. Còn đây, chính là cảm giác bất an không được bảo vệ. Đáng lẽ nên nhận được những lời động viên support thì mình toàn nhận được những lời chê (aka "những lời góp ý chân thành tàn nhẫn"). Lý do là gì, bạn ấy nói sau này không có bạn ấy sẽ không ai nói cho mình những lời đó. Thật ra mình biết ơn bạn đó vì đã nói thẳng nói thật, nhưng bạn ấy không cần cái gì cũng phủ nhận mình chứ? Nếu giả sử nếu 2 người có tiếng nói chung thì thật là tốt, mình nghe bạn ấy góp ý rồi mình sửa, còn bạn ấy nghe mình nói, đó là cảm giác học hỏi lẫn nhau. Còn với 1 người giống như ông thầy giáo của mình, thật sự mệt. Mọi người biết cảm giác dưới cơ một người không? Mình thích bình đẳng, còn bạn đó thì thật độc tài. Cũng có thể mình bị hoang tưởng vì cho rằng bạn ấy quan tâm đến mình (trong khi rành rành ai bạn ấy cũng quan tâm nhiều như vậy). Ôi tội nghiệp mình. Có lẽ nhiều khi thấy bạn ấy cười vui vẻ rất dễ thương, mình thích nhìn hàm răng trắng như bắp (ặc) của bạn ấy.

Mình nghĩ mình là người hết sức mâu thuẫn. Bởi vì nói không thích kiểu người này nhưng cứ bị hút vào nó. Giống như mình luôn thích những kiểu tính cách mà mình không bao giờ làm được (phá phách, sống bất cần đời, thích phiêu lưu mạo hiểm). Rồi khi lỡ dại thích rồi thì....haizz, đầu lại hết sức phiền muộn căng thẳng là tại sao lại đi ngược với những chuẩn mực đã đề ra T-T. Có ai giải thích giùm không? 

Nhưng mà hahaha. Thật ra mình đã quyết định over nó rồi. Nghĩ lại mình rất là thực dụng, giống câu nói trong 1 câu chuyện: "Không quan trọng quá trình, chỉ quan trọng kết quả". Qủa thật nếu nhìn ra kết quả chẳng đi đến đâu thì nên dừng lại. Mình nói là mình rất lạnh lùng tàn nhẫn. Thật sự mình đối xử với bạn ấy cũng na ná như vậy. Nguyên nhân là thà để bạn ấy chịu sự lạnh lùng và điên rồ của mình, còn hơn để bạn ấy thấy được tình cảm của mình. Có lẽ hôm nay bạn ấy sợ mình thật, rồi bạn ấy sẽ xa lánh mình. Như vậy cũng tốt, đạt được mục đích của mình rồi :D. 

Mình chỉ hi vọng bạn sẽ không bị tổn thương vì những hành động của mình. Ví dụ nếu vì một cây kem mình từ chối không ăn mà làm bạn buồn, mình sẵn sàng ngồi ăn 10 cây, với điều kiện ăn một mình không ai thấy. Hoặc nếu khi mình trả lời hay gọi mà không thèm nhìn mặt bạn, thì mình xin lỗi. Còn nếu mình có làm gì quá đáng để bạn phải sợ, mình cũng không có lời bào chữa nào hết. 

Cũng sắp hết thời gian rồi. Cố lên! Chỉ là một cơn say nắng thôi. Lúc đầu hơi mệt, nhức đầu, nằm im lặng nghỉ ngơi một chút rồi sẽ hết. Có lẽ bạn ấy sẽ không bao giờ biết được, ý nghĩa của câu "đối xử tốt với bạn" không phải là quan tâm hay hỏi han ân cần. Mà đối với mình, "đối xử tốt" chính là không để bạn ấy phiền lòng về mình quá nhiều. 


Ngápppp, đi ngủ. 


Còn một vấn đề mình đang phiền lòng chết đây. Không hiểu sao nó giận mình lâu thế nhỉ. Trước giờ mình chưa bao giờ xuống nước hay xin lỗi, có lẽ ego của mình quá lớn. Mình quyết định ngày mai sẽ ngồi viết một lá thư. Ôi nếu có giận thì cũng nói mình biết tại sao giận mình chứ >.<. Hôm bữa ngồi up hình lên facebook, nghĩ lại thời gian tốt đẹp vui vẻ, tự nhiên ngồi khóc huhu. Thật là buồn quá đi, chẳng lẽ tình bạn bao nhiêu năm trời lại bị một lý do (mà mình không biết) chia rẽ à?


Có lẽ trước kia mình sẽ không bao giờ xuống nước. Nhưng người bạn kia nói đúng. Mình giống như một đứa con nít muốn nói yêu thương người khác mà sợ. Có lẽ mình cũng nên thay đổi một chút. Có lẽ con người mình có vỏ bọc thật nhàm chán. Có lẽ nếu không nói yêu thương ai bây giờ ngày mai biết đâu họ sẽ biến mất. Ờ, có lẽ vậy. Có thể nói ra cảm xúc của mình cho người khác là một điều hết sức khó khăn. Nhưng mình cũng nên thử xem sao. 

Bye mọi người. Cả tuần vui vẻ!