Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 15 tháng 2, 2012

Valentine party.

Hôm nay sau giờ làm việc hội ở chỗ làm mình đi ăn. Đại khái mấy món lẩu gì cũng bình thường, uống 1 bụng pepsi rồi thì chẳng nhận ra mùi vị gì hết. Nhưng được cái bạn bè bằng tuổi nhau, rất vui, ngồi nói chuyện rất hài. Cũng có người buồn chết vì ngày này nhưng căn bản mọi người đều quên đi :)). Hay nhất là tiết mục ngồi kể chuyện tình yêu của mỗi người.

Có một người nói là tình cảm của mình không phải là yêu. Thật ra mình không hiểu. Như thế nào mới gọi là yêu. Chẳng phải yêu nó cũng có nhiều dạng sao. Chẳng lẽ yêu của mình kì cục đến mức khiến nó không được công nhận? (giống như sao gì gì đó không được công nhận là 1 hành tinh á). Còn nói mình nhìn cái gì cũng định lượng, rồi nhìn cái gì cũng màu hồng. Rồi tình yêu của mình giống phim Hàn Quốc. Ây, thật sự nó giống vậy mà. Có thanh minh cũng không ai hiểu.

Cái mình cảm thấy là, cho dù vẻ ngoài bạn có vui vẻ hay bận rộn thế nào, đến một lúc cũng cảm thấy trái tim trống trải. Có người bạn nỗi buồn thể hiện rõ ra trên khuôn mặt, lúc ngồi ăn, lúc nói chuyện sự phiền muộn trong tình cảm nó hiện rõ mồn một trên mặt. Thật ra mình cảm thấy rất khó chịu. Mọi người biết đó, mình không thích biểu lộ cảm xúc, cho nên mình thấy những người như vậy thật yếu đuối. Nhưng khi nghe kể xong, mình cảm thấy nếu mình ở vai trò của bạn ấy cũng sẽ phiền muộn như vậy. Muốn dứt bỏ để ra đi nhưng vì một chút luyến tiếc sợ hãi mà không làm được. 

Còn có một người bạn, anh ấy ngồi làm việc ngay bên cạnh mình. Lúc nào cũng thấy anh đó cười nói vui vẻ, mắt anh đó lúc cười rất đẹp. Hóa ra cũng có lúc cười thật là gượng. Không ngờ tình yêu lại có sức mạnh ghê gớm như vậy. Có thể khiến con người quên đi bản tính của mình. 

Còn có một dạng tình cảm khác, đó chính là khi bạn đã lớn tuổi, việc yêu nhau không đơn thuần chỉ là chuyện của hai người mà đó là vấn đề của hai gia đình. Mà mình thấy nó thật kinh dị. Và mình thấy cái gọi là môn đăng hộ đối thật ra cũng rất chính xác. Còn về mình, thật xin lỗi nếu sau này mình vì gia đình mà từ bỏ hạnh phúc bản thân. Vì một lẽ rất đơn giản, gia đình là thứ mình có và sống với nó từ lúc sinh ra, cho dù mình làm gì sai, mình cũng muốn làm sai ở mức tối thiểu và không muốn làm tổn thương ai. Cho nên mình cũng chả phải loại sống can đảm gì cho cam. Thật ra rất nhát gan :))

Quay trở lại chuyện nhức đầu của mình. À trên đường đến chỗ ăn mình có tâm sự với một chị bạn. Nói thật là mình có một chút tình cảm với 1 người. Thật ra là một chút xíu chút xiu thôi hà. Kể cũng lâu rồi không thích ai haha. Thường thì mình hâm mộ mấy người đẹp trai chân dài, nhiều khi phát cuồng lên, còn có tình cảm thật thì hơi ít. Nhưng mình luôn cảm thấy tình cảm của mình thật vô nghĩa. Nó không có điều kiện để phát triển. Mình luôn nghĩ nếu mình thích ai, người đó nhất định phải làm mình cảm thấy an toàn. Còn đây, chính là cảm giác bất an không được bảo vệ. Đáng lẽ nên nhận được những lời động viên support thì mình toàn nhận được những lời chê (aka "những lời góp ý chân thành tàn nhẫn"). Lý do là gì, bạn ấy nói sau này không có bạn ấy sẽ không ai nói cho mình những lời đó. Thật ra mình biết ơn bạn đó vì đã nói thẳng nói thật, nhưng bạn ấy không cần cái gì cũng phủ nhận mình chứ? Nếu giả sử nếu 2 người có tiếng nói chung thì thật là tốt, mình nghe bạn ấy góp ý rồi mình sửa, còn bạn ấy nghe mình nói, đó là cảm giác học hỏi lẫn nhau. Còn với 1 người giống như ông thầy giáo của mình, thật sự mệt. Mọi người biết cảm giác dưới cơ một người không? Mình thích bình đẳng, còn bạn đó thì thật độc tài. Cũng có thể mình bị hoang tưởng vì cho rằng bạn ấy quan tâm đến mình (trong khi rành rành ai bạn ấy cũng quan tâm nhiều như vậy). Ôi tội nghiệp mình. Có lẽ nhiều khi thấy bạn ấy cười vui vẻ rất dễ thương, mình thích nhìn hàm răng trắng như bắp (ặc) của bạn ấy.

Mình nghĩ mình là người hết sức mâu thuẫn. Bởi vì nói không thích kiểu người này nhưng cứ bị hút vào nó. Giống như mình luôn thích những kiểu tính cách mà mình không bao giờ làm được (phá phách, sống bất cần đời, thích phiêu lưu mạo hiểm). Rồi khi lỡ dại thích rồi thì....haizz, đầu lại hết sức phiền muộn căng thẳng là tại sao lại đi ngược với những chuẩn mực đã đề ra T-T. Có ai giải thích giùm không? 

Nhưng mà hahaha. Thật ra mình đã quyết định over nó rồi. Nghĩ lại mình rất là thực dụng, giống câu nói trong 1 câu chuyện: "Không quan trọng quá trình, chỉ quan trọng kết quả". Qủa thật nếu nhìn ra kết quả chẳng đi đến đâu thì nên dừng lại. Mình nói là mình rất lạnh lùng tàn nhẫn. Thật sự mình đối xử với bạn ấy cũng na ná như vậy. Nguyên nhân là thà để bạn ấy chịu sự lạnh lùng và điên rồ của mình, còn hơn để bạn ấy thấy được tình cảm của mình. Có lẽ hôm nay bạn ấy sợ mình thật, rồi bạn ấy sẽ xa lánh mình. Như vậy cũng tốt, đạt được mục đích của mình rồi :D. 

Mình chỉ hi vọng bạn sẽ không bị tổn thương vì những hành động của mình. Ví dụ nếu vì một cây kem mình từ chối không ăn mà làm bạn buồn, mình sẵn sàng ngồi ăn 10 cây, với điều kiện ăn một mình không ai thấy. Hoặc nếu khi mình trả lời hay gọi mà không thèm nhìn mặt bạn, thì mình xin lỗi. Còn nếu mình có làm gì quá đáng để bạn phải sợ, mình cũng không có lời bào chữa nào hết. 

Cũng sắp hết thời gian rồi. Cố lên! Chỉ là một cơn say nắng thôi. Lúc đầu hơi mệt, nhức đầu, nằm im lặng nghỉ ngơi một chút rồi sẽ hết. Có lẽ bạn ấy sẽ không bao giờ biết được, ý nghĩa của câu "đối xử tốt với bạn" không phải là quan tâm hay hỏi han ân cần. Mà đối với mình, "đối xử tốt" chính là không để bạn ấy phiền lòng về mình quá nhiều. 


Ngápppp, đi ngủ. 


Còn một vấn đề mình đang phiền lòng chết đây. Không hiểu sao nó giận mình lâu thế nhỉ. Trước giờ mình chưa bao giờ xuống nước hay xin lỗi, có lẽ ego của mình quá lớn. Mình quyết định ngày mai sẽ ngồi viết một lá thư. Ôi nếu có giận thì cũng nói mình biết tại sao giận mình chứ >.<. Hôm bữa ngồi up hình lên facebook, nghĩ lại thời gian tốt đẹp vui vẻ, tự nhiên ngồi khóc huhu. Thật là buồn quá đi, chẳng lẽ tình bạn bao nhiêu năm trời lại bị một lý do (mà mình không biết) chia rẽ à?


Có lẽ trước kia mình sẽ không bao giờ xuống nước. Nhưng người bạn kia nói đúng. Mình giống như một đứa con nít muốn nói yêu thương người khác mà sợ. Có lẽ mình cũng nên thay đổi một chút. Có lẽ con người mình có vỏ bọc thật nhàm chán. Có lẽ nếu không nói yêu thương ai bây giờ ngày mai biết đâu họ sẽ biến mất. Ờ, có lẽ vậy. Có thể nói ra cảm xúc của mình cho người khác là một điều hết sức khó khăn. Nhưng mình cũng nên thử xem sao. 

Bye mọi người. Cả tuần vui vẻ!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét