KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ
Phiêu A Hề
Chương 24 (2) Kết duyên
"Trình Thiếu Thần,
không phải anh sốt cao hỏng đầu rồi chứ?"
"Anh nói
thật, không phải đùa."
Trình Thiếu Thần chậm
rãi cười. "Em mới bày ra một chút khổ nhục kế mà anh đã muốn lấy thân báo
đáp hả? Anh cũng dễ bị lừa quá." Giọng Thẩm An không tốt lắm.
"Thẩm An, anh cảm
thấy ở cùng một chỗ với em rất tốt, em cũng không chán ghét anh đúng không.
Không lẽ em chưa từng nghĩ chuyện 2 chúng ta kết hôn?"
"Không có, chưa
từng nghĩ tới".
Trình Thiếu Thần hình
như bị cô làm nghẹn giọng, im lặng một lúc lại mở miệng. Giọng như trao đổi
công việc với đối tác, không nghe ra cảm xúc gì.
"Thẩm An, thật ra
anh muốn biết, em cùng với anh, thái độ không rõ ràng, tình cảm mơ hồ, cuối
cùng em muốn kết quả thế nào?"
Lúc anh dùng giọng điệu
nguy hiểm này nói chuyện, Thẩm An lúc nào cũng vô cùng cảnh giác:
"Em cũng không nghĩ
gì. Có lẽ là chờ anh bỏ rơi em, cho em một chút phí chia tay để em làm của hồi
môn?" Cô nhìn anh thản nhiên cười, cố gắng để cho giọng mình đáng yêu hết
mức.
Thẩm An vốn nghĩ Trình
Thiếu Thần buồn bực, không ngờ người này lại cười rộ lên, tâm tính coi bộ tốt
hơn hẳn: "Vậy em lấy anh không phải lời sao? Đồ của anh hết thảy là của
em. Lỡ có chia tay, em không biết bồi thường sau hôn nhân rất tốt hả?"
"Ừm, nghe rất
thuyết phục."
"Vậy em có nên cân
nhắc đề nghị của anh một chút?" Nhìn mặt Thẩm An không thay đổi, anh lại
bổ sung:
"Hay em cho rằng
anh cầu hôn không chính thức, chưa đủ thành ý? Không phải em cũng thích cầu hôn
bằng hoa với nhẫn kim cương chứ?"
"Không không, em
chỉ thấy đầu anh không bình thường, suy nghĩ lung tung, cần nghĩ ngơi một
chút".
Thật ra Thẩm An không để
ý lắm đến lời cầu hôn của Trình Thiếu Thần, mấy ngày sau liền quên. Có lẽ không
phải quên thật, mà do cô cố ý không nghĩ tới.
Lúc còn nhỏ cô cùng đám
trẻ trong xóm lén người lớn đi lên núi bắt châu chấu, cậu bé bên cạnh nhà Hoàng
Lượng Lượng vì cứu cô mà bị sứt trán. Thẩm An té cũng bị thương, lúc trong
phòng khám ôm Hoàng Lượng Lương khóc to:
"Nếu bạn sau này
xấu xí không ai thèm lấy, mình tình nguyện gả cho bạn".
Bẵng đi vài ngày cô lại
đem Hoàng Lượng Lượng liệt vào danh sách "so với gián còn đáng ghét
hơn". Việc này trở thành chuyện cười cho mấy người lớn, cũng làm cô mỗi
lần về nhà ba má nhìn thấy Hoàng Lượng Lượng đều muốn tránh.
Trước lúc tốt nghiệp đại
học, Hạ Thu Nhạn sau đợt thực tập về thì bị cảm. Lúc đó bạn cùng phòng của cô
ấy vẫn chưa về, Thẩm An đến ký túc xá chăm sóc Thu Nhạn. Lúc cô đến, Hạ Thu
Nhạn rên rỉ:
"Hên là ngươi. Nói
ngươi nghe, lúc 12 giờ trưa ta nằm trên giường, muốn uống nước cũng không đủ
sức. Lúc đó trong lòng quyết định, nếu lúc này có chàng trai nào đến chăm sóc
quan tâm, ta quyết đem thân mình báo đáp... Nếu hắn đã có bạn gái, ta cũng sẽ
đoạt lấy hắn!"
Xem đi xem đi, những
người trong thời khắc yếu đuối đều nảy sinh một loại xúc động. Nhưng quan trọng
là có người khác đầu óc tỉnh táo bên cạnh để tránh cho cả hai làm chuyện hồ đồ.
Về sau Trình Thiếu Thần
không nhắc lại chuyện kết hôn nhưng hai người vẫn dây dưa không rõ. Cuối tuần
có khi anh ở lại phòng trọ của cô xem văn kiện đến khuya, Thẩm An ôm quyển tiểu
thuyết nằm trên ghế sô pha đọc. Đọc đến khi ngủ gật, mơ màng không biết mình
ngủ lúc nào, cuối cùng bị anh ôm về giường.
Thỉnh thoảng hai người
cùng ngồi xem mấy đĩa phim tình cảm tuổi mới lớn, Trình Thiếu Thần không phát
biểu ý kiến gì, chỉ là ngồi cười cười hết sức mờ ám. Thẩm An cảm thấy tình
trạng hiện giờ của hai người, nói đang chững lại hay đi xuống cũng không sai.
Cô hiểu ngay cả cái vỗ cánh nhẹ của con bướm có thể dẫn đến bão táp, huống chi
là loại tình cảm kì cục này của hai người. Bất quá cô hiểu sự im lặng chỉ có
tính tương đối, vận động mới là tiếp nối, cái gì rồi cũng sẽ biến đổi.
Hôm đó là lần thứ N Thẩm
An ngồi xem "Kiêu hãnh và Định kiến", bản cũ năm 1980 của BBC. Bộ này
hoàn toàn trung thành với nguyên tác, cô cảm thấy đây là bộ hay nhất trong số
các bản làm lại. Nhưng trên diễn đàn người ta toàn ca ngợi bản năm 95, Thẩm An
đành một mình hưởng thụ vậy. Nhưng mà bản này tiếng Trung phụ đề cũng không có,
trình độ nghe tiếng Anh của cô cũng không phải siêu việt. Cũng may cô đã thuộc
lòng nội dung, xem tiếng Anh phụ đề cũng cảm thấy thoải mái.
Ngài Collins đang cầu
hôn Elizabeth, vòng vo một hồi, còn cao hứng nói: "Tôi biết, phụ nữ lần
đầu tiên được cầu hôn, cho dù trong lòng nguyện ý cũng muốn cự tuyệt. Có khi
còn từ chối đến lần thứ 2, thứ 3".
Trình Thiếu Thần đang
nằm trên ghế sô pha chợp mắt, gối đầu lên chân Thẩm An, đột nhiên buồn buồn
cười một tiếng. Thẩm An cúi đầu, thấy anh đang nhìn mình chằm chằm hết sức kì
dị. Cô bị nhìn đến mức không tự nhiên, hướng mắt sang chỗ khác nhưng vẫn cảm
thấy bị người ta nhìn chăm chú vì thế lấy gối ôm che đầu Trình Thiếu Thần lại.
Trình Thiếu Thần cũng
không phản kháng, chờ cô thả lỏng tay liền đem gối ôm ném qua một bên, nhắm mắt
tiếp tục ngủ. Một lát sau, Elizabeth lại từ chối lời cầu hôn của ngài Darcy, cô
kiên định nói:
"Cho dù trên thế
giới này chỉ còn mình anh là đàn ông, tôi cũng không có ý định gả cho
anh."
Nhìn ngài Darcy quý tộc
lạnh lùng bị cự hôn mà đau lòng, thình thình cô nghe Trình Thiếu Thần nói:
"Thẩm An, nếu toàn
bộ thế giới này chỉ còn mình anh là đàn ông, em cũng nên gả cho anh."
Thẩm An bị giọng nói
thâm trầm đó làm nổi da gà, cô nhanh nhảu nói:
"Được, nhất định
được"
Đại khái Trình Thiếu
Thần thấy câu trả lời này thực quá sức hài lòng, anh lại ôm gối vào trong lòng,
im lặng tiếp tục ngủ.
Thẩm An tự nhiên nhớ đến
một việc: "Nè, Trình Thiếu Thần, tiếng Anh của anh tốt như vậy ha, dậy
dậy, giúp em dịch một ít tài liệu đi." Đó là mấy đề tài Hạ Thu Nhạn ném
cho Thẩm An dịch giùm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét