Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 16 tháng 3, 2011

...sự chịu đựng sẽ là người bạn tốt của bạn

Hôm nay đọc trên mấy blog xung quanh, thấy có một bài viết về Nhật Bản như thế này:


Bài viết đó đặt câu hỏi tại sao người Nhật khi mất liên lạc với người thân họ không khóc. Khi phỏng vấn họ không òa khóc nức nở, nếu có thì nước mắt chỉ chảy ra rồi nhanh chóng lấy tay lau đi. Tác giả trích một câu nói người Nhật dùng là: 

“Hãy gạt tất cả nước mắt dưới mái hiên nhà, và sự chịu đựng sẽ là người bạn tốt của bạn”.

Đây có thể coi là cách xử sự của họ trước mất mát. Trong những lúc đau lòng như vậy, tuyệt nhiên không nên làm đau lòng thêm những người xung quanh, không cần làm cho mọi chuyện ồn ào hơn. Nhiều người xung quanh còn mất mát hơn...

Nhưng mà nếu gặp lại người thân họ sẽ òa khóc nức nở.


 Bản thân mình thấy không biết từ lúc nào đã học được cái kiểu này. Trước mặt người khác cho dù đau buồn mấy cũng không nhỏ một giọt nước mắt. Tóm lại nước mắt chỉ dùng khi ở một mình thôi. Còn nếu khóc, phải vì một chuyện tốt đẹp. Nếu một ngày vì đau buồn mất mát mà khóc thì hãy khóc cho gia đình và những người tốt nhất bên mình. Nghe thật là lạnh lùng. Nhưng không sao cả. Không biết từ lúc nào đã lấy hình ảnh mạnh mẽ của người Nhật làm hình tượng. Họ không khóc, mình cũng không khóc. Họ làm việc vất vả không than thở, mình cũng không có tư cách lười biếng!

Mỗi ngày check mail nhận được một cái email từ bạn, nói tình hình vẫn khỏe mạnh, gia đình không sao là một lần thở phào nhẹ nhõm. 

Mỗi lần coi tivi, thấy người ta đăng tin về cách hành xử tuyệt vời, ca ngợi người Nhật lại thấy ở cổ giống như bị nghẹn lại, nước mắt cứ sắp trào ra (aiii, quá yếu đuối nha). Không hiểu sao có thể dành nhiều tình cảm cho một đất nước như vậy. Nhìn thấy trẻ em cũng thương, người lớn cũng thương. Thôi không nói nữa. 

Chỉ là mong những mất mát này qua nhanh nhanh. Thường hoa anh đào cứ tháng 3, tháng 4 sẽ nở, người Nhật tụ tập om xòm dưới cây anh đào uống rượu ca hát...tường thuật trên NHK năm nào cũng có..Năm nay không có, không biết năm sau có không.

Aiii, không được bi thương nha. Học hỏi người Nhật đi "sự chịu đựng sẽ là người bạn tốt của bạn". Chúng ta cứ tin tưởng rằng những ngày tháng đen tối này sẽ qua nhanh. Lúc đó nước Nhật mới sẽ hồi sinh, những thành phố mới đẹp hơn, an toàn hơn sẽ mọc lên, đất nước này sẽ có nhiều động lực hơn hết thảy nghiên cứu khoa học kỹ thuật, nghĩ ra nhiều loại nhà an toàn hơn, nhiều máy móc tân tiến hơn, biết đâu lại xây dựng cả một phòng tuyến chống được cả sóng thần!

Mấy chục năm trước một nhóm trẻ con ở Nhật được yêu cầu dự đoán vài chục năm tới con người sẽ làm được gì. Lên mặt trăng. Máy bay. Điện thoại. Tàu lửa. Tàu cao tốc...những cái tưởng như không thể có thể làm được rồi. Vậy thì không có gì nghi ngờ những mất mát ngày hôm nay rồi sẽ dịu bớt và tương lai sẽ mang đến nhiều điều tốt đẹp hơn. 

Hi vọng mỗi ngày thức dậy mở mạng lên đọc tin tức sẽ thấy con số người bị nạn giảm xuống, người thân tìm được nhau, nguy cơ hạt nhân giảm...cho đến một ngày giống như nhiều năm về trước lần đầu tiên đọc được bài báo nói Kobe_thành phố bị tàn phá đã hồi sinh. Hi vọng là ngày đó đến nhanh nhanh một chút.


 Cuối cùng mong mọi người luôn khỏe mạnh, bình an. Mong mọi thứ nhanh chóng tốt lành trở lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét