Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

Khách qua đường, vội vã _ 19.3



 KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ

Phiêu A Hề


Chịu đựng đến 12 giờ trưa mùng 1, trong nhà người đến người đi như nước chảy, Thẩm An chỉ cần lễ phép mỉm cười là xong, ngay cả mở miệng nói cũng không cần. Tiêu phu nhân tuy là người phụ nữ nắm trong tay quyền lực nhưng là một bà mẹ chồng tốt, thay cô ứng phó rất nhiều chuyện, thấy cô không làm chuyện mất thể diện lại không có hành vi phô trương nên vô cùng hài lòng, đối với Thẩm An ngày một vui vẻ.

Thẩm An vốn đã thu rất nhiều tiền lì xì, Tiêu thái hậu lại cho cô một phong bao lớn. Bên trong là túi nhung màu đỏ, trong túi là một đài hoa sen bằng vàng ròng khảm ngọc trai. Cô nhìn mà thấy sợ. Thẩm An đưa cho Trình Thiếu Thần xem, người này cười nói:

"Mẹ cũng coi như có tiến bộ. Em cứ nhận cho mẹ vừa lòng, nếu không mẹ lại tặng em con gà mái vàng. Dì Trần nói mẹ đặt làm một con, chắc là cho Tĩnh Nhã."

Giữa trưa trên bàn ăn nhà Trình chỉ có ba người phụ nữ, cánh đàn ông đều ra ngoài. Tiêu thái hậu sau một buổi sáng ứng phó cũng lộ vẻ mệt mỏi, ngoại trừ phê bình tư thế ngồi của Ôn Tĩnh Nhã không đủ đoan trang, nhắc nhở cô ấy coi chừng ảnh hưởng đến em bé trong bụng còn nhắc nhở Thẩm An coi lại cách ăn uống của mình không được ăn kiêng ảnh hưởng đến sức khỏe. Lúc bà nói phong thái ung dung tự tại, lại khiến cho đối tượng bị phê bình tự giác xấu hổ.

Buổi chiều Ôn Tĩnh Nhã kéo Thẩm An ra ngoài chơi. Ôn Tĩnh Nhã nói:

"Em thích đi dạo không? Nếu không có kế hoạch thì đi với chị đi, ở nhà buồn chết được."

Thẩm An sợ bà bầu bụng to còn đi một mình, ngoài trời cũng không sáng sủa gì, tuyết lại sắp rơi nên vui vẻ đồng ý đi theo. Ngày mùng một phần lớn các cửa hàng đều đóng cửa, hai người chậm rãi đi dọc con phố, thỉnh thoảng có vài đứa bé đốt pháo chạy nhảy khiến người ta hết hồn. Nhưng Ôn Tĩnh Nhã vẫn cười vui vẻ, còn mua một bịch pháo. Mỗi lần cô ấy đốt pháo lòng Thẩm An lại lo lắng không ngớt, chỉ lo cô ấy bị động thai sinh non.  Khuyên mãi không được cô đành tịch thu luôn bịch pháo.

"An em xem, niềm vui đơn giản như vậy, tốn vài đồng có thể có được, chỉ tốn một chút tâm tư. Nhưng mà cánh đàn ông lại không hiểu, cho rằng phải là thứ quý nhất mới là tốt nhất. Mà bọn họ cũng ngốc, cứ thắc mắc tại sao phụ nữ luôn thấy thiếu thốn."

"Ừm, đúng vậy."

Thẩm An thực không có kinh nghiệm nói những chủ đề phực tạp với người quen. Cô vẫn chủ trương nói ít nghe nhiều. Mà trước nay cô thường nghe nhiều, không ngắt lời, kiên nhẫn nghe Tĩnh Nhã cằn nhằn chút chuyện vặt. Tĩnh Nhã là người thú vị, có thể đem một chuyện hết sức bình thường nói vô cùng phấn khích, người khác không cười, cô ấy lại cười vui vẻ. Nhưng Thẩm An lại cảm thấy cô ấy chỉ vui vẻ ngoài mặt mà thôi. Có điều, con người chính là một loài mâu thuẫn, vẻ ngoài cùng nội tâm luôn khác biệt, bên ngoài là người lạc quan, bên trong lại theo chủ nghĩa bi quan. Những người mạnh mẽ mới là người có nội tâm yếu ớt.

"Em có thấy chị nói nhiều không?"

"Sao vậy?"

"Ngày thường nói chuyện cũng không có ai nghe, thường là chị tự làu bàu với mình, Thiếu Khanh người khác nói ba câu anh ấy mới đáp lại một câu. Thiếu Thần còn nói ít hơn."

"Đúng, rất ít."

"Anh em họ điểm này vô cùng giống nhau. Nhưng mà em cũng giống"

Ôn Tĩnh Nhã đứng dậy khẽ cười nói: "Đi, chị dẫn em đi gặp một vị trưởng bối."

Đây là khu dân cư cũ, thoạt nhìn lịch sử chắc cũng lâu đời, cầu thang cao lại không có tháng máy. Bình thường hai người đi song song cũng có thể chứa được. Nhưng hiện tại Ôn Tĩnh Nhã một người chiếm thành hai người, Thẩm An chỉ có thể theo sát phía sau, trong lòng lo lắng lỡ cô ấy mất thăng bằng, mình cũng không đỡ nổi.

Hai người đi rất chậm, đi một chút dừng một chút, cuối cùng cũng tới. Mở cửa là một phụ nữ thoạt nhìn không còn trẻ, mặc đồ rộng thùng thình, đầu quấn khăn, vừa nhìn thấy Tĩnh Nhã vừa mừng vừa lo:

"Con sao lại đến? Có phải bất tiện cho mình không, gọi điện là được rồi mà?" Khuôn mặt của bà vừa dịu dàng vừa mang vài phần u buồn, nhưng mỗi lúc cười lên lại vui vẻ, thật đoán không ra tuổi.

"Dì Tình, con mang một người đến cho dì xem."

Căn phòng cũ không xa hoa, lịch sự mà tao nhã, cảm giác ấm áp. Thẩm An cũng theo Tĩnh Nhã lên tiếng: "Dì Tình".

Nhìn thấy cô ánh mắt mà nheo lại một chút, giống như đang suy nghĩ, sau đó mỉm cười:

"Con là Thẩm An phải không?"

"Sao dì biết ạ? Con đang muốn để dì đoán." Tĩnh Nhã nói xen vào.

"Con lấy hình Thiếu Thần kết hôn cho dì xem, quên rồi à?"

"Lúc mặc áo cưới khác với lúc thường. Bình thường An vẫn đẹp hơn phải không dì?" Tĩnh Nhã đóng góp ý kiến.

"Dáng vẻ không đổi, bên ngoài nhìn còn xinh hơn." Dì Tình mỗi động tác đều tao nhã, so với vẻ tao nhã của mẹ chồng cô hoàn toàn khác, giống như nhân vật bước ra từ tranh vẽ xưa.

"Dì vừa pha trà mới, hai con tới thật đúng lúc."

Động tác pha trà của bà thật đẹp, Thẩm An liền nhớ tới dáng vẻ lúc pha trà của Trình Thiếu Thần, không biết anh có phải đến đây tầm sư học đạo không.

Cô không hiểu gì về trà, nhưng nhìn lá trà non ngâm trong ấm nước thủy tinh, lá gặp nước nóng nở ra, trong suốt một màu, nhìn thôi đã cảm thấy hưởng thụ.

"Dì Tình, sao trong nhà còn một mình dì?"

"Dì cho bảo mẫu về nhà rồi, mai quay lại."

"Sao để một mình dì ở nhà? Con mời bác Hoàng qua chơi với gì nhé."

"Ở một mình không sao, con không cần rắc rối, về nhà cũng không cần nói gì." Xem mặt thấy Tĩnh Nhã vẫn không vừa lòng bèn nói sang chuyện khác,

"Lần trước con cho người mang tới cây đàn tranh, âm thanh quả nhiên rất hay, có muốn nghe thử không?"

"Dạ dĩ nhiên rồi, vẫn là khúc nhạc cũ nha dì." Tĩnh Nhã quay đầu nói với Thẩm An:

"Em hôm nay có lộc ăn lại có nhĩ phúc, dì Tình vốn là nghệ nhân pha trà và diễn đấu đàn tranh bậc nhất đó"

"Đừng nghe nó ba hoa, con nhỏ này thích khoa trương lắm. Con coi nhìn nó như vậykhông ngờ quậy phá không chịu được, hồi đó nó mê bài "Tri âm tri kỷ" mà lại không chịu học đàn bài này." Dì Tình nhìn Thẩm An nói.


Tiếng đàn như tiếng gió, không gian trong phòng biến đổi không ngừng, Thẩm An nghe như xuất thần, dì Tình nhìn cô nói:

"An, con nhất định đã học qua đàn tranh."

"Sao dì biết ạ?" Thẩm An cảm thấy bất ngờ.

"Nhìn mắt con lúc xem dì biểu diễn là đoán ra."

"Ah, An chắc cũng đàn giỏi lắm!"

Thẩm An giật mình mỉm cười: "Dạ học có mấy ngày thôi, miễn cưỡng cũng đánh được một bản, để qua mắt ba mẹ thôi. Con không dám múa rìu qua mắt thợ đâu.”

Tĩnh Nhã cười. "Dì còn nhớ không? Hồi đó con học được vài ngày, Trình Thiếu Thần luôn miệng chê, con tức quá không học nữa. Ây da, nghĩ lại thiệt tức quá mà, sao con lại dễ dàng bị kích vậy chớ."

"Con bây giờ cũng có ngồi im một chỗ được nửa giờ đâu. Em bé trong bụng mà giống con cả nhà đều mệt mỏi."

Vậy nên Tĩnh Nhã không đòi Thẩm An biểu diễn nữa. Ba người nói chuyện nhà, sau đó rời đi.

Dì Tình nói: "Để ta tiễn hai con, đúng lúc dì cũng muốn xuống lâu đi lại."

Bà mặc áo, Thẩm An nhìn bà mặc đồ có chút khó khăn vì vậy qua giúp, xuống giọng hỏi:

"Gần đây dì không khỏe sao?"

"Ừm, con nghe ta đánh đàn rồi đoán được đúng không? Không sao nữa rồi, giải phẫu đã xong, cắt bỏ một bộ phận trên người thôi mà."

Nhìn thấy Thẩm An vẻ mặt sửng sốt, dì Tình cười cười chỉ vào ngực:

"Hai bên đều không có. Dì không nói con cũng không nhìn ra đúng không?" Tiếp tục sửa khăn quấn đầu: "Tóc cũng không còn. Nhưng mà, nhiều lúc cứ coi như chưa từng có tóc, cảm thấy bớt đau buồn hơn."

Bà cười thản nhiên, giống như nói chuyện không liên quan tới mình.

Ôn Tĩnh Nhã kéo tay Thẩm An chậm rãi bước đi. Cô ấy vì mang thai mà cả người bị phù, đi lại khó khăn hết sức, dần dần sức nặng đều dồn lên người Thẩm An. Lái xe vẫn đi chậm theo sau hai người, nhưng Ôn Tĩnh Nhã không chịu lên xe.

"Dì Tình gần đây bệnh nặng, phát hiện quá muộn, xém chút nữa không thể làm phẫu thuật được."

"Nhưng nhìn tinh thần dì ấy tốt lắm"

"Aiii, hết bệnh xong có rất nhiều chuyện được khai thông. Thần sắc của dì so với trước kia tốt lên hẳn."

Tĩnh Nhã chậm rãi nói: "Em ít nói quá. Ngay cả Tiêu thái hậu cũng nói chị học hỏi em. Sao em không hỏi dì Tình là ai?"

"Dì Tình là ai?"

Ôn Tĩnh Nhã cười: "Một vị trưởng bối. Là người thấy bọn chị từ nhỏ đến lớn. Đừng nói với mẹ chị dẫn em tới gặp dì. Ừm, mà tính em vậy không cần nhắc em cũng không nói đâu."

Thẩm An "Vâng" một tiếng.

Qủa nhiên Ôn Tĩnh Nhã mấy phút sau buộc miệng nói: "Rất nhiều người nói, năm đó ba suýt chút nữa là cưới dì Tình... Chuyện xưa quả nhiên nhiều điều tiếc nuối. Nhưng mà nếu như vậy sẽ không có Thiếu Khanh và Thiếu Thần, hai bọn mình cả đời cũng sẽ không quen nhau. Nhân sinh quả là kỳ diệu..."

"Đúng vậy, giống như hiệu ứng bươm bướm." Thẩm An nhỏ giọng như nói với chính mình.

"Lần đầu tiên gặp em, cảm thấy em với dì Tình có chút giống nhau. Em có thấy không?"

"Giống ở điểm nào? Dì Tình tài hoa như vậy."

"Về khí chất thực sự rất giống, hơn nữa lúc cười càng giống. Ba cũng thấy giống, cho nên ba rất thích em"

"Thật vậy sao?" Thẩm An nhất thời không nghĩ ra đây có phải là lời khen không.

"Chị, em thấy hơi mệt, hay mình ngồi nghỉ chút nhé." Thật ra Ôn Tĩnh Nhã nhìn đã rất mệt, còn tỏ ra kiên cường, Thẩm An đành mở lời.

"An, em có thấy chị nói nhiều không."

"Không. Em nói ít, em thích nghe người khác nói."

"Thiếu Khanh ca nói kiếp trước chị nhất định bị câm điếc nên kiếp này mới nói nhiều cho thỏa."

"Chị ở nhà cũng gọi là Thiếu Khanh ca? Không thấy rất lạ sao?"

"Hồi trước vẫn gọi vậy, bây giờ sửa không được. Em với Trình Thiếu Thần gọi nhau cũng mang cả tên họ người ta ra, cũng kỳ quái hết sức."

"Cũng là thói quen thôi, không biết nên sửa thế nào."

"Ah, chị đói bụng, mình đi ăn chút gì đi."

Ôn Tĩnh Nhã dẫn Thẩm An đến một quán ăn bài trí tinh xảo, mùng một nhưng vẫn đông khách. Cô ấy gọi rất nhiều loại bánh, còn gọi vài chén canh khác nhau.

"Chỗ này bình thường rất đông, muốn gọi một bàn đầy đủ cũng khó. Hôm nay năm mới còn ít người, mình có thể ăn thử hết tất cả các vị bánh. Mà cái nữa là họ không chịu mở thêm chi nhánh, chất lượng bánh trước sau vẫn vậy. Em ăn thử một chút đi."

"Dạ".

"Gần đây ăn cho hai người, lúc nào cũng thấy đói, mấy tháng nay chị toàn ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, giống y như heo, không biết trên đời này còn chuyện gì để quan tâm nữa."

"Vậy mới tốt cho em bé"

"Ờ thì mọi người đều nói vậy. Lúc còn trẻ có nhiều mục tiêu để theo đuổi, muốn cái gì phải làm được cái đó, nghĩ cả thế giới đều là của mình. Bây giờ mới hiểu ra sự tồn tại của mình chỉ là vì một sinh mệnh bé nhỏ, từ lúc nó tồn tại mình đã bên cạnh nó, số mệnh của nó là sinh mệnh của mình, từ nay về sau vì con cái mà sống."

Cô ấy nhìn Thẩm An cười không nói gì, mỉm cười nói thêm: "Em hiện giờ không để ý, đến lúc đó em cũng sẽ nghĩ như chị."

Sau đó còn nói thêm: "An, tranh thủ còn trẻ sinh một đứa đi. Hồi trước chị cũng muốn đi chơi vài năm rồi có con sau, hiện tại thấy nếu trước kia có sớm một chút cũng tốt. Em xem, thể lực lẫn tinh thần đều không bằng hồi trước."

Thẩm An cúi đầu cười, Ôn Tĩnh Nhã nói: "Nếu Tiêu thái hậu ở đây nghe được, nhất định khen chị có phong độ của bà mẹ mang thai ha ha."

Thẩm An nhịn không được bật cười thành tiếng, cảm thấy người chị dâu này thật sự rất đáng yêu.

Thế giới này thật nhỏ. Hai người vừa ăn xong, tầm mắt của Thẩm An vừa thấy một bộ váy dài lướt qua, rõ ràng là mùa đông, chất liệu vải có phần nặng nhưng người khác nhìn vào lại có cảm giác tự nhiên. Ý nghĩ này chợt lóe lên, không ngờ chủ nhân cái váy đó lại hướng về phía hai người:

"Tĩnh Nhã, là cậu sao?"

Thẩm An ngẩng đầu lên nhìn thấy một vị mỹ nhân cao gầy mảnh khảnh, xinh tươi đứng bên cạnh bàn.

Ôn Tĩnh Nhã trong nháy mắt hiện lên sự kinh ngạc, nhanh chóng hồi phục lại bình thường. Cô ấy không tiện đứng lên, đành phải ngồi vậy áy náy cười:

"Đã lâu không gặp, Tử Yên. Nhìn xem mình như vậy cả hình dạng đều thay đổi, sao cậu nhận ra được?"

Thẩm An thuận thế đứng dậy, nghe Tĩnh Nhã giới thiệu: "Đây là bạn học lâu năm của chị, Tần Tử Yên. Đây là Thẩm An, em gái mình."

"Cậu ở đâu ra nhặt được em gái xinh vậy hả?" Tần Tử Yên nhẹ giọng hỏi, giọng cô ấy vô cùng dễ nghe.

Trang sức trên người cô ấy vô cùng trang nhã, nhìn qua đơn giản nhưng tinh xảo vô cùng.

"Đương nhiên là em gái thân rồi, chẳng lẽ nhìn không giống?"

"Nhìn kỹ thật ra có điểm giống." Người đẹp chính là người đẹp, đều làm cho cảnh xung quanh nhạt nhòa.

"Cậu về khi nào"

"Vừa về tuần trước. Cậu cũng mau sinh em bé đi."

"Sớm thôi, một tháng nữa."

"Tốt quá, bộ dạng cậu như vầy nhìn có vài phần thiêng liêng đó." Tần Tử Yên nhịn không được xoay sang rờ cái bụng tròn của Ôn Tĩnh Nhã.

"Xin lỗi nha, mình không tiện nói chuyện lâu hơn, có hẹn một người bạn. Bữa sau gặp nhé. Khi nào sinh em bé nói mình biết."

Lại quay sang Thẩm An nói: "Rất vui được biết em, Thẩm An"

Thẩm An hơi cúi người chào, nhìn cô ấy rời đi. Lúc ngồi xuống cũng thấy Ôn Tĩnh Nhã đang nhìn về phía bóng dáng của Tần Tử Yên, vẻ mặt có chút đam chiêu. Cô ấy không chú ý để rơi khăn ăn, quay người nhặt lên.

"Chị đừng động, để em lấy."

Tiếng của Thẩm An không to, nhưng dựa vào trực giác, cô quay đầu lại. Ở phía cửa Tần Tử Yên cũng quay đầu nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, không khí có chút màu nhiệm. Thẩm An lại thân mật nhìn về phía cô ấy cười cười. Tần Tử Yên cũng mỉm cười đáp lại. Nhưng nụ cười của cô ấy chất chứa một loại cảm giác phức tạp và ý tứ nào đó không rõ ràng. Thẩm An cảm giác nụ cười đó vô cùng quen thuộc. 




Hehe, chương này dài, xong từ mấy ngày trước nhưng lười, bây giờ mới post lên được. Có lẽ tình địch đã xuất hiện =)))))). Thật ra mình cũng vừa edit vừa đọc truyện, có những khúc mắc cũng không thể hiểu được ;)). Nice day mọi người!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét