Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2011

Khách qua đường, vội vã _ Phiêu A Hề_ Chương 23


 KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ


Phiêu A Hề 


Chương 23 (1): Dây dưa 



From: Blog của Thẩm An , chế độ xem: Private

Lúc hai bên chính thức chia tay mình mới có dũng khí nhìn thẳng vào vấn đề. Có lẽ mình thật sự yêu Giang Hạo Dương. Có lẽ là yêu nhiều nên lúc nào cũng phải tính toán chi li, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân đừng trở nên quá dựa dẫm vào anh rồi đánh mất tôn nghiêm. Dù sao cũng là chuyện cũ rồi…

Mỗi người đều tự tìm cho mình một điểm cân bằng, giống như Trình Thiếu Thần và mình. Mình lợi dụng anh ta, cho nên cũng cam tâm tình nguyện để anh lợi dụng lại. Mà mình cũng không muốn biết ý của anh ta thế nào. Khi nào thì trò chơi này sẽ chấm dứt, mình cũng không muốn biết.

…………………………….


Thẩm An vốn tưởng rằng gặp gỡ Trình Thiếu Thần quá thường xuyên quan hệ của hai người sẽ nhạt đi. Nhưng sự thật đã chứng minh mọi chuyện đều như cũ. Hai người thỉnh thoảng gặp nhau, cùng ăn một bữa cơm, ngẫu nhiên cãi nhau một trận, không quá sôi nổi cũng không dẫn đến bất hòa. Riết rồi có những khi gặp nhau buổi tối, anh sẽ ở lại nhà cô, hay bắt cô về nhà mình. Nam nữ ở chung chắc chắn sẽ có ràng buộc về thân thể, giữa hai người họ tồn tại một mối quan hệ ám muội không rõ ràng.

Thẩm An ban đầu với việc ở chung ngủ chung không thể thích ứng được, mãi rồi cũng thành thói quen. Cô khó ngủ, hay mơ ác mộng. Lúc tỉnh dậy rồi không ngủ tiếp được. Nhưng bây giờ nằm trong lòng Trình Thiếu Thần có thể ngủ một giấc không mộng mị, thật là tốt. Mỗi khi gặp ác mộng tỉnh dậy lại nghe được hơi thở và nhịp đập đều đều của tim anh, có khi nghe giọng anh trấn an, cô có thể yên tâm ngủ lại.

Nhiều khi nhịn không được nghĩ đến một ngày mối quan hệ này cũng phải chấm dứt, Thẩm An tự hỏi không biết mình có luyến tiếc không. Cô cho rằng bản thân mình sẽ cố gắng không sa vào mớ tình cảm ủy mị đó, nhưng ai mà biết được, có lẽ cô cũng thấy buồn một chút.

Một ngày cuối tuần, Trình Thiếu Thần lại lừa Thẩm An đến nhà mình làm sủi cảo. Anh rõ ràng không ưa ăn bánh mà hôm đó không phải lễ lạc gì. Trước giờ chưa từng làm sủi cảo, Thẩm An định đi mua vỏ bánh với nhân làm sẵn. Nhưng Trình Thiếu Thần nói làm vậy không thể hiện được tấm lòng, không phải tự mình làm, cho nên bắt cô phải nhào bột, làm nhân. Cả buổi chật vật làm bánh còn anh đứng một góc quan sát rồi khe khẽ cười. Thỉnh thoảng anh cũng đến giúp cô, nhưng càng giúp càng rối tinh lên. Thẩm An nghi ngờ người này căn bản là cố tình làm khổ cô.

Trình Thiếu Thần có thuê một cô phục vụ dọn dẹp theo giờ, mỗi tuần đến quét dọn nhà cửa, thuận tiện làm hai bữa cơm. Bây giờ anh thường cho cô dọn dẹp về sớm còn giao Thẩm An nhiệm vụ làm cơm. Anh cố ý kiếm đâu ra mấy thực đơn kỳ quái, để mặc Thẩm An ở bếp nhà mình tha hồ làm thí nghiệm.



Thẩm An không thèm chấp mấy chuyện này nên hay bị mắc mưu. Cô cũng được coi là mẫu con gái khéo tay hiền lành, kết quả bị anh ta hại không biết bao nhiêu lần. Lần nào nhà bếp cũng thành một bãi chiến trường. Nhiều khi đồ ăn chưa dọn ra bàn Trình Thiếu Thần đã hớn hở một bên ăn vụng, Thẩm An cũng tranh thủ đem mấy thứ khó ăn nhét vào miệng anh.

Thẩm An ngại nhất làm làm vỏ sủi cao, cô chỉ có thể nặn ra mấy cái bánh xấu không chịu nổi, hoặc là to đùng, hoặc là méo mó, cả người lại dính đầy bột. Trình Thiếu Thần một bên cười nhạo cô nhưng cũng tử tế giúp cô lau mặt mũi. Sau đó anh ngồi xuống nặn há cảo…

Không ngờ người này lại nặn ra mấy cái bánh hết sức xinh đẹp, Thẩm An phải nhìn anh khác đi một chút.

“Có gì lạ đâu. Hồi nhỏ ở với bà ngoại, mỗi lần làm sủi cảo anh đều làm vỏ bánh sau đó chờ bà gói bánh. Anh còn biết hấp bánh nữa. Bà ngoại bị đau lưng nên anh thay bà nhồi bột. Này, em đừng nhìn anh khó tin như vậy. Bánh táo anh còn biết làm.”


“Em đâu có nhìn anh. Ra cửa sổ nhìn xem, đám mây kia có giống một con trâu đang bay lên trời không?”

“Em không cần đánh trống lảng. Em thông minh hơn anh nhưng nấu nướng lại kém anh, đừng ngại hay thấy xấu hổ làm gì. ”


Thẩm An bị chọc giận quen rồi, không thèm nói lại. Cô đuổi Trình Thiếu Thần ra khỏi nhà bếp không cho vào. Một mình ở trong này cột lại tạp dề, lấy vải bông trùm lên đầu. Trình Thiếu Thần phát hiện ra cảnh hay, dùng di động chụp cô mấy tấm.

Nghĩ đi nghĩ lại nấu nướng giống như một trò chơi gia đình hết sức bình thường mà bọn nhỏ hay chơi. Thẩm An thấy người này hồi đó nhìn mấy cô bé chơi trò gia đình, nấu ăn chăm em muốn tham gia lắm nhưng sợ bị mất mặt. Bây giờ lớn lên mới biến thái như vậy. Cô nhịn không được bật cười. Đồ ăn sắp làm xong tự nhiên điện thoại đổ chuông to. Tiếng của Trình Thiếu Thần từ phòng khách truyền đến, hình như không hào hứng lắm:

“Đang ở nhà…Không cần lên đâu, đến rồi gọi xuống là được. Rồi, biết rồi.”

Một lát sau chuông cửa vang lên. Thẩm An một hồi lâu không nghe động tĩnh gì, nhịn không được đi ra thì thấy Trình Thiếu Thần và một ông lão đang giằng co ở cửa. Nhìn thấy cô, ông lão cười cười, lại hướng phía Trình Thiếu Thần:

“Không mời ta vào nhà hả? Cậu xem cái gì gọi là đạo lý đãi khách?”

Trình Thiếu Thần nghiêng cười để ông cụ đi vào.

“Dép trong nhà đâu?”

“Không cần thay giầy.”
“Cậu thích tha đất vào nhà à?” Rồi ông lão lại đứng im.

Thẩm An thấy vô cùng xấu hổ, tiến không được, lui cũng không xong. Kết quả ông cụ hướng mắt về phía cô nói:

“Cô nương, lấy giúp tôi một đôi dép mang trong nhà đi.”

Thẩm An liếc nhìn Trình Thiếu Thần một cái, thấy anh không có phản ứng gì thì làm theo lời ông.

Ông cụ nhìn quanh bốn phía rồi hào phóng chọn bộ sô pha chính giữa ngồi xuống, chỉ chỉ Trình Thiếu Thần:

“Cậu cũng ngồi xuống đi”


Thẩm An quen biết Trình Thiếu Thần cũng lâu, các loại phản ứng của anh cô gặp qua không ít, nhưng chưa từng thấy anh cứng đơ như vậy. Ông cụ không thèm để ý Trình Thiếu Thần, quay sang nhìn Thẩm An:

“Vị tiểu thư này là…”

Trình Thiếu Thần mím chặt môi, căn bản không muốn mở miệng. Mà ông cụ cũng chỉ nhìn Thẩm An chờ cô trả lời. Thẩm An thấy da đầu mình hết thảy đều run lên. Ông lão so với Trình Thiếu Thần tướng mạo có vài phần giống nhau, cử chỉ hành vi cũng y hệt, cô đã đoán ra ông là ai.


Trình Thiếu Thần không để ý đến ông cụ, cô lại không thể không để ý. Vậy là kiên nhẫn trả lời

“Dạ là nhân viên dọn dẹp theo giờ ạ.”

Ông cụ bật cười thành tiếng.


“Thằng nhỏ này thật sáng tạo. Kiếm cô giúp việc trẻ tuổi như vậy. Cô pha giúp tôi một chén trà đi.”


Thẩm An còn đứng ì một chỗ, muốn nói thêm gì lại thôi nên ông cụ bổ sung một câu:

“Trà xanh hay thứ gì giống vậy cũng được. Không thì lấy nước nóng cũng được.”

Thẩm An pha trà, thuận tiện mang cho Trình Thiếu Thần một ly nước nóng, anh ít khi uống trà.

Ông cụ đang nói gì đó với Trình Thiếu Thần, thấy cô đi vào thì ngừng nói, nhìn cô cười hiền lành nhưng trong ý cười cũng lộ ra một loại uy nghiêm.

“Cô làm cơm có đủ cho 3 người ăn không?”

Thẩm An gật đầu, vì vậy ông cụ nói qua điện thoại:

“Mấy người đi ăn đi, 40 phút nữa quay lại đón.”

Thẩm An ở thế cực kỳ khó xử, định nói mình có việc phải về thì Trình Thiếu Thần đã ngẩng lên nhìn cô:

“Nếu có việc em về trước đi.”

Thẩm An cảm thấy giống như được miễn tội thì ông lão lại mở miệng:

“Cậu Trình, quy củ trong nhà cậu để đâu vậy. Bây giờ mấy giờ rồi? Để cô nương bụng đói mà đi về vậy hả?”


……………………



Bữa cơm này hình như có mỗi tiên sinh Trình Hưng Hoa ăn uống thoải mái nhất. Thẩm An chỉ làm hai món đơn giản, thêm một tô cảnh và bánh sủi cảo. Không ngờ được Trình tiên sinh khen ngợi hết lời.

“Ừm, rau cần tây xào cũng ngon.”


“Măng với thịt ướp thêm chút muối, ăn thật vừa miệng.”

Thẩm An khiêm tốn cười, yếu ớt nhận lời khen ngợi. 

Thật ra cả bữa ăn chỉ có mình ông cụ nói chuyện một mình, Trình Thiếu Thần ít khi tiếp lời.



“Thiếu Thần, mẹ con bây giờ vẫn không biết nấu cơm. Nhớ hồi trước bà nấu một bữa hại cả nhà bị ngộ độc thức ăn không?”

“Không nhớ rõ” 

Trình Thiếu Thần sau nửa tiếng cuối cùng nói được một câu dài nhất:

“An Khải có phải sắp đóng cửa không, sao Trình lão gia lại nhàn rỗi đến vậy?”

Thấy anh cuối cùng cũng mở miệng, Trình tiên sinh cung mở miệng cười:

“Trong An Khải cậu cũng có phần đó, nếu sập tiệm ưu đãi của cậu cũng không còn.”


Trình Thiếu Thần tiếp tục vùi đầu ăn cơm, vừa lúc đó điện thoại vang lên, anh xoay người ra ngoài ban công: “Nghe điện thoại một chút”

Bàn ăn thiếu mất một người, không khí dường như khôi phục lại bình thường, mọi người cũng đã ăn no. Thẩm An thay quần áo xong, cảm thấy cũng không khó xử như hồi nãy. Trình Hưng Hoa cũng không làm khó cô, chỉ hỏi cô chút chuyện phiếm, ba mẹ ở đâu, làm gì, trong nhà có mấy người, không vạch trần chuyện cô nói dối cũng không hỏi quá nhiều vấn đề riêng tư. Thẩm An không dám nói dối, thành thật trả lời.

“Thằng con nhà bác cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình không được bình thường lắm. Từ nhỏ đã không có biện pháp quản lý nó. Con đừng để ý đến nó, nó sẽ không bắt nạt con.”

Hai cha con nhà này căn bản là giống nhau, Thẩm An ứng phó cũng thật gian nan. Cô đang cân nhắc suy nghĩ nên đáp lại thế nào thì Trình Thiếu Thần đã quay lại:

“Trình tiên sinh, xe đã chờ ở dưới rồi.”

Thẩm An dọn dẹp nhà bếp. Trình Thiếu Thần vẫn đang ngồi ở bàn ăn, cũng không giúp. Cô cũng không yêu cầu anh động chân tay, đỡ phải thêm phiền.

“Anh với ba mình mà thái độ như kẻ thù vậy hả? Bác tuổi cao như vậy còn phải chăm lo bắt chuyện với anh.”

“Ồ, ông ấy mua chuộc được em rồi hả? Em phát hiện ra lấy lòng ông ấy quan trọng hơn lấy lòng anh?”

Thẩm An giả bộ như không nghe thấy.

“Cũng lạ, trước giờ ai ở bên cạnh anh ông ấy cũng không vừa mắt. Vậy mà hôm nay lại có hảo cảm với em. Này, em phải cẩn thận, mấy ông lão càng già càng đáng sợ. Ngốc nghếch như em căn bản không phải đối thủ.”

“Anh bệnh thần kinh hả?”


Thẩm An mới rửa tay xong, lúc đó chưa lau tay cố ý búng nước vào người Trình Thiếu Thần.

“Không chừng là do em khí chất thanh tao khác xa mấy cô nàng ăn mặc diêm dúa anh hay đi chung. Khiếu thẩm mỹ của bác cũng thật tốt.”

Trình Thiếu Thần cười rộ lên, cả người lười biếng ngã ra ghế.


Thẩm An dọn xong nhà bếp nhịn không được nói:

“Anh với ba giận nhau làm gì. Là người một nhà, sinh ra anh nuôi dưỡng anh, cũng không phải kẻ thù.  Anh không nghĩ làm bác giận sinh bệnh hả? Mà anh cũng không vui vẻ gì.”

“Lâu rồi không cùng ông ấy nói chuyện, cũng quên mất ở chung thì như thế nào rồi.”

Trình Thiếu Thần nhẹ nhàng thở dài.

“Có chút mâu thuẫn, nhưng chưa cởi bỏ được.”

“Cha con có gì mà mâu thuẫn? Đơn giản là ông ấy bắt anh đi học anh lại không muốn đi, bắt anh đến trường anh không thích.”

“Còn gì nữa không?”

“Hay là bác đối xử tệ với mẹ anh, anh thay mẹ trút giận? Nếu không thì là…phá hỏng tình yêu của anh?....Hơn nữa không chỉ có một lần?” Thẩm An có ý xấu bổ sung.


Trình Thiếu Thần cười to: “Thẩm An, lúc em nói nhiều như vậy thật đáng yêu. Sao em thông minh vậy, cái gì cũng đoán đúng?”

“Tiểu thuyết với phim điện ảnh không phải đều có mấy tình tiết éo le như vậy sao?” Thẩm An quay lại liếc anh một cái coi thường. 


----------------------------

Mọi người,đọc xong đoạn lại lại có thêm 1 ít kinh nghiệm nha. Ví dụ nếu đến nhà người yêu nấu cơm mà bị ba má người yêu phát hiện thì cứ xưng là "nhân viên dọn dẹp theo giờ" =))  

Hehehe, tuần mới vui vẻ :D. Đang bận làm mấy cái training courses nên thật không rảnh lắm (chưa kể bệnh lười nữa). Thật ra dạo này cũng không biết mình rảnh lúc nào nữa. Cảm thấy một ngày đi về chỉ gặp được cả nhà có mấy tiếng, rồi lại đi ngủ, rồi sáng dậy lại xách mông đi ra khỏi nhà. Có lẽ đó là điều mình không cảm thấy happy cho lắm. :)


Noel sắp tới rùiiiiiii :X. Tuần mới vui vẻ nha :D



1 nhận xét: