Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

Khách qua đường, vội vã _ Phiêu A Hề_ Chương 24.3

 KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ

Phiêu A Hề

Chương 24.3 Kết duyên


Trình Thiếu Thần đi công tác sau hai tuần trở về, cuối tuần hai người lại ở chung một chỗ.

Thẩm An bị ánh nắng buổi trưa làm chói mắt tỉnh dậy. Cô trở mình, kéo mền che đầu, gối lên cánh tay tiếp tục ngủ. Nhưng mà cả người đau nhức, cựa mình một hồi cũng không ngủ yên. Tự nhiên phát hiện hóa ra ở ngón áp út tay phải không biết khi nào có một chiếc nhẫn. Mở rèm ra, mặt trời chiếu vào, ánh sáng lấp lánh từ nhẫn khiến cô không mở được mắt.

Thẩm An ngồi dậy, nheo mắt nhìn. Cô tuy đối với kim cương không có hứng thú nhưng chiếc nhẫn này, hạt lớn vừa không khoa trương, tạo hình cũng không kỳ lạ, ngược lại vô cùng tao nhã. Lát sau lại phát hiện đầu giường xếp chồng chất nào hoa hồng, tất cả đều chưa nở. Thẩm An đang ngồi yên lành bị cảnh này dọa hết hồn, xém nữa té khỏi giường. Kết quả cô bị ai đó ôm lấy, mền rơi xuống đất.

Trình Thiếu Thần dán vào tai cô nhẹ giọng:

"Kim cương, hoa hồng cũng có rồi, đâu còn thiếu gì nữa?".

Thẩm An tay chân luống cuống đẩy anh ra, kéo chăn đứng dậy, cố gắng bình tĩnh nhìn Trình Thiếu Thần. Người này lúc nào cũng dậy trễ hơn cô, kết quả hôm nay còn đóng bộ giống như sắp đi ra ngoài, đã vậy còn cười rất vui vẻ. Anh đem hoa hồng đến trước mặt cô, lại còn cầm bàn tay đeo nhẫn, cẩn thận đánh giá vài câu:

"Nhỏ mà phù hợp, xem ra con mắt của anh rất chuẩn."

"Em thấy mang nó một tháng thế nào tay cũng bị viêm khớp."

"Nặng một chút mới có thành ý mà. Em không mang hoa tai, lát nữa mình đi mua một đôi nhẹ nhẹ mang là được."

"Vậy, Thẩm tiểu thư, bây giờ anh chính thức muốn..." Người nào đó lộ ra má lúm đồng tiền. Thẩm An nghi ngờ anh đã cười thầm muốn nội thương rồi.

"Trình tiên sinh, anh không nghĩ trước khi làm gì cũng nên để em mặc quần áo, đi đánh răng rửa mặt?" Thẩm An cũng không nể tình, cắt ngang câu nói của anh.

"Anh thấy lúc này là phù hợp. Em bây giờ không có gì phòng bị, cơ hội thành công của anh sẽ cao." Trình Thiếu Thần biểu tình vô tội nhìn xung quanh rồi bắt đầu...

"Trình Thiếu Thần, chờ một chút".

"Hả?"

"Please, anh đừng quỳ xuống, rất tổn hại đến khí chất."

"Sao không được? Như vậy mới có thành ý.."

Em nghi ngờ nếu có thành ý anh sẽ cho em chút thời gian suy nghĩ. Bây giờ để em mặc xong quần áo đã nhé?" Thẩm An cảm thấy đầu mình đang nở to ra.

"Em suy nghĩ bao lâu nữa?"

"Một năm" Nhìn sắc mặt của người đó, cô đổi lại "Nửa năm là được rồi."

"Ba tháng." Trình Thiếu Thần giơ 3 ngón tay trước mặt cô.

Thẩm An hất tay anh: "Ba tháng thì ba tháng. Nhưng em có thể xin gia hạn sau đó không?"

Trình Thiếu Thần đáp lại bằng một hành động ngang ngược muốn hôn, Thẩm An từ chối hồi lâu mới mở miệng:

"Tránh ra, em còn chưa đánh răng."

"Ba tháng, thời gian này đủ cho em viết hạng mục báo cáo." Anh lấy tay vén tóc Thẩm An ra sau tai.

"Lúc đó nếu em thấy chuyện này không được, anh thật sự nản lòng mà đi lấy người khác." Trên mặt người này rõ ràng có ý đùa dai nhưng Thẩm An cảm thấy câu cuối cùng có thể tin.

Ba tháng sau, hoặc sau ngày ký hiệp ước này, hay là liền sau đó, nhất định phải rõ ràng dứt khoát. Với Thẩm An chuyện này có nhiều hơn một sự lựa chọn. Cô nghĩ người này vốn là cao thủ đàm phán, chắc anh cũng biết.

Hôm đó cô nằm trên ghế sô pha xem một bộ phim điện ảnh đen trắng. Phim này rất cổ, lâu đến nỗi không nhớ nổi tên diễn viên. Nội dung về một đạo diễn và nữ diên viên. Hai người là một cặp oan gia, thích gây khó dễ nhau. Nhưng về sau vị đạo diễn này phát hiện mình đã yêu nữ diễn viên, viết thư cầu hôn thì nàng đã cống hiến một thời gian cho nghệ thuật, phát hiện lời cầu hôn đã quá thời hạn, đạo diễn đã lấy người khác mất rồi. Vậy nên hai người vuột mất nhau, một tấm hình chụp chung hay chút kỉ niệm cũng không lưu giữ được.

Là ai nói tình cảm không thể đong đếm. Lúc nào cũng có một thước đo vô hình, rất tỉ mỉ từng li từng phân. Người này lấy tấm lòng ra bao nhiêu, người kia đáp trả bằng vài gam tình yêu, hai bên phải liên tục điều chỉnh mới đạt được trạng thái ổn định. Thẩm An cũng vì chuyện này mà cảm thấy tiếc nuối cho mối tình đầu. Còn hiện giờ cô cảm thấy, nếu năm đó hai người tiếp tục quen nhau, không chừng lại trở thành một đôi vợ chồng bất hòa, chỉ làm cả hai tiếc nuối thêm.

Nhưng dù sao đi nữa, Thẩm An cũng cẩn thận đánh dấu kỳ hạn 3 tháng trên lịch.

2 nhận xét:

  1. Chị ơi, chi cho em hoi truyện này có bao nhiêu chương vậy ạ? Cảm ơn chị nhiều.

    Trả lờiXóa
  2. chị ơi chị k edit tiếp bộ này nữa ạ ?

    Trả lờiXóa