Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2011

Happiness



Hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt. 

Từ trước Tết đến giờ tận hưởng cảm giác vui vui vẻ vẻ, một cuộc sống an nhàn tự tại, làm những việc bình thường của một sinh viên xém bị đá đít ra khỏi trường nhưng vẫn còn bị cùm chân chưa thoát. 

Đọc sách đọc truyện, nấu ăn, đi bộ, không phải dậy sớm, không phải thức khuya, làm những việc mình thích...Đây đúng là cuộc sống mr.Q và những anh chị đã đi làm nói với mình sao? Phải nói là mình thật sự hạnh phúc a. Bởi vậy mình càng không muốn đi làm đi thực tập chi lúc này. 

Thoải mái đi, còn nửa năm nữa rồi lúc đó bị người ta bóc lột cũng còn kịp. Khoảng thời gian tuyệt vời này mình cứ muốn giữ mãi như vậy. Gặp bạn bè... cùng nhau đi ăn...ngồi ôm chân đọc truyện rồi cười haha...hoàn toàn không lo nghĩ, không sợ hãi....Thật là hạnh phúc...

Hôm nay phát hiện có nhiều thứ bản thân quả thật rất kém cỏi, trong đó có việc kiềm chế cảm xúc. Xem một đoạn clip nhạc cũng cảm động rưng rưng nước mắt (tại bạn hết đó Jay Chou). Xem một đoạn phim cảm động cũng thút thít. Thật kém cỏi làm sao...ngay cả  happy ending cũng làm mình khóc huhuhu. Chỉ là cảm thấy rất rất rất rất rất hạnh phúc. 

Hôm nay tình cờ vô lại trang của chị Dennis Q, là người dịch truyện Yêu em từ cái nhìn đầu tiên của Cố Mạn mà mình khen hết lời á .Phát hiện ra một truyện phải gọi là cực phẩm, mình cực kỳ yêu thích (mà hình như ai đọc rồi cũng phát cuồng lên hết trơn): Bên Nhau Trọn Đời đã có thêm ngoại truyện. 

Hóa ra truyện này được viết cách đây 7 năm rồi. Bây giờ họ tái bản, Cố Mạn cũng viết thêm ngoại truyện tặng độc giả. Đọc mấy lời của tác giả mà thấy thiệt là hạnh phúc (òaaaaa, lại muốn khóc rồi). Chị này năm 3 đại học đã viết tác phẩm để đời này. Chị kể là hồi đó đi siêu thị tình cờ xuất hiện hình ảnh một cuộc gặp gỡ giữa hai nhân vật chính, rồi từ đó cá tính hình ảnh nhân vật ngày một rõ hơn. Còn nói lúc phải ngồi chờ dùng máy ở trường đại học không kịp đành phải viết lên giấy sợ cảm xúc bay đi mất...

Bây giờ Cố Mạn chắc cũng 29, 30 tuổi rồi. Không biết đã lập gia đình chưa? Không biết có kiếm được một người yêu tốt như chị ấy vẫn mong chờ không? 

Thật sự mà nói thời gian này bị ảnh hưởng văn hóa Trung Quốc, đọc truyện TQ, nghe nhạc TQ, mở tivi lên tìm xem phim TQ nào hay để coi...có thể nói đã bỏ mặc những kênh phim truyện nước ngoài khác. Phát hiện ra bản thân trước giờ có Định kiến quá lớn với nhiều thứ. Không thích không có nghĩa là mãi mãi sẽ không thích. Đến một lúc nào đó tâm tính cũng thay đổi, sở thích cũng thay đổi...cái trước kia thích cũng đã không còn cảm xúc, những cái không ưa nay lại muốn thử...chỉ hi vọng sự thay đổi này tốt ra chứ không xấu đi. 

Mình đọc cũng nhiều truyện TQ, chủ yếu là mấy loại nói về tình yêu, hình sự, xuyên không (thể loại nhân vật từ hiện đại quay về cổ đại)...nhưng tuyệt đối sợ hãi loại truyện kết thúc SE (sad ending) nên cho dù hay đến mấy mình cũng không đụng đến, thêm mấy thể loại Đam mỹ (tình cảm nam nam) hay yêu tinh gì gì đó cũng không có can đảm thử. Tóm lại chỉ muốn giữ cho tâm hồn thật trong sáng, đọc những câu chuyện làm người ta cười thật tươi khi kết thúc. 

Như vậy có trẻ con lắm không? Ý là chỉ thích đọc truyện HE (happy ending) đó? Xét cho cùng chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống, nếu cuộc đời chỉ toàn đau khổ phiền muộn vì tình yêu thì có đáng không. Mục tiêu mơ ước của mình là: TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐỀU HẠNH PHÚC. 
Ai đang hạnh phúc thì phải cố gắng luôn hạnh phúc. Ai chưa có tình yêu thì hãy nhận lời chúc tốt đẹp nhất: mong bạn kiếm được tình yêu có thể cầm tay bạn đến đầu bạc răng long (như chị Cố Mạn từng nói). 
Cho nên MỌI NGƯỜI PHẢI HẠNH PHÚC đó!!! 

-----------------------------------------------------

Trong những truyện từng đọc qua, những chuyện hay cực hay chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng như vậy là đủ rồi. Trong số đó có Mua dây buộc mình của Phiêu A Hề. Bữa nào bạn Kei dịch hết rồi mình đọc xong sẽ review lại. Đối với mình đó là loại cực phẩm, phải đọc đi đọc lại cho thấm...

Bây giờ mình thấy viết lách cũng giống như tất cả mọi việc trên quả đất này: cũng là một công việc lao tâm khổ tứ. Một tác phẩm hay phải viết đi viết lại chục lần, chọn từ ngữ, chọn ý tưởng. Những người như Cố Mạn hay Phiêu A Hề rất xứng đáng được tôn vinh. Cho nên bản thân mình thật sự thật sự hâm mộ những tác giả có thể viết những tác phẩm hay, người đọc phải đọc đi đọc lại, lại còn cảm thấy hạnh phúc khi đọc. Ahhhh, thiệt là cám ơn tác giả nha :)

------------------------------------------------------

Đây là đoạn nói về tính cách của tác giả Cố Mạn: 


Tiểu thuyết của Cố Mạn nhẹ nhàng, lãng mạn, câu truyện ấm áp, vui tươi, từng câu chữ như đều chứa đựng sức sát thương của ánh nắng mặt trời và cảm giác vui vẻ.

Cô nói: 

Thế giới này sẽ có 1 người cùng cô đồng cam cộng khổ không bao giờ lìa xa,nếu như bây giờ chưa có, là do cô chưa tìm thấy, là do cô chưa đủ may mắn, chứ không phải anh ấy không tồn tại...


Cô nói:  

Cô thích ánh nắng, thích đi lang thang, thích sống thanh nhàn, thích tất cả những thứ khiến cho người ta cảm thấy ấm áp...

Cô nói: 
Nguyện vọng của cô rất lớn lao, muốn được thiên hạ thái bình, sau đó, cô cùng bố mẹ và cả bạn bè cũng được bình yên...

Cô nói: 
Mục tiêu của cô thật nhỏ bé,mái ngói che đầu,cơm có thịt ngon,sau đó lại kêu ca giá nhà quá cao,may còn có chiếc mai rùa,vừa bảo về môi trường lại vừa kiên cố... :))

 
Rất là dễ thương đúng không. Cũng rất trẻ trung và teen nữa. Bây giờ chúng ta còn trong độ tuổi của Cố Mạn 7 năm trước, hi vọng mọi người sẽ đó những khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời: sống hạnh phúc, kiếm được một tình yêu cùng nhau đi đến đầu bạc răng long.
 
Câu "Thời gian đúng là thứ tàn khốc nhất, nhưng cũng kỳ diệu nhất thế gian" là của Cố Mạn. Rất chí lí. Điều kì diệu nhất là một tác phẩm có thể trường tồn với thời gian, một tình yêu có thể trường tồn qua thời gian. Cho dù con người có mất đi, chỉ còn một nắm xương (ặc) thì tình yêu cứ còn mãi, không chỉ là tình cảm nam nữ, những thứ như tình bạn, tình yêu gia đình...đó là những thứ không thay đổi được (ối, lại muốn ôm các bạn thân yêu của mình quá :X)
 
Tuần mới vui vẻ nha!
Đáng lẽ hôm nay lên mạng giới thiệu một truyện mắc cười mới đọc được rồi lại than thở chuyện phải lên trường học hành không thì bệnh lười chuyển thành nan y. Nhưng mà chỉ cần đọc truyện của Cố Mạn là lại thấy thật hạnh phúc biết bao. Í wên, mọi người ngày mai Valentine vui vẻ nha :))

Thiệt ra Valentine cũng không hứng thú lắm. Dù sao đã xác định dân Châu Á thì ăn Valentine của Châu Á. Chờ đến ngày 7 tháng 7 âm lịch đi :))





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét