Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2011

Cuối tuần vui vẻ nha!


(Nguồn: Google)
Cuối tuần rồi. Tự nhiên lại thấy cuối tuần thiệt là nhẹ nhõm. 

Bởi vì sáng nay nộp bài rồi. Tối hôm qua không ngủ ngồi đọc đi đọc lại. Sau đó không rõ làm gì đến hơn 10h30 sáng mới bay ra khỏi nhà chạy lên trường. Cũng hên  chỗ photo rất vắng, anh photo cũng tốt, còn kiểm tra lại cho mình, một bạn nam nhường chỗ cho mình. Nhưng lúc đó quýnh quáng, đầu óc cả một ngày không ngủ nó cứ ở trạng thái ức chế. Lên phòng gọi điện cho thầy. Không hiểu sao lắp ba lắp bắp nói k ra câu, sau đó té ra ông thầy đi công tác, kêu mình nộp ở 1 cô giáo. Mình lại quá sợ không dám hỏi cô ấy là ai. Lại trong trạng thái đơ đơ đi kiếm. 

Cuối cùng cũng xong. Hẹn thứ 2 8h lên trường nhận bài sửa. Ngày thứ 2 đen tối. Lại nghĩ đến cảnh một GV hướng dẫn cầm quyển khóa luận dầy cộp đập xuống bàn trừng mắt nhìn mình phán một câu: dai, dài dở và sau đó hét ra lửa kêu em về nhà viết lại tất cho tôi.. Nói thật tuần này mình đã gặp phải giấc mơ kiểu này. TT_TT

Cho nên từ giờ đến thứ 2 mình nhất định ăn chơi cho đã, tận hưởng những giây phút sống sót cuối cùng này. 

Hôm nay đi thay kính sát tròng. Mình đeo kiếng suốt từ năm lớp 7 bị cận. Dạo này hai bên sống mũi đã bị hằn 2 cái miếng nâng kiếng, nhìn gớm chết. Cho nên nghe lời em Lys đi thay. Chị bán hàng bằng tuổi mình, đứng hướng dẫn rất tỉ mỉ, lại còn đeo giúp. Nhưng mà đeo hoài không được! Mắt mình cứ chớp chớp nên mãi không bỏ kiếng vào được mà nước mắt thì cứ ào ào ra như đang khóc. Phải khóc cỡ nửa tiếng sau mới đeo vào được. Sau đó thêm mười mấy phút nữa lấy kiếng ra rồi lại tự mình lắp vào. 

Trên đường về mặc dù mắt hơi cộm nhưng nghe nói từ từ sẽ bình thường. Lần đầu tiên đi đường không mang kiếng mà có thể thấy rõ đèn đường, mặt người và biển báo. Cảm thấy rất vui. Lần đầu tiên nhìn rõ con mắt của mình, hóa ra nó màu nâu nâu nha. 10 năm đeo kiếng, cũng đến lúc chọn giải pháp gọn nhẹ rồi (mặc dù lúc đang viết cái bài này mình vẫn đeo mắt kiếng :D).

Sau đó đi giải quyết luôn cái đầu. Số trời run rủi, cuối cùng sau 1 thời gian nuôi tóc như mong muốn của pa má, mình lại trở về với cái đầu trứng/nấm/bắp cải  truyền thống. Lần cắt tóc này rất phiền phức. Cắt lần 1 quá tệ, ban đầu chỉ nói là cắt 1 ít phía sau  ngọn thôi. Ai dè xõa ra thì nóng, buộc lên thì không thể buộc được. Chuyển chỗ cắt lần 2, coi như tạm ổn nhưng cảm thấy tóc nó rất mất trật tự, loe hoe không điều khiển được, lại còn mỗi lần mặc áo có cổ là nó lại xù đống phía sau. Qúa tam ba bận nha, cắt ngắn cho xong. Cảm thấy rất nhẹ nhõm rất thoải mái. Con người mình trước nay ưa chuộng đơn giản, những vấn đề như ngày ngày phải quấn tóc hay dưỡng tóc, quá phức tạp rồi! Một cái đầu nấm chỉ cần một cái lược là có thể sống tốt!

Lên mạng thấy giới thiệu sách Chàng trai tàu điện. Tên tiếng anh là Train Man (hay Densha Otoko). Đây là Japanese Best Seller nha.  Mọi người google ra là có thể thấy những version từ drama, movie, anie, truyện tranh. Đã down truyện tranh nhưng mệt quá chưa coi. Mai đi dạy xong chắc ra nhà sách coi cọp novel (xin lỗi nhà xuất bản....). Cũng muốn mua quyển này nhưng vì nghiệp lớn tháng 5 mình phải tiết kiệm triệt để mọi thứ ăn chơi. 

Lâu rồi không đi ra nhà sách coi cọp. Thú vui "không tao nhã" này đã bị những thứ khác chi phối. Mình rất thích đến nhà sách. Đến đó thích đi dạo xung quanh những kệ sách nhiều màu sắc, nhìn đến hoa cả mắt, đi đau cả chân (coi như giảm cân). Có khi ngồi xuống mở một vài trang ra đọc rồi cười hí hí. Tóm lại, nhà sách mà nói giống như ngôi nhà thứ 2 của mình, cảm thấy vô cùng thoải mái, luôn được là chính mình.


 (Nguồn: Google)
Mình ao ước sau này người ta xây nguyên một nhà sách cực lớn gần nhà, giống như kiểu nhà sách FOX trong You've got mail (lại xin lỗi shopgirl lần nữa vì em ủng hộ anh Hanks), nếu mình được ở trong 1 cái nhà sách như thế thì nó không chỉ là nhà đơn thuần mà chắc là khách sạn 5 sao rồi. Có lẽ sau này mình nên đi kinh doanh mở cửa hàng sách. 

Nói ra những cái lảm nhảm này chứng tỏ mình nhàn chán đến cực độ rồi. Ngày mai cuối tuần nhất định lấy lại phong độ vui tươi trẻ trung. Ah tự nhiên muốn đi mua 1 cái áo hình con mèo quá đi. Mình biết mình đã "đứng tuổi" rùi nhưng mà nhìn cái gì dễ thương có hình mèo là mình rất muốn vơ vét. 

Cuối tuần vui vẻ! Nếu không có gì thay đổi tối mai sẽ có 1 cái hay ho tặng mọi người. Từ giờ đến đó...mình phải đi ngủ đây =))



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét