Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 28 tháng 4, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 1.2




Chương 1.2

Đồng sàng dị mộng

Về nhà đã 11 giờ đêm. Vì là cuối tuần, Thẩm An trở về nhà lớn khu phía đông, mua thêm một bao lớn đựng nhu yếu phẩm. Sau khi Trình Thiếu Thần đi công tác, cô về bên này đúng một lần, hiện tại nhà cửa đầy bụi bặm. 

Căn nhà to như vậy giờ chỉ có một mình cô, trống trải im lặng đến làm người ta hoảng sợ. Thẩm An lấy điện thoại di động, bấm mấy số, điện thoại chưa kết nối đã vội tắt máy. Có gì mà không dám chứ? Anh về rồi, em nhìn thấy xe anh rồi. Thật giống một bà vợ đang ghen, anh nhất định sẽ cười nhạo cô. Hay là làm bộ hỏi: anh khi nào về? Thẩm An cũng không tự tin lắm, ngộ nhỡ anh trả lời ngày mai. Thăm dò như vậy quả thật không thú vị chút nào. 

Vậy là như mọi khi, cô lên diễn đàn trút tâm sự, nói chuyện phiếm câu được câu không. Thật kỳ lạ, cô với bạn bè ngoài đời nói chuyện lại không thể thẳn thắn như những ID ảo trên màn hình. Nhưng mà, so với cuộc đời Lương Triều Vỹ trong “Tâm trạng khi yêu” [1], nỗi lòng chỉ có thể thổ lộ với một cái hốc đá vậy đã là tốt lắm rồi. Cho đến khi mọi người đều đi ngủ, Thẩm An nhấn refresh chỉ thấy độc những câu nói từ ID của mình thì không thể không đối mặt với sự cô đơn. Cảm thấy bản thân vô cùng ngốc nghếch, cô tắt máy. Nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ sáng. 

Từ phòng tắm đi ra, An phát hiện di động để quên trong phòng khách nên quay trở lại. Vừa vào phòng khách đã thấy một sợi khói nhàn nhạt bốc lên, cô tưởng tim mình như thắt lại, sống lưng dâng lên cảm giác ớn lạnh. Trong phòng tối, chỉ có ánh trăng bên ngoài rọi qua màn cửa, để lọt chút ánh sáng nhạt. Hình như có người đang ngồi trên ghế sôpha? 

Đại não Thẩm An trống rỗng, hô hấp tạm ngưng, còn chưa kịp phản ứng thì phía sô pha vang lên tiếng ho nhẹ. Cô không kiềm chế được, cả người mềm nhũn, lập tức bật công tắc đèn. 

Ngồi ngả lưng lười biếng trên ghế sô pha là Trình Thiếu Thần. Một tay kẹp đầu thuốc lá, tay kia bị khuất đột nhiên giơ lên tránh ánh đèn chiếu vào mắt. 

 Thẩm An lúc đầu bị hù dọa, sau đó lại thấy buồn bực, cố gắng kiềm chế tức giận nói: “Khuya như vậy anh giả thần giả quỷ hù ai vậy hả?”

Bàn tay Trình Thiếu Thần dịch sang để lộ một con mắt. Anh nheo mắt thích thú ngắm cô trong chốc lát rồi nhắm lại, trong giọng có chút mơ hồ: “Ồ, em về rồi à? Em mới giả ma giả quỷ, anh cũng bị em dọa đây.” 

Tiến đến gần, cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh. Đúng là say rồi, có lẽ uống nhiều. Cô luôn khâm phục anh ở điểm này, dù uống nhiều nhưng áo quần luôn chỉnh tề, ngay cả tóc cũng không rối, hoàn toàn khác những đồng nghiệp nam của cô, rượu vào liền hiện nguyên hình lôi thôi thất thố. Có điều lúc này anh ăn mặc chỉnh tề lại rất không phong độ ngồi phịch ở ghế sô pha, trưng ra một bộ mặt đáng yêu. Thẩm An thấy anh không có vẻ phòng ngự thì mềm lòng, đứng dậy pha giúp anh một ly mật ong pha giấm. 

Lúc quay lại thấy Trình Thiếu Thần đang tự mình day day cà vạt, hơi cau mày. Thẩm An ngồi bên cạnh giúp anh cởi ra, lại nới lỏng mấy nút áo. Cô đang chuyên chú làm thì cảm thấy tay anh đang xoa dái tai mình, theo cổ từ từ hạ xuống xương quai xanh, vô cùng ôn nhu. Ánh mắt mơ màng của Trình Thiếu Thần làm Thẩm An hô hấp loạn nhịp, cô lướt qua người anh nhìn vô định sang chỗ khác. Tay anh rất lạnh. Thẩm An nhẹ nhàng ngăn bàn tay đó lại, đoạn đưa ly giấm pha mật ong lên miệng anh. Trình Thiếu Thần uống mấy ngụm thì không chịu uống tiếp. Anh giống hệt một đứa trẻ, vô cùng cố chấp một lần nữa đưa tay tiến vào áo cô. 

Thẩm An vừa tắm xong, chỉ khoác một chiếc áo đơn giản. Áo bị kéo liền tuột xuống một nửa, cô vừa kéo lên vừa đẩy anh: “Khuya rồi, mau đi ngủ. Aiii, người anh toàn mùi rượu, dơ chết được…” Không ngờ cô lại bị Trình Thiếu Thần đè nửa người xuống ghế sô pha, không thể động đậy, chỉ cảm thấy hô hấp của anh ngày một đi xuống, từ tai đến cổ làm cô toàn thân râm ran. 

Thẩm An nghĩ, được rồi được rồi, mặc anh vậy. Nhưng lại không thấy Trình Thiếu Thần có thêm động tĩnh gì, hơi thở lại từ từ ổn định, hóa ra ngủ mất rồi. 

Người này rượu vào nhưng tính tình vẫn rất tốt, uống nhiều nhưng không ồn ào ầm ĩ, cơ bản là rất ngoan. Cô vất vả lắm mới thoát ra, lay một hồi không thấy anh tỉnh đành phải vào phòng lấy gối và mền ra. Cởi áo khoác và tất xong, cô dùng khăn ấm lau mặt cho Trình Thiếu Thần rồi đặt điện thoại di động bên cạnh anh. Thu xếp ổn thỏa, Thẩm An ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách một lúc, cuối cùng tắt đèn đi vào phòng ngủ. Cô gần đây ngủ khó, có lẽ vì mệt. Hôm nay lại rất nhanh chìm vào giấc ngủ. 

Sáng thức dậy, Thẩm An nghe tiếng lách cách vọng lại từ nhà bếp. Không ngờ Trình Thiếu Thần đã tỉnh, đang đứng quay lưng về phía tủ lạnh, anh thấy An mặc quần áo ngủ đứng ngơ ngác nhìn mình thì cười với cô: “Cuối cùng cũng dậy à, lười quá. Mau chuẩn bị bữa sáng, anh đói bụng.”

Anh mặc áo xanh da trời nhạt, quần ngủ, đi chân trần, mái tóc sũng nước, vài giọt còn đọng trên trán. Khuôn mặt anh lúc này có phần giống trẻ con, trên miệng còn lộ ra lúm đồng tiền, tự nhiên trông trẻ ra vài tuổi như một chàng sinh viên. Thẩm An lấy lại tinh thần, nghĩ thầm hay là lâu rồi không phát hiện ra điều đó ở Trình Thiếu Thần nên bây giờ cảm thấy có chút xa lạ. 

Cũng may tối qua mua cũng nhiều đồ ăn, cô làm qua loa bánh mì sandwich kiểu Trung Quốc: bánh mì nướng kẹp trứng chiên, thịt hun khói và rau xà lách. Xong món thứ nhất, cô quay sang làm món thứ hai: cháo kê [2].
 
Trình Thiếu Thần quan sát cái bánh hamburger làm theo công thức mới một hồi lâu, nhịn không được hỏi: “Em phát minh ra phương pháp nấu ăn mới hả?”

“Đây là hamburger Trung Quốc [3] mà, bọn em hồi đi học vì chán mấy món ăn dở tệ ở trường nên tập thể dục buổi sáng xong cả bọn xếp hàng mua ăn, một tuần ăn ít nhất hai lần, ăn suốt 4 năm. Trình thiếu gia, anh thực sự chưa từng thấy qua?” 

"Bọn anh hồi đó chỉ ăn bánh nướng [4], bánh quẩy [5], cháo, dưa muối [6], không thể so với tuổi trẻ bọn em được." 

Thẩm An nguýt anh một tiếng, hơn người ta có hai tuổi còn giả vờ ra vẻ bề trên. 

Trình Thiếu Thần nói tiếp: "Nhìn món này anh nhớ tới thời gian còn học ở Đức, vừa khổ vừa mệt nghĩ lại còn thấy sợ, trước đây kể cho em rồi phải không? Hamburger đại học, hamhurger, hừm.”

Anh dùng sức cắn mạnh miếng bánh mì nướng làm như nó có thù oán với mình, kết quả làm nướt sốt chảy hết ra ngoài, vấy lên cả tay. Tay kia của anh đang cầm muỗng, Thẩm An đành phải lấy khăn lau cho anh, không nhịn được cười. Anh ăn cái gì cũng luôn nhã nhặn, lúc này thật là chật vật.

 Chuyện du học của anh ngày trước chưa từng kể qua, hai người rất ít nói về bản thân. Thẩm An mơ hồ nghe người khác kể anh từng ra nước ngoài, còn tưởng là thiếu gia xuất thân giàu có đi du lịch kiêm đánh bóng bản thân, không ngờ anh đi du học. Cô nở một nụ cười, vừa thấy ngưỡng mộ vừa thấy chuyện này thật thú vị. 

Trình Thiếu Thần mỗi lần thấy cô đi KFC ăn hamburger cho rằng cô sính ngoại, có thói quen ăn uống không lành mạnh, không nghĩ vốn dĩ có sự tích trong đó. 

Hai người rất ít khi ăn sáng chung. Trình Thiếu Thần đi làm sau cô nửa tiếng, công ty của anh lại gần hơn chỗ cô nên mỗi khi Thẩm An ra cửa thì anh vẫn còn nằm trên giường tiếp tục ngủ hay giả bộ ngủ.
Ban đầu, Thẩm An trước khi đi làm đều làm bữa sáng cho anh, chuẩn bị thật tốt. Buổi tối về phát hiện anh cơ bản không hề động đến. Thẩm An nghi ngờ anh không ăn sáng, qua vài lần Trình Thiếu Thần nói anh ăn ở lầu dưới công ty nên cô cũng không quản anh nữa. 

Sau đó lại là im lặng. Hai người họ từ trước đến nay chỉ biết tiếp thu, mỗi người lại chú tâm ăn phần mình. Trình Thiếu Thần nuốt xong bánh “Hamburger Trung Quốc”, hớp mấy miếng cháo kê nói: "Mùi vị được, cho anh chén nữa." 

Thẩm An đứng dậy múc cháo, sẵn tiện chiên trứng. Cô cũng muốn ăn thêm thịt hun khói nữa, cứ tưởng Trịnh Thiếu Thần ăn ít. Làm xong bưng ra thì thấy anh đã ăn luôn phân nửa phần của cô. 

Thẩm An đang rửa chén, nghe giọng Trình Thiếu Thần từ xa truyền đến: "Anh đi chơi tennis, em muốn đi cùng không?"

 "Em muốn đến công ty."

"Hôm nay là cuối tuần mà?" Thẩm An quay đầu lại, thấy Trịnh Thiếu Thần đã đứng phía sau cách đó không xa. 

"Em có việc. Hôm nay xe cộ ít, xe bus đi sớm hơn ngày thường, không chừng em bị trễ xe rồi." Thẩm An lau tay, vội vàng lên lầu thay quần áo, Trình Thiếu Thần phía sau cất giọng: "Không cần vội. Anh chở em." 

"Không cần đâu, nếu trễ xe em bắt taxi."

Mặc xong quần áo đi xuống lầu đã thấy Trình Thiếu Thần ăn mặc chỉnh tề, tay cầm chìa khóa xe chờ cô. Thẩm An nói: "Không cần phiền phức như vậy, hôm nay không kiểm tra thẻ, đi trễ cũng không sao.”

"Đi thôi, anh cũng muốn ra ngoài một chút."

-----------------------------------------------------

[1]: “Tâm trạng khi yêu”, tên tiếng anh “In the mood for love” là một trong những phim tình cảm lãng mạn hay nhất qua mọi thời đại của Châu Á. Phim do Hồng Kông sản xuất với sự tham gia của hai diễn viên chính Lương Triều Vỹ (đóng vai Chu Mộ Văn) và Trương Mạn Ngọc (đóng vai Tô Lệ Trân). Chu Mộ Văn và Tô Lệ Trân yêu nhau nhưng tình cảm không thể nói ra. Cuối phim Chu Mộ Văn đem hết tình yêu của mình nói thầm với cái lỗ trên vách đá.  

Tham khảo đoạn kết tại:  
http://www.youtube.com/watch?v=ZgO_sCXrK4s 


[2] Cháo kê


(Nguồn: Google)




[3] Hamburger Trung Quốc


(Nguồn: Google)

[4] Bánh nướng 



(Nguồn: Google)

[5] Bánh quẩy 









(Nguồn: Google)

[6] Dưa muối 


 (Nguồn: Google) 

:)) đói quá đói quá 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét