Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 2 tháng 5, 2011

something


 (Nguồn: Google)

hà hà, mọi người nghỉ lễ có vui không?

Mình hả, 30-4 với con gà đi qua nhà yellow river ăn bún bò huế. Sau đó cả 3 ngồi tám đến trưa chiều rồi khiêng một mớ sách của bạn river về nhà (giờ mình mới phát hiện ra cái kho sách nhà bạn í rất hợp gu mình nha). Con trai công nghệ thông tin mà phòng có rất nhiều sách kinh tế, toàn mấy quyển mình định mua mà lười đọc =)). Trời ơi, đã hơn nữa là có mấy quyển tiếng anh, không chỉ về kinh tế mà còn mấy cái như văn hóa, nghệ thuật...coi rất đã... :)). Buổi tối hả, đi ăn với nhà mình, tận hưởng hạnh phúc giản dị của một gia đình đầy đủ. Xong rồi quá no nên về nhà đi ngủ sớm =))

Hôm nay là quốc tế lao động, hưởng ứng ngày lễ tôn vinh những người lao động siêng năng cần cù chăm chỉ, mình đi...lao động. Tóm lại là mình đi dạy kèm. Hôm nay nói với chị í "hôm nay quốc tế lao động chắc có mình em đi lao động" :)). Mình công nhận chị này vui chết đi được. Cũng là một mẫu người tự lập, ham học, thông minh mà mình muốn phấn đấu. Chiều lại làm xe ôm chở mom béo đi này nọ. Không có gì làm thì online coi phim, vừa coi vừa thêu corss - stitch.

Tóm lại, mình thấy 4 ngày nghỉ lễ quá dài hơi. Nghỉ nhiều quá nên phát sinh ra chuyện "không biết làm gì". Cho nên lại rủ rê con cá mập mai đi ăn kem. Ây, "nhàn cư vi bất thiện", đừng nói mình lại trở nên "bất thiện" lần nữa chớ!

Coi như mai là thứ 2 rồi, phải làm việc thôi! :))

hihi, có phải mình là người rất nhàm chán không. Rảnh rỗi ăn chơi 100% không muốn, lại cứ thích xen vào làm cái này cái kia, có lẽ thuộc kiểu "đứng núi này trông núi nọ", đang nghỉ lễ mà trông chuyện đi làm. Qúa bịnh quá bịnh. 
--------------------------------------------------

Thôi không nói nhảm nữa. Thiệt ra mấy nay mình cũng có "si nghĩ" chút chuyện. Cũng định viết ra mấy lần những nghĩ lại viết ra làm cái gì, mình cũng không thể trả lời được câu hỏi này nên có phân tích thì cũng chả thể hỉu được.

Vấn đề là, ây zà, mình tự hỏi là, có phải tình yêu là rất khó khăn đúng không. Đầu óc đơn giản của mình nghĩ là nếu hai người thương nhau thì nhất định phải được bên nhau nha, không được lấy lý do này nọ ngụy biện nha. Nhưng thật sự cái công thức đơn giản đó có thành sự thật không. Nhìn ra xung quanh xem, cũng không cần đi đâu cho xa, nhìn quanh bạn bè mình coi. Rõ ràng là thương yêu nhau mà lại gặp những trở ngại thật là lãng nhách. Vấn đề xa cách địa lý thì không nói, những yếu tố như ba má không chịu, tôn giáo không cho phép, môn đăng hộ đối, suy nghĩ phong kiến hay những gì liên quan đến chuyện tuổi tác...trời ơi, chẳng lẽ những thứ đó lại là rào cản cho tình cảm à? 

Tại sao lại phải phức tạp như vậy nhỉ? Ví dụ, dù làm cha mẹ nhưng chả lẽ không nghĩ đến hạnh phúc con cái, bắt nó không được quen người này người kia vì gia cảnh người đó không tốt bằng nhà mình, hay là hai bên tôn giáo khác nhau nên không được yêu nhau. Hay là chuyện một nhà là cách mạng, một nhà có liên quan đến mỹ ngụy từ đời ông cố rồi bây giờ lại "di truyền" sang con cháu, bắt nó phải gánh? Hừm!

Mình nghĩ, có lẽ những bậc cha mẹ cấm đoán con cái vì những lý do như thế là những người có một cuộc hôn nhân mỹ mãn, hai người không gặp trở ngại gì, được mọi người chúc phúc. Nếu ngày trước cặp vợ chồng đó phải vất vả lắm mới đến được với nhau, nếm trải nhiều cay đắng phản đối mới được bên nhau thì họ chắc không làm khó con cái mình như vậy. 

Tóm lại, thật là khó hiểu quá đi...Nghĩ xem, phần trăm những cặp vượt qua những trở ngại đó mà lấy nhau chắc cũng không nhiều. Rồi lấy nhau nhưng vẫn chịu sự dày vò của những người xung quanh, qua năm tháng có tốt đẹp lên không hay là ngoại cảnh tác động nên lòng người cũng thay đổi. 

Thôi, không làm rắc rối thêm vấn đề của các bạn. Mình chỉ hi vọng những bạn nào gặp phải một trong những "tình cảnh éo le hiểm nghèo" này có đủ dũng khí để vượt qua. Mình nghĩ quan trọng là tình cảm, nếu là made for each other thì hai người cứ đấu tranh đến cùng là được. hehehe. Mình là thật lòng thật lòng mong những người bạn quanh mình luôn được hạnh phúc. Bởi vì nếu mọi người ai cũng happy thì nó chứng minh chân lý của mình là đúng, mình sẽ có niềm tin hơn. Còn nếu không hả, mình thề cả đời không yêu ai, làm một bà cô già (có nhà đẹp + tài khoản bạch kim trong ngân hàng :P) còn hơn ôm một trái tim tan nát tưởng nhớ một mối tình khủng khiếp =)). Chúc mọi người trên trái đất mập ú này hạnh phúc :))))

Tiện đây kể về cảnh trong 1 bộ phim coi lâu rồi: Witch Yoo Hee. Đại loại là trong phim có một nam diễn viên chính tên Mo-ryong. Anh này có một cô bạn gái lâu năm nhưng sau khi quen Yoo Hee, tình cảm của anh ta lại thay đổi. Ban đầu coi mặc dù biết hai người tiếp xúc lâu ngày như vậy dĩ nhiên sẽ có tình cảm, nhưng cô bạn gái lâu năm thật sự là người tốt, không phải kiểu "ăn không được đạp đổ" như vai nữ mấy phim khác. Cho nên mình không ưa anh Mo-ryong này vì mình nghĩ anh ta là kiểu thay lòng đổi dạ.

Một buổi tối anh này hẹn bạn gái cũ của mình nói chuyện, bạn gái cũ thì luôn lẩn tránh vì sợ nghe những lời chia tay. Lúc cô ta định bỏ đi thì Mo-ryong nắm tay cô này lại và nói: "Anh xin lỗi. Từ trước đến nay anh luôn một lòng với em. Nhưng mà trái tim anh đã lạc lối mất rồi. Anh xin lỗi." 

Lúc coi đến cảnh này trong lòng mình rất cảm động. Không còn cảm thấy ghét nam chính nữa. Thật ra vấn đề về trái tim (hay là não bộ nhỉ?) và cảm xúc của nó từ lâu đã được khoa học nói là khó lý giải. Việc quen một người bao nhiêu năm ròng rồi đến một ngày kia tự nhiên nhận ra mình yêu một người chỉ tiếp xúc vài ba ngày thì ....chịu thôi :D. 

Nhưng mà mình nghĩ, nếu người con trai nào khi trái tim thay đổi cũng có thể dũng cảm thú nhận và biết xin lỗi thì bạn gái của anh ta sẽ không bị dày vò hay khổ sở quá lâu. Nếu đã đi thương một người khác thì nói trắng ra, giải thích một lần cho xong, như vậy người bạn gái đó không lãng phí thời gian khóc lóc, suy nghĩ xem bản thân mình đã làm gì sai, tại sao mình lại bị đối xử như vậy hay lúc nào cũng bị ám ảnh chuyện có lẽ mình không đủ tốt, không đủ xinh đẹp... Vâng vâng, tình hình rất chi là tình hình :D

----------------------------------------
2007
Một buổi sáng lạnh lẽo khi bạn Bảo Bảo vừa thức giấc thì nhận được một cái tin nhắn. Tin nhắn này đến từ một người bạn gái bảo rằng bạn trai của Bảo Bảo đã quyết định quen với một cô bạn gái (mà phải nói thêm cô bạn này anh ta quen chưa bao lâu và luôn nói với Bảo Bảo cả hai chỉ là bạn bình thường). Người bạn gái nhắn tin còn hỏi thêm "cảm giác của bạn Bảo Bảo như thế nào?". 

Cảm giác như thế nào à? Cảm giác một ngày mùa đông lạnh lẽo vừa thức giấc, chân chưa kịp chạm xuống sàn thì nhận một cái tin như thế giống như mình bị vất lên Bắc cực mà vẫn mặc đồ mùa hè. Toàn thân lạnh lẽo, ngón chân lạnh lẽo từ từ lan đến chỗ ngực bên trái. Sau đó à, cả người giống như bị đông cứng nhưng có thể nghe rất rõ tiếng trái tim đập bịch bịch bịch, không phải là hân hoan vui vẻ mà là sợ hãi, giống như sắp bị giết vậy.

Bạn Bảo Bảo mặt dầy nhắn tin gọi điện cho bạn trai mình nhưng vì mặt quá dầy nên có lẽ anh ta không muốn nghe. Lấy di động gọi, lấy điện thoại bàn gọi, tin nhắn nhanh à...những chiêu đó được sử dụng triệt để nhưng chỉ có một tin nhắn con cỏn: "Một ngày nào đó sẽ giải thích hết". 

Và thế là anh ta biến mất.

Rồi anh ta lại xuất hiện trên mạng, với những câu nói mà chúng ta biết những người đang yêu sẽ dành cho người yêu mình. Rồi anh ta chưng hình bạn gái xinh đẹp của mình lên. Rồi anh ta giả giả chát chít một vài câu úp úp mở mở với bạn Bảo Bảo. 

Bạn Bảo Bảo lại tiếp tục mong chờ một lời giải thích đầy đủ. Một người ngây thơ như bạn đó, trong mắt người khác là "thục nữ" như bạn đó chỉ có thể ngồi ì ra mà đợi một câu trả lời. Những cảm xúc đau khổ buồn bã à, tốt nhất không nên để ai biết. Những ngày tháng như vậy chỉ có một cái mp3 được bác sĩ Nguyễn tặng làm bạn, chỉ có một cái mp3 để nghe nhạc mỗi buổi tối và một cái gối kiêm khăn lau nước mắt. 

2008

Rồi anh ta đột ngột xuất hiện 

Một ngày đẹp trời anh ta gọi điện. Anh ta rủ Bảo Bảo đến quán ăn quen thuộc hai người từng ăn. Anh ta còn nói thêm là không ở lâu được, ngầm hiểu rằng bạn Bảo Bảo à, bạn là last của last trong một cái list hẹn của anh ta trước khi anh ta bay và bạn Bảo Bảo à, bạn tốt nhất đừng có tỏ ra mềm yếu trước anh ta. Và rồi anh ta lại nhìn bạn Bảo Bảo, cười với bạn Bảo Bảo, nói chuyện với bạn Bảo Bảo. Rồi anh ta hỏi bạn Bảo Bảo: "Có muốn xem hình ngươi yêu....không?"

Thế đấy. Nếu uống một ly coca có tác dụng giải khát hay có chứa những loại thảo mộc giúp minh mẫn, giảm đau đầu như quảng cáo thì ly coca năm đó thật là tệ. Càng uống người ta chỉ càng thấy tim đau hơn. Mùi vị của coca trước giờ thường nhẹ hơn Pepsi nhưng lúc đó giống như một loại nước đáng ghét càng uống càng thấy nặng nề. 

Nhưng bạn Bảo Bảo tự trọng cao không chịu "hạ mình" đi hỏi cái câu mình mình không ngày nào không gào lên: "Giaỉ thích đi giải thích đi. Hãy nói hết cho tôi đi!!!" 

Và rồi anh ta lại đi mất

2009 

Một năm trôi qua. Có rất nhiều chuyện đã làm. Bởi vì theo như người ta nói những tên thất tình thường lao đầu vào làm việc, bởi vì nếu có một chút rảnh rỗi họ sẽ chết chìm trong nỗi cô đơn và sợ hãi. 

Bạn Bảo Bảo đã xây dựng một bức tường cảm xúc kiên cố. Và theo như người ta gọi là tinh thần "khiêm tốn tự kỷ" bạn ấy đã cho rằng mình không tốt. Bởi vì mình không tốt nên mình bị bỏ rơi cũng đáng thôi. Một người không tốt không cần biết không tốt chỗ nào, chỉ cần là hai chữ "KHÔNG TỐT" thì có quyền (và nghĩa vụ) được người ta đối xử bằng sự im lặng. Bạn Bảo Bảo đã nghĩ như thế và bạn ấy nhanh chân chạy trốn để khỏi phải bị gọi là "Không tốt". 

Nhưng người ta nói: chạy đằng trời! Cuối cùng bạn ấy cũng bị dính lưới.


2010

Hai người gặp lại. Những chuyện chi tiết không phải kể lể. 

Cái đáng trách chính là một người tặng sô cô la nói là ở sân bay không có thứ gì khác ngoài sô cô la. Một người rất ngây thơ nghĩ mình được quan tâm, được tặng quà sớm trước ngày lễ. 

Hai người ngồi ở quán cũ, ăn những món cũ, chỉ là một người nhìn bên trái, một người nhìn bên phải. Anh ta nhìn thẳng vào Bảo Bảo, giống như là nói tôi là cây ngay không sợ chết đứng. Tôi tặng quà hay đối xử tốt với bạn là do tôi là bạn của bạn thôi, hay là danh từ "anh trai" như tôi vẫn dùng ấy. Còn bạn, bạn đừng để trí tưởng tượng của mình bay xa quá nhé. 

Bạn Bảo Bảo một chút cũng không dám nhìn anh ta. 2 năm không gặp à? Chưa đầy 2 năm mà đã có cảm giác ngại ơi là ngại. Nhìn vào mắt anh ta làm gì. Con người anh ta quá nguy hiểm! Ánh mắt của anh ta là nguy hiểm nhất. Nhìn như cười mà không cười, muốn nhìn xuyên qua người bạn, qua đầu bạn xem bạn đang suy nghĩ gì. 


Đối với loại đối thủ nặng ký như vậy bạn Bảo Bảo quả nhiên không phải là đối thủ! Kết quả là bạn Bảo Bảo thua thảm hại. 

Phải trả thù thôi!

Sô cô la anh tặng tôi à? Tôi để hết một năm, năm sau dọn dẹp lôi ra cũng không ăn được. Tôi giữ lại cái hộp làm thùng đựng đồ

Anh hay online à? Tôi add lại tên anh rồi to miệng nói "Tôi chả có gì phải trốn anh nữa", sau đó lại lẳng lặng xóa tiếp. 

Những chuyện sau đó không kể tiếp cũng không làm ảnh hưởng mạch truyện. Chỉ là từ đó trở đi bạn Bảo Bảo lại cảm thấy có lỗi với một người bạn. Những gì mình đã nói và đã làm với người bạn đó, chắc không tha thứ được. Cho nên thỉnh thoảng vào facebook nhìn cái avatar rồi back ra là được rồi. 

2011

Cái tốt đẹp của năm 3, năm 4 chính là nó có quá nhiều thứ phải lo. Cái tốt đẹp của việc đi làm thêm chính là vừa có tiền vừa mệt, nếu về nhà chỉ cần oạch ra ngủ. 

Cái tốt đẹp của thời gian chính là nó làm bạn Bảo Bảo quên đi mất câu hỏi mình muốn hỏi. 

Còn cái tốt đẹp của một người sinh viên chưa ra bươn chải ngoài xã hội là gặp những người có thể khiến mình trở thành con người vui vẻ hồn nhiên như cũ. Bạn bè là bốn phương. Chuyện vui vẻ cứ ngày một nhiều hơn còn những điều phiền não lâu rồi không đụng đến cũng bị mốc meo lên. 

Một ngày đẹp trời, tự nhiên nhận ra: Ồ, hay thật, mình đã over anh ta rồi sao. Nhìn mặt anh ta, nói chuyện với anh ta dễ dàng như với một người xa lạ. Anh ta hỏi Bảo Bảo vài câu rồi nói tạm biệt. Cái chiêu này của anh ta dùng đi dùng lại không biết bao nhiều lần, trước kia Bảo Bảo cảm thấy hụt hẫng, mong muốn nói nhiều hơn. Còn bây giờ chỉ một lời tạm biệt là có thể nhanh chóng xóa khung chát rồi quay sang làm việc của mình. 

Qủa nhiên thời gian có sức chữa lành rất lớn. 

Một thời gian dài không gặp anh ta. Anh ta còn sống hay đang ở đâu. Anh ta vẫn khỏe hay người nhà anh ta vẫn khỏe. Những câu hỏi như vậy đã còn thuộc phạm trù quan tâm của Bảo Bảo nữa. 

"Nếu các bạn có bị đá, nhất định hãy để anh ta đá bạn văng lên phía trước vài mét."

Câu này ở trong điện thoại của Bảo Bảo một thời gian rất lâu. Vâng, bạn Bảo Bảo đã bị đá. Nhưng bạn ấy đã văng lên phía trước cả mét. Cả mét chả là gì với nhiều người tiếp tục bò cao. Nhưng chỉ cần văng lên phía trước, bạn Bảo Bảo sẽ tiếp tục đứng dậy tự mình đi về phía trước. 


Chỉ là, 

Ngày trước anh ta có hỏi: "Khi quen nhau có điều gì hối hận không?"

Lúc đó đã ngây thơ trả lời: "Không. Tại sao phải hối hận trong khi mình là người lựa chọn"

Bây giờ thì quả thật cảm thấy hối hận. 

Bởi vì, nếu ngày trước anh ta cũng dũng cảm như Mo-ryong nói với Bảo Bảo rằng: "Anh xin lỗi. Trước đây anh luôn toàn tâm toàn ý với em. Nhưng trái tim của anh đã lạc đường mất rồi. Anh xin lỗi", thì sẽ không lãng phí nhiều năm như vậy để chờ một câu giải thích. Thì có lẽ sẽ hồi phục rất nhanh. Thì có lẽ sẽ không cảm thấy tự ti. Thì có lẽ sẽ không bị ám ảnh chuyện thất bại trong tình cảm. Thì có lẽ chúng ta không phải như những người xa lạ như bây giờ. 

Thật đáng tiếc, một câu "Xin lỗi" anh ta cũng không thể nói. 

Bây giờ anh hạnh phúc, tôi hạnh phúc. Cả hai chúng ta đều hạnh phúc. Chỉ là không hạnh phúc chung thôi. 
Bây giờ anh vui vẻ, tôi vui vẻ. Cả hai chúng ta đều vui vẻ. Chỉ là chúng ta không thấy nụ cười của người kia thôi
Bây giờ anh đang yêu nên rất hạnh phúc. Bây giờ tôi độc thân nhưng tôi rất hạnh phúc. Về điểm này thì tôi hơn anh rồi. Hahahahaha.

-------------------------------------------------------------------------------------


Hhahahhaha, mọi người, đầu tuần vui vẻ. Giờ chắc mọi người vẫn còn chìm đắm trong mấy phi vụ ăn chơi du lịch. Mình à. Hôm nay mình có tin vui nè hehehehe. Tóm lại từ chiều đến giờ mình rất vui. Nhưng chuyện nì giờ chưa nói được. Không lâu sau sẽ biết thôi. Ô lala, cảm thấy như tình yêu của mình sắp tới :))). Cám ơn papa rất nhiều.
Wish "you" have safe and sound trip!!

TUẦN MỚI VUI VẺ NHA!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét