Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 3.1

Khách qua đường, vội vã

Phiêu A Hề

Chương 3.1 Làm bộ làm tịch

Chúng ta không quên được quá khứ. Không phải vì nhớ nhung người nào mà là hoài niệm những năm tháng quá khứ của chính chúng ta_Blog của Thẩm An. 


Công việc trước Tết Âm Lịch luôn bề bộn. Có lẽ Thẩm An nhân duyên tích lũy tốt nên tuy đột ngột được thăng chức nhưng ít người gây khó dễ. Đương nhiên ngoại trừ Thái Nhất Tường. Tuổi đã lớn như vậy lại thích mách lẻo chuyện của cấp dưới. 

Là do cô giúp nhân viên kiến tập che dấu một chút sai lầm, tránh cho người đó bị đuổi việc. Hại cô bị lãnh đạo phê bình cũng không sao, tội gì phải làm cho một đứa nhỏ mới chân ướt chân ráo bước vào xã hội cảm thấy thế gian này thật hiểm ác. Đương nhiên cuối cùng cũng không giải quyết được gì. 

Thẩm An ngẩng đầu lên thì thấy gáy của tên béo Thái Nhất Trường, rất muốn đem tập văn kiện ném trúng hắn. Nhưng hắn làm như không có việc gì, vẻ mặt khiêm tốn nói: "Giám đốc Thẩm, có vài vấn đề cần thỉnh giáo", trên mặt vẫn mỉm cười nhẹ nhàng.

 "Thái ca, anh cứ gọi tôi là Thẩm An là được rồi." 

Là ai nói chỗ làm giống như nơi thanh toán ân oán giang hồ? Rõ ràng là giống một đống tinh bột làm hồ dán. Việc nhỏ như mấy hạt vừng mà có người cố tình thêm củi thêm nước, cuối cùng nấu thành một nồi hồ.

Trình Thiếu Thần mấy ngày gần đây xã giao nhiều, trừ cuối tuần ra buổi tối anh cũng ít về nhà ăn cơm. Nhưng gần đây anh đều về nhà rất sớm, không giống trước kia tầm nửa đêm đến gần sáng mới về. 

Thẩm An nhớ lại lúc hai người nói chuyện điện thoại. 10 lần thì hết 8, 9 lần là về chuyện ăn cơm. Ví dụ như: "Tối nay anh không về nhà ăn cơm." Hoặc là: "Tối nay ăn cái gì?". Hay là: "Tối nay đến khách sạn xx ăn cơm, đến lúc x giờ.". Có khi là "Buổi tối ra ngoài ăn, tan tầm anh đến đón em."
 
Quả đúng là một đôi nam nữ yêu ẩm thực. 

Tết Âm Lịch trùng với ngày chủ nhật. Trước đó một ngày Thẩm An gọi một người giúp việc theo giờ đến phụ mình dọn dẹp vệ sinh, chuẩn bị đón Tết. 

Bây giờ cô lại tự mình động tay động chân thu dọn mọi ngóc ngách nhà, bận rộn đến hơn nửa ngày. 

Hiếm thấy Trình Thiếu Thần ở nhà cả ngày, anh ngồi lì ở thư phòng, ít khi đi ra. Đến lúc dọn dẹp thư phòng thì anh không chịu tránh ra, còn giúp cô đem từng thứ trên bàn dời đi, thậm chí giúp cô lau chỗ cao nhất của kệ sách. 

Trình Thiếu Thần trước nay luôn là bình dầu đổ cũng không chịu đỡ giúp người khác, đây gọi là mười ngón tay không đụng đến nước mùa xuân. Nhưng hôm nay chủ động làm việc, thật sự là kỳ quái.

Hai người thời gian ở nhà cùng nhau không nhiều, nếu ngẫu nhiên có cũng là mỗi người ở hai phòng khác nhau, lại rất ít nói chuyện. Nhưng khi Trình Thiếu Thần đột nhiên có hứng, cũng sẽ làm chút chuyện bất thường.

Ví dụ như Thẩm An hay để tóc ướt đi ngủ. Phần lớn thời gian anh cũng không quản. Nhưng như vậy hai ba lần thấy tóc ướt đi ngủ sẽ bị đau đầu nên tự mình lấy máy sấy giúp cô sấy tóc. 

Có khi cô ném trên giường một đống quần áo, không biết phối hợp thế nào để mặc đại diện công ty đi dự tiệc. Lúc đó anh thay cô đưa ra ý kiến, thậm chí còn giúp cô lựa chọn son môi, bắt cô lau đi màu son cũ. 

Anh cũng ngẫu nhiên sau khi ăn cơm xong chủ động giúp cô rửa chén lau bàn. Tuy rằng số lần đếm được chỉ trên đầu ngón tay. 

Tối hôm qua lại càng kỳ quái. Thẩm An vốn thích làm việc gọn gàng nhanh chóng. Lúc nấu cơm cô rất ngại phải lột tỏi, lại tuyệt đối không chịu mua tỏi đã xay cho nên mua luôn một bao, định ngồi lột hết số tỏi một lần rồi cho vào lọ thủy tinh. Tối hôm qua cô ngồi vừa coi phim vừa lột tỏi, kết quả là lột được phân nửa thì Trình Thiếu Thần từ trong phòng đi tới đi lui giống như tản bộ rồi ngồi bên cạnh cô giúp lột số tỏi còn lại. Hơn nữa anh lột vừa nhanh vừa đẹp hơn cô. 

Thẩm An chỉ có thể kết luận là do anh tâm huyết dâng trào, muốn chơi đùa một chút. 

Rất nhanh đến tối, Thẩm An đang chuyên tâm ở nhà bếp lau một chiếc bình thủy tinh đựng rượu rất đắt tiền thì thình lình nghe Trình Thiếu Thần nói sau lưng: 

"Buổi tối đến nhà dì ăn cơm." 

Hại Thẩm An nhảy dựng, suýt nữa làm văng cái chén. Thiếu Thần thường im lặng như vậy xuất hiện sau lưng cô, dọa cô hết hồn. Thẩm An đã kháng nghị chuyện này nhiều lần. 

Dì của Trình Thiếu Thần mới chuyển nhà đến thành phố này, cùng một khu với công ty Thẩm An. Từ nhà đi một tiếng sau là tới. Hoàng hôn dần buông, những bông tuyết nhỏ thưa thớt rơi xuống đất, vừa chạm đất lập tức tan ra. Bầu trời hơi âm u, tầng mây cực thấp, sắc trời bắt đầu tối. 

Lúc đến nơi thì trời đã tối đen. Trình Ái Hoa là người phụ nữ diện mạo đoan trang, khí chất tốt, khi còn trẻ nhất định là mỹ nữ. Trình Thiếu Thần bộ dáng có vài phần giống dì mình. Có điều dì ấy vừa mở miệng là khí thế kinh người, bất luận là lần đầu tiên gặp đều thấy vô cùng tao nhã. 

Lúc hai người đến đã thấy bác Trình ở ngoài cửa chờ, thấy cô thì ôm vào lòng nói: "An, sao vẫn gầy như vậy hả? Thế nào, có vui không?" Sau đó quay người sang ôm Trình Thiếu Thần, vừa ra sức vỗ lưng anh vừa mắng: "Thiếu Thần, thằng nhỏ này. Dì đến được mấy tuần rồi sao giờ mới tới hả? Phải đánh ngươi!". 

Hai người thật vất vả mới thoát khỏi vòng chà đạp của bà dì, bước vào phòng khách thì thấy lãnh đạo Tề Thiệu Đường mới nhận chức tại thành phố này. Ông nhìn họ mỉm cười gật đầu. 

Bữa tối ăn ở nhà, trong nhà bếp có người đang bận rộn. Bà Trình đắc ý tự xưng mình là đầu bếp được thỉnh từ Trừng Hương Các. Tề Thiệu Đường cùng hai người nói chuyện phím, bà dì Trình Ái Hoa đi qua đi lại giữa phòng khách và nhà bếp. Mỗi lần như vậy không quên than vài câu: "An, con ốm quá, không thể như vậy được, nhất định phải ăn nhiều, ngàn vạn lần đừng học người khác giảm béo."

Chốc lát bà lại đảo qua: "Thiếu Thần, ngươi bao lâu rồi không gọi điện về nhà hả? Muốn làm ba ngươi tức chết hả?".

Tề Thiệu Đường thẳng tay đuổi bà: "Làm tốt công tác của bà đi, đừng làm cho bọn trẻ nếm mấy món vừa ngọt vừa mặn." 

Dì Ái Hoa lập tức phụng mệnh tránh đi. Dượng Tề lắc đầu thở dài: "Tiểu Mẫn rất giống mẹ nó, khí chất không lúc nào yên tĩnh." Nhưng trong ánh mắt của ông rõ ràng là đang cười, có ý cưng chiều. 

Một hồi sau ông hỏi: "Thiếu Thần, công ty con gần đây hoạt động thế nào? Người trẻ tuổi rất quyết đoán, nhưng cha con cũng lớn tuổi rồi, gần đây thân thể không tốt. Còn Thiếu Khanh phương diện này không phải sở trường của nó, ta thấy nó rất vất vả."
 
Nhìn Trình Thiếu Thần cúi đầu không nói, ông lại chuyển hướng sang Thẩm An: "Bác mấy ngày trước gặp chủ tịch Nghê, ông ta hết lời ca ngợi con."

 Đang lúc trò chuyện thì chuông cửa vang lên. Tề Thiệu Đường vừa mới nói một câu: "Chắc là bọn tiểu Mẫn về rồi." thì Trình Ái Hoa đã một đường bay thẳng ra ngoài tự mình mở cửa. 

Trình Thiếu Thần hỏi: "Hôm nay nhà có khách sao?"
 
"Không thể coi người ngoài được, là bằng hữu của tiểu Mẫn. An, chắc là con biết người này." 

Thẩm An trong lòng chùng xuống, chỉ hi vọng dự cảm của mình không linh nghiệm. Nhưng ý niệm vừa mới lướt qua đầu đã nghe âm thanh giòn tan của Tề Mẫn Chi truyền đến: "Ba, bọn con về rồi. Anh Thần, chị An, đã lâu không gặp."

Thẩm An đứng dậy đáp lại, chỉ thấy Tề Mẫn Chi vẫn duyên dáng yêu kiều như búp bê Barbie đứng ở cửa phòng khách, còn nam tử nhã nhặn nho nhã đứng cạnh nàng, quả nhiên là Giang Hạo Dương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét