Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 2.2

 Khách qua đường, vội vã

Phiêu A Hề

Chương 2.2: Khách qua đường, vội vã

Buổi chiều cô gặp được Giang Hạo Dương. Anh vừa được bổ nhiệm làm lãnh đạo một vị trí quan trọng, theo đoàn đến thăm công ty. Nhóm chỉ có bốn người, hoàn toàn không phô trương. Nhìn vào thời gian biểu, tập đoàn Chính Dương là điểm đến cuối cùng. 

Theo thường lệ họ bắt tay, chào hỏi, xã giao khách khí. Trong đoàn kì thật có hai người phía Chính Dương cô rất quen thuộc. Hai người còn lại người khác có lẽ không quen, nhưng cô lại biết rõ. Nửa tiếng sau Thẩm An rời phòng họp, đàm phán không phải việc của cô. 

Tiểu muội Tùng Việt Việt vừa nãy mang trà vào phòng họp vẻ mặt vô cung thần bí lên tiếng hỏi:
 
"Chị Thẩm, chị Thẩm, vị khách trẻ tuổi nhất trong đoàn vai vế ra sao? Nhìn rất tuấn tú nha, đứng cùng mấy ông lão kia thực là hạc trong bầy gà."


"Em coi vậy rất hứng thú theo dõi khách hả, vậy chị chuyển em sang thực tập ba tháng tại ban tiếp tân công ty."

“Chị Thẩm, đừng mà!"Tùng tiểu muội rên lên như heo bị chọc tiết.

Thái Nhất Tường ló mặt ra sau máy tính, rất không kiên nhẫn nói:
 
"Tùng Việt Việt, cô kêu ca cái gì, tôi đang tập trung thì bị cô phá. Cô im lặng một chút được không hả?"

Xung quanh im lặng như tờ, không khí nhất thời có chút khẩn trương. Thái Nhất Tường cúi đầu tiếp tục gõ bàn phím, Thẩm An thấy Tùng Việt Việt có ý định mở miệng nói tiếp nên ngăn lại: "Nhanh đi làm việc."

Tùng Việt Việt le lưỡi, hướng ngón tay giữa về hướng Thái Nhất Tường.Thẩm An mím môi nhịn cười, trừng mắt liếc Việt Việt một cái. Tùng tiểu muổi này cười tươi với cô rồi ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi của mình. 

Rất nhanh đến giờ tan ca, Trương phó tổng lại gọi điện cho cô: "Thẩm An, buổi tối cùng đi dùng cơm tại khách sạn trung tâm, khoảng 10 người, là những người chúng ta gặp hôm nay. Đúng rồi, cô cũng phải đi đó, giám đốc Tề đặc biệt chỉ đích danh cô." 

Giám đốc Tề đó hôm nay là trưởng đoàn khách mời, cũng là chiến hữu cùng lên rừng xuống biển với Nghê chủ tịch. Không khí lúc ăn tối rất tốt, rượu còn chưa mời hết một vòng, trên bàn mọi người đã bắt đầu thay phiên nhau trò chuyện cười nói, sáng tác tiết mục ngắn biểu diễn, hồi tưởng chuyện xưa, nói chuyện trên trời dưới đất.

Thẩm An được đặt cách không cần uống rượu, cô chỉ uống nước trái cây. Gần đây cô bị đau bao tử nên ăn rất ít. 

Thẩm An nghe phó chủ tịch Lâm nói: "Tiểu Thẩm hôm nay ăn ít quá. Giám đốc Hạo Dương, cậu ngồi chỗ tốt, chiếu cố đến cô ấy một chút."
 
Cả bàn được một trận cười, giám đốc Giang bị nêu đích danh cười miễn cưỡng, dùng đũa gắp đại một miếng thịt heo hầm bỏ vào chén Thẩm An. Thẩm An gật đầu cám ơn, lại nghe một giám đốc nói: 

"Ôiii trời, giám đốc Giang thế nào lại gắp thịt mỡ cho phụ nữ? Phụ nữ bây giờ đều chú ý đến chuyện giảm béo." 

"Ông không biết rồi, miếng thịt heo hầm này là ngon nhất, chỉ toàn protein thôi. Còn nữa, Thẩm An thon thả như vậy, chưa cần giảm béo." Phó chủ tịch Lâm nói. 

Hai người này thật ra vô cùng thân thiết. Chỉ là mỗi khi rượu vào quá ba chén thì vui vẻ đem mấy người trẻ tuổi ra đùa, căn bản cũng không có gì ác ý. 

Ngồi ở bàn lãnh đạo, Thẩm An chỉ là tùy tùng lại trở thành diễn viên trung tâm. Cô cảm thấy rất lúng túng, đành phải đứng lên kính rượu.  Vừa uống hết hai ly thực quản và cuống họng đã bị bỏng rát.

Chủ tịch Tề cười to: "Ây dà, kỳ thật uống một ly là đủ rồi. Lão Nghê, không cần bày trò nể mặc tôi bắt Thẩm An quá chén."
 
Vậy nên cô lại có thể quay về uống nước trái cây. 

Phó chủ tịch Lâm cười nói: "Tiểu Thẩm này tửu lượng quả thật không tồi, uống hai chén mà sắc mặt không biến đổi. Nghê tổng, bên các ông thật là nhân tài bao la."
 
Thẩm An đành phải cười cầu toàn nói: "Được Lâm chủ tịch khen, cháu thật không dám nhận. Kỳ thật chỉ cố gắng thôi, cháu rất dễ say."
 
Tề chủ tịch cười nói: "Đồng chí nữ này thế nào cũng phải được bảo vệ cho kỹ, bằng không chúng ta chỉ toàn là cánh đàn ông. Ưu điểm của phương Tây chúng ta nhất định phải học tập. Đúng rồi Thẩm An, giám đốc Giang với cô hình như cùng tốt nghiệp một trường đại học, cô có thấy anh ta quen không?"

Thẩm An nghiên người nhìn giám đốc Giang ngồi bên cạnh một cái, mím môi nhoẻn miệng cười: "Giang sư huynh năm đó là thành phần xuất sắc, học giỏi nhiều mặt, văn võ song toàn, là nhân vật làm mưa làm gió trong trường. Đại danh như sấm bên tai, cháu dĩ nhiên nhớ rõ."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét