Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 2.3

 Khách qua đường, vội vã

Phiêu A Hề

Chương 2.3: Khách qua đường, vội vã

Buổi tối về nhà cửa vẫn tối đen. Trình Thiếu Thần lúc nào cũng về trễ hơn Thẩm An. Cho dù cô đi xã giao trễ cách mấy cũng về sớm hơn anh. 

Thẩm An ngồi trong tối, tim đập mạnh và loạn nhịp. Thật ra cô không phải nhớ nhung đến Giang Hạo Dương. Khi chia tay với anh đã từng đau xót, nhưng chưa bao giờ thấy hối hận. Con người dù sao đều phải nhìn về phía trước, không thể tự mình chuốc lấy phiền não, đạo lý này cô cũng biết. 

Chỉ là, bản thân không khống chế được mà nhớ lại chuyện cũ, chỉ là không thể ngăn được nỗi buồn. Khi trong lòng mất mát, không khỏi nhớ đến một số chuyện xưa. 

Hồi cấp hai có người bỏ con sâu xanh lè vào hộp đựng bút của cô. Anh ta là tên nhóc quậy phá cùng bàn dùng kéo lén cắt tóc cô. Rất nhiều năm sau lại bắt xe lửa hơn mười tiếng đến ký túc xá đại học của cô nói: "Thẩm An, anh vẫn thích em, lần đầu tiên thấy em đã thích.". 

Khi tốt nghiệp phổ thông, có nam sinh tặng cô một quyển nhật ký ghi đầy thư tình. Bảy năm sau gặp lại ở buổi họp lớp, tiệc kết thúc anh ta cũng không nhớ ra tên của cô. 

Đại học năm nhất cô thầm mến một vị sư huynh, mỗi ngày đều ra sân bóng rổ ngắm tư thế chơi bóng vô cùng đẹp mắt của người ấy trong khi cô vốn ghét thể thao. Mỗi ngày cô đi đường vòng để “ngẫu nhiên” gặp anh ta đến lớp. Rồi lại tham gia vào đội anh ta làm trưởng nhóm, kỳ thật cô đối với bi-a không hề không hề hứng thú...

Khi đó cô cẩn thận cất dấu chút cảm xúc nho nhỏ này, bản thân tự vui tự buồn.  Trong đầu có ý nghĩ hết sức ngu ngốc nếu như tương lai có thể gặp lại nhất định sẽ nói với người đó "Từng có một người thầm mến anh...Người đó chính là em", sau đó cô sẽ thản nhiên cười vui vẻ, đem những mông lung của mối tình đầu chân thực hoàn mỹ đó chấm dứt. 

Thật ra một năm trước có lần cô gặp lại anh ở khóa huấn luyện chương trình cao học. Cả ngày có nhiều cơ hội như vậy nhưng cô lại không có can đảm. Thậm chí cô còn cố tình tránh né, hốt hoảng trốn đi sợ bị nhận ra. Một khi thầm mến ai đó, người ấy trong lòng bạn dù ở vị trí đẹp đẽ đến đâu cũng sẽ bị năm tháng xói mòn nên cô thật sự không muốn nhắc đến nữa. 

Dĩ nhiên còn có Giang Hạo Dương. Hai người từng cùng nhau cưỡi một chiếc xe đạp đến ngoại ô nấu cơm dã ngoại. Đi suốt bốn tiếng, mặt đầy bụi đất, hơn nữa còn đi lạc, suýt nữa phải quay về, mặt còn bị phơi nắng đen nhẻm. Cô che mặt không cho anh nhìn bộ dạng chật vật của mình.

 Giang Hạo Dương nắm lấy tay cô cười: "Em sau này cũng phải gả cho anh, xấu đến đâu anh đều chịu được." 

Vậy mà hồi nãy, bọn họ chỉ cách nhau chừng hai mươi thước lại làm bộ như hai người xa lạ. Hạ Thu Nhạn hôm qua bùi ngùi nói trong điện thoại: "Đời người giống như một chiếc xe chở khách, mình là lái xe. Mỗi một trạm dừng lại có người xuống, có người lên, vừa làm bạn được hơn nửa đường lại rời đi. Cuối cùng người cùng mình đi đến cuối đường rất ít, thậm chí không có ai." 

Thẩm An lại nghĩ, cuộc đời giống như một lữ quán, mình là chủ tiệm, mỗi ngày gặp người qua đường vội vàng bước đi. Có người mệt mỏi dừng lại nghỉ chân, có người đói bụng ở lại ăn bữa cơm. Cũng có khách hàng quen trở lại ôn chốn cũ, nhưng không ai ở lại lâu. Mọi người chung quy đều phải đi. Cứ như vậy, vòng tuần hoàn tiếp diễn, con người từ từ già đi. Không thể biết được hôm nay ai muốn đến, ngày mai ai muốn rời đi, ai tạm thời lưu lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét