Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011

các bạn lớp 12 thân mến...


 (Nguồn: Google)

Các bé lớp 12 thân mến, 

Bây giờ mình năm 4 sắp bị đá đít ra khỏi trường rồi. Không nghĩ 4 năm lại trôi qua nhanh như vậy. Chớp mắt ngày đầu tiên đi khám sức khỏe gặp con khủng long, nay đã thành 1 hội 6 người chơi thân ở đại học. Hahaha. Buổi tối đi đường thấy nhiều bạn trẻ trở về nhà sau buổi học thêm, thấy mấy bác phụ huynh ngồi chờ con trước cửa trung tâm luyện thi tự nhiên nhớ đến một thời ba má mình cũng vất vả như vậy.

Trong đầu nhiều bạn bây giờ đang tự hỏi mình nên thi trường nào, thi ngành nào, phải thi tốt nghiệp được bao nhiêu điểm. Mấy bạn muốn hỏi kinh nghiệm của mình à? hehehe, kinh nghiệm đó chính là trước ngày đi thi nhớ thắp nhang cho ông bà, đi chùa, trong ngày thi thì mang theo bùa may mắn đầy cặp =)). Phần còn lại thì hì hì, do nỗ lực của các bạn thôi. Nói thiệt, theo mình nếu học tập một cách khoa học, cố gắng học thật sự á thì một trường đại học danh tiếng cũng không khó vào đâu. (Chỉ là sau khi vào rồi thì làm sao chạy ra nhanh nhanh thôi ;P)

Nhưng mà mình không muốn nói đến mấy chuyện học hành này ở đây. Ôi nghĩ lại mình mừng quá trời, thoát được rồi thì không muốn trải nghiệm lần 2 :P

Mình nghĩ thế này. Khi thi đại học những bạn trẻ ở Tp HCM cũng biết  chuyện những bạn ở vùng sâu vùng xa được cộng 1 hay 2 điểm thi đại học. Cạnh tranh nhau từ 0.25 mà được cộng đến 1, 2 điểm thì quá sức là advantageous rồi đúng không. Thật ra các bạn không cần phải ghen tị vì một khi đã vào đại học rồi, các bạn mới thấy hết được sự sung sướng của 1 đứa con sinh ra ở TP là như thế nào. 

Mình là không nói đến mấy đại gia đưa con đến tp học nha. Với một gia đình bình thường ở quê để con cái mình lên thành phố học ngoài chuyện chi phí sinh hoạt còn 1 cái gọi là thiếu thốn tinh thần. Để con mình phải ăn cơm một mình, hay là đi ăn bụi. Rồi mùa mưa đến lo cho cái xe của nó không biết có chết máy không, hay là nó có bị bệnh không. Sống xa nhà cho nên chỉ có thể nói chuyện qua internet hay điện thoại, những cái đó với 1 người có gia đình đầy đủ ở thành phố, sống chung với gia đình không phải suy nghĩ gì là chuyện ít khi phải bận tâm.22 năm sống chung với gia đình làm mình thấy mình mềm nhũn ra, không có sức mạnh tinh thần to lớn như những người bạn lên tp học ở trọ. Cho nên bây giờ mình đã hiểu được cảm xúc của ba má mình không muốn con gái đi xa là thế. 


Nếu một lần đến chơi nhà trọ của những người bạn ở trọ. Có thể các bạn sẽ thấy nó không phải đẹp như trong phim. Không có vườn hay phòng ngủ phòng ăn rộng rãi. Có khi chỉ là một căn phòng nhỏ mà xung quanh ồn ào tiếng công trình rồi thì nóng ơi là nóng, nóng không ngủ được. Một lần một người bạn của mình đã nói: "Ở riết rồi quen, người ta cũng như vậy chứ đâu có riêng mình." . Lúc đó mình đã không nói được gì, bởi vì nếu có nói những lời an ủi thì thật vô nghĩa, mình đâu có tư cách hay đâu có trải qua đâu mà nói. Lúc đó chỉ cảm thấy thật là khâm phục bạn mình. Một người như vậy, biết thương yêu và lo cho tương lai các em và ba má như vậy nhất định phải được hạnh phúc. Sau đó nhất định phải giàu, sống trong một căn nhà mát mẻ rộng rãi sau đó cười hề hề khoe khoang: "Nè nha, hồi đó tao khổ thế mà giờ tụi bay nhìn coi, biệt thự hạng sang nha!". Nếu có ngày đó, mình nghĩ mình cũng chả ghen tị gì mà con vui cho người ta, sau đó rất chi là lợi dụng xin ở ké hay ngủ lại ăn chơi mấy bữa hahaha. =))

Nói chung thì mỗi người mỗi cảnh, ai cũng có nỗi khổ riêng. Nếu so chuyện cơm áo gạo tiền của những sinh viên học trọ với nỗi khổ "ăn nhiều mập nhiều" của mình thì thật tức cười. :)). Lúc tập thể dục mình có nhiều cảm xúc để viết nha mà sao bi giờ đang ăn cơm nó trôi tuột đâu hết rồi. Hừmmmm.

Cho nên các bạn lớp 12 ở tp, nếu vào đại học, các bạn chắc chắn sẽ chơi theo nhóm. Nhưng các bạn đừng chỉ chơi với những người ở HCM như mình. Hãy làm quen và kết bạn với những người từ vùng miền hay thành phố khác. Đó là một trải nghiệm hết sức phong phú và ý nghĩa. Dĩ nhiên sẽ có những cái không hợp hay không ưa nhau. Nhưng mà một ngày đẹp trời, bạn sẽ nhận ra trong con người ai cũng có mặt tốt hết. Mỗi người xung quanh đều là tấm gương cho mình học hỏi. Có người đáng học hỏi vì ý chí, có người vì kiến thức (có lẽ với mình là khoản đẹp trai chăng :P, hehe).Các bạn cũng đừng so đo tị nạnh với những bạn học ở thành phố và điều kiện tốt hơn mình, được cha mẹ cho đi du học hay có thể đến những nơi sang trọng đắt tiền để mua sắm. Bởi vì nếu nhìn ra xung quanh sẽ thấy tiền mua một đôi giày hiệu của một người có thể bằng cả tháng ăn của người khác.

Thật ra nghèo không có gì là xấu hổ. Đơn giản là bởi vì nếu bây giờ nghèo mà một tay gây dựng sự nghiệp sau này sẽ là niềm tự hào của con cháu, lại còn có thể oang oang khoe mình rất giỏi. Còn đã có một tiền đề tốt mà lại đi lùi thì...chậc chậc, hơi bị mất mặt nha. Cho nên bạn trẻ thành phố, dĩ nhiên trong cuộc thi vào đại học tốt nhất nên không nên thua. Nhưng một khi đã vào đại học, có rất nhiều thứ cần phải học, không chỉ là kiến thức mà còn là cách đối xử và phát triển tinh thần nữa. 

Còn với những bạn trọ học trên thành phố mà hoàn cảnh khó khăn. Mong các bạn luôn mạnh mẽ để vượt qua những thử thách. Không biết nói gì hơn, thôi mình lấy 1/2 công lực may mắn của mình cầu nguyện cho các bạn. Đầu tiên là thi đậu đại học. Sau đó học và sống tốt 4 năm. Sau đó thuận buồm xuôi gió kiếm được việc lương cao, có người yêu tốt. Ừm, sau đó có cơ hội lại học cao nữa, rồi lại có tiền mua nhà xây nhà. Rồi muốn thì về quê xây dựng quê hương. hehehe. 


Tóm lại, kỳ thi sắp tới rồi. Chúc các bạn thành công!

p/s: trưa nay bực mình quá mình đã ăn rất nhiều đậu phộng. Bây giờ hình bị ho rồi. Chắc đi uống thuốc rồi ngủ sớm. ~.~




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét