Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2011

...

Đau lòng quá. Hôm nay vui vẻ trở về nhà thì nghe tin buồn rồi. Xin lỗi mọi người, con chó nhà mình chết rồi. Mẹ mình kể nó bị chết trong cái hốc đằng sau tivi ở phòng khách. Cũng không rõ là do bị điện giật hay dây quấn quanh cổ nữa. Mình về chắc khoảng 8h30. Sáng nay cả nhà mình đi làm, thằng em sau đó về trưa lại đi học. Nghe nói là chết lúc trưa hay chiều. Mọi người về nhà gọi hoài không thấy, sau đó mẹ mình thấy nó trong góc gọi hoài không ra. Cô mình với thằng em con nói con này hôm nay thích trốn ghê. Lúc lại gần thì người nó đã cứng rồi.

Lần trước con oshin chết mình cũng không có ở nhà. Lần này về thì con này được mang đi chôn rồi. Con lần trước ở với nhà mình 13 năm, con này mới có 1.5 tháng. Vừa chích ngừa đúng một tuần. Còn nhỏ chỉ thích chạy nhảy phá phách, người lạ đến còn không biết sủa. 13 năm hay 1.5 tháng tuổi, cũng đều đau lòng như nhau thôi. Mình nghe nói cô mình cũng khóc. Tên nó còn chưa được chọn chính thức nữa.

Con chó ngốc ngếch tối thì đòi ngủ trên đầu mình, sáng thì cạp chân mình. Còn chạy ra ngoài đi phá, tha dép gặm cây, làm đủ trò hết. Chỉ là nó còn nhỏ quá, cái gì cũng gặm cũng thích ăn hết. Có lẽ là gặm phải dây điện rồi. Nếu nhà mình không nuông chiều để nó tự do vậy mà xích nó lại thì nó đã không chui vô chỗ lung tung rồi.

Đau lòng quá đi. Hôm nay nhà mình đã thống nhất từ nay về sau không nuôi chó nữa. Thật ra sinh mạng cái gì dù nhỏ cũng quan trọng như nhau. Chỉ là cảm giác một con mèo lớn lên rồi bỏ đi  khác với chuyện một con chó sáng nào cũng vẫy đuôi vẫy tai chào mình lúc về thì đã không còn nữa. Từ nay nhất định không nuôi nữa.

Nhà mình nói nó có số hết. Nếu nghĩ theo lối tích cực thì có lẽ con chó đó đã gánh đi cái gì đó không may cho nhà mình. Cám ơn bé chó. Em ở đâu thì phù hộ cho nhà chị. Thật ra chị suốt ngày chê em ngốc không có nghĩa là em ngốc đâu. Đến một chỗ mới thì sẽ sống vui vẻ như ở nhà chị nhe.

Mình cứ nói là phải lôi nó ra chụp hình mà bây giờ cũng không còn tấm hình nào cùa nó hết. Một con chó chết là đủ đau lòng rồi, nghĩ đến chuyện một ngày người mình yêu thương bỏ mình đi hết, không biết còn đau lòng bao nhiêu nữa. Thôi tóm lại hi vọng mình đừng sống thọ. Nếu có chuyện gì xấu sẽ xảy ra với những người thân, cứ đổ hết lên đầu mình là được.

Cái chết đột ngột thiệt là đáng sợ. Chưa làm được cái gì, tình cảm cũng chưa được nói ra. Bạn mình có ba mất vì tai nạn, chắc bạn đó phải rất rất rất đau lòng. Rồi vợ mất chồng quá sớm. Cha còn chưa kịp thấy con gái đi làm ngày đầu tiên, hai vợ chồng còn chưa đi du lịch tuổi già. Những chuyện như vậy vẫn không may xảy ra với nhiều người. Mình thật sự rất khâm phục những người trong hoàn cảnh đó có thể đứng dậy nén đau thương mà đi tiếp.

Vậy nên mọi người ơi, đi đường thì lái xe chậm một chút, nhường nhau một chút, tuân thủ luật giao thông. Đi trời mưa thì cẩn thận một chút, đồ điện trong nhà thì để ý một chút. Mình nói mình lái xe chậm vì mình sợ chết. Không phải đùa. Thật sự mình rất sợ chết. Vì mình không phải trẻ mồ côi chết đi không ai quan tâm. Nếu mình chết sẽ có rất nhiều người đau lòng, mình thì không chịu được chuyện đó. Cho nên mình phải sống tốt.

Lúc đi chùa mình hay ham hố cầu này cầu nọ. Bây giờ mình nghĩ chỉ cần những người xung quanh sống đời với mình là được.

Những người đã chết oan uổng trong nhiều chuyện. Như vụ tàu Dìn Ký vừa rồi. Mọi người hãy an nghỉ.

Viết đến đây thật là khó để viết kết thúc. Chỉ cần không nghĩ về những chuyện buồn thì mình từ từ cũng quên đi. Bây giờ chỉ mong mọi người thật khỏe mạnh, sống cho tốt, không bị bệnh tật. Tóm lại bất cứ chuyện gì xui xẻo nguy hiểm cứ để mình gánh. Mình chịu được. Chỉ cần nhà mình mãi mãi như vậy là được.

1 nhận xét:

  1. Cách suy nghĩ của em gần giống của chị!
    Mong em hãy lưu giữ những kỷ niệm về chú chó nhỏ đó, để mỗi lần nghĩ lại là một niềm vui.

    Trả lờiXóa