Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 1 tháng 6, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 3.2

 Khách qua đường, vội vã

Phiê A Hề

Chương 3.2: Làm bộ làm tịch


Một bàn đồ ăn đầy màu sắc nhưng mọi người không ăn nhiều. Tề Thiệu Đường ăn vô cùng ít. Thẩm An gần đây bị đau dạ dày nên cũng sớm buông đũa. Đôi mẹ con đáng yêu nói nhiều hơn ăn. Tính ra cả bàn chỉ có Trình Thiếu Thần cùng Giang Hạo Dương, hai người ăn rất nhã nhặn, lại hết sức chuyên chú. 

Thẩm An ngồi bên cạnh Trình Thiếu Thần, đối diện Giang Hạo Dương, ngẩng đầu lên là có thể thấy. Vừa lúc cô nhìn Giang Hạo Dương thì anh ngước lên, hai tầm mắt vừa vặn gặp nhau. Khuôn mặt anh ta bình tĩnh, trên miệng chợt lóe lên một tia cười yếu ớt, vừa vô tội vừa bất đắc dĩ, chớp mắt liền biến mất. Thẩm An trong lòng nghi ngờ là do mình bị ảo giác, vội vàng cúi đầu xuống. 

Thẩm An cũng không hiểu được cảm xúc của mình như thế nào, chỉ thấy điều hòa trong phòng hình như không tốt, thấy có chút lạnh. Trong lòng cô có vài phần hối hận thời đi học không tham gia đội kịch ở trường, bằng không giờ phút này có thể biết được nên dùng loại cảm xúc gì để biểu đạt. Vị trí ngồi này thực không tốt như lần gặp trước. 

Mặc dù hai người khi đó ngồi liền nhau nhưng có thể nhắm mắt làm ngơ, cũng không có thêm đám người phiền phức này. Giang Hạo Dương thật ra cũng bình thản ung dung, thỉnh thoảng cùng Tề Mẫn ngồi bên cạnh nói cười vài câu. 

Thẩm An cảm thấy chính mình tu hành rốt cuộc không đủ tốt, kịch nhỏ còn có thể ứng phó, nhưng trước cuộc đại chiến này cô thấy địa thế có chút hỗn loạn. May mà Tề Mẫn Chi cùng mẫu thân giống nhau ở điểm nói nhiều, khắp bàn chỉ nghe tiếng hai người cười nói như tiếng chuông bạc ngân nga. Từ chuyện nàng lúc nhỏ trong lớp cùng mấy bạn nam đánh nhau đến chuyện sang Pháp du học đi đường được người ta hâm mộ, cho nên sự chú ý dành cho Thẩm An cũng giảm đi. 

Chỉ có một đôi phụ mẫu liên tục thở dài, ngay cả Trình Ái Hoa nghe chuyện rất chăm chú cũng không nhịn được mở miệng nói: "Con nhỏ này điên quá, một chút cũng rụt rè cũng không có là sao hả? Tương lai ai dám lấy con đây. Học chị dâu của con kìa, người ta hơn con có nhiêu tuổi đâu mà dịu dàng hòa nhã như vậy."
 
“Chị An nếu không phải độc nhất vô nhị thì anh Thiếu Thần thế nào mà lại cam tâm tình nguyện chui vào mộ phần hôn nhân hả mẹ?" Tề Mẫn Chi nghiêng đầu cười ranh mãnh, hướng về Trình Thiếu Thần nháy mắt, "Về phần lão công tương lai của con, yên tâm đi, anh ta không theo đuổi con, con sẽ đuổi theo hắn." 

Mọi người được một trận cười vang, Tề Mẫn Chi còn nói: "Giang Hạo Dương, làm giúp em một cái gỏi cuốn đi, anh cuốn giỏi hơn em." 

Tề Thiệu Đường cười to: "Hạo Dương, khuê nữ này của bác được nuông chiều, điêu ngoa tùy hứng. Con phải quan sát tỉ mỉ, kiên nhẫn giáo dục nó. Cảm thấy không ổn thì rút tay lại, ngàn vạn lần không nên có tư tưởng áp lực để ngày sau không phải hối hận." 

Trình Ái Hoa lập tức trừng mắt nhìn ông: "Ơ mình, trọng trách là phụ thân mà nói vậy ah? Ông đáng lẽ phải nói tốt cho con gái nó nở mày nở mặt, sao lại trước mặt mọi người nói điểm yếu của nó...Aiii, Thiếu Thần, ngươi xem Thẩm An không ăn nhiều gì hết, quan tâm đến nó một chút. An, có phải đồ ăn không hợp không?”

"Không có, dì. Đồ ăn ngon lắm, chỉ là gần đây dạ dày con không tốt." 

"Ăn uống không tốt à...Aiii….. Í? Có phải đã....Cái đó đó?” Trình Ái Hoa lộ ra vẻ mặt vui mừng. 

"Không có không có..." 

Thẩm An nhìn thấy cả bàn đồng loạt hướng về phía mình thì da đầu bị tê liệt. Cô  nhìn mọi người, cố nở nụ cười sau đó gắp đại một miếng đồ ăn bỏ vào miệng. 

Tề Mẫn phía đối diện nói: "Aii, Giang Hạo Dương, em mới quen anh gần đây thôi. Hồi trước chị An là học muội với anh, anh khi đi học có từng để ý chị ấy không? 

Thẩm An vừa mới gắp một miếng thức ăn to nhét vào miệng, không để ý bên trong có một miếng ớt. Cô thấy mình vừa nhét một đống lửa vào cổ họng, nhịn không được bị ho khan phải đứng dậy. 

Trình Thiếu Thần một bên nhẹ nhàng giúp cô vỗ lưng, một bên lấy ly nướng nóng đưa lên miệng cô. Uống xong mấy ngụm, nghe anh nhẹ nhàng nói: "Em muốn ăn gì? Anh giúp em gắp." Thanh âm rất nhẹ nhưng đủ cho mọi người trên bàn nghe thấy. 

Trước mặt người khác cũng không cần giả vờ ra vẻ chăm sóc quá, Thẩm An cảm thấy đầu mình như nở ra, chỉ nghe Tề Mẫn Chi ngồi đối diện cười to: 

"A, anh hai, Thiếu Thần ca, hóa ra anh cũng là tôi tớ cho vợ. Ahaha, anh cũng có ngày hôm nay! Có điều, chị An thích ăn cái gì anh cũng không biết hả? Anh chức danh chồng yêu chồng tốt vẫn chưa xứng đâu." 

Mọi người trên bàn đưa mắt nhìn hai người bọn họ. Thẩm An cười rất khéo nhưng trong lòng lại vừa thẹn vừa khó xử. Cô chống đỡ quả thật vất vả, lúc cúi đầu xuống thì thấy đồ ăn đã được Trình Thiếu Thần gắp vô chén chất thành đống như một ngọn núi nhỏ. 

Cả bàn uống không ít rượu. Trình Thiếu Thần cùng Giang Hạo Dương đều lấy cớ lái xe nên chỉ uống một chút, Tề Mẫn Chi cảm thấy hai chàng trai trẻ tuổi này thật không thú vị nên lừa Thẩm An bồi cô rượu Cognac mang từ Pháp, uống sạch hết một chai. Nhìn ánh mắt tươi cười long lanh của Mẫn Chi, Thẩm An khó lòng cự tuyệt, huống chi rượu là thứ đồ tốt, giúp tăng dũng khí, lại che bớt xấu hổ. 

Bữa ăn cuối cùng cũng xong, Tề Thiệu Đường đi vào thư phòng tiếp điện thoại, Trình Aí Hoa vào nhà bếp dọn dẹp để lại phòng khách còn bốn người. Thẩm An ngồi bên cạnh Trình Thiếu Thần, hai người kia ngồi ở ghế sô pha khác. Tivi đang phát sóng tiểu phẩm hài. Đây đều là tiết mục ngắn đã cũ, chỉ có Tề Mẫn Chi lăn lộn cười đến ngửa tới ngửa lui. 

Trình Thiếu Thần nói: "Điểm cười của em quá thấp, tiểu phẩm này đã chiếu nhiều năm trước rồi." 

"Người ta ở nước ngoài không có cơ hội xem thôi. Anh không cần dội nước lạnh lên đầu em, đáng ghét." 

"Bên đó không phải cũng thu được truyền hình Đài Loan sao?" 

"Nhiều niềm vui như vậy, em xem truyền hình Đài Loan làm gì chứ?" 

Tề Mẫn Chi đột nhiên nhớ tới chuyện gì, tỏ ra vô cùng thần bí rủ Thẩm An đi vào phòng mình. Cô bé không giải thích gì vội kéo cô đi ngay. Thẩm An ở lầu trên nhịn không được quay đầu lại liếc xuống một cái, thấy Trình Thiếu Thần cùng Giang Hạo Dương giống như bạn lâu năm nói chuyện bình thường. Trình Thiếu Thần đưa cho Giang Hạo Dương thuốc lá, còn Giang Hạo Dương lấy ra bật lửa đưa cho Trình Thiếu Thần. 

p/s: Mình là người miền Nam nên xưng hô là "con" với người lớn. Không biết mấy bạn thế nào? Phần dịch này mình lấy theo cách nói chuyện của mình nha. 
Cả tuần vui vẻ bà con! :D

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét