Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 6

Oh, chưa phải đoạn mình thích =)), bởi vì anh í vẫn chưa xuất hiện :)))

KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ

Phiêu A Hề

Chương 5: Thầm yêu


Thẩm An không nhớ nổi mình và Giang Hạo Dương vì sao lại lâm vào cục diện bế tắc, chiến tranh không dứt. Cô chỉ mơ hồ nhớ được những đoạn kỉ niệm ngắn ngủi, đứt quãng với kết thúc giống như kết của phim truyền hình dài tập. Như vậy cũng tốt, là ai nói cái gì nhớ nên nhớ, cái gì quên nên quên, con người mới được thanh thản. 

Thẩm An lần đầu tiên nghe tên của Giang Hạo Dương khi vào học năm nhất được vài ngày. Khi đó, sinh viên phải đi huấn luyện quân sự hai tuần liền. Cô lần đầu tiên xa nhà, lúc đêm tối mọi người ngủ hết, cô nhớ cha mẹ không ngủ được, nhớ đến bức thư còn đang viết dở cho nhà, lặng lẽ rời giường định ra hành lang viết cho xong. Không ngờ ở cuối hành lang truyền đến một giọng nói nhỏ, hóa ra có người đang gọi điện thoại. 

Hồi đó điện thoại đi động bị cấm sử dụng, điện thoại ở ký túc xá sắp được lắp nên điện thoại công cộng ở mỗi đầu cuối hành lang chưa bị gỡ xuống. Thẩm An đem giấy viết thư đặt trên mặt bàn trong nhà vệ sinh, nương theo ngọn đèn chăm chú viết. Hành lang thật sự rất yên tĩnh, cho dù cô tránh đi xa nhưng bên kia âm thanh cũng không hề thấp, loáng thoáng nghe được tiếng. Một giọng nữ bắt đầu không kiềm chế được khóc nấc lên, mơ hồ nghe được cô ta nói: 

"Giang Hạo Dương, em đang nói chuyện với anh. Anh có nghe hay không? Anh không được tắt điện thoại!" 

Tiếng khóc của cô dần to hơn, kiềm chế, nức nở, giọng cô ta vọng lại từ khắp nơi: "Giang Hạo Dương, anh không được đối xử với em như vậy. Tại sao anh đối xử với em như vậy?" 

Thẩm An cảm thấy mình thật sự đang gây tội ác, tuy rằng cô bản chất vô tội nhưng vội vội vàng vàng thu dọn đồ lặng lẽ quay về phòng. Mới ra khỏi cửa nhà vệ sinh cô gái kia đã cúi đầu chạy vào, thoáng nhìn qua Thẩm An đã thấy rõ, đó là đội trưởng đội cổ động, đang học năm ba, là cô gái xinh đẹp như thiên nga nhưng cũng kiêu ngạo không kém. Cô ta dẫn đầu đội múa chào tân sinh viên biểu diễn trước toàn trường. Hiện giờ tóc tai cô ấy lộn xộn, nước mắt tung hoành, thảm hại không chịu nổi. 

Ngày đó cô chưa trải qua một cuộc tình chân chính nào nên không rõ, vì sao tình yêu vốn nên ngọt ngào lại làm cho người ta khóc sướt mướt, người con gái vốn dĩ nên hạnh phúc lại cam tâm tình nguyện hạ thấp bản thân. Lúc nào cô cũng cảnh báo chính mình không bao giờ để rơi vào hoàn cảnh như vậy, phải luôn trong tâm thế sẵn sàng ra đi. Có lẽ vì như vậy nên cô và Hạo Dương không thể quay lại với nhau.

 Khi đó Giang Hạo Dương nói: "An, nếu em đối với anh là thật thì hãy yên tâm đem tương lai giao phó cho anh. Anh hi vọng sau này người mình lấy là em, anh nói những lời này là thật lòng. Chỉ là em có từng nghĩ đến tương lai của chúng ta sẽ thế nào không? Em có lòng tin với anh không?" 

Vài năm sau nhớ lại câu nói này, Thẩm An thừa nhận hai người bọn họ giống một bàn tay vỗ không thành tiếng. Hai người, là ai phụ ai cũng không rõ. 



-------------------------------------------------------------------------------------------

Rất nhanh sau đó Thẩm An lại được nghe đến tên Giang Hạo Dương.

Tân sinh viên trở lại học bình thường. Giống như mấy chị em sinh viên khác, mỗi đêm sau khi tắt đèn mọi người cùng nhau tám chuyện. Chủ đề đề của nữ sinh cũng không thay đổi, luôn là các nam sinh. 

"Các bạn hôm nay có thấy bên cạnh Từ Chí Kiên có một cô gái không? Thật là một cuộc cách mạng nha, tên này cũng lợi hại ghê, mới khai giảng có vài ngày thôi mà." Tôn Băng Băng nói to. 

"Từ Chí Kiên là ai?" 

"Là con trai của viện trưởng khoa chúng ta. Thẩm An, bạn kiến thức thật hạn hẹp quá đó." 

"Không chừng hai người đó đã quen biết từ trước." Trương Lệ đoán. 

"Không có khả năng! Nhà cô đó không ở vùng này." Hứa Chi đắc chi tuyên bố, "Còn nữa, hôm nay mình với Phi Phi theo dõi cô ta, hóa ra bên khoa kế toán.” 

"Mấy bạn quả thật rảnh rỗi quá mức hả?" Bạch Hân Nhã lên tiếng. 

Thẩm An rất buồn ngủ, nhưng cô nàng Tôn Băng Băng lại đang nằm kế mình. Cô đang mang tai nghe điện thoại nghe nhạc không hứng thú với những chuyện rau cải trong trường nhưng thấy làm vậy là thất lễ nên bỏ một bên tai ra nghe. Tôn Băng Băng không khách khí đem dây nghe còn lại cho vào tai mình. 

"Ah, Thẩm An, bạn cũng nghe Từ Tiểu Phượng ha, tốt." [1]

"Ừ, ngủ đi."

 "Nghe nói Giang Hạo Dương với Qúy Nhã Đình chia tay rồi. Mấy bạn không thấy đại mỹ nhân dạo này rất tiều tụy sao." 

"Giang học trưởng thật là có bản lĩnh. Bạn cùng bàn của mình nói anh ta sẽ sớm có bạn gái, là nữ sinh bên khoa ngoại ngữ." 

"Là cô đó có bản lĩnh thôi. Mấy chuyện này dễ dẫn đến xung đột ngoại giao lắm. Nghe nói lần trước những người ở khoa ngoại ngữ chửi khoa mình." 

"Sao bạn biết Giang Hạo Dương phụ tình, phân phân hợp hợp chuyện này cũng bình thường thôi. Giang học trưởng hiện tại có bạn gái không?" 

"Hiện tại vẫn chưa. Chắc còn muốn giấu, nếu không làm sao ngăn được dư luận lên án..."

Thẩm An có chút buồn ngủ, buông một câu: "Giang Hạo Dương, tên này nghe rất quen..." 

"Thẩm An à, PLEASE, đó à chủ tịch hội học sinh chúng ta, ngày đón tân sinh viên có phải bạn ngủ gật không..." Tôn Băng Băng sắp phát điên lên. 

Ah, Thẩm An nhớ lại. Vừa rồi nói đến ai nhỉ? Hóa ra cô gái đó tên Qúy Nhã Đình, quả thực người cũng như tên. Đúng là… 

"Giang Hạo Dương, ba chữ này đều có bộ thủy. Anh ta chắc là ngũ hành thiếu thủy nên mới mang tên này." 

Thẩm An đột nhiên nhớ ra. Cô thật sự không để ý đến Giang Hạo Dương. Lễ đón tân sinh viên lần đó, ánh mắt của cô toàn bộ dán vào một nam sinh khác. Nam sinh đó bộ dạng không quá đẹp trai, nhưng khí chất lại mang vẻ lạnh lùng. Người đó lên bục hát bài "Chúc phúc" của Trương Học Hữu [2]. Lúc đứng trên bục nhìn người đó không có gì đặc biệt bởi vì trên lễ đài có rất nhiều người đẹp. Nhưng khi anh ta mở miệng thì toàn trường im bặt, một giọng hát trầm ấm vang lên. 

Thẩm An cảm thấy người này hát thậm chí còn hay hơn Học Hữu. Khi anh ta đi về phía cánh gà, đột nhiên quay đầu lại hướng vào khán phòng cười cười. Lúc đó, Thẩm An tựa hồ nghe tiếng hạt giống đang nảy nở trong ngực mình. Trước kia đọc tiểu thuyết, tưởng tượng ra người con gái vừa gặp đã yêu thì "Trong lòng giống như một đóa hoa khai", cô cười cho rằng tình yêu đó vô cùng bậy bạ, hiện giờ thì cô tin rồi. 

Người đó tên là Lý Hải Kiếm, sinh viên năm tư. Thật ra Thẩm An không có ý nghĩ gì, chỉ biết mình ở sân trường thấy người đó thì tâm tình vui sướng, cả ngày không thấy thì vô cùng uể oải. Vừa khai giảng đón tân sinh viên có tổ chức thi đấu bóng rổ, Thẩm An mù bóng rổ mỗi ngày rất đúng giờ đứng canh giữ ở sân bóng, lâu ơi là lâu cũng không về làm mấy nam sinh trong đội cảm động: 

"Thẩm An, bạn thật có tình có nghĩa, mỗi ngày đều đến xem bọn mình chơi bóng." 

Thẩm An cảm thấy quá áy náy. Cô không phải tới xem mấy anh này chơi bóng, vì thế ngày thứ hai cô mua chocolate cho bọn họ, giúp đỡ nhiệt tình, vì thế cả đội gọi cô là muội muội. Họ ròng rã bảo vệ cô suốt bốn năm làm người ngoài hoàn toàn không có lòng dạ nào xáp vào. 

Sang đến năm thứ hai, đồ ăn trong căn tin quả thật không ăn nổi nhưng Thẩm An mỗi sáng sớm đều chạy ra đó. Bạn cùng phòng nói: 

"Bên kia ít người qua đó xếp hàng đi." 

Thật ra là do Lý Hải Kiếm mỗi sáng sớm đều xuất hiện ở chỗ này.
Thẩm An trưa nào cũng bảy lần tám lượt đến đường Viên Thạch mài gót giầy. Là do ở đường này số lần gặp được Lý Kiến Hải nhiều nhất. Đa số là chỉ gặp thoáng qua nhưng có một ngày, khi cô đang đi qua anh ta thì đột nhiên anh quay mặt về Thẩm An cười một cái. Thẩm An thấy chung quanh như có trăm ngàn đóa hoa đồng loạt nở. 

Buổi tối hôm đó cô được cả phòng ký túc xá hỏi thăm: "Thẩm An, bạn nhặt được tiền hả, sao cứ cười hoài vậy, kỳ lạ nha." 

Về sau nghĩ lại, có lẽ khi đó cô đang cười với anh ta nên anh cười đáp lại. Sau đó cô thậm chí còn tham gia câu lạc bộ bi-a của anh ta.  Có trời biết Thẩm An chán ghét hết thảy phong trào thể dục thể thao, kể cả bi-a. Cứ như vậy, năm thứ nhất đại học trôi qua, nửa thời gian của Thẩm An dành để thầm mến người này. Ngay cả cô cũng không hiểu được tại sao lại như vậy. Quan sát anh ta một thời gian dài, Thẩm An nhận ra đây không phải là bạch mã hoàng tử cô vẫn mơ mộng lúc nhỏ. Anh ta thậm chí là có nhiều khuyết điểm, chỉ là cô không muốn nhìn ra. Ví dụ như người này tính tình rất trẻ con, coi trọng thiệt hơn. Chỉ là những khuyết điểm này hiện diện trên người đó lại trở thành ưu điểm tỏa sáng rực rỡ, làm anh ta có cá tính chân thật đáng yêu. Thẩm An thực coi thường bản thân mình vì kiểu nhìn người này. 

Buổi tối cô nằm trên giường trằn trọc, tay cầm đèn pin trốn trong chăn viết nhật ký: Mình rốt cuộc đã hiểu được tình cảm và lý trí không thể dung hòa. 

Thẩm An thật ra không có ý nghĩ gì xa xôi, cô chỉ là muốn tận hưởng một chút mà thôi. Giống như hồi nhỏ tự mình bắc ghế lấy một ly rượu papa giấu trong tủ, uống vào cay xè nhưng trong lòng rất vui. 

Cô viết trong nhật ký:  Không bằng bản thân phóng túng một chút, chỉ thử một chút là được rồi. Kỳ thật mình không yêu anh ta. Mình lần đầu rời nhà, tâm sự không biết sẻ chia với ai. Mình đem tình yêu dành cho bản thân chia một chút cho anh ta. Mình phải có chỗ ký gửi, nếu không phải anh ta thì có lẽ là một thân cây, một đóa hoa, thậm chí là một tảng đá. Chẳng qua anh ta xuất hiện đúng lúc mà thôi...

Thẩm An bí mật che giấu tình cảm riêng, mãi cho đến khi Lý Hải Kiếm tốt nghiệp cũng không một ai biết cô từng đem trái tin mình trao cho anh ta. Rất nhiều năm sau, cô cùng Hạ Thu Nhạn nhớ lại chuyện thời đại học, ngẫu nhiên nói tới chuyện này, làm Hạ Thu Nhạn giật mình: 

"An, ta thực phục ngươi nha. Thứ nhất, ngươi sao lại thích hắn, hắn hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn của nhà ngươi. Thứ hai, sao ngươi giấu được chuyện này hả, cải trang giỏi nhỉ. Ta có để ý đến ngươi mà không biết gì về vụ này. Làm vậy không thấy tiếc nuối sao? Đổi lại là ta, trời ơi tiếc muốn chết.”

Thẩm An lại nghĩ, nếu Lý Hải Kiếm thật sự theo đuổi cô, chỉ sợ cô sẽ hãi tới mức quay đầu chạy trốn vì cô vốn không thích nam sinh theo đuổi. Cô không khống chế được tình cảm dành cho người đó nhưng luôn kiềm chế được bản thân để không đánh mất chính mình. Vì sao phải thổ lộ, mình rõ ràng không cần kết quả mà.  

Thầm yêu một người giống như phim điện ảnh, mình là đạo diễn, biên kịch, diễn viên, tất cả là tự mình tính toán sắp đặt. Còn hai người chơi trò yêu nhau phải tuân thủ quy tắc, cả hai phải thỏa hiệp, thậm chí nếu thua cũng phải cam tâm tình nguyện.


Chú giải:
[1]: Ca sĩ Từ Tiểu Phượng:  http://vietnamese.cri.cn/581/2010/02/05/1s136456.htm


Bài này nghe xong rất hay. Tưởng tượng ra một người đẹp trai, giọng ấm áp mà hát lên thì =))…mình sẽ chết đuối mất =))))))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét