Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 1 tháng 6, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 3.3


 Khách qua đường, vội vã

Phiêu A Hề

Chương 3.3: Làm bộ làm tịch

Trên đường về nhà  xe chạy ngang tập đoàn Chính Dương, Thẩm An từ cửa kính xe nhìn thấy bóng đèn tên công ty bị hỏng làm mất đi chữ Chính, trông thật kỳ cục. Cô lập tức gọi điện cho bộ phận bảo an kêu tắt toàn bộ đèn đi, sau đó gọi đến công ty quảng cáo công trình. Dĩ nhiên là không ai tiếp nên cô nhắn lại, yêu cầu họ ngày mai sửa chữa trước khi vào làm việc. 

Trình Thiếu Thần cười nói: "Nhìn em lúc làm việc và bình thường quả nhiên không giống nhau.  Bây giờ nghiêm túc thế này anh nhìn không nhận ra." 

Thẩm An lườm anh một cái, anh vẫn không phát hiện, tiếp tục thản nhiên cười: "Dượng nói em gần đây thăng chức, chuyện khi nào mà không nói anh một tiếng, anh giúp em ăn mừng một chút." 

"So với đại sự ngiệp của Trình tổng anh thì chẳng đáng để nhắc đến, có gì phải ăn mừng." 

Lúc này tuyết đã rơi rất nhiều, thổi bay từng cuộn đầy trời gần như không nhìn rõ đường. Cần gạt nước của xe hoạt động hết công suất mới có thể miễn cưỡng đi tiếp. 

Sau một hồi im lặng, Trình Thiếu Thần lơ đãng hỏi: “Lúc ở nhà một mình em về căn hộ bên này ở hả?”

Thẩm An “Ừ” một tiếng. 

"Khu quy hoạch này trị an không tốt, trước kia từng có án mạng phải không?"

“Một đồng nghiệp của em ở đó, có thể giúp đỡ lẫn nhau." 

"Không tốt. Gần công ty em có mấy khu nhà đang bắt đầu giao dịch mua bán. Nhà cửa rất phù hợp, em thích mấy lầu?" 

Một lúc lâu không thấy Thẩm An đáp lại, hình như đã ngủ, Trình Thiếu Thần nhàn rỗi nói: "Quên đi, coi như anh chưa nói".
 
Điều hòa nhiệt bên trong xe rất cao, Thẩm An cảm thấy toàn thân vã mồ hôi, cảm giác say bắt đầu dâng lên. Cô mở cửa kính xe, gió lạnh lập tức cuốn tuyết rơi vào trong. Tinh thần cô nhất thời minh mẫn, cũng bớt đau đầu. 

"Làm ơn đóng cửa lại, em muốn hại chúng ta bị cảm à. Còn nữa, em đừng đem tay cho ra ngoài cửa xe." 

"Hôm nay em uống nhiều, hơi đau đầu." 

Thẩm An không để ý đến yêu cầu của anh. Cuối cùng Trình Thiếu Thần phải kéo cô ra khỏi cửa sổ, đóng cửa xuống. 

Thẩm An trừng mắt liếc anh một cái: "Anh không thèm đếm xỉa đến yêu cầu của phụ nữ." 

"Em xác định mình đau đầu với việc không thoải mái do uống rượu có quan hệ với nhau?" 

Trình Thiếu Thần hơi hơi liếc mắc nhìn cô, nhàn nhã nở nụ cười. Anh khi cười luôn có chút sâu xa khó hiểu. Thẩm An cảm thấy thật chướng mắt. Có lúc anh rõ ràng là cười nhưng ánh mắt lại lãnh đạm; có khi anh phụng phịu lại nhìn như nghiêm túc, ánh mắt lại rõ ràng là trêu tức người ta. Đoán xem người này cười thật hay cười giả quả thực hao tâm tổn sức. Thẩm An là người lười nghiên cứu, cho nên đơn giản là không thèm nghiên cứu kỹ vấn đề này nữa. 

Khi anh mỉm cười hay mím môi trên má sẽ lộ ra lúm đồng tiền. Cười càng sâu hoặc khi môi nhếch lên thì lúm đồng tiền càng rõ, có thể vừa che dấu cảm xúc vừa mê hoặc lòng người. Hiện tại lúm đồng tiền của anh rất rõ, cứ nhấp nháy nhấp nháy. Thẩm An nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rõ, cô chỉ hận không thể dùng ngón tay hung hăn chọc vào nó. 

"Anh không cần thần bí như vậy, làm em nghĩ anh nghen tị với em." Đau đầu đã rất khó chịu rồi, cô rất lười chơi trốn tìm với anh. 

"Thần bí? Có không đó? Còn nữa, anh thèm ghen tị với ai, có người ghen tị với anh mới đúng." Trình Thiếu Thần ý cười càng thêm sâu. 

"Anh không biết rồi, người ta sự nghiệp tình cảm đều hài lòng, có cần phải ghen ăn tức ở của anh không?"

"Ah, người ghen không phải anh mà là em, Trình phu nhân lẽ nào em lại đi ghen với chồng mình?" 

Trình Thiếu Thần rốt cuộc bật cười thành tiếng, hình như vô cùng hớn hở. Thẩm An hận không thể cắn lưỡi mình, lại trúng kế của anh rồi, chính mình rơi vào cái hố to, bị bắt đơn giản quá... Cô không thèm lý sự với anh nữa, mặc anh đùa thế nào cũng không thèm đáp lại. Bên trong xe đèn sáng, cửa kính đã bị phủ một lớp hơi nước. 

 Thẩm An đang buồn chán đến chết lấy tay vẽ lên tấm kiếng. Cô nắm chặt nắm tay ấn liên tiếp các dấu. lại dùng ngón trỏ vẽ năm điểm nhỏ làm tóc, thành hình một thằng bé. Vẽ suốt 5,6 hình thì đầy hết cửa kính xe. Khóe mắt cô nhìn thấy Trình Thiếu Thần hình như đang nghiên cứu xem cô đang vẽ gì, vì thế cô không để ý cửa kiếng lạnh lẽo, nhanh chóng xóa hết dấu vết. 

Thấy khuôn mặt anh có chút biến đổi thì trong lòng vô cùng thích thú. Bản thân cô cũng thừa nhận mình đang nhàm chán tới cực điểm. Đột nhiên cô nhớ lại, hình tiểu nha đầu hình như giống Giang Hạo Dương, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng tội lỗi. 

Tiếp tục đi đường cả hai không nói gì. Đoạn đường này Trình Thiếu Thần thường chỉ cần 50 phút, có lẽ hôm nay trời tối, tuyết rơi nhiều, anh lại uống một chút rượu nên đi mất một tiếng rưỡi. Thẩm An trong xe rất buồn ngủ, rốt cuộc cũng về đến nhà.

Trong thang máy, cô nhìn chằm chằm những con số cứ một nhích lên, Trình Thiếu Thần đột nhiên lên tiếng: "Anh từ trước giờ không hề biết." 

Đang chuyên tâm xem mấy con số, Thẩm An đột nhiên bị mấy lời này làm cho hết hồn. Cô sửng sốt đến hai giây sau mới phản ứng lại. Không biết nên trả lời thế nào nhưng cảm thấy người đã bình thường lại, đành phải ứng phó một tiếng: "Ồ".

 Hai người sau khi vào nhà mỗi người làm chuyện riêng. Thẩm An cảm thấy khát nên uống một ly sữa chua. Còn đi đến thư phòng của Trình Thiếu Thần đưa cho anh một ly. Tưởng anh đang làm việc hay lên mạng, đi vào thì thấy người đó đang dùng máy tính xem "Tom và Jerry", cô cảm thấy hết chỗ nói. 

Thẩm An đi tắm rồi nhanh chóng trèo lên giường. Rượu trắng và rượu đỏ nồng độ cao tác dụng chậm, bây giờ cùng nhau bộc phát làm cô cảm thấy có chút chếnh choáng, cái giường giống như đang xoay tròn tại chỗ. Cô ngủ không được yên ổn. Một lúc sau mơ thấy học đại học được nghỉ về nhà, phải chờ xe đau khổ suốt mấy tiếng. Đến khi cô muốn lên xe thì xe lửa lại chuyển bánh. Xe rõ ràng đi rất chậm nhưng cô mãi không đuổi theo kịp. Tìm nhân viên tàu cầu cứu nhưng không nói được tiếng nào. Mà người nhân viên đó tầm mắt cứ như xuyên qua cô, coi cô như không khí. 

Chốc lát cô lại mơ thấy đang ở trường thi, đề thi được phát xuống, đề nào cũng phải làm, làm gấp đến độ hại cô muốn khóc. 

Cô lại hoảng hốt nhớ lại lúc nhỏ, đang bơi lội trên mặt biển nhìn trời xanh, nhẹ nhàng dập dềnh nằm trong phao thì đột nhiên quên mất mình đang ở đâu. Lúc nhoài người ra thì bị chìm xuống biển, xunh quanh toàn màu đen, nước chảy vào lỗ mũi, lỗ tai, áp lực nước làm cô không thở nổi.  

 Đột nhiên cô tỉnh giấc, phát hiện ra toàn thân lạnh ngắt, miệng lưỡi khô khan. 

Đứng dậy tìm nước uống, trong phòng đen như mực, không có ánh sáng, lại vô cùng yên tĩnh, ngay cả giờ giấc cũng không nhìn thấy. Cuối cùng cô chạm tay vào di động, thấy đã 12 giờ rưỡi, nghĩ đến Trình Thiếu Thần đêm nay sẽ không đến phòng ngủ. 

Hai người thời gian làm việc nghỉ ngơi đều không giống nhau. Để không ảnh hưởng đối phương nên quy định nếu quá giờ thì không ngủ chung, tự mình đi ra thư phòng hay phòng khách ngủ để không đánh thức người kia. 

Trình Thiếu Thần thường nửa đêm đến gần sáng mới về nhà, Thẩm An cũng thường lên mạng hay xem đĩa phim đến tận nửa đêm. Hai người nửa thời gian sống chung là ngủ riêng. 

Nằm xuống lại không dễ ngủ được, rõ ràng đầu óc vô cùng mệt mỏi, nhắm mắt lại có thể thấy vô số cừu đang chạy trốn, mở mắt ra chỉ thấy một màu tối đen. Thẩm An đếm cừu cho dễ ngủ. Trong không gian lờ mờ có người vừa giở mền ra nằm xuống bên cạnh cô. Cô xoay người ra bên ngoài, nằm im bất động. 

Một lúc lâu sau, Trình Thiếu Thần từ phía sau ôm lấy Thẩm An. Anh đem cô vào lồng ngực của mình. Ngón tay của anh trên lớp áo ngủ mỏng nhẹ nhàng, vỗ về chơi đùa ngực cô.  Lại còn do dự đi dọc theo đường cong mềm mại trên người cô, cằm anh tựa vào vai cô, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô. 

Thẩm An vẫn tiếp tục nằm nghiêng ngủ. Lúc sau cảm thấy phía sau không có động tĩnh gì, hơi thở của Trình Thiếu Thần dần dần ổn định. 

Thẩm An nằm nghiêng hồi lâu cảm thấy người tê tê, vì thế cô nhẹ nhàng trở mình, sợ làm anh tỉnh. Không ngờ vừa lúc quay qua thì tấm thân nóng rực của Thần Thiếu Thần áp đến. 

Trình Thiếu Thần nhẹ nhàng đem cô đặt dưới người. Anh dần dần dùng sức mút mát quanh vành tai cô, sang đến cổ, xương quai xanh, ngực rồi đến bụng cô. Lớp áo mỏng như đôi cánh bạc của con ve đã tuột xuống tới hông. Khi anh cắn nhẹ cô, Thẩm An cảm thấy hình như có một dòng điện nhỏ yếu ớt chạy dọc khắp người, cô thở gấp, hai cánh tay mở ra gắt gao ôm lấy bả vai Trình Thiếu Thần, đưa ngón tay ấn sâu vào da anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét