Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 1.3

 Khách qua đường, vội vã

Phiêu A Hề

Chương 1.3: Đồng sàng dị mộng

Trên đường cả hai không nói gì. Trình Thiếu Thần lái xe không nói chuyện, Thẩm An cũng không chủ động bắt chuyện. Cô mở CD trong xe nghe nhạc. Giọng hát của La Đại Hữu không thay đổi theo năm tháng. Đến khúc cuối La đại sư hát lớn: "Ánh mắt từ từ khép lại, con ngươi từ từ khép lại, đi đến nơi xa mờ mịt nơi xa…"[1]. Phối với nhạc là tiếng đồng hồ quả lắc rung lên từng hồi, Thẩm An nghe mà trong ngực thấy ngột ngạt với tay tắt đi.

Trình Thiếu Thần cuối cùng lên tiếng: "Sao lại tắt, ca sĩ đang hát hay."

Thật ra Thẩm An cũng thích, chỉ là trong âm thanh trong xe rất tốt, cho nên lúc nhạc cao trào khiến cho hô hấp không thoải mái.

"Em không biết anh là fan. Không phải anh lúc nào cũng tránh xa mấy ca khúc tuổi trẻ nổi loạn sao?".

"Anh ca sĩ này đã sớm không còn là tuổi trẻ nổi loạn rồi, là trung niên nổi loạn.”

Thẩm An khóe miệng hơi mỉm đáp lại tính hài hước hiếm thấy của anh. Cười một lúc mới nhớ ra anh đang vừa lái xe vừa nhìn mình.

Anh nói thêm: "Khoảng năm 98 anh vì tiết kiệm tiền xem anh ta biểu diễn ở New York mà đi làm cả nửa học kỳ. Coi như đời này mình đã làm được chuyện hết sức điên rồ rồi."

"Anh ta không phải hai năm sau quay về Đài Loan sao? Mấy năm gần đây ở trong nước cũng lâu. Anh muốn thấy anh ta biểu diễn cũng còn cơ hội."

"Năm đó chỉ nghĩ là nếu cơ hội này bỏ qua sẽ không bao giờ thấy được. Năm ngoái anh ta ở Hồng Kông biểu diễn ca nhạc anh đúng lúc cũng ở đó, cách chỗ anh có 20 phút đi xe. Kết quả anh ở khách sạn ngủ cả đêm. Nghĩ lại những năm tháng tuổi trẻ thật là xúc động. Tuy rằng cái đích muốn tới rất khó đến được nhưng mỗi ngày đều mong ước hi vọng."

"Anh sao tự nhiên có cảm hứng thơ ca vậy? Giống nhà thơ triết học lắm."

Trình Thiếu Thần xụ mặt nói: "Em không thể làm bộ tâng bốc anh một lúc à?"

"Xin em cho anh một chút thời gian tiêu hóa cảm xúc."

Khi Trình Thiếu Thần phụng phịu, lúm đồng tiền trên má phải càng sâu, An nhịn không được cũng nở nụ cười,

"Anh tối hôm qua uống nhiều như vậy còn tự mình lái xe về nhà hả? Không có tinh thần đạo đức xã hội gì hết."

"Anh không dũng cảm như vậy. Đàm Phân lái xe chở anh về."

"Anh mang nữ thư ký đi câu lạc bộ đêm hả? Anh là ông chủ làm vậy không thấy mình rất vô lương tâm hả?"

"Bọn anh đi bàn chuyện làm ăn nghiêm túc được chưa Trình phu nhân. Sao em cứ suy nghĩ sự việc theo chiều hướng xấu vậy hả? ... A, sao em biết hôm qua bọn anh đi câu lạc bộ đêm?"

"Em đoán vậy" Không nghĩ mình lỡ lời, Thẩm An lại lười giải thích nên muốn nhanh chóng chấm dứt đề tài. 

"Hôm qua em thấy anh hả?" 

"Thấy xe của anh. Đã về nhà sao không nói em một tiếng, còn làm em hết hồn."

"Anh gọi điện nhưng em không nghe máy".

Thẩm An mở di động ra, quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ khoảng 11h 15. Lúc đó cô đang xem phim phải chuyển điện thoại sang chế độ im lặng nên không nghe thấy.

"Em lúc trước có đi học lái xe phải không? Lấy được bằng lái chưa?"

"Đã lấy rồi" Thật ra đã lấy được từ 3 tháng trước.

"Lợi hại vậy à? Anh biết một vị phu nhân, lái xe làm đổ tất cả các cọc, thi hai lần mới qua."

"Thầy giáo huấn luyện khen em suy nghĩ linh hoạt, phối hợp tốt."

"Em thật sự không có một chút đứ tính khiêm tốn."

Trình Thiếu Thần tạm dừng một lát, "Em thích nhãn hiệu nào? Đi xem xe một chút đi. Khi nào có thời gian? Ngày mai được không?".

“Không cần đâu. Công ty có xe đưa đón, bình thường đi cũng thuận tiện."

"Xe taxi nguy hiểm, huống hồ lúc cần thiết nhất...”

"Em mắc bệnh sợ xe."

"Tự mình lái sẽ không sợ. Em không phải đi taxi cũng sợ chứ?"

"Tóm lại là không cần."

"Thôi quên đi, làm cái gì cũng không suông sẻ "

Đảo mắt đã tới cửa tập đoàn Chính Dương. Thẩm An cố sức mở dây an toàn nhưng mở hoài không được. Trình Thiếu Thần cũng không giúp cô, chỉ lo lục lọi ở chỗ để đồ.

Thẩm An nghĩ anh thật là keo kiệt, sao lại dễ giận như vậy. Sau khi cởi ra được, cô mở cửa xe định đi thì Trình Thiếu Thần đưa ra một chiếc hộp rất tinh xảo.

"Lại một bộ nữa”, An liếc mắt nhìn Logo trên hộp, hơi thiếu hào hứng mở miệng cười cho anh xem: "Về sau anh đừng phiền toái như vậy, đưa số tiền tương đương cho em là được. Còn nữa, cám ơn đã cố ý chở em đi làm."

Lúc xoay người định rời đi lại nghe Trình Thiếu Thần phía sau từ từ nói: "Ham muốn không che giấu nổi, tình cảm không  thể giải thích được, trong lòng hân hoan vui sướng."

Quay đầu lại thấy anh ngồi ở ghế chính, miệng hơi mỉm cười nhìn cô. Thẩm An tự thấy mình đuối lý, quay người nhìn trước cửa công ty cũng không có người. Cô tiến gần đến hôn lên má anh một cái lấy lệ.

Đáng tiếc là không tô son, bằng không có thể làm dơ mặt anh rồi. An đứng trong thang máy suy nghĩ chuyện xấu, tiện tay mở hộp quà ra. Một đôi khuyên tai cao cấp hình giọt nước, vô cùng lịch sự tao nhã thanh tú. Kim cương khoan nhưng cũng đủ lớn, kiểu dáng quả nhiên vô cùng hợp với cô. Chỉ là Trình Thiếu Thần có lẽ chưa bao giờ để ý chuyện ngoại trừ ngày kết hôn, cô chưa bao giờ mang khuyên tai. Hơn nữa tai cô vốn dĩ không xỏ lỗ.

[1]: dịch vậy thôi chớ mình không biết đúng hay không. La Đại Hữu hát cũng hay. Mời nghe thử:  http://www.youtube.com/watch?v=hrtZUUPiEMM 

Profile của ca sĩ thì đọc tại đây (lại một anh bác sĩ bỏ nghề đi theo tiếng gọi trái tim):  
http://en.wikipedia.org/wiki/Lo_Ta-yu 


Hehehe, thi xong rùi! Còn chờ bị mang lên chảo rán rán 15 phút bảo vệ nữa là xong.

Có tin vui và tin buồn. Mọi người muốn nghe tin nào trước? 

Tuần mới vui vẻ!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét