Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 1.1

Khách qua đưng, vi vã
Phiêu A Hề


Chương 1.1

Đồng sàng dị mộng

Nói về hạnh phúc, định nghĩa của mỗi người tất nhiên sẽ khác nhau. Có người cần dùng vật chất để đo lường hạnh phúc, có người phải hơn người khác mới hạnh phúc. Mình lại cho rằng, cảm thấy hài lòng chính là hạnh phúc. Mình hài lòng với hiện tại, vì vậy mình rất hạnh phúc. – Blog của Thẩm An.

--------------------------------------------------

“Thời buổi bây giờ, cưỡi bạch mã không phải hoàng tử mà là Đường Tăng, có cánh dài không phải thiên sứ mà là điểu nhân…Tóm lại, nam nhân tốt đều chết sạch hết rồi.”

Hạ Thu Nhạn đang ăn lẩm bẩm như tụng kinh nói với chính mình làm An cười sặc sụa.

Cuối tuần, trùng hợp là thứ sáu ngày 13, ngày thứ sáu đen tối. Hạ Thu Nhạn kỷ niệm thất bại lần đi xem mắt thứ 27 cùng với việc hai cổ phiếu đang nắm đồng loạt rớt giá xuống mức giới hạn thấp nhất [1], quyết định để Thẩm An dắt mình đi ăn cơm.

Hai người tiểu học, trung học cùng lớp, đại học cùng trường, sau khi tốt nghiệp cùng ở lại thành phố này. Duyên phận hiếm hoi này làm cho cả hai dù tính cách khác nhau vẫn trở thành bạn tốt.

Hạ Thu Nhạn tại cuộc hẹn tối qua chịu đả kích lớn, hôm nay đem hết đàn ông trên thế giới chửi suốt nửa bữa ăn, cuối cùng cũng bình tĩnh lại:

“Yêu cầu của ta không cao, ai cũng được, chỉ cần dễ nhìn một chút, không có bà mẹ chồng suốt ngày mắng con dâu làm ta không ngóc đầu nổi với hàng xóm là được. Nhưng mà trời ơi đất ơi, tại sao nguyện vọng nhỏ bé của con cũng không đáp ứng được? Thẩm An, ta cuối cùng đã hiểu sao ngươi lại hồ đồ bán mình. Nói cho cùng, ông xã ngươi nhìn xa là người gương mẫu, nhìn gần cũng thuận mắt, đúng là cầu còn không được.”

Cơm nước no say, vẫn còn sớm, Thẩm An kéo Hạ Thu Nhạn vào khu giải trí mới khai trương xem phim.

 “Ngươi giờ là phụ nữ có chồng mà tự do thật, trễ như vậy không về chăm sóc chồng hả?” Hạ Thu Nhạn chế giễu, “A, đúng rồi, hai ngày trước rủ đi ra ngoài, ngươi đều nói đang ở khu mới không đi được. Không phải chớ, hai người ly thân rồi hả?” 

“Hạ Thu Nhạn, ngươi không muốn thấy cảnh hai người chúng ta sống tốt phải không. Trình Thiếu Thần đi công tác, ta ở lại căn hộ gần công ty. Một mình ở căn nhà to trong khu mới quả thật rất đáng sợ.”

“Ông chồng ngươi có phải một năm thì hơn 6 tháng ở ngoài không hả? So với thị trưởng cũng bận rộn như nhau. Hừ, tên đồng sự đầu heo của ta ở nước ngoài có một năm, cô đơn không nhịn được rốt cuộc có bồ nhí. Bà vợ cùng đồng cam cộng khổ ở nhà nuôi hai ông bà già của hắn, thêm con hắn…Bọn đàn ông chết tiệt! Đây là loại đức hạnh gì chứ? Đàn ông nghèo còn như thế đừng nói ông chồng giàu nhà ngươi. Thẩm An, đừng nói ta không nhắc ngươi đó.”

Lần này Thẩm An thật sự bị chọc cười: “Vậy cũng tốt, ta nhất định phải đặc biệt cám ơn người đó thay ta chăm sóc ông xã.”

Hạ Thu Nhạn quay lại nhìn Thẩm An bằng con mắt khinh bỉ: “Ngươi thật hết thuốc chữa!”

Thẩm An đã quá quen mấy lời độc địa từ miệng tiểu thư khuê các này, chỉ đơn giản mỉm cười chấm dứt tranh luận. Hạ Thu Nhạn này nói năng tuy chua ngoa nhưng bản tính mềm như đậu hũ, thật lòng quan tâm với An.

“Ngươi sợ ở một mình thì sang chỗ ta, cũng gần công ty mà. Ở nơi lộn xộn đó không an toàn.”

“Không cần, mai chồng về rồi.”

Rạp chiếu phim Lý Đích Cường hiện tại chỉ chiếu “Vô Cực”, trên mạng lắm lời chê bai nhưng người xếp hàng mua vé không ngớt.

“Trên mạng đánh giá rất tệ mà, mình tiết kiệm tiền, đến nhà ngươi xem DVD là được rồi.”

“Tốn mấy trăm triệu mới ra một tác phẩm điện ảnh, càng dở càng có giá trị. Cái này gọi là không tốn kém không phải hành động vì nghệ thuật.”

“Ngươi bây giờ cũng có tư tưởng này à?”

Bởi vì trong lòng kỳ vọng không nhiều, sau khi coi xong cả hai đều cho rằng bộ phim thực ra cũng hay. 

“Bình luận trên mạng thật vô nhân đạo! Phim khoa học viễn tưởng, anh hùng ca, có cảnh chiến tranh, cung đình, tình yêu, nghi hoặc, tình cảm bi thương, trần thuật… Đúng rồi lại có cảnh hài. Như vậy N hợp nhất, quả là lợi hại.”

 “[Ngươi phá đi cơ hội làm người tốt của ta rồi] Hahaha, còn có [Ta bị ngươi làm cho rung động rồi] Hahaha, cười đau cả bụng, chết mất.” Hạ Thu Nhạn cười to, hoàn toàn không để ý đến phong độ thục nữ, thu hút những ánh mắt liếc xéo.  

Hai người đi qua khu giải trí đến bãi đỗ xe gọi taxi, đột nhiên Thu Nhạn dừng bước chỉ vào chiếc xe cách đó mấy mét: “A, chiếc xe này…”

“Đi rồi.”

“Aiii. Hai cái gối phía sau xe trông rất quen.”

“Nè đừng có chỉ chỉ trỏ trỏ xe của người ta.”

“Thẩm An, ta đề nghị ngươi đi xem xe này của ai, không chừng có quan hệ với nhà ngươi.”

Thẩm An bất đắc dĩ đi theo bạn. Có điều, đó đúng là xe của Trình Thiếu Thần. 

Trong đêm tối quả thực không nhìn rõ, xe Trình Thiếu Thần chạy từ từ trên đường phố đông đúc. Hơn nữa An bị mù xe, chỉ nhìn thấy kiểu mà không biết hãng nào, ngay cả biển số xe của chồng cũng không thuộc.

Nhưng cô biết rõ hai cái gối phía sau xe. Trước kia cô tham gia một khóa thủ công ở khu phố, chỉ có cái gối khảm [2] mèo lười này là làm từ hai loại vải bông. Đã bỏ cái gối lên chiếc xe mới không dùng của Trình Thiếu Thần, không ngờ anh ta lại chưng ra chỗ này. Vải bông này là cô mua trên mạng, lúc đó hứng lên ghép hai loại với nhau, không nhìn ra mối ghép. An vô cùng đắc ý lấy điện thoại chụp hình gửi cho Hạ Thu Nhạn, cho nên cô ấy cũng nhận ra.

Thật ra biển số xe tuy rằng không nhớ hết nhưng hai số cuối lại thuộc lòng. Trình Thiếu Thần với con số 99 vô cùng nguyên tắc, số điện thoại, biển số xe, điện thoại bàn, số đuôi đều là 99.

 “Nè, không phải ngươi nói chồng mình mai mới về sao?”

“Cũng có thể về sớm. Hoặc là cho người khác mượn xe.”

“Hắn về trước mà không báo cho ngươi hả? Ông chồng nhà ngươi ưa sạch sẽ, hắn nhất định không cho người khác đụng vào đồ của mình.”

“Hạ Thu Nhạn, ngươi tại sao quan tâm tới ông xã ta quá vậy. Hay là ngươi thầm yêu hắn từ lâu rồi?”

“Thôi đi, Thẩm An, ngươi ngốc như vậy, ta thay ngươi thật không đáng. Trình Thiếu Thần có bà vợ như ngươi, hắn muốn lấy thêm bà hai nữa cũng là chuyện bình thường.”

Thẩm An lúc đầu bị Thu Nhạn nói toạc ra còn có chút xấu hổ, bây giờ nhịn không được bật cười. Thật ra cũng giống, mặc dù Thẩm An không rõ trách nhiệm cũng như đãi ngộ dành cho bà hai phải như thế nào.

Chẳng hạn như, cô vẫn không rõ Trình Thiếu Thần rốt cuộc làm gì, kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ biết trước kia anh từng công tác ở nước ngoài, sau đó về nước lập công ty. Trước mặt cô không bàn công việc, cũng không hỏi gì đến việc của cô.

Nhưng anh lại nhớ rõ mọi ngày kỉ niệm: ngày đăng ký kết hôn, ngày đám cưới, ngày sinh nhật, lễ tình nhân, thậm chí ngày quốc tế phụ nữ 8 tháng 3…hoa tươi và quà luôn đến đúng giờ. Lại cứ định kỳ mỗi tháng gửi vào tài khoản một khoản chi phí sinh hoạt, còn gấp hai lần tiền lương của cô. Cũng có khi Thẩm An đi mua vài thứ trong nhà, như hai tháng trước cô mua một bộ sô pha Riga [3] rất mắc tiền để trên lầu cho khỏi trống. Mấy hôm trước lại phát hiện ra tải khoản tháng trước có thêm một khoản tiền, gần gấp đôi giá bộ sô pha, làm cho cô dở khóc dở cười. Thẩm An luôn cảm thấy tiền lương mình kiếm so với giới phụ nữ thành thị không hề thấp. Chỉ là không ngờ làm bà xã Trình Thiếu Thần lại có thể kiếm nhiều hơn.

Làm vợ Trình Thiếu Thần không phải chuyện gì quá khó khăn. Anh đi công tác nhiều, bình thường cũng ít khi về nhà ăn cơm. Số lần ăn cơm gia đình ít ỏi, hơn nữa lại dễ ăn, chỉ thích ăn rau cải nên rất dễ đối phó.

Phần lớn cuối tuần nếu Trình Thiếu Thần không tham dự tiệc xã giao hai người sẽ ra ngoài ăn cơm, ăn ở khách sạn lớn hay ở những quán nhỏ, mùi vị rất khó quên. Anh lái xe vòng vo một hồi làm An hoa cả mắt, sau này cô muốn cùng đồng nghiệp đi ăn lại nhưng tìm hoài không ra. Trình Thiếu Thần đối với việc ăn uống quả có tìm tòi nghiên cứu, nhưng không hiểu sao anh không mập lên được.

Nữ đồng nghiệp lớn tuổi nhất trong nhóm nói: “An thật là có phúc, kết hôn một năm rồi mà ông xã với em vẫn cuồng nhiệt như lúc yêu.”

Cũng có người khắc nghiệt nói: “Cặp này giống như người yêu sống chung chứ căn bản không giống hai vơ chồng ở cùng một nhà.”

Có điều đại đa số mọi người đều hâm mộ họ, trừ Hạ Thu Nhạn . Cô ta gần đây không thấy Trình Thiếu Thần, cho rằng An lấy anh ta làm chồng mới thật là tốt cho anh ta.

“Thụ Nhạn, Trình Thiếu Thần đối với ta rất tốt. Không phải đàn ông nào cũng có thể đối đãi với vợ mình như vậy. Nếu ta nói không hài lòng, chẳng phải là ta nói dối sao?”

“Hừ, Trình Thiếu Thần so với Giang Hạo Dương thì có tiền, nhưng hắn đâu phải điểm nào cũng tốt? A đúng rồi, Giang Hạo Dương đã về rồi.”

“Ừ, ta biết rồi.”

“Bình tĩnh vậy sao? Thật lòng ngươi không để ý sao? Vô tâm như vậy sao?”  

-----------------------------------------------------

Chú giải:

[1] Mức giới hạn thấp nhất (cao nhất) (Limit down, limit up): là một thuật ngữ chứng khoán. Theo như mình hiểu đây là một lệnh cho hợp đồng tương lai hay cho chứng khoán. Để giữ giá chứng khoáng không bị mất giá quá mạnh người ta quy định mức giới hạn thấp nhất. Đây là mức giá tối đa giá chứng khoán có thể giảm xuống trong một ngày giao dịch. Nếu chạm đến mức này, việc mua bán chứng khoán hay hợp đồng sẽ bị dừng lại.  


[2] Gối khảm mèo lười: =))



(Nguồn: Google)


[3]Sô pha Riga: 

 (Nguồn: Google)

(Tham khảo video tại:

 
MỌI NGƯỜI, CHÚC CẢ TUẦN MỚI VUI VẺ TRẺ KHỎE :))

2 nhận xét:

  1. Cho mình hỏi chút, mình down bản tiếng Trung truyện này thì chương 1 lại là Ngày thứ hai dài lê thê (漫长的星期一) không biết có phải không đúng bản hay không??

    Trả lờiXóa
  2. Chào bạn, xin lỗi đã trả lời trễ. Mình lấy bản tiếng Trung từ đây, bạn thử check xem sao: http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=294224
    Chúc bạn 1 tuần vui vẻ :)

    Trả lờiXóa