Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 7 tháng 7, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 8

 ahahaha, there he comes  =)). Xong chương này các bạn nữ nên áp dụng chiêu tham dự đám cưới càng nhiều càng tốt, biết đâu gặp được ý trung nhân ở đó cũng nên :)))))

 KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ

Phiêu A Hề 
 

CHƯƠNG 8: NGẪU NHIÊN GẶP GỠ


From: Blog của Thẩm An
Chế độ xem: Private

Có người nói: hai người nếu nhất định không thể bên nhau thì đang lúc yêu nhau nhất nên chia tay. Như vậy có thể bảo toàn ký ức đẹp đẽ về nhau, dành những năm tháng còn lại hoài niệm đối phương.

Mình lại nghĩ làm như vậy là tàn nhẫn với bản thân, với trái tim. Nếu không thể bên nhau không bằng buông xuôi hết thảy, cứ tiến về phía trước. Thà làm cho tình yêu phai nhạt, cuối cùng lãng quên còn hơn lưu lại dấu vết, tránh những cảnh thương tâm tiếc nuối.

----------------------------------------------------------------

Thẩm An không nhớ chính xác mình và Giang Hạo Dương vì sao lại chia tay. Hình như giữa hai người trước nay không phát sinh chuyện gì to tát. Chỉ là cả hai đều tự tôn quá mức, không ai chịu thỏa hiệp trước. Vậy cũng tốt, là ai đã nói, chuyện gì nhớ nên nhớ, chuyện gì quên nên quên, con người mới thanh thản.

Hai người lần cuối cùng có cãi nhau một trận. Thẩm An lúc đó cùng nhóm tham gia một dự án. Dự án thành công, nhóm trưởng mời mọi người đến quán bar ăn mừng. Lúc mọi người chuyển sang màn chuốc rượu, Thẩm An nhanh chân trốn vào toilet.

Cô gọi điện cho Giang Hạo Dương nhưng thấy không vui. Bỏ qua chuyện hai người cãi nhau, lúc đó Giang Hạo Dương cũng mất kiên nhẫn, Thẩm An lại muốn buông xuôi. Cuối cùng người đó nói:

"Anh mệt rồi, ngày mai mình nói chuyện sau."

"Em cũng mệt mỏi, cho nên không cần chờ ngày mai. Chúng ta từ nay làm bạn bè bình thường là được rồi. Mình cứ duy trì vậy để làm gì? Chỉ làm cả hai không vui vẻ.”

Giang Hạo Dương im lặng một lát rồi lạnh lùng nói "Tùy em" liền tắt điện thoại.


Thẩm An quay lại bàn thấy mấy nam đồng nghiệp đã say túy lúy, còn mỗi cô là tỉnh táo. Cô nhìn chăm chăm vào điện thoại di động, cả đêm hi vọng nó kêu lên lần thứ hai. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.

Cuối cùng cô không cam lòng, lấy máy goi lại. Dù cho kết thúc đi nữa cô cũng muốn nói câu tạm biệt. Một tiếng chuông…hai tiếng…

Người bên kia không bắt máy.

Thẩm An tự nhủ: mình chỉ gọi 10 lần, nhiều nhất là 10 lần. Đây là cơ hội cuối cùng cho hai người, nếu anh không nhận điện thoại thì mình dừng ở đây đi.


Di động đã muốn nóng lên, một lần nữa nhắc nhở: "Đối phương không trả lời".

Lòng Thẩm An mỗi lúc một lạnh lẽo. Cảm giác tuyệt vọng theo lòng bàn chân bàn tay lan ra khắp người. Trái tim cô cũng lạnh lẽo. Cô mím môi, đầu óc hỗn loạn nhưng lại vô cùng tỉnh táo. Giống như lúc bị lạc ở ngã tư đông nghịt, bản thân phải chọn một con đường để đi.  

Lúc mọi người kéo nhau về, Thẩm An nói: “Mình ở lại chờ một người bạn, đã hẹn gặp ở đây rồi.”

Các đồng nghiệp về hết, cô ngồi trên ghế cao trước quầy bar, kêu người phục vụ làm một li cốc tai.

Người phục vụ hỏi:

"Cô dùng loại nào?"

Cô trước nay ít uống rượu cốc-tai, lại càng không đến bar, nhất thời không biết gọi sao nên nói:

"Tùy anh. Miễn sao có màu đẹp là được."

Người pha chế hào hứng: "Tôi vừa nghiên cứu một loại đủ 7 màu, từ đỏ đến tím. Cô muốn dùng thử không?"

"Vậy chắc mỗi ly một màu hả.”

Thẩm An uống cũng nhiều, đầu óc hơi choáng váng. Cô cố suy nghĩ vận động đầu óc để tỉnh táo. Nhớ tới trước kia lúc nào cũng được mọi người khen là bé con ngoan ngoãn, người lớn mãi mãi không biết trong đầu cô cũng đầy ý niệm làm chuyện xấu. Cho ớt vào tô thức ăn của con chó nhà bà Lý vì nó dám bắt nạt con mèo của dì Trương cô đặc biệt yêu thích. Bí mật làm thủng lốp xe của dì Lâm ở lầu 5 vì dì ấy dám mắng chú Triệu là tàn tật. Đúng rồi, hồi đại học cô với Hạ Thu Nhạn cùng lập mưu viết thư tình cho con bé mập cùng bàn. Con nhỏ này thích bịa chuyện thị phi, rất hại người. Tuy phá cho vui nhưng cô cũng thấy mình hơi độc ác. Thẩm An lo lắng làm tổn thương cô ta nhưng mọi chuyện hóa ra lại tốt đẹp. Cô nương phì đó chẳng những không bị đả kích mà ngược lại ăn mặc làm điệu trở nên xinh đẹp ra, lúc này Thẩm An lại cảm thấy có chút buồn bực.

Hiện giờ cô có ham muốn mãnh liệt muốn làm chuyện xấu. Trong tiểu thuyết một nhân vật nữ đơn độc ngồi ở quầy bar sẽ thu hút anh đẹp trai nào đó. Sau đó hai người cùng dệt nên mối tình đẹp đẽ lãng mạn. Thẩm An nghĩ thôi duyên phận đẹp mình không mong. Bất quá nếu thấy anh nào thuận mắt xuất hiện mình cũng không ngại phóng túng một chút, coi như ăn mừng chính thức thất tình đi.

Bảy ly rượu cốc-tai mang ra, quả nhiên là một dãy cầu vồng diễm lệ rực rỡ. Thẩm An hỏi:

"Màu xanh này gọi là gì?"

"Sóng gợn xanh biếc"

"Màu tím này?"

"Thủy tinh tím đam mê."

Thẩm An bật cười: "Thật là có nhiều ý tưởng. Anh tự đặt tên à? Màu đỏ kia không phải gọi là lửa tình mãnh liệt chứ?"

"Không phải, gọi là nhiệu huyết sôi trào."

Tên nhóc pha chế này quả là có tài. Thẩm An nhịn không được bò ra cười .

Đúng lúc này có một bàn tay vỗ vào vai cô. Cô cảnh giác quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đang cười cười hỏi: “Tôi ngồi ở đây được không?”

“Xin cứ tự nhiên, quán này không phải tôi mở."

Thẩm An liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi cạnh. Không phải thượng đế nghe tiếng than của cô mà phái người này xuống đó chứ? Ngoại hình không xấu nhưng khí chất còn quá non nớt. Đàn ông dáng tốt mà khí chất non nớt, nếu so với những người bình thường lại càng thua. Thôi pass. (bỏ qua).

Thẩm An cầm ly rượu đỏ lên, nhìn qua nhìn lại xem rượu đổi màu, không để ý tới anh ta. Nhưng khóe mắt cô phát hiện người đó đang nhìn cô

“Cô tên gì?”

“Anh tra hộ khẩu tôi à?”

“Không. Cô dung mạo xinh đẹp, khí chất tuyệt vời. Tôi nhìn xa đã thấy ngưỡng mộ muốn làm quen thôi.”

Thẩm An uống hết ly màu đỏ. Không ngờ bây giờ còn lưu hành phương thức tiếp cận kiểu này.

Cô mếu máo cười trừ: Thật có lỗi, tôi đang đợi bạn trai.”

“Tôi hiểu, phụ nữ rụt rè thường hay lấy cớ đó. Tôi thật sự muốn làm quen với cô…”

 Người này rõ ràng là kiểu nóng vội, lại còn dám cầm tay cô. Thẩm An muốn tránh nhưng không kịp. Chỗ này là quán bar nổi tiếng, trị an tốt không ngờ cô gặp phải chuyện bực mình này. Chỉ trách số cô quá hên thôi.  

Thẩm An nhìn xung quanh, tìm một chỗ an toàn toan đi về phía đó. Cô nghĩ nếu tình hình không ổn không cần cầu cứu chi viện gì hết, trực tiếp dùng túi xách của mình hạ thủ tên sắc lang này.

Đang cân nhắc thì trên đầu đột nhiên truyền đến một giọng nam dễ nghe: “Anh này, anh bỏ tay bạn gái tôi ra được rồi đó.”

Thẩm An quay ra đằng sau. Người đang nắm tay cô cũng buông tay quay lại đằng sau. Cô nhanh chóng nhắm mắt, chuẩn bị tư thế hi sinh cho tốt, lập tức ngã vào vòng tay an toàn của người đó. Chàng trai đó cũng nhanh chóng mang cô đi chỗ khác.

Thẩm An quay đầu định nói lời cám ơn thì nhìn ra gương mặt của anh ta. Cô bật cười.

“Này, sao lại là anh?”

Người vừa ở sau lưng đã ngồi xuống bên cạnh cô. Anh ta cũng cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
“Cô không phải nên nói: tại sao luôn là anh à?”

Chuyện này là có điển cố. Hai người họ lần đầu tiên gặp nhau ở tiệc cưới. Cả hai là bạn học của cô dâu chú rể, ngồi chung bàn. Không tính lúc chào hỏi giới thiệu thì hai người căn bản cũng không mở miệng nói chuyện.

Hai tháng sau họ lại gặp nhau, lần này hai người cùng làm phù dâu phù rể. Hôm đó hành trình rước dâu rất dài, từ nhà mẹ đẻ cô dâu đến nhà chú rể mất gần 3 tiếng. Trên xe Cadillac, mọi người thấy quá chán nên yêu cầu nhóm bạn cô dâu kể chuyện cười. Thẩm An không biết kể chuyện gì. Cô suy nghĩ một hồi, miễn cưỡng ra một chuyện:

"How are you? Bạn thế nào? How old are you? Tại sao luôn là bạn thế?" [1]


Chuyện này không có gì hài hước, hình như chỉ có anh ta cười. Thẩm An với người này luôn có ấn tượng sâu sắc. Không ngờ chuyện này anh ta vẫn nhớ rõ.

Người vừa rồi quấy rối không thấy đâu nữa, Thẩm An lấy khăn lau chỗ cổ tay bị tên đó nắm chặt, nghiêng mặt nhìn vị cứu tinh của mình.

“Chuyện vừa nãy, cám ơn anh.”

"Tiện tay giúp đỡ thôi. Cô đi một mình à?"

"Đi cùng với bạn. Anh là Trần----Thiếu-----"

Vừa nãy cũng hơi sợ, đầu óc Thẩm An thấy hơi lộn xộn.

"Trình Thiếu Thần".

"Tên này thật khó đọc, rõ ràng giống như bắt nạt người ta."

"Tôi vô tội. Tên này không phải tôi nghĩ ra." Trình Thiếu Thần cười làm xoáy đồng tiền càng thêm sâu.

"Thẩm An? Là tên cô phải không? Tên này đọc cũng đâu có dễ, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân."

"Cũng không phải ý tưởng của tôi."

Cô cùng Trình Thiếu Thần lần thứ ba gặp nhau cũng ở tiệc cưới. Con trai chủ tịch tập đoàn Chính Dương cưới tân nương, cô với mấy cô gái trẻ trong công ty đi hỗ trợ. Cô dâu chú rể từng ở nước ngoài, làm đám cưới theo phong cách Tây phương. Lần này về nước tổ chức tiệc cưới, làm tiệc đứng ở biệt thự vùng ngoại thành nào đó. Thẩm An đứng phía sau chủ tịch Nghê, hỗ trợ tiếp khách dẫn đường. Trình Thiếu Thần vừa xuống xe cô đã nhận ra anh ta. Ngày đó khách mời đều là những ông già trung niên đầu trọc bụng phệ, Trình Thiếu Thần phong độ nhanh nhẹn giống như cây ngọc trước gió, hạc trong bầy gà. Anh ta cùng với Nghê phu nhân bắt tay, nói là thay cha mẹ đến dự, chúc mừng và nói xin lỗi. Nghê chủ tịch đối với anh ta vô cùng thân thiết, còn nói khi nào rảnh rỗi muốn đi thành phố W thăm bạn hiền lâu ngày không gặp.

Thẩm An thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy người này giống tắc kè hoa. Lần đầu tiên gặp anh ta trầm mặc ít lời, trong ánh mắt có chút u buồn, ít nói, uống rượu cũng ít nhưng rất có phong độ. Người khác nói chuyện thì ánh mắt chăm chú nhìn đối phương, chuyên tâm lắng nghe, lúc tiệc tàn còn chủ động chở Thẩm An và mấy cô gái về.

Lần thứ hai làm bạn trên đường về, anh ta đúng là một thanh niên tỏa nắng. Ánh mắt ôn hòa, tươi cười sáng ngời, vô cùng tích cực giúp chủ rể giải vây, uống rượu thay chú rể. Vậy mà lúc này đây, anh ta khí chất nội liễm, ngôn ngữ khiêm tốn, hào hoa phong nhã, đóng vai người dưới điển hình vô cùng cung kính. Chào hỏi xong, anh nhìn Thẩm An một cái rồi mỉm cười.

Thẩm An dẫn anh đến hội trường. Quả là sự trùng hợp thú vị, cô không khỏi cong khóe miệng. Trình Thiếu Thần lần này so với lần trước gặp thực là tỏa sáng. Anh ta hỏi:

 "Cô lần sau tham gia hôn lễ của ai? Có lẽ tôi cũng biết."

"Sắp tới không có." Thẩm An mỉm cười: "Lại gặp anh rồi, làm tôi nhớ đến một bộ phim điện ảnh."

"Ồ, là phim nào?"

Thẩm An muốn nói phim “4 đám cưới 1 đám ma” nhưng lại nhớ đến kết thúc phim, nếu mạo muội nói ra có phần lẳng lơ vì thế lảng sang đề tài khác.

Ngày hôm nay, họ gặp nhau trùng hợp như vậy làm Thẩm An nhớ tới bài hát “Nhân sanh hà xứ bất tương phùng” cô yêu thích [2].

Trình Thiếu Thần dùng lóng tay nâng một ly rượu đưa cho Thẩm An: "Cô định uống hết toàn bộ à?"

"Anh có thể uống chung, xin cứ tự nhiên."

Cô uống hết chén "Nhiệt huyết sôi trào", lại theo trình tự cầm ly màu cam lên. Trình Thiếu Thần cầm ly màu tím nhạt gần mình nhất, quan sát vài giây lại buông xuống, đổi thành chén màu xanh da trời, nhấp một ngụm cuối cùng nhíu mày: "Là Whiskey? Tôi còn cho rằng là nước ngọt."

"Ai lại tới chỗ này uống nước ngọt? Thật là khác người."

Trình Thiếu Thần nói với người phục vụ: "Cho tôi một ly nước đá." Sau đó lại tiếp: "Cho cô này một ly nữa."

Thẩm An lấy tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn anh:

"Chỗ rượu này gọi là "Cầu vồng bảy sắc". Anh có biết không, cầu vòng bảy sắc thật ra là hiện tượng tán sắc hai màu, tia hồng ngoại gọi là chỉ hồng, tia tử ngoại gọi là chỉ nghê, ít thấy được cầu vồng lắm. Ba tôi nói tôi sinh vào mùa hè. Lúc đó trời vừa tạnh mưa, phía chân trời có cầu vồng, thiếu chút nữa gọi tôi là Trầm Nghê Hồng rồi. Này, sao anh không uống theo thứ tự hả? Cái đó gọi là "thủy tinh tím đam mê" đó.

"Tôi lần đầu nghe nói chuyện này. Trầm Nghê Hồng, tên này nghe cũng êm tai, rất thích hợp với bộ dáng của cô. Cô uống quá chén thì nói nhiều hơn bình thường thì phải."

Trình Thiếu Thần lấy đi ly rượu trên tay Thẩm An, thuận thế đem ly nước đá nhét vào tay cô,

"Cô khi nào định về? Bạn cô đâu? Đã khuya rồi."

Ngày hôm đó anh ta thay cô uống mấy ly rượu cốc-tai màu sắc rực rỡ, đợi cho đến khi cô rời khỏi. Lúc tính tiền Trình Thiếu Thần nói: "Cho phép tôi mời cô"

Thẩm An nghiêng nhìn anh: "Tiên sinh ngài họ gì?"

"Tiểu đệ họ Trình, tôi tưởng cô nhớ kỹ rồi."

Ở nơi công cộng giằng co nhau không tốt cho lắm. Lúc người đó chặn tay cô lại, tay anh ta rất có lực, Thẩm An tránh không được đành để anh trả tiền.

Thẩm An dù uống rượu vẫn rất tỉnh táo, đi lại ổn định. Huống chi lúc này cô căn bản không say. Nhưng Trình Thiếu Thần cơ hồ vẫn đi sát bên cạnh làm như sợ cô sẽ ngã, nhưng không đụng chạm gì. Đến khi ra cửa, đột nhiên có người xông lên phía trước, Thẩm An bị đẩy xuống mấy bước.

Trình Thiếu Thần đỡ lấy Thẩm An, cô thuận thế ngã vào trong lồng ngực anh. Bên ngoài trời gió lạnh. Gió thổi, hơi rượu dâng lên, Thẩm An uống không nhiều nhưng được người này ôm cảm giác thật an lòng, thậm chí có phần quen thuộc. Cô nhớ đến ý nghĩ đen tối lúc nãy, hai bên não lại bày binh bố trận chuẩn bị giao chiến.

Trình Thiếu Thần giúp cô lên xe, đeo dây bảo hiểm, lại còn mở một bên cửa kính xe. Gió thổi qua làm đầu óc cô chếnh choáng. Cô nghe được giọng người bên cạnh: “Nhà cô ở chỗ nào?”

Thấy không có tiếng trả lời, lại hỏi tiếp:

“Cô đang nghĩ gì vậy?”

Thẩm An nghe như mình đang đáp lại: “Đi chỗ nào cũng được”. Cô thấy buồn ngủ.

Giọng nam kia cũng thực xa xôi, giống như đang cười: “Đây có phải là lời nên phát ra từ miệng thục nữ không?”

Xe hình như đã khởi động. Lát sau lại có tiếng:

"Please, cô làm ơn đừng ngủ. Thẩm tiểu thư? Thẩm An? Cô không sợ hả. Người trước mặt cô rất nguy hiểm đó. Không sợ tôi đem cô đi đâu à?”

Anh ta vừa nói vừa dùng tay vê lỗ tai cô.

Lỗ tai của Thẩm An bị vê đến đau. Cô dựa vào cửa xe miễn cưỡng mở mắt, mắt mở mắt híp nhìn anh ta:

"Anh ngồi uống rượu với phụ nữ cũng rất nguy hiểm nha. Chẳng lẽ anh không không nhận ra tôi rất muốn được anh ôm à.”

Thẩm An tận lực dùng ánh mắt xinh đẹp quyến rũ nhìn người đàn ông trước mặt. Nhưng kinh nghiệm của cô lại quá nghèo nàn. Trình Thiếu Thần sửng sốt một lát, bắt đầu cười to:

"Này, chẳng lẽ đây là kiểu trêu chọc trắng trợn như người ta đồn đại?"

"Không, đây là kiểu câu dẫn lộ liễu"

Thẩm An chếnh choáng trả lời. Hôm nay cô uống rượu trạng thái chính xác đã không tốt, thật ra có uống nhiều hơn cũng chưa chắc gặp chuyện gì xấu.

Thẩm An ngủ lơ mơ, hình như nghe được Trình Thiếu Thần than nhẹ:

"Suy nghĩ còn rõ ràng lắm."

-------------------------------------------------------

[1]: "How are you? 怎么是你? How old are you? 怎么老是你?"

Kiểu này cũng giống như tiếng bồi ah. How are you thêm chữ old thành how old are you. 

How are you tiếng Hoa là 怎么是你?, giờ thêm chữ  老 tuổi vào lại có nghĩa khác. 

[2] http://amnhac.yume.vn/nghe-bai-hat/ren-sheng-ke-chu-bu-xiang-feng.hihihehehe.35B24161.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét