Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 9

KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ
Phiêu A Hề

Chương 9. Chấm dứt. 

Lúc tỉnh dậy Thẩm An thấy đầu mình muốn nứt ra, miệng lưỡi khô khan. Cô ngồi dậy, từ từ hồi tưởng lại chuyện tối qua. Vẫn nhớ như in từng sự kiện, thậm chí là câu nói cuối cùng trước khi ngủ thiếp đi. Nhìn lại quần áo còn chỉnh tề, chỉ có áo khoác và giày bị cởi ra, trên người còn đắp một lớp mền tơ lụa. Đáng buồn biết bao! Ngay cả chút quyền lợi vui vẻ lúc mượn rượu giải sầu cũng không được hưởng. Tưởng mình có thể say rượu rồi mê man, lúc tỉnh dậy có thể thấy vật đổi sao dời, càn khôn xoay chuyển. Luôn tự hào mình là người suy nghĩ tư duy rõ ràng nhưng lúc này Thẩm An giống như phát điên lên, muốn dùng kéo cắt từng tấc tóc trên đầu. 

Chung quanh một mảng tối đen, có ánh đèn vàng từ ngoài đường hắt vào nhưng cũng làm người ta thấy an tâm một chút. Cô ôm đầu đang ong ong đi về phía có ánh sáng, nhận ra mình đi cũng vững, không vấp không xiêu vẹo, chỉ là đau đầu quá. 

Kết cấu phòng này cũng kì cục, hình như không có vách tường ngăn giữa từng khu vực. Thẩm An xoa xoa trán, ngồi xuống ghế sô pha gần ngọn đèn, cô cảm thấy căn phòng có vẻ sáng lên nhiều. Lại giật mình thấy Trình Thiếu Thần đứng cách cô khoảng 2 thước. Anh đang mặc một bộ đồ ở nhà rộng thùng tình, tóc còn ẩm ướt, hình như mới tắm xong.

Thấy Thẩm An ngồi ở góc, trong mắt Trình Thiếu Thần hiện lên một tia ngạc nhiên nhưng nhanh chóng chuyển thành ý cười thản nhiên:

“Cô tỉnh dậy thật nhanh”

Thẩm An yên lặng nhìn anh ta. Mấy lần gặp trước người này toàn vận âu phục thẳng thớm, bây giờ chưng hình tượng này ra trước mặt cô, nói thật thấy vô cùng xa lạ. 

Xấu hổ quá, có lẽ cô nên bật dậy la hét kinh hoàng: Tại sao tôi lại ở đây? 

Hay là để giữ phong độ thục nữ, cô nên bẽn lẽn cười rồi chìa tay ra: Chào anh, cám ơn đã giúp tôi…

Cách nào mới phù hợp với tình thế lúc này đây?

Thẩm An rên rỉ thương xót cho bộ dạng ngốc nghếch lúc của mình. Đau đầu quá cô không thèm nghĩ nữa. May mắn thay, Trình Thiếu Thần không đứng lâu một chỗ. Anh đi qua chỗ Thẩm An ngồi, có tiếng nói vang lên:

"Cô muốn uống nước không? Nước nóng hay lạnh?"

"Nước ấm, cám ơn" Thẩm An nghe thấy bản thân bình tĩnh trả lời.

Uống xong mấy ngụm nước vẫn không kiếm ra chỗ nào trốn đi được. Tiết mục tối qua cô không có dũng khí diễn tiếp nên đơn giản giả ngu: 

“Tối nay phiền anh quá. Tôi nghĩ mình phải đi rồi.”

“Ở lại đi. Mới 3 giờ sáng.”

Giọng nói của Trình Thiếu Thần đều đều bình tĩnh nhưng tim của Thẩm An lại như trống đánh liên hồi. Anh ta lại bổ sung: 

“Tôi buồn ngủ lắm, không lái xe chở cô về được đâu. Xung quanh đây cũng khó tìm taxi.”

“Tôi có thể gọi điện thoại…” 

“Không an toàn.” 

Người đó nói xong câu này tự nhiên có chút đăm chiêu, sau đó cười cười bổ sung một câu: 

“Không an toàn, ở chung với tôi thì an toàn hơn.”

Thẩm An đang cố gắng tiêu hóa những lời có ý trêu chọc của người này thì anh ta lại tiếp thêm một câu:

“Cô có thể đi tắm. Phòng tắm tôi mới để thêm áo ngủ, khăn mặt và bàn chải.”

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh ta mang một cái gối và mền đi ra.

Thẩm An rửa mặt qua loa, mặc lại bộ đồ cũ quay về giường nằm. Trình Thiếu Thần để lại đèn cho cô, từ đây có thể nhìn thấy đường xá bên ngoài. Cái đèn ngủ này nhìn cũng kỳ cục. Cô không biết Trình Thiếu Thần đang nằm chỗ nào, ngay cả tiếng thở của anh cũng không nghe được. Thẩm An vặn nhỏ đèn. Trong phòng thực yên tĩnh, trừ tiếng mạch của mình Thẩm An còn nghe được tiếng máu trên não đang sôi lên. Im lặng như vậy nhưng giống như một đoàn thiên binh vạn mã đang chạy ào ào bên tai Thẩm An. Cô lấy gối che đầu lại, nằm trằn trọc suốt đêm cho đến khi bình minh sắp ló dạng mới vội vàng ngủ. Lần thứ hai tỉnh dậy đã gần giữa trưa, cũng may hôm nay là thứ bảy.

Thẩm An cuối cùng có thể nhìn rõ căn phòng này. Hóa ra đây là toàn bộ không gian, tất cả các phòng chức năng từ phòng ngủ, phòng làm việc, phòng khách chỉ cách nhau một bức bình phong bằng giấy. Màu sắc ít, đồ dùng cũng ít, nhìn không giống nhà lắm. Nhưng mà một nơi rộng rãi như vậy chắc là thuộc khi quy hoạch, rất xa xỉ. 

Trình Thiếu Thần còn ngủ trên ghế sô pha, mền đắp bị lệch làm tay chân lộ hết ra ngoài. Môi anh hơi mím lại mang vài phần tính trẻ con. Vẻ hồn nhiên này không giống anh ta thường ngày. Thẩm An rón rén đi lại trong nhà, rửa mặt xong quay ra đã thấy người đó tỉnh lại, dụi mắt hỏi:

“Cô có thể làm bữa sáng không?”

Nhà bếp của Trình Thiếu Thần rất sạch sẽ, đồ điện, dùng cụ đầy đủ. Thậm chí gạo và gia vị đều có nhưng phần lớn chưa mở bao, trong tủ lạnh còn một ít rau tươi. Thẩm An thấy con người này quá là kỳ lạ rồi. 

Làm xong món bánh trứng, cháo kê, lấy cải trắng và dưa chuột trộn làm dưa muối. Sau khi dọn dẹp ngăn nắp cô chuẩn bị rời đi đã thấy Trình Thiếu Thần thay xong quần áo nói:

“Tôi đưa cô về.”          

“Phiền quá, tôi tự bắt xe là được rồi.”

“Cô ở khu mới quy hoạch hả? Hôm nay tôi có việc qua đó, tiện đường.”

Trình Thiếu Thần lái xe nhanh nhưng cực ổn. Thẩm An vẫn thấy đau đầu, cô nhớ đêm qua mình tắt di động, sợ công ty có việc nên vội khởi động lại máy. Tay vừa bấm nút thì vài giây sau một chuỗi tin nhắn đinh đinh đang đang vang lên. 6 cuộc gọi nhỡ từ Giang Hạo Dương, từ 12 giờ đến 2 giờ sáng. 

Thẩm An ngây người ra một lúc, thở dài rồi bấm nút xóa tin và số điện thoại. Khi dòng chữ “xác nhận xóa” hiện lên, cô có chút do dự, tận đáy lòng cảm thấy hơi nhói đau nhưng vẫn kiên quyết xóa đi. 

Đường về nhà cũng không gần, Trình Thiếu Thần chăm chú lái xe, hai người trên đường giữ im lặng. Tự nhiên Thẩm An thấy cảm kích tính ít nói của anh. Tiếng di động đột ngột vang lên, Thẩm An bị giật mình, lỡ tay hất di động rớt xuống gầm xe. Trình Thiếu Thần hạ thấp người nhặt lên đưa cho cô làm cô có chút khó xử.

Tiếng chuông lại vang lên. Tuy rằng tên người giờ đã thay bằng một dãy số dài nhưng làm sao quên được. Thẩm An thấy mắt mình cay cay. Cô thấy Trình Thiếu Thần hình như quay sang nhìn mình một cái vì vậy nhìn sang cười một chút với anh:

“Điện thoại quấy rối, gọi liên tục”. 

Chuông điện thoại cuối cùng cũng dừng, rất lâu sau không thấy gọi lại. Thẩm An thở nhẹ nhưng lại có chút thất vọng, cuối cùng cô khóa máy. Không ngờ Trình Thiếu Thần ngồi bên cạnh quan sát mình nãy giờ, Thẩm An lại bắt đầu thấy lúng túng. Im lặng bao trùm khiến người ta không dám thở. Rồi đột nhiên Trình Thiếu Thần nói: 

“Để điện thoại ở trạng thái cũ, gỡ pin ra. Người ta gọi đến tổng đài sẽ thông báo số điện thoại đang nằm ngoài vùng phủ sóng. Nếu hết giờ làm mà bị công ty quấy rầy thì cứ thử cách này.”

“Được à? Lần đầu tiên tôi nghe đó”

“Ồ, lần trước cô có nói đến một bô phim điện ảnh, tôi biết một bộ.”

Thẩm An không ngờ anh ta chuyển đề tài quá mau lẹ, cô cố giữ giọng thoải mái hỏi: 

“Cánh đàn ông các anh cũng xem “Cô dây chạy trốn”[1] hả?”

“Ah, là phim này hả? Tôi còn tưởng là phim “Bác sĩ hóa thân” [2].”

Thẩm An sững người một lúc mới ý thức được người này đang trêu chọc hành vi bất thường của mình tối qua. Cô không nói gì để chống chế, chỉ đơn giản nhanh chóng im miệng quay đầu sang liếc Trình Thiếu Thần một cái. Anh cũng quay đầu sang nhìn cô cười vô tội. 

Hôm nay anh ta mặc áo len với áo khoác ngoài, bộ dáng trẻ hơn rất nhiều, lại cười nhiều. So với ấn tượng lần gặp trước thì khác xa. Anh mới có khả năng đóng hai vai bác sĩ Jekyll với Hyde hai mặt đó. 

Cuối cùng đã đến nơi. Thẩm An cám ơn rồi xuống xe, đột nhiên Trình Thiếu Thần nói:

“Khi nào rảnh tôi mời cô đi ăn cơm.” 

“Hả?” Thẩm An vừa đứng dậy, thấy đầu hơi choáng.
 
“Coi như cám ơn cô vừa nãy làm bữa sáng cho tôi”


-------------------------
[1]: Cô dâu chạy trốn: Runaway Bride, phim do Julia Roberts đóng
[2]: Strange case of Jekyll and Hyde, phim chuyển thể từ truyện. Âm thanh trong phim rất rùng rợn, coi sợ chết khiếp. Nội dung kể về người có bệnh tâm thần phân liệt, có hai tính cách trái ngược nhau

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét