Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 12 tháng 9, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 17

 KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ

Phiêu A Hề


Chương 17: Ám muội (2) 


Mấy người họ không tốn nhiều công sức biến Thẩm An thành một thục nữ cổ điển, tóc búi tao nhã, dáng người yểu điệu. Lúc bước ra Trình Thiếu Thần nhìn cô vài lần nói:

“Nhìn vậy với giống cô.”

Má lúm đồng tiền của anh ta lại lấp lánh, nhìn giống như không cười. Anh ta quay đầu nói với bậc thầy đã tạo ra kiệt tác kỳ dị là cô:

“Khéo tay lắm. Có nên thêm chút trang sức này nọ không?”

“Qua bên kia”

Trình Thiếu Thần nhanh tay kéo Thẩm An qua đó. Đây là một hàng tủ kéo bằng thủy tinh, dưới phủ loại nhung đen, nằm trên là một dãy trang sức nhìn nhất sức tinh xảo. Nào kim cương, ngọc bích, đá cẩm thạch… đang lấp lánh dưới ánh sáng huyền ảo. Thẩm An tinh thần hốt hoảng. Không phải đây rất giống một cảnh trong mấy bộ phim cổ điển sao. Còn cô từ cảnh dạo đầu bị đẩy vào cảnh giữa. Dưới ánh đèn sân khấu, cô phải cùng nhau phối hợp diễn xuất. Đạo diễn chưa hô “Cut” cô cũng đừng hòng chạy.

“Cô thích cái này không?” Giọng Trình Thiếu Thần truyền tới.

“Không thích”

Thẩm An thấy mình giống như đang khiêu khích Trình Thiếu Thần, nhưng có thể là cô quá lo lắng mà nên.

“Vậy thử cái vòng này đi”

Trình Thiếu Thần nhìn cô từ đầu đến chân rồi quay đầu nói với quái nhân thiết kế:


“Rất tinh xảo”

“Khụ, nhãn lực cũng không tồi. Hàng của Myanmar, vừa làm xong.”

Đó là một chiếc vòng tay màu xanh biếc. Trình Thiếu Thần kéo tay Thẩm An, không nói gì chỉ im lặng giúp cô mang vào. Qủa nhiên rất hợp với người, mang vào làm tay Thẩm An trắng đến trong suốt.

“Rất hợp với dáng vẻ của cô hôm nay.”

Nói rồi anh thuận tay đưa thẻ cho nữ phục vụ đứng bên cạnh. Thẩm An mím môi không nói chuyện, đỡ làm mình rơi vào tình cảnh xấu hổ. Còn Trình Thiếu Thần coi như không có chuyện gì, ký hóa đơn, nhận lấy túi quần áo rồi kéo cô rời đi.

 Ở trên xe Thẩm An không nói chuyện. Trình Thiếu Thần là người đầu tiên phá tan sự im lặng. Anh cười khẽ:

“Cô xem, đóng gói bao bì một chút, đến lúc bán có thể tăng giá rồi.”

“Anh xác định là chuẩn bị bán tôi hả? Hình như đã có công văn yêu cầu phí tổn đóng gói hàng hóa không được cao hơn bản thân giá trị hàng hóa đó 15%”. Thẩm An lạnh lùng trả lời. Nhưng mà giọng cô lại mềm mại, nghe chẳng có chút khí thế.




“Hóa ra cô định giá mình thấp như vậy.” 


Trình Thiếu Thần cười thoải mái. Thôi cô quyết định rồi, tốt nhất là phải may miệng mình lại. Bởi vì có nói cái gì cũng là tạo cơ hội tiêu khiểu cho anh ta. 

----------------------

Ánh đèn rực rỡ của buổi tiệc chiếu trên những bộ quần áo, tóc mây thơm mát. Dưới ánh đèn thủy tinh, những thân ảnh thướt tha đi qua, tiếng cười nói vang lên khắp nơi. Cánh đàn ông đều mặc âu phục, giầy da. Còn phụ nữ mỗi người một kiểu, mỗi người một vẻ. Đúng là chân dung một Đại Kỹ Viện!

Nhớ lại hồi nãy lúc Trình Thiếu Thần ngồi nói chuyện phiếm với vị quái nhân kia có nhắc đến “Lí tú bà”. Cô đã sáng tỏ vài phần rồi. Thật là một chốn ăn chơi xa hoa phô trương. Người lạc hậu như cô cũng coi như lần đầu tiên được mở rộng nhãn giới.

“Này, đây chính là giới thượng lưu trong truyền thuyết hả?”

Không nói gì cũng thấy khó chịu, Thẩm An huých khuỷu tay Trình Thiếu Thần tò mò hỏi nhỏ.

Trình Thiếu Thần khúch khích cười: “Chỗ này của bọn tôi có gì gọi là giới thượng lưu? Một phần ba là nhà giàu mới nổi. Phân nửa là con cháu quan.”

“Hah! Anh thật tử tế, còn giữ lại 1/6. Anh loại gì?”

“Tôi hả? Tôi giống cô, là huynh đệ của giai cấp vô sản bị tư bản ức hiếp nô dịch.”

Thẩm An cũng bắt đầu giễu cợt: “Anh mà là giai cấp vô sản? Anh chính là phần tử giả mạo trà trộn vào nhân dân lao động.”

Hai người vừa đi vừa đấu võ mồm, rất nhanh đã đến trước mặt chủ nhân buổi tiệc. Đó là một vị mỹ phụ trung niên. Khí chất ung dung, tóc búi cao, toàn thân châu ngọc vây quanh. Lý-yêu-bà, trong đầu Thẩm An chạy qua mấy chữ này khiến cô cười thầm trong lòng.

“Thiếu Thần, thằng nhỏ xấu xa này, ngươi cuối cùng cũng tới hả?” Yêu bà phu nhân vô cùng nhiệt tình dang rộng vòng tay ôm Trình Thiếu Thần.

“ Lý a di, dì ngày càng trẻ trung xinh đẹp.”

“Ah, thằng nhỏ thích nịnh đầm này…ha hả..” Lý yêu bà cười hết sức vui vẻ.

“Này, đây là người yêu của con hả?”

“Là bạn thôi” Trình Thiếu Thần trả lời, ngữ khí bình thản. Nhưng mà anh lại kéo Thẩm An lại gần, còn đưa tay nhẹ nhàng quàng qua hông cô.

“Ai da cái thằng này, lúc trước ngươi nói là có bạn gái, ta còn nghĩ nó tìm yêu tinh đến ứng phó mình. Hóa ra có thật rồi hả?” Nói rồi Lý yêu bà cầm lấy tay Thẩm An hết nắn lại sờ.

“Triệu tiểu thư hôm nay phải thất vọng rồi. Ai da vô phương vô phương. Tiểu tam của nhà họ Chu hôm nay cũng có mặt. Không được, ta phải cấp báo cho mẹ ngươi. Bữa trước còn gọi điện cho ta nói…”

“Lý a di, con đói bụng rồi, xin phép đi trước, dì cũng đang bận.”

Nói rồi Trình Thiếu Thần nhanh chóng kéo Thẩm An rời đi. Thẩm An cười cười nhìn anh:

“Thì ra anh mời tôi đến giúp diễn kịch. Sao sao, Triệu tiểu thư không đủ xinh đẹp, không đủ ôn nhu, không đủ thông minh?”

“So với cô thì xinh đẹp, ôn nhu, thông minh gấp bội. Duy nhất một khuyết điểm là quá vĩ đại, tôi tiêu hóa không nổi.”

Thôi rồi, Thẩm An nhớ ra mình lại phạm cùng một sai lầm ban nãy mất rồi.

--------------------------------------------
Buổi tiệc thật nhàm chán. Trình Thiếu Thần không biết đã lỉnh đi chỗ nào. Cũng tốt, bỏ mặc cô ở đây tự mình hưởng thụ món ngon. Buổi tiệc này ai cô cũng không quen, cho nên quyết định sẽ trốn ở một góc ăn uống no say rồi tính sau.

Không lâu sau có tiếng nhạc vang lên, người người lần lượt dắt tay nhau khiêu vũ. Thẩm An ngẩng đầu lên nhìn, trên lầu hai có một dàn nhạc giao hưởng đang đệm sống. Đúng là phong cách quý tộc. Cô cũng nhớ ra được vị Lý yêu bà là ai. Chín là người có máu mặt nhất trong giới truyền thông của thành phố này. Nghe nói tiền nhiều đến mức dùng không hết cho nên có thú vui nho nhỏ là đốt tiền và mai mối. Hàng năm bà ấy tài trợ cho vô số chương trình như “Gặp gỡ cầu Hỉ Thước”. Đúng rồi, còn làm trang Web kết bạn. Bình thường chỉ cần hoạt động nào đánh tiếng dưới chiêu “Ông Tơ bà Nguyệt” cho nam thanh nữ tú là có thể dễ dàng lấy được tiền tài trợ của phu nhân này. Thẩm An luôn biết mình là ếch ngồi đáy giếng, cô không nghĩ rằng, cho dù là hội giao lưu cũng có nhiều loại đẳng cấp. Ví dụ như buổi tiệc hôm nay quả thật là lộng lẫy xa hoa.

Nhóm nam nữ lúc đầu còn nghiêm túc duy trì lễ tiết. Nhưng khi đèn từ từ tối lại thì bầu không khí bắt đầu có chút ám muội. Âm nhạc lại ảo não buồn cực điểm.

Thẩm An lấy một ly rượu trái cây, tránh được mấy người mời cô khiêu vũ. Cô trốn vào một góc xem phim. Có cảnh ôm nhau thân mật. Có thể là một đôi bèo nước gặp gỡ, có thể là một bộ thanh mai trúc mã.

“Hóa ra cô ở đây.”

Có tiếng người đột ngột bên tai hại Thẩm An suýt sặc rượu.

“Anh muốn dọa tôi hả?”

“Thật oan uổng. Tôi đứng cạnh cô rất lâu rồi. Cô không phải đã làm chuyện gì trái với lương tâm chứ?”

“Anh làm sao biết được. Vừa nãy tôi mới gặp anh người yêu của bạn gái tôi.”

“Ah, thì ra cô muốn trốn nên không chịu ra khiêu vũ. Tôi còn nghĩ…”

“Sao anh không khiêu vũ?” Trình Thiếu Thần đang nói dở, Thẩm An không cho anh cơ hội trêu chọc mình nữa.

“Tôi cũng trốn mấy cô gái được mai mối. Sợ đến mức không dám ra nhảy.” Trình Thiếu Thần cười khẽ.

“Cô cũng thấy chán hả. Hay đi chỗ khác hít thở không khí đi.”

Bọn họ đi xuyên qua đại sảnh rộng lớn, tới một gian phòng được bố trí cực kỳ hoa lệ. Chỗ này không có người, chỉ có ngọn đèn vàng sáng rực.

“Đây là phòng tiếp khách của Lý phu nhân. Sàn làm bằng gỗ rừng Đan Mạch cắt thô vận chuyển về nước. Đồ gỗ được gia công ở Na-Uy chuyển bằng đường hàng không. Sô pha do nhà thiết kế nổi tiếng của Ý làm. Còn tất cả đèn cổ ở đây được mang về từ Anh. Mấy bức tranh trên tường, là bút tích thật của Ngô Quan Trung, Lâm Phong Miên cùng Hàn Mĩ Lâm. Sao, cô có ngửi được hương vị của giới thương lưu Trung – Tây kết hợp lung tung chưa?”

“Trình Thiếu Thần anh thật không tốt. Sao lại chê bai nhà bề trên như vậy hả. Tôi thấy Lý phú nhân rất quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của anh.”


“Nếu mỗi tuần cô nhận được điện thoại của bà ấy gọi mấy lần. Mỗi lần không ít hơn 10 phút. Lại cách hai tuần có một người khác phái ù ù cạc cạc xuất quỷ nhập thần hiện ra trước mặt cô. Cô xem là chuyện tốt hay xấu?”

“Ah, vậy thì thảm rồi”

Thẩm An dựa vào ghế sô pha nhịn cười. Bộ sườn xám này thật dễ bị nhăn. Cô mặc cả đêm không có cách nào ngồi xuống, đành phải hai chân thi nhau chịu trọng lực. Thật ra mà nói làm bình hoa đúng là ngành sản xuất thâm dụng lao động lẫn kỹ thuật. Vừa tốn thể lực, vừa cần đến kỹ năng diễn xuất. À, còn phải dùng đến sức khỏe, trí nhớ với mấy tố chất nghiệp vụ cộng lại. Thẩm An chịu vất vả nhưng thấy mình diễn xuất không được xuất sắc lắm.

Trình Thiếu Thần nhàn nhã dựa vào ghế sô pha, không thèm để ý đến hình tượng, hại cô ghen tị muốn chết.

“Cô ở trường có học khiêu vũ không?” Trình Thiếu Thần hỏi.

“Bọn tôi có học nhảy bài “Màu đỏ nương tử quân” với “Đi vào thời đại mới”

“Ồ, cô cũng tham gia đội vũ đạo hả? Cô nhìn đâu giống kiểu người thích tham gia hoạt động đoàn thể.”

“Anh thật biết nhìn người. Tôi còn tham gia câu lạc bộ đánh bi-a cơ. Vũ hội hả? Đại học năm hai cũng tham gia tương đối nhiều. Nhưng tôi chỉ nhảy điệu Waltz nhanh thôi.”

“Waltz nhanh? Phải không đó. Tế bào vận động của cô tốt như vậy sao?”

Thật ra chuyện này chẳng liên quan gì đến tế bào vận động. Thẩm An không thích khiêu vũ. Nam nữ dù quen biết ở một chỗ ôm ôm ấp ấp rất không tự nhiên, huống hồ với người lạ lại khiến cô càng xấu hổ.  Năm đó cô học khiêu vũ là do có nam sinh trong ban giao tế rủ cô học để bồi dưỡng tình hữu nghị giữa các khoa. Còn lý do chọn điệu Waltz nhanh? Tuy là điệu nhảy này thân thể nam nữ phải dính sát nhau nhưng lúc nhảy phải hết sức chăm chú, sẽ không có thời gian sức lực nói chuyện phím hay tạo bầu không khí ám muội. Cô ghét nhất khiêu vũ với mấy người con trai không quen không biết mà cứ bị hỏi đông hỏi tây, đâu thể bất lịch sự mà không trả lời người ta.  Nhảy điệu Waltz nhanh thì khác, cả hai ít có cơ hội nói chuyện. Bởi vì nếu không để ý một chút sẽ bị lạc điệu. Cái hay nhất là mấy vũ hội rất ít khi có điệu Waltz nhanh, bình thường cô chỉ cần nói một câu là thoát được vô số lời mời.

Không biết từ lúc nào ở đại sảnh đã vang lên bản “Điệu Waltz mùa xuân”. Mặc dù chỉ là tiếng nhạc loáng thoáng nhưng cũng có thể nghe được. Trình Thiếu Thần đứng dậy:

“Đến đây, thử xem cô thật sự có tế bào vận động không.”

Rồi anh nhẹ nhàng nắm tay cố kéo về phía trước. Thẩm An chưa kịp phản đối thì anh đã bắt đầu những bước nhảy, nhẹ nhàng mang cô xoay tròn. Kỹ thuật nhảy của người này cũng rất tốt, Thẩm An chỉ cảm thấy mình bị xoay tròn hết lần này đến lần khác. Khung cảnh xung quanh như biến ảo. Ngay cả khuôn mặt của Trình Thiếu Thần cũng có chút mơ hồ. Thẩm An cảm thấy với lực ly tâm lớn như vậy, có khi nào mình bị bắn ra ngoài không. Nhưng Trình Thiếu Thần đang nhẹ nhàng ôm hông cô, bàn tay anh rất có cảm giác an toàn.

Thật là ngớ ngẩn hết sức. Trong một phòng trống không người, có hai tên ngốc cùng nhau khiêu vũ. Thẩm An lúc xoay tròn nghĩ như vậy.

Lúc Thẩm An hoa mắt sắp ngất đi thì vũ khúc cũng ngừng. Trình Thiếu Thần thuận thế đem Thẩm An ngã ra phía sau, cô vừa vặn rơi vào ghế sô pha đơn. Ngồi quả nhiên là chóng mặt. Người đó lại nhẹ nhàng đưa tay ra, cô lập tức bắt lấy, bị anh kéo đứng dậy.

Tay Thẩm An còn đang nắm tay người đó. Những ngón tay rất gầy nhưng khớp ngón tay lại có lực. Tình cảnh như vầy hình như có chút ám muội, lại có chút xấu hổ. Thẩm An nhớ ra trước kia người này từng luyện đàn thì lật bàn tay anh ra xem. Ngón tay đặc biệt thon dài, chỉ tay rõ ràng.

“Chẳng lẽ cô biết xem chỉ tay?”

“Ừ”

“Cô xem ra được gì rồi?” 

“Anh thông minh, có tài, lại có tiền. Nên rất nhiều người hâm mộ.”

“Còn gì nữa?”

“Anh đa tài, văn võ song toàn. Biết chơi đánh cầu, câu cá. Còn biết nhạc khí nữa, ít nhất biết chơi hai loại nhạc cụ.”

“Cô thần thông như vậy sao?”

“Đương nhiên. À, bên kia có đàn piano. Anh chơi một khúc cho tôi nghe được không?”

“Được. Cô muốn nghe bài nào?”

“Đại Hoàng Phong khúc quân hành”[1]

“Còn lựa chọn nào khác không?”

“Siêu Cấp Mã Lệ?”[2]

“Tôi đánh Đại Hoàng Phong tốt hơn.”

Anh ta quả nhiên đánh được nửa bài nhạc. Vì không muốn làm ồn bên ngoài nên chơi rất nhẹ nhàng nhưng ngón tay múa trên phím đàn vô cùng tao nhã. Thẩm An nghe xong vỗ tay không ngừng.

"Anh đàn thêm một đoạn bài "Bản giao hưởng số 5" [3]đi".

Trình Thiếu Thần vừa bực mình vừa buồn cười:

“Sao cô không yêu cầu giống mấy cô gái khác? Họ hay kêu tôi đàn “Over the rainbow”, “Dạ Khúc”, “Ánh trăng”…mấy bài như vậy đó”

“Aha, hay là anh muốn lấy điểm trước mấy cô gái nên hồi nhỏ ra sức luyện tập mấy bài này cho thành thục hả. Thôi được rồi, đánh một đoạn này là được rồi”

“Cám ơn đã khen. Chúng ta nên quay về đại sảnh thôi.”

Phần sau tiệc khiêu vũ có chút hoan lạc vô trật tự. Hai người quay về phòng khiêu vũ nhảy mấy điệu, cũng cảm thấy không thú vị lắm. Vì không quen mang giày cao gót nên chân Thẩm An bắt đầu đau. Vũ hội chưa chấm dứt họ đã rời đi.

Trình Thiếu Thần chở Thẩm An ở dưới lầu. khu nhà trọ. Anh xuống xe mở cửa cho cô.

“Muốn tôi tiễn cô lên lầu không?”

“Không cần, hiện giờ vẫng chưa khuya lắm. Này, trả lại anh.” Thẩm An tính mang vòng tay gỡ xuống nhưng không thành công. Hình như do hoạt động nhiều buổi tối nên cổ tay nở ra rồi.

“Giữ đi, hợp với cô lắm.” Trình Thiếu Thần thản nhiên nói.

Trong ngực Thẩm An có chút đè nén, cô nhìn thẳng vào anh: “Vì cái gì?”

“Coi như cám ơn cô tối nay không ngại giúp tôi.”

“Này, vị huynh đệ giai cấp vô sản, anh thật là hào phóng. Gía trị phục vụ của tôi không đáng nhiều tiền như vậy.” Thẩm An nói một hơi xong tự nhiên nhận ra những lời này hình như còn có nghĩa khác. Cô oán hận cắn chặt môi

“Coi như quà sinh nhật đi. Bạn bè tặng nhau.”

“Cám ơn, sinh nhật tôi qua lâu rồi.”

Hai người cứ như vậy giằng co một lúc. Trình Thiếu Thần lại im lặng không nói gì, Thẩm An thử cởi vòng tay ra, nhưng càng dùng sức càng cởi không ra. Trình Thiếu Thần đột nhiên cười khẽ. Thẩm An cảm thấy bực mình, trừng mắt nhìn anh ta một cái:

"Tôi lên lầu, hôm nào đó trả lại anh."  Nói rồi xoay người bỏ đi.

"Thẩm An".

Trình Thiếu Thần chờ cô đi được vài bước đột nhiên lên tiếng. Thẩm An do dự một chút nhưng vẫn quay đầu lại.

"Vì sao không cho tôi theo đuổi em?"

Thẩm An trong chớp mắt thấy đầu trống rỗng, cứ như vậy nhìn người đó đi về phía mình, cho đến khi cả hai chỉ cách nửa ánh tay. Anh cao hơn cô nhiều, khi đứng gần cô phải ngưỡng cổ lên mới nhìn thẳng vào mắt anh. Khuôn mặt này ngũ quan rõ ràng mà lúc này dưới ánh trăng lại mang một vẻ rực rỡ như ngọc, hết sức không thật.

Thẩm An nhìn vào mắt anh. Ánh mắt trong suốt mà không nhìn thấy đáy. Cô không nhìn ra trong ánh mắt đó đang chứa loại cảm xúc gì. Là vui sướng, chờ mong. Hay là khẩn trương, đắc ý? Ngay cả ánh nhìn quen thuộc mỗi khi trêu tức cô đều không có.

“Em hiện giờ vẫn còn độc thân. Không bằng làm bạn gái tôi đi.”

Trình Thiếu Thần ngữ khí vẫn thản nhiên. Không giống như thổ lộ tình cảm mà nghe như thương lượng điều khoản hợp đồng.

Thẩm An mơ hồ nhớ lại, năm nào đó cũng có một nam sinh với nụ cười thản nhiên, tâm tư khó dò đứng cách xa cô mấy thước mà nói:

“Nếu sau khi tốt nghiệp mà em vẫn một mình, không bằng làm bạn gái anh đi.”

Tuy rằng là mùa hè nhưng làn gió đêm thổi qua vẫn làm Thẩm An thấy lạnh. Đầu óc cô vừa trống rỗng vừa hỗn loạn. Cô nghe thấy giọng mình cất lên:

“Anh không say chứ?”

“Anh cho rằng mình đã nói rất đầy đủ rõ ràng.”

“Hôm nay anh muốn hay là muốn từ lâu rồi?”

“Điều này rất quan trọng sao?”

Thẩm An thấy mình như sắp bị đánh bại. Cô không lường được chuyện gì sẽ xảy ra nên hạ mắt xuống, nhìn vào một hòn đá nhỏ, nói lí nhí: “ Tôi mệt rồi. Chúng ta ngày mai nói sau. Tạm biệt”.

Vừa xoay người đi đột nhiên cánh tay bị ai đó giữ chặt. Sau đó, Thẩm An bị người đó kéo vào lồng ngực, mà đồng thời môi anh cũng phủ lên môi cô.

Thẩm An theo phản xạ lùi lại liền bị ôm chặt hơn. Môi người đó lạnh nhưng lòng bàn tay rất nóng ấm. Độ ấm xuyên qua chất liệu quần áo cô mặc, xuyên thấu vào da. Thẩm An thấy cả người như muốn đổ mồ hôi.

Trình Thiếu Thần hôn cũng thực thành thạo. Không dùng sức nhưng làm Thẩm An không thể hô hấp. Cô thế nào cũng không thoát khỏi môi người đó. Mà chân Thẩm An đã mang giày cao gót quá lâu, cơ hồ không còn đứng vững, sức nặng cơ thể đều bị anh ta chống đỡ.

Không biết qua bao lâu, người đó rốt cuộc buông Thẩm An ra, nhìn chăm chú vào cô. Thẩm An vội vàng xoay người chạy đến cửa chung cư, không dám quay đầu lại nhìn. Cô không dám nhìn vào mắt anh lúc này, sợ bản thân bị chê cười.

Thẩm An vào nhà, ngây người chốc lát, tự hỏi người đó muốn gì? Muốn cô trở thành con mồi sao? Cô không đoán ra được động cơ của Trình Thiếu Thần. Đau đầu thật. Thẩm An đơn giản bỏ đi không nghĩ nữa, đi uống hai viên thuốc ngủ, mai tỉnh dậy tính sau.

Hôm sau là ngày chủ nhật. Trình Thiếu Thần không gọi điện. Chờ đến buổi tối không thấy động tĩnh gì, Thẫm An đã bớt căng thẳng, quyết định có hôm nào gặp lại sẽ đem chuyện này ra chọc cho người đó mất mặt. Nhưng cô cũng nghĩ phải làm sao để cả hai giữ được thể diện, không làm tổn hại đến hòa khí hai người.

Kết quả là sáng thứ hai, vừa ngồi vào ghế làm việc thì cô nhận được điện thoại ở phòng trực ban:

“Thẩm tiểu thư, có vị tiên sinh gì đó mời cô đến lấy đồ và ký tên.”

“Tôi đang bận chút, anh làm ơn ký giùm là được rồi.”

“Thẩm tiểu thư, cô tốt hơn là xuống đây xem qua một chút đi.”

Thẩm An vội vàng đến cửa công ty đã thấy xe một đơn vị chuyển phát đứng ở cửa. Người giao hàng nhìn cô cười có chút kỳ quái:

“Thẩm tiểu thư, vị Trình tiên sinh tặng hoa cho cô. Xin hỏi nên giúp cô mang để ở đâu.”

Thẩm An kinh ngạc một lúc, đợi người đưa hàng mở thùng xe, cô rốt cuộc hiểu được vì sao anh ta nhìn mình ám muội như vậy. Trong xe là một rừng hoa hồng thơm ngát, chen chen chúc chúc xếp hàng trong mấy hộp gỗ hình vuông. Trời ơi đây không phải là một vườn hoa à?

“Tất cả là 999 đóa. Thẩm tiểu thư, mời cô ký tên.”

Mấy chị em trong phòng trực ban trong mắt đã đầy trái tim hồng nhảy múa.

“Chị Thẩm, lãng mạn chết được.”

Thẩm An chẳng những không cảm động mà ngược lại giận sôi người. Cô ngay lập tức gọi điện cho người đó:

“Trình Thiếu Thần, anh nghĩ mình có tiền là hay ha.”

Nói xong rồi lại thấy có chút hối hận. Thẩm An không phải là người vô lễ hay giận người. Mà Trình Thiếu Thần lại đặc biệt thích bộ dạng lúc giận dữ của cô. Bình thường cô càng mất hứng anh ta càng vui vẻ, lần này người đó thỏa nguyện rồi.

Qủa nhiên nghe được giọng cười của Trình Thiếu Thần trong điện thoại:

“Tôi hi vọng hoa này có thể nói thay mức độ thành tâm của mình. Thẩm An, tôi thật sự hi vọng em làm bạn gái tôi. Chúng ta ở chung một chỗ cũng không tệ lắm, không phải sao?”

Thẩm An nghiến răng nghiến lợi. Nhưng vừa lúc đó xe của Nghê chủ tịch từ ngoài tiến vào, đi qua cửa ghé lại. Nghê đổng ấn cửa kiếng xe, nhìn thăm dò:

“An này, mấy ngày nay công ty có hoạt động gì hả? Sao kết nhiều hoa quá vậy?”

“Nghê đổng, có bên đối tác khai trương chi nhánh mới, muốn đặc biệt tặng cho toàn thể nhân viên nữ trong công ty chúng ta. Họ tặng hoa hồng ạ.”

“Có lòng đến như vậy sao?”

“Aiii, đúng vậy ạ”

Thẩm An chờ xe chủ tịch Nghê đi xe, cô đem phân phát hết cho chị em phòng trực ban.

“Giúp mình đem hoa lấy ra khỏi hộp, tan tầm đưa cho chị em nhân viên mỗi người một cây.”

Thẩm An đột nhiên cảm thấy hết giận đi rất nhiều. 


[1]: là bài này http://www.youtube.com/watch?v=e_m_9PrshCw
[2]: có lẽ là bài này 

http://www.youtube.com/watch?v=i47cPTNYlkc

[3]: http://www.youtube.com/watch?v=XHn13-skDMU 

P/s: nghe xong thấy hay thật. Bạn 3T nếu quả thật đánh được mấy bài này mình cũng thật bái phục. Nhất định sau này có con trai (đẹp) sẽ bắt nó tập piano từ nhỏ. Sau này cua gái cũng dễ nhỉ. hahahah. Mọi người, cả tuần vui vẻ nhé :D

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét