Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 18

KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ


Phiêu A Hề


Chương 18: Kết giao


Sau đó không ai đề cập đến hai chữ “Theo đuổi”, chỉ là cả hai rất nhanh chóng khôi phục quan hệ bạn ăn cơm ngày trước. Bình thường Trình Thiếu Thần gọi cho Thẩm An. Ban đầu anh gọi cuối tuần, sau đó trong tuần cũng gọi. Thường là “Tôi đang ở khu chỗ cô làm có việc, trưa rảnh cùng tôi đi ăn cơm đi”. Hay là “Khu trung tâm mới mở một khách sạn, nếu tối không có việc tôi tới chở đi ăn nhé”.

Có khi buổi trưa anh tới chở cô ra ngoài ăn cơm. Thẩm An muốn ăn KFC, kết quả Trình Thiếu Thần từ chối đứng xếp hàng lấy phần, đã vậy còn giải thích đây là đồ ăn rác, chê bai cô không biết chăm sóc bản thân. Cuối cùng anh ta ngồi thong thả ăn một phần cơm uống một ly cà phê làm Thẩm An tức muốn hộc máu.

Trước kia cuối tuần hai người mới nói chuyện điện thoại, mục đích thường là xác nhận ngày giờ địa điểm hẹn. Còn bây giờ lúc Thẩm An chuẩn bị đi ngủ cũng sẽ đột nhiên nhận được điện thoại của anh. Trong giọng nói hình như có men say: “Em có nhớ tôi không?”. Đôi khi cũng nói: “Aii, tôi tự nhiên rất muốn nhìn thấy em”.

Thẩm An bình thường sẽ trả lời: “Bận quá, không có thời gian nhớ anh” hay là “Tôi nghĩ tới anh làm gì?” Nói nhiều quá lần sau lại đổi thành “Nhàm chán”. Lúc đó Trình Thiếu Thần cũng không tức giận, cười hì hì nói: “Ngủ ngon” rồi cúp máy. Bị người ta nói thẳng như vậy còn vui vẻ, Thẩm An cảm thấy người này có lúc vô cùng nhàm chán.

Hai người lúc ở cạnh nhau cũng không thấy thân thiết hơn. Lúc tạm biệt Trình Thiếu Thần có thêm một nụ hôn chia tay. Mà hôn cũng không giống như lần trước, rất tôn trọng, có khi cũng qua loa. Thường là hôn ở trán, có khi ở bên tai, có lúc ở hai má, rất tự nhiên, không chuyên tâm như đêm đó. Thẩm An thấy chuyện đó không quan trọng, mà cô cũng không chủ động đáp lại. Cứ mười ngày nửa tháng hay gặp ngày lễ lớn nhỏ, hoa tươi và quà đến rất đúng giờ, chỉ là không khoa trương khiến người ta phát điên như lần trước. Qùa không rẻ cũng không mắc, đều do dịch vụ chuyển phát nhanh mang tới, Trình Thiếu Thần chưa bao giờ đưa tận tay. Có lúc Thẩm An thấy chuyện này rất huênh hoang, cô kháng nghị Trình Thiếu Thần không dùng chiêu này nữa. Kết quả kháng nghị vô hiệu lực, bản thân lại thêm xấu hổ do đó lần sau cô nhắc nhân viên trực bạn không cầng mang lên, cô sẽ trực tiếp xuống lấy. Thẩm An đoán Trình Thiếu Thần chắc phải có một nữ trợ lý trí tuệ hết sức linh hoạt. Mà tặng hoa với quà cho bạn gái anh cũng là một trong số nội dung công tác. Mấy món quà này đều hết sức tinh xảo. Thẩm An chưa bao giờ nhớ mấy thương hiệu thời trang cũng nhận ra chiếc trâm cài tóc này hay cái khăn lụa kia vừa mới xuất hiện trên tạp chí mode thời thượng. Đánh chết cô cũng không tin Trình Thiếu Thần tự tay đi mua. Còn chuyện anh ta đứng ở cửa hàng bán hoa, chưng ra bộ dáng ngây ngốc chọn xem hoa nào đẹp lại càng không tưởng tượng được. Có lúc Thẩm An nghĩ ra cảnh trợ lý của Trình Thiếu Thần thay anh chuẩn bị N món quà, đồng thời còn ghi chép cẩn thận người nhận để khỏi tặng nhầm một món hai lần. Cô không thấy bực bội mà còn vô cùng buồn cười.

Trình Thiếu Thần một thời gian bận rộn nhiều việc, cuối tuần thường đi công tác, ít dẫn cô đi ăn cơm. Ăn xong hai người cũng tách ra, cũng không hội họp vui chơi với đám bạn hữu. Có lẽ mùa hè quá nóng, không có nơi nào tốt để đi nên Trình Thiếu Thần muốn dẫn Thẩm An ra biển bơi lội lướt sóng. Trong lòng Thẩm An nghi ngờ anh có âm mưu, mà cô lại hay bị say sóng, sống chết cũng không chịu đi.

Trước kia anh hẹn mà cô muốn từ chối phải rất lao lực nghĩ ra đủ các cớ, làm sao cho khéo mà không mang tiếng giả bộ. Còn bây giờ cô chỉ cần nói: “Trời nóng quá không muốn đi ra ngoài” hay  “Hôm nay mệt, bữa khác đi nhé” là có thể dễ dàng đẩy anh ta đi. Khoảng cách giữa hai người giống như một công thức. Ngay cả hạt nhân nguyên tử và electron cũng vậy, quá gần thì đẩy nhau, quá xa thì hút nhau cho đến khi đạt được khoảng cách thích hợp.

Thẩm An có khi ngồi ngẫm nghĩ lại hành động thổ lộ của Trình Thiếu Thần, trong bụng vẫn đầy hoài nghi. Cô cho rằng anh muốn chơi dàn trận. Cho nên cô không coi mình là “bạn gái Trình Thiếu Thần”. Chỉ là lúc hai người ở gần, cô cũng không đẩy anh ra. Có lúc cô tưởng tượng bản thân đang đứng ở một chỗ cao thật cao, cùng mọi người nhìn xuống nhân gian xem một đôi nam nữ thật buồn tẻ lại hào hứng dẫn nhau đi ăn lung tung chỗ, chỉ chờ một trong hai người sớm chán rồi rút lui thì trò chơi lập tức chấm dứt.

Một buổi chiều thứ 7, Trình Thiếu Thần không hiểu sao đến nhà Thẩm An. Dạo gần đây anh rất bận, hai người chỉ ăn cơm chung rồi tạm biệt ngay. Trên người anh đầy mùi rượu, Thẩm An nhíu mày: “Anh tới bằng cách nào? Tự mình lái hả?”

“Đi bằng taxi”.

Thẩm An vừa ngồi xem quảng cáo trên tivi vừa thêu một bức tranh thêu, là bức “Stary night”[1]  của Van Gogh. Trên tay cô vẫn cầm cái giá thêu. Trình Thiếu Thần xích lại ngồi cạnh, nhìn chốc lát rồi hỏi:

“Đây là thêu chữ thập hả? Cuối tuần tươi đẹp như vậy lại ngồi nhà thêu tranh, em cũng nhàn rỗi quá.”

“Đây là thêu nhung, khó hơn thêu chữ thập. Aiii, anh đừng làm rối mấy sợi chỉ, gỡ ra mệt lắm. Qua bên kia ngồi đi, người toàn mùi rượu.”

Nhìn dáng vẻ người đó cũng hơi mệt, Thẩm An vào nhà bếp pha cho anh một ly mật ong. Lúc quay ra thấy anh đang dùng romote chuyển kênh tivi. Bấm một hồi rồi lại than:

“Quảng cáo giữa mấy bộ phim truyền hình càng ngày càng kém hấp dẫn.”

“Anh tới đây làm gì?”

“Không có việc thì không thể tới sao? Em cứ thêu đồ của em, không cần để ý anh.”

Một lát sau anh lại chuyển kênh tivi, Thẩm An ngẩng đầu lên thì thấy bộ phim Titanic đang chiếu lại thứ 101 lần.

“Hồi đó anh với một bạn học nữ xem phim này. Cô ấy khóc lóc một hồi còn chùi nước mắt nước mũi vô áo anh. Về sau chỉ nghe tên Titanic đã thấy trong đầu có chướng ngại tâm lý” 

“Anh đang theo đuổi người ta, bởi vì gặp chuyện này nên bỏ chạy hả?” Thẩm An lườm Trình Thiếu Thần một cái.

“Em thật thông minh. Em xem phim này không khóc hả? Anh sẽ nghĩ em là kiểu phụ nữ bạc tình…chắc không phải đâu nhỉ.”

“Chuyện xưa của người ta mình lại tốn nước mắt thật là lãng phí. Hơn nữa tôi cũng không dạt dào cảm xúc cho lắm. Chỉ có lúc tàu chìm mới thấy xúc động. Nghĩ xem, nếu tàu không chìm thì đôi này cũng không có tương lai. Cho dù bỏ trốn thành công thì sau này cũng là vợ chồng bất hòa. Tình cảm mấy giờ so với cả đời có thể quên, cũng có thể khiến người ta nhớ nhung cả đời.”

“Thì bà lão trong phim nếu không nhìn thấy bức tranh cũng đâu nhớ lại được. Chỉ sợ bà cụ đã đem người con trai mình yêu nhất xuống tầng thấp nhất của tế bào trí nhớ rồi.”

“Aiiii, anh…tình yêu đẹp như vậy bị anh nói thật không chịu nổi.”

“Bộ em thì không à?”

Trình Thiếu Thần ngáp dài nói: “Có một năm cô giáo văn ra đề cho bọn anh sáng tác. Đề tài là: “Tình yêu là gì?”. Anh còn nhớ cô giáo đó rất xinh đẹp, lại có khí chất. Đáng tiếc lần đó anh bị cô giáo phạt viết lại lần hai.”

“Anh viết gì?”

“Quên rồi”. Trình Thiếu Thần cười hì hì. “Đại khái là anh đem bài văn viết thành thư tình cho cô giáo.” 

Trình Thiếu Thần tiếp tục ngáp: “Em có tin vào tình yêu không?”

“Không tin, chỉ là ảo tưởng mà thôi. Có người may mắn đem tình yêu chuyển thành tình thân thì tự cho mình có được cả đời. Có người xui xẻo biến tình yêu thành vết thương lòng, đau khổ cả đời. Nếu là người thông minh sẽ biết cách làm cho mình sống dễ chịu, họ sẽ nhận ra vết thương cũ chỉ giống như gia vị trong bữa chính, đau một lần rồi từ từ sẽ quên.”

Đại khái là hôm nay Trình Thiếu Thần nói nhiều, Thẩm An cũng vui vẻ tán gẫu cùng.

“Em thì thông minh rồi. Thật đáng tiếc, Thẩm tiểu thư, anh còn hi vọng em sẽ yêu anh.”

“Anh rảnh rỗi quá ha. Tôi yêu anh làm gì? Anh lại không thiếu người. Nếu muốn tìm kiếm cảm giác được ái mộ thì đi tìm nữ đồng sự xinh đẹp của anh đi.”

Trình Thiếu Thần nói thầm câu gì đó, Thẩm An không nghe ra. Cô lại tiếp tục thêu, lát sau ngẩng đầu lên đã thấy người kia nằm ngủ trên ghế sô pha.

Khi anh ngủ lông mi dài nhắm lại, môi hơi vểnh, lông mày khẽ nhăn, đầu lệch sang một bên hệt như một đứa trẻ. Dáng vẻ này so với con người thường ngày thật vô cùng khác biệt. Hình ảnh này làm Thẩm An có chút mê mẩn, một cảm giác mềm mại xen lẫn tình cảm từ từ lan chảy trong lòng. Nhưng cô rất nhanh loại cảm giác lạ lẫm này đuổi ra khỏi đầu. Hiện giờ là mùa hè, trong phòng mở điều hòa nên không khí có chút lạnh. Thẩm An nâng độ ấm lên, chỉnh đầu của Trình Thiếu Thần cho ngăn ngắn trên đệm, còn đắp cho anh một cái chăn mỏng. Tự nhiên lại thấy có chút hối hận, hồi nãy tự nhiên nói nhiều như vậy. Tên gian thương này, không chừng ngày nào đó sẽ lôi mấy lời hôm nay của cô ra trêu chọc.

Trình Thiếu Thần ngủ đến tối mới tỉnh. Sau khi rửa mặt, ăn một tô mì rồi về nhà. Thẩm An thở phào nhẹ nhõm, cô còn lo lắng người này tối nay ở lại nhà mình. Từ đó về sau, Trình Thiếu Thần cuối tuần thường ghé qua nhà Thẩm An. Qủa nhiên là khoảng cách sinh ra cái đẹp. Nhìn cái gì từ xa con người cũng sinh lòng ngưỡng mộ. Ngày trước khi cô chưa thân với Trình Thiếu Thần thấy người này lối sống phóng túng, tinh thông nhiều thứ, có phong cách của quý công tử. Còn bây giờ nhìn bộ dạng ngồi ngẩn ngơ chán đến chết của người này, nhìn mãi cũng quen.

Có lẽ là do nhiều việc, Trình Thiếu Thần ngay cả ăn uống cũng không còn hứng thú, nhiều lần ăn ở căn hộ của cô. Tưởng anh ta chú ý đến ăn uống chắc sẽ khó hầu, hóa ra cũng hết sức đơn giản, chỉ ăn rau dưa xào với cháo loãng.

Thỉnh thoảng Thẩm An cũng qua nhà Trình Thiếu Thần. Nhưng do đường xa, cuối tuần xe cộ đông đúc, Trình Thiếu Thần chủ động nói sẽ qua nhà cô, sau đó anh ở lại không muốn về. Mặc dù cuối tuần nhưng điện thoại của anh kêu liên tục. Mới đầu cô thấy người này còn kiên nhẫn trả lời, sau đó thấy chán thì nói: “Không cần dài dòng, chúng ta thứ hai nói chuyện.”, nói xong tắt điện thoại. Từ đó về sau mỗi cuối tuần khi ở chung Thẩm An không còn nghe tiếng điện thoại quấy rầy nữa.

Trình Thiếu Thần lúc im lặng trông rất nhàm chán. Có khi anh ngồi bên cạnh xem Thẩm An thêu. Nhìn hết nửa giờ, còn nhìn chằm chằm khiến cô thấy không tự nhiên, lại còn nói móc cô:

“Lần trước anh đến không phải đã thêu đến đây rồi sao? Tiến triển chậm quá”.

“Em tại sao càng thêu càng ít vậy. Có phải thêu sai tháo ra thêu lại không”

“Không cần giả bộ làm thục nữ học thêu. Thật là lãng phí thời gian. Dành cuối tuần nghỉ ngơi rồi mướn người thêu giùm đi.”

Thẩm An bực mình chuyện có người nào đó thích quấy rầy mình, cô giả bộ giơ cây kim lên như muốn đâm, khiến người đó nhảy dựng lên né sang chỗ khác.

Thẩm An không có sở thích gì đặc biệt, nhà trọ của cô cũng không có gì hay để chơi. Vậy mà Trình Thiếu Thần cũng không thấy buồn chán, mỗi lần tới đều tự mình tìm ra niềm vui, anh không quấy rầy cô bao giờ. Ví dụ anh sẽ đi hù dọa mấy con cá cô nuôi. Sau đó lấy máy tính của cô ngồi chơi điện tử khoảng một hai tiếng. Có khi lại mở phim ra xem. Ứơc chừng phân nửa thời gian là dành để ngủ. Thẩm An tự hỏi tại sao người này thích qua nhà mình chơi rồi ngủ đến chiều. Hay là ghế sô pha của cô khiến anh ta dễ ngủ? Dạo này ngủ nhiều coi bộ tinh thần cũng không được tốt lắm.
Sau đó Trình Thiếu Thần cũng tìm ra thứ gì đó mới mẻ để phá. Đó là một bàn cờ. Hồi đại học Thẩm An thích đi dạo ở khu chợ mua sắm. Cô thích thú ngắm nhìn những món đồ chơi nhỏ mà lạ, có khi cũng vơ vét một ít về nhà. Có lần cô đột nhiên muốn nhờ một nhà buôn thủy tinh Giang Tô làm mấy viên tròn pha lê, kích thước cỡ hạt châu để làm quân cờ. Làm xong vẫn không tìm ra bàn cờ thích hợp. Sau khi tốt nghiệp đại học cô nhờ một người thợ mộc làm cho mìn một cái. Hai món cũng không tốn kém mấy. Nhưng mà, Trình Thiếu Thần đối với bàn cờ này cảm thấy cực kỳ hứng thú, muốn kéo Thẩm An chơi cùng.

Mặc kệ anh nhường thế nào cô cũng không bao giờ thắng. Thắng rồi lại mắng cô ngốc. Thấy Thẩm An chơi thiếu hăng hái như vậy, Trình Thiếu Thần đơn giản tự ngồi chơi một mình. Ban đầu chia làm 2 phe, sau đó đó 3 người, cuối cùng chia làm 6 người chơi cờ. Thẩm An liếc mắt một cái, nhìn bàn cờ hỗn độn mà choáng váng. Qủa thực không biết người này rốt cuộc là mệt nhọc quá độ hay tinh lực quá dư thừa. Chỉ có điều người đó đối với trò chơi này rất có hứng thú thì phải.

Sau khi đã thuần thục chơi bàn cờ 6 người, Trình Thiếu Thần lại ngồi trên sàn nhà dùng mấy hạt châu chơi bán bi. Sàn nhà rất sạch, anh ngồi bệt ra đất. Thẩm An thấy người này đối xử với hạt châu thân yêu của mình như vậy định đòi lại. Trình Thiếu Thần nghiên nhìn liếc cô một cái

“Em thật nhỏ mọn. Làm vỡ một viên châu anh đền một viên kim cương cho em là được chứ gì.”

“Ai thèm kim cương?”

“Chẳng lẽ em chưa nghe Moulin Rouge [2] hát? Kim cương là người bạn tốt nhất của phụ nữ. So với đàn ông hay tiền, kim cương là đáng tin nhất. À, có lẽ em còn trẻ, chưa hiểu chuyện.”

Thẩm An biết mình nói không lại người này, cô không thèm để ý nữa. Nhưng nói đi phải nói lại, trình độ bắn bi của Trình Thiếu Thần rất tốt, chơi đến chán cũng không làm mẻ một hạt châu của cô.


Hai người thỉnh thoảng cũng cãi nhau. Thật ra giống như là đấu võ mồm. Mà trong bất cứ đề tài gì, Thẩm An đều ít khi thắng. Nếu thắng cũng là do Trình Thiếu Thần chiếu cố, hơn nữa còn nhường cô vô cùng rõ ràng. Chuyện này làm Thẩm An thấy cô có thắng cũng không vui vẻ gì.
Lúc thua Thẩm An không thèm nhìn đến mặt Trình Thiếu Thần. Người này cũng cứ để mặc cô phát cáu.  Nhưng do không phải kiểu người bốc đồng, chỉ sau một hai canh giờ, Thẩm An lại ngoan ngoãn đi nấu cơm, hay ngoan ngoãn theo anh ta ra ngoài ăn. Hai người giống như chưa có chuyện giận dỗi gì phát sinh.


[1]: Stary night: là bức này :D




[2]: Diamond are girl's best friend: 

http://mp3.zing.vn/playlist/Moulin-Rouge-Dang-cap-nhat/IW7OAU9D.html?st=1


p/s: Chủ nhật định post mà có chị bạn rủ đi ăn lẩu mừng sinh nhật.  hohoho, sinh nhật đã qua 2 tuần mà vẫn còn dư vị =)). Cả tuần vui vẻ mọi người!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét