Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011

it's the last Monday of the year!


Cây thông này ở trước Kumho. Sáng nào đi làm cũng thấy. Mọi người có thấy mấy món quà để ở dưới đất không. Không biết có phải quà thật không. Nhiều khi mình cũng muốn chạy lại cắp 1 món rồi chạy biến xuống tầng hầm, lấy xe trốn mất. Hahaha. Kế hoạch không khả thi lắm vì bảo vệ gần ngay đấy, đã vậy tầng hầm còn gửi xe bằng thẻ cơ. Lỡ lấy 1 món quà mà bị đuổi việc thì cũng không oanh liệt lắm =))

Ở Crescent Noel vừa rồi có tổ chức rock show của Tiger Beer. Ngày nào họ cũng tập dợt ồn lắm. Bởi vậy mới nói cách âm ở đây dở. Được cái trang trí cũng rất đẹp. À hôm thứ 6 vừa rồi phòng mình có tổ chức tiệc Gíang Sinh nè. Có tụ tập ăn uống, trao đổi quà. Hê hê. Mình bốc được 1 hộp kẹo hình cục vàng. Coi như hứa hẹn năm sau tài chính dồi dào 1 chút nhỉ :)). 

Hôm đó mọi người đứng chụp hình trước cây thông, không đông đủ nhưng cũng là rất rất "gần đủ" rồi . Cám ơn những bạn đã tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng cho Card Ops. Trên đường về nhà mình vừa nghe nhạc vừa nghĩ. Không biết một năm tới đây. Ai ra đi, ai sẽ ở lại. Cuộc sống thật khó lường. Người nghĩ là bạn thân của mình có thể ngày hôm sau lại coi mình như người xa lạ. Người nghĩ có thời gian để gặp mặt, một lúc sau đã đi mất rồi. 

Như cách đây cũng không lâu lắm trên đường đi làm buổi sáng mình thấy người bạn trai cũ chở người yêu bạn ấy đi làm. Hồi trước mình rất sợ một ngày nào đó gặp phải tình cảnh người xưa tay trong tay với người khác. Y như trong phim Alone in love có một cảnh tương tự, nữ chính gặp chồng cũ của mình tay tong tay với mối tình đầu của anh ta. Lúc đó biểu cảm của cô này rất chân thật, cho nên mình không bao giờ muốn rơi vào tình cảnh đó. Nhưng mà không ngờ... haha, y như phim luôn. Lúc đầu mình phát hiện tay phải anh ta đeo 1 cái lắc tay rất quen. Mình cứ chạy đằng sau không vượt lên xem được vì anh ta chạy rất nhanh. Sau đó nhìn thấy xe của anh ta, rồi nhìn bên tay trái của anh ta, hình như cũng đeo cái đồng hồ cũ mà hồi đó mình rất thích tháo ra phá. À cuối cùng cũng không nhìn được mặt, nhưng mình cam đoan đúng 100%. 

À thật ra cảm xúc lúc đó cũng không có gì gọi là kích động. Thật ra rất bình tĩnh là đằng khác. Thì ra đã lâu rồi. Cũng gần 5 năm rồi ha. Nhìn thấy bạn vẫn hạnh phúc, thật là tốt. Chỉ là cảm thấy thời gian thật đáng sợ. Bây giờ nhắm mắt lại không làm sao nhớ được khuôn mặt người đó. Ngay cả giọng nói cũng không recall lại được. Kỷ niệm tốt đẹp hồi trước cũng không còn nhớ gì nhiều. Có cái là muốn quên, có cái quên mất. Cuối cùng cũng phải chạm đến lúc mình sẽ quên hết mất thôi. Hồi đó mình nghĩ, quên cũng tốt, không thể sống trong quá khứ hoài được. Còn bây giờ khi đã quên gần hết rồi cảm thấy thật bất hạnh. Dù sao cũng là một người bạn rất tốt, cuối cùng đã bị mình xóa sạch trong ký ức. Là trách mình hay trách thời gian đây.

Mình nghĩ chẳng qua cũng là lựa chọn mà thôi. Có người lựa chọn ở lại bên cạnh mình. Có người lựa chọn rời xa mình. Mình lựa chọn ở bên cạnh người này, hay rời xa người kia. Tất cả là do bản thân thôi. Còn lựa chọn là đúng hay sai, cũng không biết được. Cho nên mình sẽ tôn trọng lựa chọn của những người xung quanh. Cho nên từ nay cũng sẽ không níu kéo hay ép buộc ai phải ở lại với mình hết. 

Mọi người thấy tựa đề truyện "Khách qua đường, vội vã" có hay không. Mình thích truyện này (bởi zậy mới edit, à he he mặc dù là với tốc độ rùa bò). Mỗi ngày đi làm buổi sáng chạy qua bao nhiêu người, đi chung xe với bao nhiêu người. Tối về lại cùng đi chung 1 con đường với bao nhiêu người. Cơ bản là không đếm được. Còn chuyện có duyên gặp lại một người cũ trên đường chắc là ất hiếm. Cho nên nếu có một người dừng lại ở bên mình. Cho dù chỉ dừng lại một quãng ngắn ngủi thôi rồi lại đi mất thì cũng không nên đau buồn. Dù sao không có gì tồn tại mãi hết. Còn nếu có những người cùng nắm tay mình trên con đường xa xôi đó (giống như gia đình chẳng hạn) thì thật tốt. 


Cuối năm nhiều việc rất bận. Mình ghét nhất nói ra câu này. Nhiều khi cảm thấy thật mệt mỏi. Lười tập thể dục nên ngồi 1 chút là đau cả lưng. Về nhà rồi đọc sách một chút lại lăn ra ngủ. Mỗi ngày đều như vậy. Cho đến cuối tuần nằm ườn ra ngủ từ sáng đến chiều, có khi cũng lười đi chơi, lười gặp bạn bè. Cuộc sống như vậy, đối với người ở tp với gia đình như mình còn thấy như ở trọ. Những bạn từ quê lên chắc cũng thấy vậy. Lúc nào cũng thấy thiếu thời gian. Còn lúc bị yêu cầu lên lịch nghỉ core leave 2 tuần, nghỉ cho hết phép lại không biết sẽ làm gì vào lúc đó. Lại thấy nghỉ thật vô vị. Ây, tóm lại mình không bình thường!


Dù sao cũng là một vài cảm xúc buồn chán cuối năm (thường cuối năm nào mình cũng buồn chán vậy hết). Là do thời tiết, mọi người thấy đó mình thích âm áp, lạnh là lười, chỉ thích ngủ như mèo thôi. Thêm nữa là cũng không biết mình muốn gì, muốn làm gì vào năm mới, cho nên thay vì suy nghĩ thì mình lại ngủ, do vậy cảm thấy thật vô dụng. 

Ah ahahha, nhưng cảm giác này sẽ qua nhanh thôi. Dù sao mình cũng khá là lạc quan hô hô hô. 
À đúng rồi mai mình sẽ đi dự đám cưới 1 người bạn cấp 3. Trời ơi tổ chức ở Caravell nha. Trùng hợp là bạn í cũng là người có số thứ tự đầu tiên trong danh sách lớp. Nếu vậy suy ra....đến khi mình lấy chồng cũng còn lâu lém =)). Ngày mai gặp lại bạn cấp 3, còn có tăng 2 overnight gì nữa. Mình đã xin nhà rồi, sau đó sẽ qua nhà con bạn ngủ rồi mai đi làm. Hứa hẹn sẽ là 1 tối hấp dẫn. Thật ra cũng tốt, nhiều khi buông thả một chút (trong giới hạn cho phép) coi như cũng xả tress đi :))

Tuần mới vui vẻ pà kon!






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét