Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011

phá phách phá phách

Đi ăn sinh nhật mấy bà chị ở chỗ làm về. Ăn nhiều quá nên không ngủ được, lang thang trên mạng coi thông tin này nọ. 

Sau đó về nhà có rất nhiều điều phải suy nghĩ. Như thế nào được gọi là một người thành đạt trong cuộc sống? Là người cân bằng giữa gia đình và công việc hay là người leo lên cao trong thời gian ngắn nhất? 

Trong lúc nóng giận mình đã phát ngôn nhiều câu không hay ho. Đây chính là điểm yếu của mình. Sau đó lại thấy hối hận. Về sau này mình nghĩ con người với nhau cái lớn nhất chính là lòng khoan dung. Cho dù mình có căm ghét người nào đó, đến một lúc nào đó khi thấy được mặt còn lại của họ lại thấy thương cho họ. Ví dụ một người làm chung có những hành động trước kia không mấy tốt đẹp nhưng giờ nghĩ lại vẫn muốn tặng cho bạn đó một món quà sinh nhật. Hay gần hơn, một người bạn trai làm mình tổn thương thì bây giờ nếu gặp lại mình vẫn sẽ gặp và mỉm cười. Nếu biết quên những chuyện cần quên và tha thứ có lẽ sẽ dễ sống hơn hehe.


Cũng có thể sau khi đọc xong 1 quyển sách thông báo chúng ta sẽ chết sạch vào năm 2012, mình thấy cũng chả cần tốn thời gian công sức đi căm ghét hay nguyền rủa một người nào. Thôi thì còn có gần 1 năm nữa để enjoy life. Muốn làm gì thì làm đi hahaha. 

Bởi vậy mối quan tâm to tát và cũng là mâu thuẫn lớn nhất của mình vào thời điểm cuối năm này chính là:
"Tiếp tục phấn đấu trở thành phần tử trí thức mẫu mực của xã hội (chăm làm, cầu tiến, ham học hỏi, đối xử tốt đẹp với mọi người với mong muốn nhận được những thứ mình đáng được nhận..) HAY LÀ dấn thân trở thành phần tử bạo loạn của xã hội, thử những thứ chưa biết (hút thuốc, rượu chè, cờ bạc...), bộc lộ bản chất xấu xa tiềm ẩn (thử dùng từ ngữ bậy bạ hay mấy câu chửi chỉ nghe qua trên phim Mỹ) hay là buông thả bản thân, làm những điều mà trong đầu biết là sai rồi đấy, đi ngược lại kì vọng của mọi người rồi đấy, nhưng mà vẫn muốn làm. 


Tóm lại, chúng ta chỉ sống được một lần, chỉ được cho người khác thấy 1 trong 2 mặt của con người mình (chứ lỡ mà lộ cả 2 mặt ra người ta sẽ nghĩ mình bị tâm thần phân liệt mất). Tức quá! Mọi người thấy đó, trong mắt nhiều người xung quanh lớn bé già trẻ, mình lúc nào cũng là hình tượng mẫu mực nghiêm túc, chăm chỉ, có kỷ luật, sống có khuôn phép, không làm chuyện gì nông nổi.... Please, thật ra có nhiều lúc mình rất muốn nổi loạn. Ví dụ bỏ nhà đi bụi, nói thẳng với ai đó muốn mình phải làm theo ý họ là mình muốn đi một con đường khác, hay là giả sử (vâng cái này là if loại 2) nếu ai đó bỏ rơi hay đá mình thì thay vì khóc lóc ỉ ôi mình sẽ lên 1 kế hoạch trả thù thật hoàn hảo... Hay là thử đập phá đồ đạc, tiến hành 1 vụ cướp ngân hàng tỉ mỉ như trên phim hay là một ngày đẹp trời thử đi ấn chuông nhà này đến nhà khác để phá chơi (buồn thật, ngay cả chuyện đi phá chuông cửa mình cũng không dám làm). 
Tóm lại thì mình chính là 1 kẻ nhát gan. =))

Ây da, tóm lại có khi mình cũng chỉ là 1 đứa mạnh miệng thích phá phách mà sợ gánh chịu hậu quả. 

Mắc cười quá. Thôi năm mới này phải suy nghĩ nên làm gì và phá gì và quyết tâm phá cho hết mới được. Chỉ tiêu là phá phách 5 cái thì ít ra phải làm được 3 cái. 

Với lại mọi người nghĩ xem, bây giờ mình mới 22 tuổi, có phá phách người ta cũng sẽ coi là "tuổi trẻ nông nổi". Đợi đến lúc 27, 28 tuổi mà nổi loạn thì mặt mũi không biết để đâu nữa. 

Thôi đi ngủ... Cuối tuần zui zẻ bà con!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét